Aldrich ngụy trang bản thân thành một tiểu đệ đối với ca ca nói gì nghe nấy, chuyển dời lên tiền tuyến, mọi người trong vệ đội phát hiện cái mũ người ngu ngốc của Aldrich căn bản là hữu danh vô thực. Trước tiên không nói đến thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn khi giết trùng thú, thời điểm một phân đội tuần tra thuộc vệ đội đệ nhất ngẫu nhiên gặp một nhóm Tinh Đạo, lúc đó đối phương có chừng một chục chiếm hạm loại nhỏ, loại chiến đội cỡ trung này đã thuộc về quy mô bọn họ không thể ứng phó tốt —— chiến lược của bọn chúng khó lường, phối hợp ngầm, trang bị vũ lực cũng sẽ không quá tệ, phi thường phiền phức vướng tay vướng chân.
Nhưng chờ đại vệ đội chạy đến, Aldrich đã mang người như cắt rau gọt dưa bọc viên chừng một chục chiếm hạm lại với nhau.
Không chỉ không có một thương vong, trên tay Ngân Dực còn xách một chiếc lưới cứu hộ tràn ngập dịch thoát chậm, nhìn qua hình như có ba đến năm khoang đào mạng, Aldrich lảo đảo đem lưới đưa cho Rick Sean.
Rick Sean trong cơ giáp có chút dại ra nhìn đối phương đưa chiếc lưới tới, nửa ngày cũng không biết nên nói gì cho phải.
Aldrich thành danh sau trận chiến này, tóm được chiếm hạm cũng không phải chuyện xác suất thấp, nhưng tóm được chiếm hạm còn đem khoang đào mạng của Tinh Đạo tận diệt, đó mới chính là một chuyện có xác suất thấp.
Không ai có thể giải thích một người luôn xuất hiện trên bản tin bên lề mỗi ngày như thế là tự học thành tài. Nhưng Aldrich căn bản không cho người khác cơ hội hỏi han, cơ hồ gặp người liền nói, chiến lược của đại ca quá tuyệt vời, đại ca quả nhiên không sai, đại ca quả thực liệu sự như thần...
Anh há mồm ngậm miệng đều mạnh mẽ bảo đảm độ tồn tại của đại ca một phát. Cũng không phải là chưa có người đưa ra nghi vấn, biểu hiện của Sandy xác thực không tầm thường, song so sánh với Aldrich kinh người liền phải kém hơn một ít, nếu quả thật như Aldrich nói, nếu kinh nghiệm của anh toàn bộ đến từ chính Sandy, vậy vì sao Sandy chưa từng kinh người như vậy?
Aldrich cây ngay không sợ chết đứng oán ngược lại, tốc độ cơ giáp của anh ta không đủ nhanh a. Nếu bàn về tính năng của cơ giáp, ai có thể hơn được Ngân Dực đâu? Sandy sở dĩ không thể bắt sống Tinh Đạo, hoàn toàn là bởi vì tính năng của cơ giáp liên lụy duyên cớ thôi. Bằng không các người giải thích xem, một người học trường quân đội như ta chưa được một mùa trăng liền đã bị đuổi đi, những thứ này đều là ai dạy!
Lô-gíc chật khít, thiên y vô phùng khiến người ta hoàn toàn không có cách nào phản bác.
*thiên y vô phùng: không hề có sơ sót.
Tiếng gió thổi chậm lại, cũng chậm rãi quát vào trong tai Sandy. Hai đội đều ở trong một trại, Aldrich cơ hồ chỉ cần vừa ở không liền đi tìm Sandy, để người ngoài tạo nên một tình huống giả rằng Sandy thường thường chỉ điểm cho Aldrich.
Sandy vốn mừng rỡ với chuyển biến của Aldrich cũng không lâu lắm liền phát hiện mình bị bắt lên thuyền giặc của Aldrich, vị Nhị hoàng tử vẫn luôn có hành vi phóng đãng này hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào cả, nhưng là không chịu được khi đồ có nguy cơ bị tịch thu, càng ngày càng có bộ dáng của một quân nhân, mà cùng lúc cũng biểu hiện ra tâm cơ không như mọi người dự đoán. Người ngoài toàn bộ cho rằng Aldrich biểu hiện ưu dị như vậy là được lợi từ cách giáo dục của Sandy, chỉ có Sandy mới tự biết điều đó căn bản không có quan hệ gì với mình.
Nhưng hắn lại không thể giải thích. Bởi vì khi hắn biểu đạt suy nghĩ này với Aldrich, lại bị đối phương một mặt vô tội hỏi ngược lại: “Anh muốn toàn thế giới đều biết em đang nói láo sao?”
Sandy: “...”
May là Sandy cũng không phải một người miệng cọp gan thỏ, ngoại trừ hai điểm không có tự mình giáo dục Aldrich và đưa cơ giáp cho anh này, những vầng sáng còn lại được bỏ thêm trên người kia hắn đều chịu được.
Aldrich nhập ngũ không tới ba tháng, giá trị danh vọng của Sandy trong vệ đội tăng gấp đôi một phen, đồng thời có ý tứ sẽ lên cao hơn nữa. Dù sao không nói đến chuyện bỏ qua bao nhiêu năng lực mới có thể tận tâm giáo dục đứa em sắp sửa thay thế vị trí của mình như thế, phần lòng dạ này liền không phải người bình thường cũng có được.
Aldrich rốt cuộc tranh thủ được cho bản thân một kỳ nghỉ sau ba tháng, kế hoạch đã thành công một nửa, anh hí ha hí hửng đi tìm Chu Cẩn, lại phát hiện căn bản là không có cách nào liên lạc với Chu Cẩn cả. Hoàn hảo giữa anh và Dịch Minh có một đường dây liên lạc riêng, cơ hồ có thể bảo đảm anh ở dưới bất kỳ tình huống gì đều có thể liên lạc với Dịch Minh.
Quả nhiên, không lâu sau Dịch Minh liền nhận, Dịch Minh xuất hiện trong hình chiếu ba chiều cơ hồ đã không thể nào thấy rõ bộ mặt, tóc tai và râu mép đã dài đến tuy hai mà một, miễn cưỡng có thể từ trong khe hở nhìn thấy tròng mắt một chút.
“Chu Cẩn đâu?”
Aldrich tìm thử, trong hình chiếu cũng không nhìn thấy thân ảnh anh hi vọng, bộ dáng của Dịch Minh cũng không giống như đang ở trong phòng thực nghiệm. Anh nghi hoặc nhìn về phía Dịch Minh, cho dù đã không có cách nào quan sát được biểu tình của Dịch Minh, anh vẫn cứ nhạy cảm phát hiện Dịch Minh không tự nhiên.
Dự cảm bất thường trong lòng Aldrich dâng lên: “Đến cùng là làm sao?”
Dịch Minh ấp a ấp úng nói: “Xảy ra vấn đề rồi.”
“Cái gì!” Aldrich kích động đứng lên, Ngân Dực dựng thẳng dây thần kinh cảnh giác vây quanh phía sau Aldrich.
“Đừng, đừng kích động, nghe tôi từ từ nói.” Dịch Minh nhìn Aldrich đang lo lắng như con kiến trên chảo nóng, tổ chức ngôn ngữ nửa ngày cũng không biết nên nói rõ ràng chuyện này làm sao, ấp a ấp úng một hồi lâu, ngay một khắc kiên trì của Aldrich sắp tiêu hao gần hết kia, Dịch Minh rốt cuộc lấy hết dũng khí nói rằng: “Chu Cẩn phát tình.”
Dưới bàn của Aldrich lập tức xuất hiện mấy vết nứt: “Chuyện gì xảy ra?” Ngữ khí của anh tỉnh táo dị thường, “Ta nhớ lần trước ông có nói, tiêm vào thuốc ức chế, trong thời gian ngắn em ấy sẽ không phát tình nữa mà.”
“Đúng, trên lý thuyết mà nói, trong vòng một năm cũng không nên phát tình, đặc biệt là lúc đó các hạng chỉ tiêu thân thể của cậu ấy đều rất kém cỏi. Cần rất nhiều thời gian để hồi phục, thứ gọi là một năm trên thực tế cần phải cần nhiều thời gian hơn mới đúng. Thế nhưng hai ngày trước, cậu ấy bỗng nhiên liền...” Dịch Minh phi thường áy náy nhìn Aldrich.
“Ai đang ở đó?” Aldrich hỏi, anh biết rõ nếu như vỏn vẹn chỉ là Chu Cẩn phát tình, Dịch Minh cũng sẽ không xoắn xuýt như vậy nếu ông xử lý được. Tình huống duy nhất phải là.. Aldrich không dám nghĩ tới.
“Vạn Nghiệp Vi.” Dịch Minh cẩn thận liếc nhìn Aldrich, sắc mặt đối phương bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra ý tứ chân thật. Nhưng mặt ngoài càng bình tĩnh hậu quả càng đáng sợ, Dịch Minh vội vã giải thích, “Chu Cẩn cũng không có bị hắn đánh dấu hoàn toàn, chỉ là răng nanh của Vạn Nghiệp Vi đã phá vỡ lớp da của Chu Cẩn, sau đó, cậu còn nhớ súng phun mà Chu Cẩn đã làm này hay không? Bên trong là nọc độc của Thiết Giáp độc ngao, Vạn Nghiệp Vi này còn đang nằm trong khoang trị liệu!”
Biểu tình của Aldrich không có thay đổi, cũng không vì mấy câu này của Dịch Minh mà có biểu hiện yên lòng: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Từ lúc Dịch Minh quen biết Aldrich tới nay, xưa giờ chưa từng nghe thấy anh dùng giọng nói lạnh lẽo như vậy để nói chuyện. Dịch Minh lúc này trốn ở trong phòng vệ sinh, ông đem một đoạn video gửi cho Aldrich, thừa dịp Aldrich bấm nhận Dịch Minh liền nhanh chóng giải thích: “Chu Cẩn hiện tại không có chuyện gì cả, đã tiêm thuốc ức chế, chỉ là có chút suy yếu.”
“Vạn Nghiệp Vi đâu?”
“Hắn thì có chút thảm, lúc đó khoảng cách gần vô cùng, toàn bộ cẳng chân hầu như đều bị ăn mòn đến rơi mất.” Dịch Minh có chút cười trên nỗi đau của người khác, “Tôi phải về trước, ý của liên bang trước tiên là gạt cậu. Cậu định làm gì thì nói với tôi một chút, tôi sẽ phối hợp.”
Aldrich không tỏ rõ ý kiến gật đầu, sau khi cắt đứt truyền tin thì lập tức mở video Dịch Minh gửi đến.
Trong video Chu Cẩn và Dịch Minh đang ghi chép trước bếp nung, Tống Tinh Viễn và Vạn Nghiệp Vi cùng với hai gương mặt khác mà Aldrich chưa từng thấy đi vào. Giọng nói của bọn họ cũng không lớn, Aldrich chỉ có thể mơ hồ nghe được lúc Chu Cẩn đối thoại với bọn họ thì có nói đến chuyện thiếu hụt vật liệu, không có cách nào hiểu được toàn bộ nội dung.
Sau khi Tống Tinh Viễn bọn họ đứng dậy liền rời đi, lúc này còn hết thảy bình thường, Aldrich nhìn hai người Chu Cẩn và Dịch Minh còn hàn huyên chuyện trời. Nhưng dần dần, mặt Chu Cẩn liền từ từ hồng lên, cả người cũng không nhịn được mà run lên, cậu lảo đảo một phen làm đổ cái ly trên bàn, suy yếu nửa dựa lên bàn, sau lại che ngực nói gì đó với Dịch Minh.
Trong video Dịch Minh sợ hết hồn, lập tức cao giọng nói: “Cậu chờ một chút, ta tìm thử.” Nhưng ông sờ soạng trên dưới một vòng, cũng không tìm được nút không gian của mình. Dịch Minh nhanh chóng xông về phía một chiếc tủ khác trong gian phòng, ngay lúc ông mở cửa tủ ra, Vạn Nghiệp Vi vốn đã rời đi cư nhiên liền trở lại.
Cửa phòng thực nghiệm vốn là đóng chặt, Aldrich cơ hồ có thể tưởng tượng trong đó tràn ngập tin tức tố ngọt ngào cỡ nào của Chu Cẩn. Quả nhiên, Vạn Nghiệp Vi vọt vào sau một giây mở ra cánh cửa chỉ có thể miễn cưỡng chứa đựng một người, hắn lại còn có thể nhớ đến chuyện tiện tay khóa cứng cửa phòng thực nghiệm, lập tức không chút khách khí xông về phía Chu Cẩn.
Đài chỉ huy của Ngân Dực triệt để bị Aldrich bóp nát, từng khối từng khối rơi xuống đất. Ngân Dực phi thường thức thời, dùng dây thần kinh tha những mảnh sắp nát đi, toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động, thẳng thắn dứt khoát.
Chu Cẩn rõ ràng muốn tránh khỏi, nhưng cho dù là lúc thường, Chu Cẩn cũng không thể chống cự một Vạn Nghiệp Vi đã khai hỏa toàn bộ hỏa lực, chứ đừng nói chi là giờ khắc này cậu vì phát tình mà hai chân suy yếu.
Hai tay của Chu Cẩn nhanh chóng tìm tòi trên bàn. May thay, từ khi bị Tinh Đạo giả mạo bắt cóc, cậu vẫn luôn có thói quen để nút không gian ở chỗ đưa tay là có thể chạm tới. Liền trong phút chốc Vạn Nghiệp Vi đánh gục Chu Cẩn, Chu Cẩn mò lên bàn, chặt chẽ nắm lấy nút không gian trong lòng bàn tay. Giờ khắc này Vạn Nghiệp Vi đã không chút khách khí gỡ bỏ cổ áo của Chu Cẩn ra, một khối da thịt trắng mịn sau gáy Chu Cẩn lộ ra.
Aldrich nhìn Vạn Nghiệp Vi cúi đầu lộ ra răng nanh, Dịch Minh rít gào nhào tới, đồng thời Chu Cẩn rốt cuộc lấy ra súng, trở tay bóp cò.
Mặc dù đã biết được kết quả, nhưng lòng Aldrich vẫn trong nháy mắt treo lên, kích động đến cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cuống họng, nọc độc màu tím đen từ trong súng phun ra, không ngoài suy đoán bắn trúng chân phải của Vạn Nghiệp Vi, ngay cả như vậy Vạn Nghiệp Vi hai mắt màu đỏ tươi không lý trí chút nào vẫn dùng răng nanh cắn bể da dẻ sau gáy Chu Cẩn. Sau đó rốt cuộc không chống đỡ được ngã xuống trên người Chu Cẩn.
Mùi vị rỉ sắt vị từ trong miệng Aldrich tràn ra, anh hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện mình đã ngừng thở hồi lâu, lá phổi liền đang ở bến bờ nổ tung.
Sau đó Dịch Minh chạy tới, đem Vạn Nghiệp Vi từ trên người Chu Cẩn đẩy ra, ôm lấy Chu Cẩn tránh để cậu bị nọc độc trên đất lưu lại tổn thương.
Aldrich đã không nhớ rõ Tống Tinh Viễn bọn họ tiến vào bằng cách nào và đã đem Vạn Nghiệp Vi ra ngoài ra sao. Trong mắt anh chỉ còn dư lại Chu Cẩn bị Dịch Minh ôm vào trong ngực, trên mặt tản ra nét ửng hồng không bình thường.
Anh nhấn tạm dừng, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Chu Cẩn, hai mắt so với Vạn Nghiệp Vi trong video còn đỏ tươi hơn nữa. Aldrich ở trong lòng từng lần một tự nói với mình, nhất định phải bình tĩnh, nhưng lửa giận vẫn tràn ngập mỗi một tế bào của anh, rêu rao muốn đem Vạn Nghiệp Vi chém thành muôn mảnh.