Bởi vì chuyến bay sớm nhất là vào ba ngày sau nên Lạc Phi ở lại nhà Mạc Hàm. Ba ngày này, Lạc Phi không gặp lại Mạc Lâm nữa, đại khái là vì Mạc Hàm không muốn diễn, Lạc Phi cũng không muốn Mạc Hàm diễn vất cả nên cũng không chủ động nhắc tới Mạc Lâm.
Trước lúc xuất phát, Mạc Hàm gửi tin nhắn cho cha, nói mình cùng Lạc Phi đi du lịch vài ngày.
Mạc Khải Minh lập tức gửi tin đáp lại: “Có cần cha bảo vệ sĩ đi theo bảo hộ các con không?”
“Không cần đâu, có cơ giáp cấp S Trọng Minh ở, tụi con ngồi phi thuyền vũ trụ đi, sẽ không có việc gì đâu.”
Mạc Khải Minh không biết chuyện Mạc Hàm từng bị bắt cóc ở rừng Khoa Long nên nghe con trai nói vậy liền yên lòng, dù sao cũng đi chung với đại hoàng tử, cho dù có người muốn gây bất lợi với Mạc Hàm thì cũng phải nể mặt đại hoàng tử Lạc Phi…. Không ai dám đắc tội bệ hạ Tây Trạch, con trai đi theo Lạc Phi hẳn sẽ không gặp vấn đề.
Bọn họ đều không ngờ có một đôi mắt rắn độc ẩn núp trong bóng tối nhìn chằm chằm Mạc Hàm, nắm giữ nhất cử nhất động của Mạc Hàm.
******
Sang ngày 18 tháng 7, Mạc Hàm cùng Lạc Phi lên phi thuyền từ chòm sao Thiên Cầm bay đến tinh cầu Nặc Lan.
Chiếc phi thuyền này cũng là dòng sản phẩm mới của công ty KM, chẳng qua bởi vì số lượng hành khách đi tinh cầu Nặc Lan rất ít nên thể tích phi thuyền là loại nhỏ nhất, ba tầng khoang thuyền chỉ có thể chứa hơn một ngàn người, bất quá thiết bị giải trí vẫn rất đầy đủ, rạp chiếu phim, khu mua sắm đều có đủ.
Lạc Phi thực bội phục hiệu suất của công ty KM, chỉ nửa năm ngắn ngủn, tất cả các chuyến bay đều được đổi thành phi thuyền trí năng thế hệ mới, tốc độ phổ biến cực nhanh. Vì thế ngày càng ít người sử dụng phi thuyền thế hệ cũ, những hãng hàng không khác bất đắc dĩ phải giảm mạnh giá vé còn một nửa, như vậy mới miễn cưỡng hấp dẫn được số hành khách muốn tiết kiệm tiền.
Hai người đặt phòng thượng hạng, trong phòng bố trí tương tự với phi thuyền Lạc Phi đi khi tới tinh cầu Thụy Ân, Lạc Phi đi tới ngồi xuống trên ghế nằm bên cửa sổ mạn tàu, Mạc Hàm cũng đi qua ngồi trên chiếc ghế nằm bên cạnh.
Thấy tâm tình Lạc Phi rất tốt, Mạc Hàm không khỏi hỏi: “Lần anh gặp em trên phi thuyền vũ trụ chính là lần đầu tiên em đi xa nhà đi?”
Lạc Phi gật đầu: “Ân, món quà sinh nhật mười tám tuổi của em chính là nửa tháng ngày nghỉ.”
Mạc Hàm có chút ngoài ý muốn, quà sinh nhật cư nhiên là nửa tháng ngày nghỉ? Xem ra trước kia đại hoàng tử thực sự bị bệ hạ quản rất nghiêm, không có quá nhiều tự do. Mạc Hàm có chút tò mò: “Kia hè này em không hề hoàng cung cũng là xin nghỉ à?”
“Đúng vậy, lần này là phần thưởng khi đạt được hạng nhất.” Lạc Phi quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Mạc Hàm: “Em muốn dùng thời gian kỳ nghỉ ở bên cạnh anh.”
Bị Lạc Phi nhìn chăm chú như vậy, khóe môi Mạc Hàm kìm lòng không đậu hơi nhếch lên: “Kia đúng là vinh hạnh cho anh.”
Lạc Phi cũng mỉm cười: “Vinh hạnh hẳn là em mới đúng, anh đồng ý đi du lịch với em, em thực sự rất vui vẻ.”
Hai người liếc nhìn nhau, không khí trong phòng nhất thời trở nên ái muội.
Một lát sau, Lạc Phi chủ động phá vỡ trầm mặc: “Đúng rồi, có tra được manh mối gì về đám người đã bắt anh trong rừng Khoa Long không?”
Mạc Hàm gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh đã tra rồi, xác định là đứa con út của ông chủ tập đoàn Thiên Vực, là một kẻ ăn chơi trác táng không có bản lĩnh gì cả, bình thường chỉ biết an chơi đàng điếm, phái người theo dõi anh vài ngày rồi nhân cơ hội bắt cóc, muốn moi ra mật mã phá giải phi thuyền trí năng để tranh công trước mặt cha mình, đúng là ngây thơ tới mức buồn cười.”
Lạc Phi khẽ nhíu: “Anh không tính toán thu thập kẻ đó à?”
Mạc Hàm nhíu mày: “Loại quỷ ấu trĩ đó anh lười để ý. Lần trước người phái tới đã bị đánh ngất toàn bộ, hẳn không có lá gan dám đụng tới anh nữa đâu.”
Lạc Phi cười nói: “Yên tâm, em sẽ một tấc không rời bảo hộ anh.”
Mạc Hàm nói sang chuyện khác: “Không nói về mấy kẻ đó nữa, bay năm giờ mới tới nơi, em có muốn thể nghiệm tính năng giải trí trên phi thuyền một chút không?”
Lạc Phi lắc đầu: “Em không có hứng thú với mấy trò chơi ấy.”
“Vậy tới khu mua sắm dạo đi.”
Ngồi ngắm sao cũng không thể nào ngắm suốt năm tiếng đồng hồ, Lạc Phi liền đồng ý với lời đề nghị của Mạc Hàm, hai người sóng vai đi tới khu mua sắm.
Chiếc phi thuyền này chỉ có hơn một ngàn hành khách phân tán ở các nơi, người ở khu mua sắm cũng không nhiều. Mạc Hàm dừng lại trước một tiệm quần áo nam, sắc mặt bình tĩnh nói: “Trước đó em đã tặng cà vạt cho anh, anh cũng nên đáp lễ, mua một bộ quần áo cho em đi.”
Lạc Phi vui sướng lập tức theo Mạc Hàm đi vào tiệm.
Đây là một cửa hiệu chuyên bán đồ dã ngoại ngoài trời, ở ngay lối vào có đặt một cái lều thật lớn, Mạc Hàm vừa xem vừa nói: “Tây trang, lễ phục này nọ anh nghĩ em đã có rất nhiều, vừa lúc anh cũng muốn mua đồ thể thao, mua luôn cho em một bộ, lúc đi du lịch mặc sẽ thoải mái hơn.”
Lạc Phi tự nhiên đồng ý một vạn lần: “Tùy tiện, anh muốn mua cái gì cho em thì cứ mua cái ấy.”
Mạc Hàm đi ở phía trước, từ mặt gương nhìn thấy đại hoàng tử mộc tấc cũng không rời bám sát phía sau, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Ngu ngốc, em có biết ý nghĩa của việc tặng quần áo không vậy?
Tặng quần áo cho một người chính là để một ngày nào đó có thể tự tay cởi ra. Bạn bè bình thường có thể tặng đồng hồ, thắt lưng, cà vạt, trang sức, nhưng hiếm khi nào trực tiếp tặng quần áo. Nhất là đồ lót, kia chỉ có tình lữ thân mật mới có thể tặng cho nhau.
Mạc Hàm đi tới bên cạnh giá áo, chọn một bộ đồ thể thao màu đen—- thuần một màu đen, trên áo có hoa văn màu đỏ, hình dạng cũng không quá sặc sỡ, làm bộ quần áo không quá nặng nề, sau lưng là logo nhãn hiệu tiệm, đỏ đen phối hợp thoạt nhìn vừa đơn giản lại chính chắn.
Nhãn hiệu đồ thể thao này rất nổi danh ở đế quốc, chất lượng rất tốt, cọ cọ đụng chạm một chút cũng không dễ dàng bị rách, rất thích hợp mặc trong các chuyến du lịch dã ngoại.
Mạc Hàm cầm quần áo đưa cho Lạc Phi: “Thử đi.”
Lạc Phi đi vào phòng thay quần áo, sau đó đi ra ngoài nhìn chính mình trong gương, một thân quần áo vận động làm cậu trông có vẻ rất giỏi đang, có cảm giác thanh xuân phấn chấn của tuổi thiếu niên, Mạc Hàm vừa lòng gật gật đầu: “Lấy bộ này đi.”
Lạc Phi cũng thực thích, cười tủm tỉm nói: “Cám ơn. Em cũng giúp anh chọn một bộ nha?”
“Không cần đâu, anh tự mua, không muốn cứ nợ nhân tình của em mãi như vậy.”
“Vậy anh trả tiền, em giúp anh chọn, được không?”
Đề nghị này, Mạc Hàm không phản đối, vì thế Lạc Phi từ giá áo bên cạnh chọn một bộ đồ thể thao màu lam có hoa văn màu trắng, thoạt nhìn rất giống đồ tình nhân với bộ Lạc Phi đang mặc.
Lạc Phi có chút thấp thỏm đưa qua cho Mạc Hàm: “Bộ này thế nào? Em cảm thấy rất dễ nhìn.”
Mạc Hàm thế nhưng lại ngoài ý muốn dứt khoát, thử cũng không thử đã nói: “Vậy lấy bộ này đi.”
Lạc Phi nhịn không được hỏi: “Anh không ngại mặc cùng kiểu với em à? Chúng ta mặc như vậy rất có thể sẽ bị hiểu nhầm là đồ tình nhân.”
Mạc Hàm thầm nghĩ, như vậy không phải rất tốt sao?
Chống lại ánh mắt thấp thỏm không yên của Lạc Phi, Mạc Hàm cười khẽ: “Không sao, chỉ là quần áo mà thôi, mặc thoải mái là được.”
Mạc Hàm đi tới quầy tính tiền, nữ nhân viên bán hàng lễ phép mỉm cười: “Thưa ngài, tiệm chúng tôi hiện giờ đang có chương trình ưu đãi, mua quần áo sẽ được tặng vớ và đồ lót.”
Dạng khuyến mãi thế này ở tiệm quần áo rất bình thường, Mạc Hàm gật đầu, đi tới kệ bên cạnh nói với Mạc Phi: “Mỗi người chọn một bộ đi.”
Mặt Lạc Phi hơi nóng lên: “Quần lót cũng phải chọn à?”
“Được tặng miễn phí, dại gì không lấy.”
Lạc Phi chỉ đành kiên trì chọn một cái quần tam giác màu đen, thấy Mạc Hàm nhìn mình thì sắc mặt có hơi đỏ lên, giải thích: “Em thích mặc quần lót màu đen.”
“…” Loại vấn đề này em không cần giải thích đâu, thật đấy.
Thấy hai người cùng chọn quần lót, không khí cực kỳ ám muội, nữ nhân viên bán hàng nhịn không được cười trộm, thầm nghĩ, cặp tình nhân này thực thú vị, nhất là vị dáng cao dễ nhìn kia, mua quần áo mà cư nhiên thẹn thùng đến đỏ mặt, xem ra vẫn chưa tiến triển tới giai đoạn thân mật nhất. Bất quá hẳn là cũng sắp rồi đi? Cũng mua đồ cho nhau rồi, bình thường mua đồ xong không phải đều tự tay cởi ra sao?
Bởi vì thường xuyên ở trên phi thuyền vũ trụ nên không chú ý tới tin tức bên ngoài, vì thế nữ nhân viên bán hàng không nhận ra hai vị khách mua hàng của mình hôm nay chính là đại hoàng tử Lạc Phi cùng thiên tài hacker Mạc Hàm, cô cứ tưởng là một cặp tình nhân đang yêu đương.
****
Sau khi trở lại phòng, Lạc Phi lập tức chạy vào phòng tắm thay quần áo mới, ngay cả quần lót cùng vớ cũng đổi.
—– toàn thân cao thấp đều là quần áo do Mạc Hàm mua, cảm giác này làm Lạc Phi dị thường hưng phấn.
Mạc Hàm cũng thay đồ thể thao vừa mua, hai người đứng chung một chỗ quả thực rất giống đồ tình nhân, tim Lạc Phi đập thình thịch, thấy Mạc Hàm vẫn trấn định thì nhịn không được hỏi: “Anh không thấy, chúng ta cứ vậy đứng chung với nhau rất xứng à?”
Mạc Hàm nhìn Lạc Phi, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm: “Nhìn bên ngoài quả thực có chút xứng.”
“Bên trong cũng rất xứng mà?”
“Bên trong không xứng, em là alpha, anh cũng là alpha.”
“Kia có sao đâu.”
Mạc Hàm khẽ nhíu mày: “Em không ngại à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Có gì phải để ý chứ? Alpha trừ bỏ không thể mang thai thì cũng không quá khác biệt với omega. Hiện giờ trình độ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn đứa nhỏ có nhiều biện pháp mà. Chẳng qua phần lớn alpha đều bị quan niệm cũ trói buộc, cứ muốn tìm một omega để bảo hộ đối phương, tìm không được omega cũng miễn cưỡng tìm beta, kỳ thực hai người chỉ cần yêu nhau là đủ rồi, đối phương có thân phận gì căn bản không quan trọng.”
So với thân thể, Lạc Phi hiển nhiên lại càng chú trọng tình cảm tinh thần hơn. Được một người như vậy quý trọng cùng yêu thích, Mạc Hàm cảm thấy mình thực vinh hạnh.
Trầm mặc một lát, Mạc Hàm mới nói: “Suy nghĩ của anh cũng không sai biệt lắm, chỉ cần thực lòng thích nhau thì không cần quá để ý tới thân phận cùng giới tính.”
Anh nói vậy vì muốn chừa đường lui cho mình, lỡ như ngày nào đó Lạc Phi biết anh kỳ thực là omega, hi vọng Lạc Phi không vì thế mà thay đổi tình cảm dành cho anh.
****
Đúng giữa trưa, phi thuyền đáp xuống tinh cầu Nặc Lan.
Tinh cầu này chưa trải qua nhân loại khai phá nên không có nhiều nhà cao tầng, chỉ có vài tòa kiến trúc rải rác, trong đó có một tòa khách sạn dùng để tiếp đãi khách du lịch, những tòa khác là nơi ở của nhóm quan binh phụ trách khai thác và vận chuyển khoảng sản.
Mạc Hàm đã sớm đặt trước phòng cao nhất của khách sạn, sau khi sắp xếp hành lý xong, hai người cùng xuống đại sảnh khách sạn dùng cơm trưa.
Thức ăn bên này rất đắt, dù sao rau dưa đều được vận chuyển tới theo đường hàng không, phí tổn rất cao. Thế nhưng cũng có không ít hoa quả tươi ở bản thổ, giá cả đặc biệt rất rẻ, có một quả Lạc Phi chưa từng thấy qua, theo giới thiệu thì đây là một loại quả chỉ sinh trưởng trong rừng nguyên thủy của tinh cầu Nặc Lan, hàm lượng vitamin cực cao, lớn cỡ nắm tay trẻ con, một ngụm có thể ăn hết, màu sắc phấn nộn làm người ta chảy nước miếng.
Lạc Phi tò mò mua một khay về, cùng Mạc Hàm nếm thử.
Kết quả vừa bỏ vào miệng, vị chua lập tức lan tràn trong khoang miệng làm Lạc Phi nhăn nhó mặt mày, Mạc Hàm cũng không tốt hơn là bao, cũng nhăn mặt.
Thật vất vả nuốt xuống, hai người chua tới mức suýt rớt nước mắt. Liếc nhìn nhau, cùng bật cười.
Miệng chua muốn chết nhưng trong lòng Lạc Phi lại thực ngọt ngào, cảm thấy hai người cùng nhau đi du lịch, cùng nếm thử những loại hoa quả lạ, cùng ngắm nhìn phong cảnh, cứ hệt như bầu bạn mới cưới đang hưởng tuần trăng mật vậy.
Bởi vì thời gian còn sớm, hai người ăn cơm xong liền chuẩn bị đi xem hang động đá vôi.
Hang động ngầm cách khách sạn cũng không xa, hơn nữa xung quanh cũng không có nguy hiểm, hai người ngồi xe huyền phù, rất nhanh liền tới nơi.
Sinh vật ngoại tinh trên tinh cầu Nặc Lan rất hung hãn, người nhát gan sẽ không dám tới, vì thế nơi này không tấp nập như những địa điểm du lịch khách, hơn nữa diện tích hang động cũng lớn, du khách bị phân tán nên không khí không hề ồn ào náo nhiệt, ngược lại cực kỳ u tĩnh.
Lạc Phi cùng Mạc Hàm vừa tiến vào bên trong liền bị cảnh sắc trước mặt làm rung động tới nói không nên lời.
Chỉ thấy thạch nhũ được thiên nhiên hình thành thành đủ loại màu sắc đỏ, vàng, lam, lục, có vài thạch nhũ cao tới hơn mười thước, tựa như một kẻ khổng lồ sừng sững đứng trong hang động, có vài cái chỉ cao nửa thước, hình dạng giống như tiểu động vật, được dòng nước thiên nhiên cọ rửa quanh năm suốt tháng, hang động này hệt như một thế giới ngầm kỳ huyễn.
Hang động có đoạn thì rộng như một quảng trường, có đoạn lại hẹp đến mức chỉ vừa đủ cho một người đi qua, đường đi quanh co khúc chiết rẽ thành bốn tầng, chiều sâu kéo dài mấy chục cây số. Trong động còn có tiếng nước chảy róc rách, nước từ những mỏm đá cao đổ xuống tạo thành những thác nước tự nhiên, còn có không ít hồ sâu.
Lạc Phi cùng Mạc Hàm vừa đi vừa cảm thán thiên nhiên thần kỳ, cảnh tượng tự nhiên nguyên thủy như vậy thực đáng giá, đồ sộ hơn những cảnh tượng xinh đẹp do con người tạo nên.
Theo số liệu được đăng tải thì chỗ rộng nhất có bề ngang 55km, chiều dài tới 200km, cho dù mất tới ba ngày ba đêm cũng không đi hết.
Cũng may hai người có đủ thời gian, có thể chậm rãi dạo bước, hôm nay không đi hết thì mai lại tiếp tục.
Trong động có nước chảy nên đường đi khá trơn trợt, lúc đi ngang qua một thông đạo hẹp, Mạc Hàm trợt chân suýt chút nữa ngã sấp xuống, cũng may Lạc Phi nhanh tay lẹ mắt lập tức nắm lấy tay anh: “Cẩn thận!”
Mạc Hàm được Lạc Phi nắm tay ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt thân thiết của đối phương, Mạc Hàm vội nói: “Không sao, chỉ là mặt đất có hơi trơn.”
Lạc Phi gật gật đầu, vốn định buông tay ra, kết quả Mạc Hàm lại đột nhiên nắm ngược lại tay cậu.
“???”
Bị đối phương chủ động nắm tay, cả người Lạc Phi đều sửng sốt, ngây ngốc đứng đó, sắc mặt không thể tin được.
Mạc Hàm bình tĩnh giải thích: “Anh không mang giày chống trơn, em dẫn anh đi đi.”
“A?”
Mạc Hàm lặp lại: “Em dẫn anh đi đi.”
Lạc Phi hồi phục tinh thần, lập tức gật đầu: “Được… được!”
Lạc Phi nhanh chóng hít sâu ổn định nhịp tim đang nảy lên kinh hoàng trong lòng ngực, nằm nhẹ bàn tay Mạc Hàm, ngón tay xuyên qua kẽ tay, mười ngón nắm chặt.
Mạc Hàm không phản kháng, thực bình tĩnh để Lạc Phi dùng động ái ái muộn mười ngón đan xen nắm tay mình.
Ngón tay Mạc Hàm thon dài mạnh mẽ, làn da bóng loáng, khoảnh khắc ngón tay mình xuyên qua kẽ ngón tay đối phương, Lạc Phi chỉ cảm thấy đầu mình ong một tiếng, trái tim suýt chút nữa ngừng đập. Nhanh chóng hít sâu vài hơi, Lạc Phi mới cố ra vẻ trấn định nói: “Em dẫn anh đi, anh cẩn thận dưới chân.”
Mạc Hàm gật gật đầu: “Ừm.”
Lạc Phi nắm tay Mạc Hàm chậm rãi đi tới, trong đầu sớm đã hỗn loạn thành một đoàn. Hoàn toàn không hay biết khóe môi Mạc Hàm đi ở phía sau hơi nhếch lên, trong đầu lại nhảy ra hai chữ, đứa ngốc.
Nếu anh không chủ động nắm lại, Lạc Phi cư nhiên đã thân sĩ buông ra.
Thật đúng là ngốc mà!
Xem ra, quan hệ của hai người nếu muốn tiến xa hơn thì anh phải chủ động một chút.
…(cont)…