Aldrich trơ mắt nhìn cậu trở mặt gần như trong nháy mắt, tay chân cứng ngắc cơ hồ lập tức khôi phục linh động, đây hẳn chính là bộ dạng của một Omega khi tận mắt nhìn thấy “người trong lòng”(?) bị trùng thú ăn đi, tố chất tâm lý này cũng quá không thể tưởng tượng nỗi.
“Chấp hành nhiệm vụ chứ sao.” Aldrich nói khoác không biết ngượng, nhưng chi tiết nhiệm vụ là cơ mật, căn bản không sợ đối phương hỏi đến.
Chu Cẩn lộ ra một nụ cười ôn hoà: “Như vậy à, Tang Kỳ tiên sinh hiếm thấy khó gặp, nói mới nhớ, ngài thuộc phân đội cơ giáp thứ mấy?”
“... Cùng đội với Tôn thượng tá kiên quyết kia.”
“Ồ.” Chu Cẩn gật gật đầu, mỉm cười ngọt ngào hỏi, “Vậy tại sao ngài lại không biết tôi nhỉ?”
Lời này nếu như là người khác nói đại khái sẽ bị người ta quở là quá tự luyến rồi, nhưng nếu phát ra từ miệng Chu Cẩn mà nói thì lại chẳng hề có một chút không thích hợp nào. Dù sao video lễ tốt nghiệp trung học đã đạt được hơn triệu lượt xem, cho dù là thông tin của Omega không được liên kết đến đế quốc, Chu Cẩn nghe đâu cũng chẳng thiếu người hâm mộ đâu.
Ít nhất sau khi Aldrich biết được tên thật của cậu, tra được tư liệu gốc gác của cậu xong mới một đường thông suốt.
“Ừm...” Lời nói dối này phải vung ra làm sao thì Aldrich vẫn chưa nghĩ ra.
Nụ cười của Chu Cẩn cơ hồ hoàn mỹ, nhưng từng chữ nói ra lại đâm thẳng vào tim Aldrich: “Bởi vì tên anh chẳng phải là Tang Kỳ, cũng không phải là công dân liên bang.”
“Chúng ta tạm thời không quản tại sao anh lại phải chạy đến chiếm hạm của Tinh Đạo nằm vùng, nhưng dù sao Thiên Lang tinh cũng là trọng địa quân sự của liên bang, anh một công dân đế quốc về tình về lý cũng không nên xuất hiện ở nơi đó. Không biết Lorrin hoàng đế của mấy người sẽ giải thích như thế nào về chuyện này.” Chu Cẩn chăm chú nhìn Aldrich, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nhỏ bé nào trên mặt đối phương, “Có lẽ, chuyện tôi nên hỏi chính là, Thiết Giáp độc ngao căn bản không nên xuất hiện ở Thiên Lang tinh có phải là nhờ anh mang đến hay không?”
“Anh muốn làm gì? Liên bang và đế quốc đã hòa bình được mấy trăm năm, mấy người đây là muốn kích động nội chiến hay sao?”
Aldrich tức giận đến giơ chân, tội danh lớn như vậy, cho dù anh đã quen với việc mất hết tên tuổi ở đế quốc nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ để người khác đội lên cái mũ tội nhân của toàn nhân loại này.
“Cậu nói nhăng gì đó! Tôi chính là phát hiện được gần đây trang bị của Tinh Đạo càng ngày càng chuyên nghiệp nên mới muốn điều tra rõ là chuyện gì đã xảy ra mà thôi!”
“Vậy anh tra được cái gì?”
“Tôi tra được...” Aldrich đột nhiên ngậm miệng, anh hít một hơi thật sâu để bình phục lại tâm tình, “Xém nữa đã mắc bẫy cậu rồi. Chu Cẩn, muốn tình báo hả, nào có dễ dàng như vậy.”
Chu Cẩn tiếc nuối nhún nhún vai: “Xem ra anh cũng chẳng phải phi thường ngu xuẩn.”
Aldrich vô lực giật giật khóe miệng, học theo Chu Cẩn nói rằng: “Chu Cẩn tiên sinh, xin cho phép tôi thiện ý nhắc nhở cậu một chút, trước mắt cậu còn ở trên chiếm hạm của tôi.” Ý tứ chính là người còn ở dưới mái hiên, yêu cầu cậu cúi thấp đầu xuống.
Chu Cẩn dùng một loại ánh mắt từ ái nhìn anh: “Cơ giáp cấp S, thông qua dây thần kinh kết nối với phi công, hoàn toàn được khống chế bởi tinh thần lực. Điều này có nghĩa rằng, đây rốt cuộc là cơ giáp của ai, đến cùng đều rất khó nói...”
Ngân Dực lắc lắc dây thần kinh, ngó dáo dác trên vai Aldrich: “Omega này thật là khó giải quyết nha.”
Aldrich một hơi cào nó xuống, vắt thành bánh quai chèo. Điều này mà ngươi còn phải nói. Nếu không phải từng ngửi được mùi vị tin tức tố ngọt ngào trong máu của đối phương, anh liền sẽ hoài nghi vị trước mắt này chính là một Alpha phát dục bất lương rồi!
Chẳng phải ai cũng nói Omega đều là một đóa hoa nhỏ nhắn mảnh mai hay sao? Đóa hoa ăn thịt người này là chuyện gì đây?
Chu Cẩn phô bày bộ dạng lão tử rất khó giải quyết, sau đó không hề có ý đồ xấu liếc nhìn thời gian: “Đưa tôi trở về Thiên Lang tinh đi!”
Aldrich chưa từng bị triệt để coi rẻ đến như vậy, mặt buồn rầu che ngực: “Sợ là không được.”
Chu Cẩn liếc mắt qua: “Có ý gì?”
“Lúc cậu đang ngẩn người trong trận chiến này, trụ sở liên bang của Thiên Lang tinh cơ hồ đã bị san bằng.”
Chu Cẩn chấn kinh cho rằng Aldrich đang kể chuyện cười với mình: “Nói bậy, làm sao có khả năng?”
“Không có gì là không thể, đối phương ngay cả loại sâu Thiết Giáp độc ngao này đều có thể dùng làm lính tiên phong.” Aldrich cảm thấy chính mình rốt cuộc cứu vãn được một trận.
Chu Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Pháo proton năng lượng cao kia đâu?”
Aldrich nhún vai một cái: “Hẳn cũng đã bị san bằng rồi đi.” Anh mở video ra, mấy chiếc chiếm hạm của Tinh Đạo như linh hồn đi theo sau Thiết Giáp độc ngao, thừa dịp thời cơ toàn bộ đang tranh đấu, vây quanh ở chỗ vỡ, bắt đầu một trận bắn phá, hai pháo đài cùng lúc nã đạn, rõ ràng thấy được bởi vì hạt nhân năng lượng cao tụ lại một chỗ mà sản sinh ra sấm sét.
“Hạt nhân năng lượng cao.”
“Xem ra đối phương vì không để cho mấy người có được dữ liệu, thật sự liền bỏ ra vốn lớn. Liên bang lần này chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.”
Nhóm người này vô luận lai lịch lớn bao nhiêu cũng sẽ không phải là người lương thiện.
Hai người đối mắt nhìn nhau, phát hiện một điểm, suy nghĩ của đối phương cũng nhất trí một cách thần kỳ với mình.
“Tôi phải trở lại.”
Aldrich nhìn cậu: “Sao Thiên Lang thì không được, cậu suy nghĩ một chút có nơi nào khác thuận tiện hơn. Hoặc là tôi đưa cậu đến Thúy Vi nhé?”
“Không cần.” Chu Cẩn kêu anh mở tinh đồ ra, chỉ vào một điểm nói, “Nơi này.”
Aldrich bất đắc dĩ gật gật đầu. Nhìn đối phương một mặt như đây là chuyện đương nhiên, trong lòng Aldrich cảm thấy bản thân đang mời tôn đại phật trở về. Thời điểm Ngân Dực quét hình chiến địa, anh ngoài ý muốn phát hiện vị trí của Chu Cẩn, sau đó cơ hồ theo bản năng liền vọt tới, quả nhiên phát hiện Chu Cẩn đang trong trạng thái đờ đẫn, lúc này như quỷ xui thần khiến, đem người cứu ra. Vốn là mục đích tìm kiếm pháo proton năng lượng cao trong truyền thuyết kia đều không quan tâm nữa.
Lúc đó anh nhất định là thần kinh thác loạn!
“Thừa nhận đi! Ngài đang phi thường muốn đánh dấu Omega đáng yêu này!”
Đáng yêu? Aldrich theo bản năng liếc nhìn Chu Cẩn, như thế này cũng có thể gọi là đáng yêu sap? Ở đế quốc kiểu loài có đôi mắt dài đến đỉnh đầu như thế này đều phải gọi là thiên sứ rồi!
“Tui đã nói với ngài rồi mà.” Ngân Dực lén lén lút lút nằm nhoài trên bả vai của Aldrich, “Tui mới vừa quét hình thân thể của cậu ấy, dữ liệu biểu hiện, cậu ấy sắp trưởng thành rồi.”
Aldrich: “...”
“Ngài thật sự không đến cắn một cái hả? Một Omega vừa đặc biệt vừa đáng yêu như thế thật sự rất hiếm thấy đó! Bỏ qua thôn này, sẽ không còn tiệm nào khác đâu. Nắm... A!” Ngân Dực đột nhiên cảm thấy cơ sở dữ liệu của mình trong nháy mắt hỗn loạn, một cỗ tinh thần lực cường đại cắt vào một phát thật mạnh, khiến cho Aldrich vẫn luôn kết nối với nó cảm thấy trong đầu dường như muốn bạo liệt.
Giọng nói lạnh lùng của Chu Cẩn truyền đến: “Muốn nhìn vào một thứ không nên nhìn cũng chẳng phải là chuyện đơn giản gì đâu.”
Một người một cơ giáp đồng thời nản lòng nhìn về phía Chu Cẩn, Aldrich lần đầu tiên cảm thấy bản thân thân là một Alpha nhưng tôn nghiêm lại bị xé nát một cách vô tình như vậy. Một Omega cư nhiên lại nắm giữ một tinh thần lực cường đại như vậy! Anh đột nhiên không kịp chuẩn bị dĩ nhiên vô lực chống lại! Con mẹ nó! Thói đời này thay đổi hết rồi!
Cảm ơn thay cho đống tin giật gân về vụ nổ ở trụ sở liên bang, chuyện Chu Cẩn chưa cùng đại bộ đội trở về này được che giấu một cách hoàn mỹ. Chu gia đương nhiên không có ai ở nhà, quân bộ giờ khắc này đã rối loạn lên hết, Chu gia một nhà toàn tướng lĩnh, ngoại trừ Chu Quyết ở trường quân đội, những người khác đều tọa trấn trong quân bộ —— đương nhiên, Chu Cẩn chỉ cần phụ trách việc ăn không ngồi rồi.
Chu Cẩn đem hết thảy tin tức trên internet chỉnh hợp lại một lần, cư nhiên không có một bảng tin nào liên quan đến mấy chữ “vũ khí hạt nhân năng lượng cao” cả. Chu Cẩn đóng lại quang não, ngồi một mình trong căn phòng mờ tối một hồi, lát sau mới rốt cuộc đứng dậy.
Cậu đi xuống tầng hầm, ngay ngắn chất đống những loại đồ vật cậu hay chơi cùng khi còn bé. Chu Quyết nào có được loại đãi ngộ này, từ ngày hắn quyết định rời khỏi nhà, làm hết mọi chuyện cũng vì nỗ lực muốn tiến vào quân bộ. Đồ chơi? Nếu như tính luôn cả đao hợp kim.
Chu Cẩn dừng mắt trước giá đồ chơi, bên trên chất đầy một nùi bát muôi chậu cậu hay chơi khi còn nhỏ. Cậu tháo tòa nhà hai tầng thu nhỏ ra, mò đến một cái nút đằng sau chiếc giá, dùng sức đè xuống.
Toàn bộ giá đồ chơi lặng yên không một tiếng động di chuyển sang bên trái, lộ ra một cánh cửa, vừa vặn để Chu Cẩn có thể nghiêng người đi vào. Nơi này vốn là phòng khống chế nguồn điện, nhưng hiển nhiên đã bị người cải tiến. Sau khi Chu Cẩn đi vào, giá đồ chơi lại trở về vị trí cũ. Đèn trong phòng sáng lên, một gian phòng vốn không tới một mét vuông giờ khắc này lại hơn 100 bình địa, bày đủ loại từ bình lon cho đến máy phân tích dữ liệu cỡ lớn.
*1 bình địa = 3 mét vuông hơn.
Chu Cẩn mở dụng cụ phân tích dữ liệu ra, kết nối với máy truyền tin của mình. Lát sau, một lượng lớn dữ liệu thành công kẹt chết máy phân tích dữ liệu.
Chu Cẩn không ngạc nhiên chút nào, cậu nhìn chằm chằm ký tự màu xanh lam trên màn ảnh, một lát sau mở quang não ra, sau khi viết viết vẽ vời xong liền thở dài. Chỉ xem từ phần dữ liệu này, quả thật đây chính là một trang bị phản ứng năng lượng cao, mà hơn thế nữa, cậu cũng không có cách nào nén thêm dữ liệu. Lượng dữ liệu khổng lồ như vậy cũng không phải thứ mà máy phân tích dữ liệu này của cậu có thể động đến, nhưng nếu dựa vào suy luận nhẩm của chính cậu, cho dù trong tình huống muốn tải xong hết thảy dữ liệu thì e rằng đều phải chờ hơn trăm năm, chứ đừng nói chi hiện tại thiếu có mỗi 15%.
Lẽ nào thật sự phải đến quân bộ?
Bây giờ quân bộ đã là trọng địa, những người không liên quan liền một mực không cho tiến vào. Thời điểm Chu Cẩn mang theo một chiếc túi đến cửa quân bộ quả thật khiến muôn người chú ý. Xét thấy cậu thật sự nổi danh, cảnh vệ cổng mặc dù mang ý muốn đuổi người nhưng vẫn rất ôn nhu nói: “Chu Cẩn, hiện tại e rằng Chu tướng quân không có thời gian để gặp cậu.”
“Tôi và gia gia đã ước hảo nha, tôi đến đưa cơm cho ông.”
Cảnh vệ sửng sốt một chút, bất quá liên tưởng đến đại sự mới phát sinh gần đây, lão tướng quân phỏng chừng cũng phải dành thời gian lúc ăn trưa để nghỉ ngơi một chút, lúc này mới chấp nhận để tôn tử đến đây.
Hắn đi xin chỉ thị, quả nhiên nhận được câu trả lời để Chu Cẩn đi vào. Chu Cẩn cảm ơn cảnh vệ, hít sâu một cái mới bước vào cao ốc của quân bộ. Đối với một Omega chưa bị đánh dấu, không, nghiêm túc mà nói, cho dù là đã bị đánh dấu qua, đến một địa phương tràn đầy khí tức của Alpha như quân bộ như thế này cũng thật sự là chuyện khổ cực.
“Chu Cẩn?”
Chu Cẩn nghe có người gọi cậu, quay đầu nhìn lại, người nọ vậy mà chính là Vạn Nghiệp Vi.
Ánh mắt của Chu Cẩn không khỏi trở nên sâu đậm, một khuôn mặt ảm đạm khác lóe lên trước mắt, cậu nháy mắt mấy lần để hình ảnh kia mờ nhạt đi, thoáng gật đầu với người đang đi tới: “Vạn đội trưởng.”
Mới qua hai ngày, cả người Vạn Nghiệp Vi cư nhiên gầy đi trông thấy. Sau khi Chu Cẩn nhanh chóng liếc mắt nhìn toàn diện đối phương xong liền để ánh mắt của mình dừng lại trên cằm của người ta. Nhìn Vạn Nghiệp Vi, Chu Cẩn nửa suy nghĩ, đây chính là dáng dấp tiêu chuẩn trong lòng Omega.
“Cậu tại sao lại ở chỗ này?” Vạn Nghiệp Vi lúc thường nói chuyện luôn lạnh lẽo cứng rắn, cơ bản không hề trầm bồng du dương, nhưng một câu hỏi đơn giản như vậy chạy ra khỏi miệng người nọ cư nhiên có thể ngửi ra một chút ôn nhu. Hai đội viên theo sau lưng hắn không hề có một tiếng động mà trao đổi ánh mắt kinh ngạc.
Chu Cẩn nhấc nhấc chiếc túi trên tay: “Gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lo lắng cho gia gia, đến đây đưa cơm cho ông.”
Vạn Nghiệp Vi gật đầu, ra hiệu vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, Chu Cẩn, cậu trở về bằng cách nào?” Vạn Nghiệp Vi nhớ tới những người được cứu ra trong chiếm hạm, cũng không có Chu Cẩn, cậu đi tới trạm không gian như thể đó một phép màu, từ nơi đó được trú quân đưa trở về.
Chu Cẩn cúi đầu: “Là Jonash... Hắn cuối cùng còn đưa tôi lên một chiếc phi thuyền nhỏ...”
Âm thanh của Chu Cẩn hạ thấp đi, Vạn Nghiệp Vi cũng không hỏi tiếp, Jonash là liệt sĩ chi nhất, không cần Chu Cẩn nhiều lời, còn lại hắn cũng có thể đoán được chút.
Vạn Nghiệp Vi đem Chu Cẩn một đường đưa đến trước phòng làm việc của Chu Hạ: “Chu Cẩn, bảo vệ omega là trách nhiệm tối thiểu của một người lính.”
Vạn Nghiệp Vi hẳn là đang muốn giải sầu cho Chu Cẩn, nhưng hắn cũng không thấy được nét trào phúng trong mắt Chu Cẩn.
Chu Cẩn gật gật đầu, dưới ánh mắt nhìn theo của Vạn Nghiệp Vi, tiến vào phòng làm việc của Chu Hạ.
Chu Hạ khi sáng mới mở một cuộc họp, bị đủ loại thông tin dồn dập đến đau đầu, thời điểm nhìn thấy Chu Cẩn thì sắc mặt cũng không tốt.
Chu Cẩn nhìn xuống thời gian, xác định đã là lúc ăn cơm, liền dọn dẹp ra một góc trên bàn của Chu Hạ, bày xong cơm nước. Chu Hạ xoa lông mày, hiển nhiên cũng không có khẩu vị. Sau khi qua loa ăn hai cái xong liền không động đũa nữa.
Chu Cẩn vừa dọn bàn vừa cân nhắc thẳng thắn làm sao sẽ được khoan dung và mới có thể khiến Chu Hạ không ném cậu từ tầng năm mươi của cao ốc quân bộ xuống đất.
Chu Hạ nhìn cậu phiền phiền nhiễu nhiễu, rốt cuộc cũng hỏi: “Có chuyện gì thì nói mau đi, ông buổi chiều còn phải mở cuộc họp.”
Chu Cẩn đem bao đóng gói xong, từ trong túi kép móc bộ nhớ ra rồi đặt ở trên bàn của Chu Hạ.
Chu Hạ dùng ánh mắt dò hỏi Chu Cẩn.
“Đây là dữ liệu quét hình pháo proton năng lượng cao.”
Ánh mắt dò hỏi của Chu Hạ lập tức trở nên lạnh lẽo cứng rắn, khí tràng của ông toàn bộ khai hỏa khiến Chu Cẩn cảm thấy bị áp lực trên người ép tới không thở nổi, nhưng cậu vẫn cắn răng nói: “Bất quá tựa hồ không phải toàn bộ.”
“Con làm sao có được dữ liệu?”
“Jonash trung sĩ lén lút đưa cho con.”
Chu Hạ liếc nhìn bộ nhớ: “Jonash? Người trung sĩ kia? Con trở về đã hai ngày, tại sao không lập tức lấy ra ở trạm trú quân?”
“Con sợ nên nhất thời quên mất. Hai ngày nay mới phát hiện trên tay còn có vật này.” Chuyện này hoàn toàn chẳng có gì không hợp lý. Đối với một Omega cơ hồ lớn lên trong phòng kín mà nói, Tinh Đạo, trùng thú, đều chỉ xuất hiện trong tin tức và TV, bỗng nhiên chính mắt nhìn thấy được, không sợ mất mật đã rất tốt rồi. Tên Sunni kia, sau khi bị cứu ra vẫn còn nằm trong khoang trị liệu, đến nay còn chưa đi ra.
Chu Hạ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, thu hồi tinh thần lực bên ngoài, áp lực trên người Chu Cẩn nhất thời buông lỏng.
“Ngồi.”
Chu Cẩn lúc này mới phát hiện bản thân vẫn luôn đứng, cậu kéo chiếc ghế trước bàn của Chu Hạ ra, ngồi xuống.
“Chu Cẩn, xét thấy gần đây sự tình quá nhiều, ông đã rất phiền lòng. Cho nên có một số việc, ông cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện công bằng một chút.”
Chu Cẩn mờ mịt nhìn Chu Hạ, một mặt đầy nghi vấn.
“Ví dụ như, con muốn làm gì với cái lỗ thủng trong tầng hầm kia?”
Khả năng khống chế cơ mặt của Chu Cẩn cơ hồ đã muốn đạt đến mức hoàn hảo, nhưng lúc này cậu vẫn giật mình, thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi. Chu Hạ chưa từng thấy biểu tình trẻ con như vậy của Chu Cẩn, đại khái đã bị lấy lòng, đường nét trên mặt hiếm thấy mà mềm mại hẳn đi: “Con chắc sẽ không cho rằng trong tầng hầm ở nhà có một cái động lớn như vậy mà con còn có thể lừa dối người khác được à?”
Chu Cẩn quả thật cho là như vậy... không ngờ cậu lại gặp phải một trận mưa đá. Miễn cưỡng nghĩ nát óc một phen, không tìm được lý do thích hợp, cậu thẳng thắn thức thời câm miệng.