Thay tên nhân vật chính nha mấy bạn, Lôi Tu Lethew, những chương trước sẽ sửa sau khi gỡ pic
Thiều Y tò mò nhìn Lethew đang hí hoáy với cái khuyên tai nho nhỏ kia, sau khi một nơi nào đó trên khuyên tai bị anh nhấn nhẹ một cái thì nó lập tức trở thành một thứ gì đó lớn cỡ đầu ngón tay. Hai tay của anh chuyển động rất nhanh trên vật đó, rõ ràng là những ngón tay của nam giới nhưng lại cực kì linh hoạt.
Chỉ có điều đây là thứ gì? Là cơ quan thuật của Mặc gia* sao?
(Mặc Tử: một người giỏi chế tạo máy móc, nghiên cứu khoa học kỹ thuật thời Xuân thu Chiến quốc)
Trong lúc Thiều Y đang nhìn chăm chú thì Lethew đã điều chỉnh xong máy phiên dịch nhưng sau đó lại phát hiện trong máy phiên dịch không có hình thức ngôn ngữ của Thiều Y, dựa theo tình huống này thì hẳn là hệ thống ngôn ngữ của Thiều Y không nằm trong những loại ngôn ngữ của vũ trụ được cài đặt trong máy phiên dịch, điều này làm cho Lethew càng thêm cảm thấy kì lạ.
Từ lúc loài người bắt đầu thăm dò vũ trụ, để tiện cho việc thông thương giữa các tinh hệ, hình thành nên Đại vũ trụ thì tất cả các hành tinh đều có bản ghi chép, đồng thời tất cả các ngôn ngữ được phát hiện ra đều được cài đặt trong máy phiên dịch để có thể phiên dịch thành ngôn ngữ vũ trụ thông dụng tiêu chuẩn nhất. Chẳng lẽ cô gái này đến từ một hành tinh xa xôi lạc hậu trong một tinh hệ chưa được ghi chép lại sao?
Khuôn mặt của cô tương đối mềm mại, hẳn là người phương Đông. Loài người ở thời đại Đại vũ trụ trăm kì ngàn lạ, để phân biệt thì hiện nay vẫn dùng cách gọi người phương Đông- phương Tây được lưu truyền từ Địa Cầu cổ xưa, cô gái có bề ngoài mềm mại, nhỏ nhắn như cô được gọi là người phương Đông. Hiện nay có rất nhiều dòng họ vẫn còn sử dụng ngôn ngữ cổ xưa của dòng họ mình.
Lethew nghĩ vậy nên buông tha cho ý định chuyển ngôn ngữ của cô thành ngôn ngữ vụ trũ thông dụng mà chuyển qua hướng chuyển ngôn ngữ vụ trũ thông dụng thành ngôn ngữ của cô. Sau khi điều chỉnh xong thì Lethew đưa khuyên tai cho cô rồi bảo cô đeo vào tai.
Thiều Y nhíu mày, cô hiểu hành động của Lethew, anh muốn cô đeo cái này? Mang khuyên tai của một người đàn ông, loại chuyện này có phải là quá thân mật hay không? Đối với việc đàn ông mang khuyên tai thì Thiều Y cũng không thấy có gì quá kỳ quái. Ở rất nhiều nơi cô đi qua, có một ít đàn ông dân tộc thiểu số cũng bấm lỗ tai và mang khuyên tai hơn nữa người đàn ông này còn là dị tộc hải ngoại, cũng không có gì khó hiểu cả.
Cuối cùng Thiều Y vẫn lấy khuyên tai trân châu trên tai mình xuống sau đó mang khuyên tai của Lethew lên vì cô cảm thấy nhất định người đàn ông này sẽ không làm chuyện gì mà không có lí do. Đây là cảm nhận của cô dựa trên tính cách của anh. Rất nhanh Thiều Y đã phát hiện được chỗ thần kỳ của khuyên tai này, sau khi đeo lên thì nó sẽ tự động biến trở lại thành một cái khuyên tai nhỏ sau đó dính sát vào da thịt chỗ vành tai.
Quả thật cái khuyên tai này có bộ phận cảm ứng khi tiếp xúc với da thịt, chỉ cần không kéo quá mạnh thì nó vẫn có thể dính ở trên tai, lợi dụng nhiệt độ cơ thể người để vận hành, đây cũng là tiến bộ công nghệ của loài người.
Nhìn lỗ tai nhỏ nhắn, trắng hồng của Thiều Y đeo khuyên tai của mình, ánh mắt Lethew hơi tối lại, không biết vì sao mà trong lòng anh cảm thấy dao động, ngay cả ánh mắt luôn lạnh lẽo cũng mềm mại hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc thì anh đi qua, giúp cô điều chỉnh lại vị trí khuyên tai rồi nói: “Lethew.”
Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên khiến Thiều Y chớp chớp mắt, vậy mà cô lại có thể hiểu được lời anh nói. Một lần nữa thành quả của công nghệ cao lại khiến em gái đến từ thời phong kiến lạc hậu như Thiều Y chấn động, làm thế nào mà chỉ đeo một cái khuyên tai đã hiểu được lời anh nói?
“Lethew” là tên của anh sao?
Sau khi chần chờ một lúc lâu, Thiều Y mới nói: “Xin chào công tử, tại hạ tên là Thiều Y.”
Rốt cuộc cũng hiểu nhau, trong lòng hai người đều nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp không còn là vấn đề nữa.
Ai nói không còn vấn đề chứ riêng Thiều Y thì cảm thấy vấn đề rất lớn vì cô hoàn toàn không biết đây là nơi nào, hơn nữa người ở đây cũng chưa từng nghe nói đến Trung Nguyên.
Làm sao lại có thể chưa nghe nói đến Trung Nguyên mênh mông, rộng lớn được chứ? Hàng năm đều có vô số dị tộc hải ngoại vào kinh, bái kiến triều đình uy danh vang xa, chỉ cần là người có tai đều nghe nói đến Trung Nguyên và võ lâm Trung Nguyên mà thoạt nhìn thì người đàn ông này cũng không có giống những người đàn ông dị tộc lạc hậu, tin tức không thông kia.
Thấy Thiều Y im lặng thì Lethew cũng im lặng nhìn cô sau đó không tự chủ được mà sờ con Chip thân phận cá nhân nằm bên trong da trên cổ tay của mình, trong lòng Lethew lại càng thêm cảm thấy Thiều Y cổ quái, trên cổ tay cô không có con Chip chứng tỏ thân phận cá nhân, thậm chí ngay cả thông tin cơ bản cũng không có nhưng hành động, cử chỉ, phong thái của cô lại không giống những người ở các hành tinh lạc hậu xa xôi nên không có khả năng không biết mấy thứ này.
Hơn nữa cô có nhắc tới Trung Nguyên, hình như anh đã từng đọc được từ này ở trong một quyển sách lịch sử nào đó ở thư viện trường quân sự, đây là cách gọi của người Trung Hoa ở thời đại phong kiến trên một hành tinh gọi là Địa Cầu thuộc Thái Dương Hệ. Chỉ có điều 5000 năm trước tài nguyên trên Địa Cầu đã khô kiệt, sau khi toàn bộ nhân loại di dân vào vũ trụ thì Địa Cầu đã trở thành một hành tinh bị bỏ hoang, hoàn toàn không có người ở nên chắc cô không phải là người Địa Cầu.
Tuy rằng thoạt nhìn nét mặt của cô có vẻ bình thản nhưng Lethew có thể cảm nhận được cảm xúc của cô trở nên suy sụp, lúc này anh cũng không biết nói cái gì nên đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài thì phát hiện hai mặt trăng đã gần lên đến giữa không trung nên lập tức mở Không gian quang giáp lấy các loại đồ vật giữ ấm ra.
“Đây là vật gì?”
Một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên khiến người ta cảm thấy chủ nhân của giọng nói này là một cô gái cực kì dịu dàng nhưng Lethew biết đó chỉ là ảo giác, một cô gái dịu dàng sẽ không bao giờ đâm thủng mắt dị thú tinh không, cũng không thể đi lại tự nhiên trong rừng rậm toàn là thực vật biến dị hay là một tay thợ săn giỏi được. Nhưng anh lại phát hiện mình rất hưởng thụ khi nghe giọng nói của cô đồng thời nảy sinh cảm giác rất muốn cất giấu.
Cô gái này... Làm cho anh không tự chủ được muốn cất giấu cô giống như những Alpha cất giấu Omega khác, dù hiện tại cô không cho anh cảm giác mình là Omega mà chỉ là Beta.
“Ban đêm, nhiệt độ của Hành tinh Vaer sẽ giảm xuống dưới 0 độ nên rất lạnh, đây là túi ngủ ổn định nhiệt độ.” Khi Lethew phát hiện cô không biết thì trong lòng cũng không có mất kiên nhẫn mà ngược rất kiên trì giải thích cho cô hiểu, mặc dù cư dân toàn vũ trụ đều biết đến máy trị liệu nhưng anh vẫn giải thích lại cho cô một lần.
Thiều Y lại im lặng lần nữa, Không gian quang giáp là cái gì? Tinh thần lực là cái gì? Máy trị liệu là cái gì? Túi ngủ ổn định nhiệt độ là cái gì? Quang não là cái gì? Máy truyền tin là cái gì? Cơ giáp là cái gì...
Không gian quang giáp chính là đồng tiền kim loại lớn kia, bên trong có một không gian từ mấy mét đến mấy trăm mét vuông, lớn nhỏ không đều, có thể chứa rất nhiều vật dụng và mang theo, chỉ cần dùng tinh thần lực để mở ra. Máy trị liệu thoạt nhìn là một phát minh nào đó của Mặc gia nhưng nhìn kĩ thì không giống, nó có thể dễ dàng chữa khỏi ngoại thương đồng thời không để lại sẹo.
Sau khi dùng máy trị liệu chữa khỏi những vết thương bên ngoài thì ánh mắt Lethew nhanh chóng chuyển tới trên người Thiều Y nên lập tức phát hiện ra vết thương trên người cô, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng cũng rất nhiều.
“Vết thương của cô cần được chữa trị. Lại đây, tôi chữa trị cho cô!”
Giọng nói của anh có chút lạnh lùng cứng rắn, chắc là do quen đứng ở vị trí cao ra lệnh cho người khác nhưng anh cũng đã cố gắng khống chế rồi, vì anh phát hiện cô hoàn toàn không hiểu gì cả, chính điều này khiến anh có một loại xúc động muốn làm gì đó cho cô. Nghĩ đến đây, Lethew nhanh chóng rũ mắt, anh phát hiện trạng thái hiện tại của mình có chút không xong. Anh đã sống 30 năm nhưng chưa từng chú ý tới bất kỳ người cùng giới hay khác giới nào thế mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến anh cực kì để ý.
Thiều Y hiểu lời của anh nhưng cô không tiến lại gần, tuy rằng nam nữ trên giang hồ không so đo những việc nhỏ nhưng nếu bảo cô xắn tay áo, lộ da thịt trước mặt một người đàn ông thì cô không làm được. Dù cho thế giới này không giống với thế giới trước kia của cô.
“Đa tạ công tử, để ta tự làm.”
Đối với cách xưng hô kỳ quái như “Công tử” này thì Lethew nghĩ hẳn đây là cách xưng hô với một người đàn ông xạ la ở quê hương cô nên Lethew cũng không miễn cưỡng, sau khi dạy cô cách sử dụng thì lập tức đứng lên đi ra ngoài sơn động dùng nước suối rửa bùn đất trên người. Đến khi anh trở về thì trên người đã mặc bộ đồ chiến đấu mỏng nhẹ màu xám bạc. Chất liệu chế tạo nên đồ chiến đấu cực tốt, có tác dụng giữ ấm, rất thích hợp khi hành động bên ngoài.
Còn Thiều Y vẫn mặc bộ váy dài áo dài như cũ, phía trên có rất nhiều vết rách, vết máu, tro bụi và nước thảo dược, thoạt nhìn cực kì bẩn nhưng cô vẫn ngồi yên lặng ở đó, ngẩng mặt lên nhìn anh, nhìn có vẻ vô cùng nhỏ bé, vô hại.
Điều này khiến Lethew không khỏi nghĩ tới buổi sáng hôm nay, khi anh bị tin tức tố Omega làm cho sắp phát cuồng rồi lại khôi phục lý trí, tuy rằng anh không muốn tổn thương cô gái này nhưng đồng thời cũng cảm giác được nguy hiểm khó hiểu đến từ cô.
Sau khi phát hiện suy nghĩ của mình lại chuyển đến trên người cô thì Lethew hơi nhíu mày, anh đã tìm trong Không gian quang giáp rất lâu nhưng vẫn không tìm được quần áo thích hợp cho cô mặc. Đây là Không gian quang giáp của anh nên tất nhiên những đồ vật trong đó đều phục vụ anh, về phần đồ dùng của phụ nữ... Nếu như anh biết một ngày nào đó xảy ra chuyện này thì có lẽ sẽ nghe đề nghị của Ivena, tiện tay chuẩn bị một ít mà không phải là không thèm để ý.
Cuối cùng Lethew cũng tìm được một cái áo sơmi dài để mặc mùa hè, sau khi dạy cô cách mặc ra sao thì anh lập tức quay người đi ra ngoài để cô thay quần áo.
Thiều Y ôm quần áo, nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa động, bóng lưng của anh được ánh trăng lạnh lẽo bao phủ, thân hình thon dài như hòa lẫn vào trong ánh trăng và sương trắng đang bắt đầu lan tràn...