Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 10: Chương 10




Chu Cẩn cẩn thận từng li từng tí một tránh né cơ giáp và trùng thú đang giao chiến thành một đoàn, bám chặt theo một bên của chiếm hạm mà di chuyển. Nửa đường nhưng lại có một thứ gì đó lăn lại đây, đụng vào chân cậu. Chu Cẩn đem thứ đó đỡ lấy, lại là Sunni, thoạt nhìn bị thương nhẹ, bất quá hẳn cũng không quá đáng lo. Bởi vì hắn vừa nhìn thấy Chu Cẩn, liền lập tức ôm chân của cậu hô to: “Cứu mạng! Đừng bỏ tôi lại!”

Chu Cẩn nhận mệnh đỡ hắn lên, lôi kéo hắn đồng thời di chuyển sang một bên.

Được lợi từ tiếng nổ lớn phát ra bởi giao chiến giữa cơ giáp và trùng thú, ít nhất tiếng động bé nhỏ không đáng kể của bọn họ này không trở thành mục tiêu công kích hàng đầu của Thiết Giáp độc ngao kia được.

Chu Cẩn kéo Sunni đã không thể đi đứng được nữa, tránh trái tránh phải bám sát vào một bên khác của chiếm hạm. Nhưng, lúc di chuyển, không biết tại sao dưới bàn chân của Sunni đột nhiên như mọc ra rễ, làm sao cũng không chịu đi về phía trước một bước.

Chu Cẩn trong mắt phun lửa hỏi: “Cậu làm gì đó!”

“Tôi, tôi sợ!” Đôi mắt của Sunni gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, đôi chân vẫn luôn không tiến về phía trước cư nhiên bắt đầu lui về phía sau.

Chu Cẩn thuận mắt hắn nhìn sang, ở mục tiêu cách đó không xa có một chiếc cơ giáp và vài con Thiết Giáp độc ngao đang quấn quít lấy nhau, xác thực không phải là một nơi tốt đẹp để đến. Đáng tiếc chiếm hạm dừng lại ở khối đất trống này, cách tòa kiến trúc gần đây cũng gần hai ki-lô-mét, muốn từ nơi này chạy tới đó, e rằng so với chạy vào trong chiếm hạm còn nguy hiểm hơn nhiều. Chứ đừng nói chi là bị Thiết Giáp độc ngao phun nọc độc lên người, bọn họ mà bại lộ trong đống hỗn độn đó thì quả thật chắc chắn phải chết.

Chu Cẩn một phát bắt được vai hắn, dùng sức đem người cố định lại: “Cậu nghe rõ cho tôi, chỉ có vào trong chiếm hạm mới có chỗ trốn! Bây giờ cậu ở bên ngoài, hoặc là bị sâu cắn chết, hoặc là bị cơ giáp giẫm chết! Kiểu nào cũng chết, không bằng thử một lần!”

Đáng tiếc Sunni lớn lên trong phòng ấm đã mất đi lý trí từ lâu, trong đầu hắn toàn bộ chỉ có sợ hãi, hắn chỉ muốn nhanh chóng quay người, chạy khỏi những thứ khủng bố kia càng xa càng tốt.

Hắn như phát điên mà giằng co, Chu Cẩn cũng buông lỏng tay ra khi đối phương liều mạng giãy dụa. Sunni xông ra ngoài, nhưng mà chạy không được vài bước, một con Thiết Giáp độc ngao vừa bị cơ giáp đánh một trận liền nhắm được vị trí của hắn, run cánh lên rồi thẳng tắp vọt tới.

Giờ khắc này không chỉ là Sunni mà ngay cả Chu Cẩn cũng có chút luống cuống tay chân. Cậu cắn răng, cuối cùng vẫn xông lên, muốn đem Sunni kéo trở về. Liền trong chớp mắt, có một người đã nghiêng hướng đánh tới, ôm chặt lấy Sunni, trên đất lộn mèo, sau đó nhanh chóng ném một quả lựu đạn vào một chỗ khác. Tiếng nổ thật to quấy nhiễu trùng thú, nó do dự một chút, vọt thẳng tới nơi lưu đạn đang nổ.

Người kia một hơi khiêng Sunni đã xụi lơ trên mặt đất lên, vài bước đi đến bên cạnh Chu Cẩn, duỗi bàn tay, như trảo con gà con mà kẹp Chu Cẩn dưới nách, sau đó nhanh chóng phóng vào trong chiếm hạm.

Chu Cẩn căn bản không thấy rõ người nọ là ai, chỉ biết là một tên Alpha. Cậu bị người nọ kẹp chặt rồi một đường lao nhanh, chỉ cảm thấy điên cuồng đến nỗi mắt nổ đom đóm. Đối với khoảng cách khá xa giữa cậu và Sunni, đối phương tựa hồ chỉ dùng vài bước liền tóm được cả hai. Hắn đem Chu Cẩn đẩy mạnh vào trong cửa chiếm hạm, lớn tiếng nói với Chu Cẩn: “Đi về phía bên trái đi, đi đến tận cùng, nơi đó có khoang phòng hộ! Trốn ở bên trong nếu không muốn xảy ra chuyện!”

Chu Cẩn lúc này mới có thể thấy rõ người nọ là Jonash, cậu gật gật đầu, liền muốn kéo Sunni chạy vào trong khoang thuyền. Trong nháy mắt khi Jonash buông tay, cậu thấy ở bên cánh phải của chiếm hạm có một con trùng thú đang ngã lên, dường như vừa bị cơ giáp đánh cho một quyền. Sunni tựa hồ đã bị dọa đến mất đi lý trí, hắn phát ra một tiếng rít chói tai, một bước xa xông ra ngoài, giãy dụa muốn chạy khỏi chiếm hạm.

Jonash cơ hồ đồng thời cũng xông ra ngoài, một phát bắt được Sunni liền muốn vứt ngược vào trong chiếm hạm, nhưng Sunni cơ hồ đang giãy dụa như phát điên, cũng không ngừng rít gào, Jonash cũng không chắc chắn nhất định sẽ không để đối phương bị thương, chẳng thể làm gì khác hơn là ôm thật chặt người nọ vào trong lồng ngực, trở lại trong chiếm hạm.

“Đáng chết, câm miệng!”

Nhiều năm sau đó Chu Cẩn vẫn có thể rõ ràng nhớ tới tình cảnh hôm ấy, Jonash một thân quân trang ôm người đang giãy dụa không ngớt trong ngực, lúc cách cửa chiếm hạm không xa thì toàn bộ thân thể đột ngột dừng lại. Lập tức, hắn tựa hồ dùng hết sức mạnh cuối cùng của cơ thể, đem người trong ngực đẩy ra ngoài, chuẩn xác đẩy vào trong chiếm hạm.

Sau khi Sunni rời khỏi lồng ngực của hắn, Chu Cẩn lúc này mới có thể nhìn thấy một chiếc móng vuốt đang xuyên thấu lồng ngực của Jonash. Trên mặt Jonash rõ ràng không có một tia ánh sáng, mà Chu Cẩn lại cảm thấy mặt của hắn đang chậm rãi ảm đạm đi. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn mặt Jonash như vậy, dường như Chu Cẩn lại phát hiện bản thân không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, cậu chỉ có thể nhìn thấy miệng Jonash hơi giương ra, tựa hồ đang tự nhủ gì đó.

Chu Cẩn nhìn đối phương, chân phảng phất như mọc ra rễ trên đất, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn khuôn mặt Jonash triệt để tối lại. Sau đó bị một con Thiết Giáp độc ngao nhanh chóng tha về phía sau.

Cái lỗ hỏng tạo ra bởi con Thiết Giáp độc ngao bị đánh khi nãy liền là chỗ nằm của nhiều con Thiết Giáp độc ngao khác. Chu Cẩn đứng ở cửa chiếm hạm cũng chẳng nhìn thấy. Cả người cậu cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, trong đầu có một âm thanh đang thét gào, chạy mau đi, đi tới khoang phòng hộ! Nhưng tứ chi lại không thu được chỉ huy của đại não, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, trong hồi ức của Chu Cẩn, thời gian phảng phất dài như một thế kỉ vậy, một con trùng thú cực đại chạy ngang qua trước chiếm hạm, lập tức, chẳng biết vì sao, nó thay đổi phương hướng, vọt thẳng tới cửa lớn. Chu Cẩn không hề có ý tứ né tránh, thẳng tắp nhìn thái dương đáng sợ kia đang càng ngày càng gần.

Nháy mắt ngay lúc thái dương kia sắp luồn vào cửa khoang, một bóng hình màu bạc to lớn đã đánh tới, thành công phá tan Thiết Giáp độc ngao. Bàn tay lớn màu bạc lập tức mở ra, nhẹ nhàng phất mở cửa khoang, đem Chu Cẩn mềm nhẹ nắm vào trong bàn tay, sau đó đem người bỏ vào trong buồng lái.

Cơ giáp màu bạc cơ hồ không hề dừng lại,lập tức thừa dịp hỗn chiến mà trốn khỏi từ cửa chiếm hạm.

Mãi đến tận lúc bị Aldrich để vào khoang trị liệu, Chu Cẩn vẫn còn trong trạng thái hồn ở trên mây. Ngân Dực lắc lắc dây thần kinh, nhẹ nhàng điểm điểm lên mặt Chu Cẩn: “Thân thể không bị thương, có khả năng là đang bị hoảng sợ thôi. Tui nói nè, ngài có muốn tới cắn y một cái hay không a? Cho y một tí kích thích, phân tán lực chú ý giúp y cũng được nha.”

Aldrich thành thục nắm lấy dây thần kinh đang bị bế tắc rồi ném đi: “Sẽ không biến ngốc đó chứ?” Anh chậc một tiếng, “Thật không thú vị, ta còn chưa hỏi ra em ấy làm cách nào đẩy ngã người kia nữa mà.”

“Cắn một cái đi mà!” Ngân Dực dụ dỗ anh, “Sau đó dùng phép thuần phục tâm tình Omega tự nhiên, để y nói thật là được rồi.”

Aldrich: “Ha ha...”

Chu Cẩn nằm trong khoang trị liệu, vẫn luôn mở to mắt, nếu không phải Ngân Dực quét hình dữ liệu xong liền thấy mọi biểu hiện hết thảy bình thường, Aldrich thật sự còn cho rằng người nọ chỉ đang choáng váng. Mãi đến tận năm tiếng sau, con ngươi của Chu Cẩn mới bắt đầu chuyển động.

Aldrich vội vã dẫn cậu ra khỏi khoang trị liệu, đưa cho cậu một ly nước.

Chu Cẩn tựa hồ không có ý thức được đây là tình huống gì, chỉ theo bản năng tiếp nhận ly nước. Cậu chầm chậm đưa ly bên mép, sau đó liền thả xuống, nói ra câu hỏi đầu tiên kể từ khi gặp lại: “Alpha cũng sẽ chết sao?”

Aldrich cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, anh cho rằng Chu Cẩn chỉ là chưa từng gặp qua trùng thú nên mới sợ hãi. Nghe đến vấn đề của Chu Cẩn, anh nghiêng đầu lộ ra biểu tình đây là câu hỏi phí lời gì đây.

“Đương nhiên. Tuy rằng kỹ thuật gien bây giờ có thể bảo lưu người ta ở trạng thái tốt nhất, thế nhưng vô luận là kỹ thuật gì đều không thể nghịch chuyển thời gian. Thời gian cuối cùng rồi cũng sẽ mang chúng ta đi.”

Chu Cẩn nhìn chăm chú ly nước đang nâng trong tay, thần sắc chăm chú như thể muốn từ bên trong phần nước này nhìn ra được toàn bộ vũ trụ.

“Tôi nhìn thấy một tên Alpha, hắn bị Thiết Giáp độc ngao tha đi.” Lúc Chu Cẩn nói ra những lời này, sắc mặt cũng không có biến, “Vị trí tim của hắn, bị chân sâu đâm xuyên.”

Aldrich ồ một tiếng, trước đây khi cơ giáp còn chưa được chế tạo ra, nhân loại và trùng thú chém giết nhau còn tàn khốc hơn so với chuyện đó, đối với anh mà nói, cũng không phải chuyện gì mới mẻ nữa.

“Mấy ngày trước hắn còn nói với tôi, hắn muốn theo đuổi tôi.” Ngữ điệu của Chu Cẩn không chút nào chập trùng, phảng phất đây là đang đọc một đoạn văn đầy vô vị.

Thì ra là quỷ phong lưu chết dưới hoa mẫu đơn. Aldrich nghĩ như thế xong liền gật đầu: “Hắn là người yêu của cậu?”

“Tôi vẫn cho rằng, Alpha đều rất tự đại, cường tráng, hiếu chiến, bị bản năng chi phối...”

Aldrich hoàn toàn không thèm để ý Chu Cẩn đang bị hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo, kiên trì nghe xong lời đánh giá của cậu về Alpha, hoàn toàn đồng ý gật gật đầu: “Như vậy cũng không sai.”

Nhưng cơ hồ cùng một lúc đó, Chu Cẩn lại bổ sung: “Ngu xuẩn nữa.”

Aldrich “ngu xuẩn”: “...” Lần tới nói chuyện nhớ đừng thở nhé.

Chu Cẩn cũng không ý thức được bản thân đang chụp một chiếc mũ lớn vào ngay đầu ân nhân cứu mạng của mình, cậu vô ý lấy ngón tay vuốt ve miệng ly: “Tôi chưa từng nghĩ tới, ngay cả sinh vật đơn bào phát triển tứ chi cư nhiên cũng sẽ chết.”

Điều này cũng không thể trách Chu Cẩn được, khi kỹ thuật gien và tái tạo tế bào phát triển, mọi người chỉ cần thực hiện một lần trị liệu liền có thể đem tình trạng của mình dừng lại ở thời kì tuổi trẻ đỉnh cao. Lấy gia gia Chu lão tướng quân của Chu Cẩn làm ví dụ, bề ngoài bất quá chỉ là một người trung niên bốn mươi tuổi nhưng tuổi thật sự đã một trăm bảy mươi, tám mươi tuổi.

Một nhà Chu Cẩn trừ cậu ra cơ hồ đều ở trong quân bộ, mỗi lần xuất môn đều đi hết toàn bộ, đến ngày nghỉ phép, liền cùng nhau trở về. Chu Cẩn biết luyện tập trong quân đội phi thường khổ cực, nhưng đối với cậu mà nói, kiểu nào cũng chính là khổ cực mà thôi, cho dù là bị thương, bất quá phải căn cứ theo sự nặng nhẹ của vết thương và thời gian dài ngắn khi tiến vào khoang trị liệu.

Tử vong, đối Chu Cẩn mà nói, tựa hồ từ xưa đến nay đều là độc quyền của Omega yếu đuối.

“Cậu chưa từng đọc <Lược Sử Vũ Trụ>?”Aldrich bất đắc dĩ hỏi, “Trong lúc chiến tranh với trùng tộc, trước khi cơ giáp được phát minh, chúng ta chỉ có thể dựa vào chiếm hạm và vũ khí, lúc nhân loại và trùng thú chém giết nhau, cơ hồ không khác gì người nguyên thủy dùng rìu đá giao chiến thú hoang ở thời kỳ cổ đại. Trước đây khi chất đồng Vôn-fram được chưa được phát hiện, cho dù hợp kim Vôn-fram có thể dùng để đối phó với trùng thú, so với thời điểm đem ra đấu với Thiết Giáp độc ngao thì cũng yếu ớt không đỡ nổi một đòn.”

“Tôi biết.” Chu Cẩn lẳng lặng nghe anh nói xong, “Nhưng tôi vẫn cho rằng lừng lẫy chỉ là vẻ bên ngoài, hơn nữa, bất quá người biên soạn sách này là vì giúp Alpha hấp dẫn Omega thôi.”

Aldrich không tự nhiên ho khan, đây là đương nhiên rồi. Quân đội quả thật là sân tập trung Alpha thuộc chủ nghĩa Sô-vanh, cơ hồ hết thảy Alpha đều cho rằng, là Omega liền phải bị đánh dấu, bị giữ lấy. Trước kia bất kể là đế quốc hay liên bang, nếu Alpha trong quân đội không chủ động như vậy, căn bản sẽ không nắm giữ được một Omega nào cả.

*chủ nghĩa Sô-vanh: hình thức cực đoạn của chủ nghĩa đề cao chủng loài của mình.

Loại phương thức thô bạo này đã từng mang đến phản hồi đầy kích động từ Omega —— đặc biệt là những Omega được sinh ra trong bối cảnh gia đình quân nhân. Bọn họ chính mắt nhìn thấy nỗi bất hạnh của mẫu thân hoặc phụ thân mình, đối với việc một lần nữa lựa chọn một người lính trở thành nửa kia của mình quả thật chính là chống cự ngay từ trong lòng ra mặt. Chuyện này rất lúng túng, bởi vì quân nhân được cho phép dùng hành vi thô bạo đối đãi với Omega sinh ra trong những gia đình bình thường, nhưng tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn như vậy đối xử với con cái, cho dù người đó có chức vị rất lớn đi chăng nữa.

Chứ đừng nói chi là, trong lúc phản kháng, vài Omega từng bị đối xử quá mức thô bạo, sau đó có khả năng vì đủ loại nguyên nhân mà chết đi. Đối với Omega vốn cũng chẳng có tỉ lệ sinh đẻ cao hoặc phi thường dễ chết yểu mà nói, việc này vốn là chó cắn áo rách.

Cơ hồ chính phủ cầm quyền bởi Alpha rốt cuộc quyết định lùi một bước. Thông qua việc thành lập cũng như không ngừng chỉnh sửa dự luật bảo vệ Omega, cùng lúc không ngừng tăng cường các loại phúc lợi, cuối cùng cũng khiến tỉ lệ tử vong của Omega bất ngờ hạ thấp theo từng năm. Nhưng mục đích của mọi việc dù sao vẫn là muốn kết hợp Omega và Alpha lại với nhau, mà Alpha cơ hồ đều nằm trong quân bộ, nhưng danh tiếng của quân bộ thì... Quân bộ ở phương diện này có thể nói là không có tí thanh danh. Vì vậy chính sách tẩy não bất biến trong suốt đoạn lịch sử về sự phát triển của con người cũng từ đó ra đời.

Sách giáo khoa đương nhiên là công cụ tẩy não trực tiếp thứ nhất. Hết thảy mọi ngành học có liên quan đến văn sử cơ hồ đều được in ấn dành riêng cho Alpha. Bản thân Aldrich chỉ học được ở đế quốc, vậy mà đã gần như muốn xúc động lòng người. Ngay cả một phần tử vừa thiết vừa huyết như Aldrich này khi nhìn thấy liền một thân nổi toàn da gà, chứ đừng nói chi là Omega trời sinh đã rất xúc động. Nghe đồn từ mấy lớp dưới, có lần toàn bộ lớp đều khóc rống lên giữa quá trình đọc bài.

Aldrich nhìn Chu Cẩn, giờ khắc này trên mặt của cậu đại khái chỉ có thể hình dung bởi bốn chữ, không hề lay động. Không biết sách của liên bang như thế nào, bất quá chỉ cần để Aldrich xem qua, bất kể được viết như thế nào đều nhất định sẽ không thể khiến vị trước mắt này cảm động.

Dù sao trong nhà đều là Alpha quân nhân, còn dám nghênh ngang đội chiếc mũ “ngu xuẩn” cho Alpha, ở thời đại dùng việc gả cho quân nhân để làm vinh quang này, thật sự là một dị loại hiếm thấy.

Aldrich chăm chú nhìn Chu Cẩn, trên mặt Chu Cẩn là một vị Omega cốt cách thanh kỳ với một nội tâm mê man mà anh ít thấy. Trong lòng Aldrich hơi động, cơ hội như vầy không nắm được thật sự là quá lãng phí.

Giọng nói anh chậm lại, mang theo vài phần mê hoặc hỏi: “Chu Cẩn, cậu đánh gục tên Alpha kia bằng cách nào vậy?” Vấn đề này đã chặn trong lòng anh hồi lâu, từ lúc nào liên bang lại có kỹ thuật như thế? Về công về tư anh đều muốn tìm ra đáp án.

Chu Cẩn vừa nãy tựa hồ còn hồn ở trên mây sau khi nghe đến vấn đề này thì ánh mắt từ từ sáng sủa lên. Phảng phất là trong phút chốc, cậu liền thoát khỏi trạng thái mê man mà luống cuống kia. Chu Cẩn mắt lộ ra tia sáng, trên dưới đánh giá Aldrich: “Nói mới nhớ, Tang Kỳ tiên sinh, tại sao anh lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.