Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 55: Chương 55




Aldrich ngồi yên nửa ngày, Ngân Dực hiếm thấy không có ồn ào, phi thường thức thời yên tĩnh bồi Aldrich. Sau một lúc lâu Aldrich rốt cuộc có động tác, anh bình tĩnh xem lại video một lần nữa, trên mặt không khổ cũng chẳng vui.

“Muốn gạt ta à.” Anh dùng nét mặt không hề có cảm xúc nói, trong giọng nói mang theo tức giận không có cách nào áp chế được, “Vậy phải xem bản lĩnh của các ngươi.”

Aldrich bấm gọi cho lão Lorrin. Lão Lorrin bây giờ đang mừng cả kinh vì tin của Aldrich trong vệ đội, gặp người liền nói đến chuyện này một lần, nói một lần không đủ, đợi có cơ hội còn muốn nói thêm một lần, sau đó tạo ra cơ hội lặp lại lần nữa.

Trên dưới đế quốc đều biết lão Lorrin hôm nay là một người hay nói luyên thuyên, trừ phi có chuyện báo cáo, bằng không xa xa đều trốn tránh ông, vì vậy lão Lorrin thuận lý thành chương bỏ qua phần mấu chốt nhất.

Lão Lorrin cũng chẳng hiểu tâm tư của Aldrich bây giờ đang không biết nên vui mừng như thế nào với đứa con trai nhỏ này, vừa nhìn thấy yêu cầu truyền tin của Aldrich lập tức bấm nhận. Mặt đỏ lừ lừ chào hỏi con trai: “Con không phải đang đi đến liên bang sao?”

“Đã đi nửa đường ạ.” Aldrich nỗ lực điều chỉnh sắc mặt của mình, để cho mình thoạt nhìn tự nhiên hơn một ít, “Chỉ là con bỗng nhiên nhớ một chút chuyện, phụ hoàng, con nhớ bánh cá sấu anh đào vừa ra vị mới phải không ạ?”

Lão Lorrin nghe giọng biết nhã ý, phi thường tự giác nói: “Con muốn mang một chút tới cho Chu Cẩn hả? Có thể a, ta kêu người đưa qua cho con.”

“Không không, còn nữa phụ hoàng.” Aldrich có chút ngượng ngùng nói, “Con và Chu Cẩn cũng đã giao du lâu như vậy rồi, chút chuyện mọi người ngầm hiểu ý này có phải là có chút không quá thích hợp hay không ạ?”

Aldrich trong quá khứ ba ngày đổi tình nhân một lần, lão Lorrin không phải không nghĩ tới chuyện lui một bước, huống chi trong đó có mấy người thật không tệ. Ông từng hỏi thăm với Aldrich, có muốn mang về hoàng cung cho ông gặp mặt hay không, nhưng luôn bị Aldrich một lời từ chối. Anh cà lơ phất phơ du hí nhân gian, lão Lorrin thậm chí trong âm thầm từng lén lút phân tích, có phải là Aldrich căn bản sẽ không nói chuyện yêu đương. Có lẽ là bởi vì thân phận hoàng tử của anh, làm cho anh căn bản không hiểu được cách để thông cảm với một người.

Bây giờ nhìn lại bất quá đều là bởi vì chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Lão Lorrin nhìn con trai nỗ lực che giấu đến không dễ chịu, lộ ra nụ cười ta là người từng trải ta hiểu mà, sau đó đồng ý nói: “Quả thật, đã lâu như vậy, cũng nên chính thức một chút. Ta đi thông báo với bộ Lễ, để bọn họ chính thức đưa tới chút đồ.”

“Không, không cần chính thức như vậy.” Aldrich vội vàng ngăn cản, chính thức đưa tới như thế, vạn nhất đối với anh cũng không có lợi, “Bỗng nhiên đột ngột như vậy. Ngài để bộ Lễ gửi một phần danh mục quà tặng là ổn rồi, đồ vật con mang tới là được.”

Lão Lorrin chỉ nghĩ anh bận tâm Chu Cẩn da mặt mỏng, hiểu rõ cười cười, liền cùng Aldrich hẹn thời gian quá cảnh, phái người đem đồ vật đưa tới. Vì giúp con trai quét hết cảm giác, còn cố ý mở kho bạc nhỏ, nhịn đau đưa mấy bức tranh sơn dầu ông sưu tập trong quá khứ, để bộ Lễ ghi vào danh mục quà tặng.

Thời điểm Đường Hạc Minh nhận được tin nhắn Lorrin bên kia gửi tới, máu già xém chút đã phun ra, Chu Cẩn mặc dù không có bị Vạn Nghiệp Vi đánh dấu, nhưng răng nanh chung quy vẫn phá vỡ da dẻ của Chu Cẩn, tin tức tố của Vạn Nghiệp Vi vẫn tiến vào trong cơ thể của Chu Cẩn. Nếu như giờ khắc này Chu Cẩn bị Aldrich nhìn thấy nhất định có thể ngửi ra tin tức tố của Vạn Nghiệp Vi trên người cậu.

Quả thực là đòi mạng!

Hắn nhìn danh mục quà tặng chính thức phi thường dài kia, gọi điện thoại, nghiêm mặt kêu Tống Tinh Viễn tới đây.

Một lát sau, Tống Tinh Viễn và hai người cùng nhau tiến vào, nếu như Aldrich ở đây liền sẽ nhận ra, hai người này từng xuất hiện trong video.

Đường Hạc Minh hiếm thấy ném mất phong độ, cũng không kêu người ngồi xuống, trực tiếp đem hình chiếu ba chiều của danh mục quà tặng đưa đến trước mặt ba người: “Chính các người nhìn chuyện tốt đẹp mà mình đã làm đi, một hồi Nhị hoàng tử sẽ đến, tôi nên ăn nói với người ta như thế nào!”

Tống Tinh Viễn một mặt lúng túng, hai người cùng đi theo vừa mở miệng nói: “Có gì để bàn giao đâu, vốn cũng chẳng có đáp ứng gì.”

“Tề Dương cậu nói gì vậy! Bọn họ đã bắt đầu giao du với nhau từ lúc hai nước ngầm đồng ý lâu như vậy, bây giờ cậu bắt tôi làm sao mở miệng nói vốn cũng không đáp ứng cái gì được chứ!”

Tề Dương tự mình đi tới trước bàn Đường Hạc Minh, không thèm liếc mắt nhìn danh mục quà tặng một cái: “Chu Cẩn tham gia nghiên cứu pháo proton năng lượng cao, hiện tại lại cùng Dịch Minh nghiên cứu chiếc cơ giáp kia, ngài thật sự xác định muốn để một người liên bang như vậy rời đi?”

Hai tay ông chống đỡ trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, cả người tràn đầy cảm giác ép người ngột ngạt: “Aldrich? Gã là Nhị hoàng tử mà đế quốc không cần dùng đến nữa, một khi cho gã biết được năng lực của Chu Cẩn, ngài cảm thấy gã sẽ làm như thế nào? Cứ xem như đồ ngu kia thật sự không biết làm gì, vậy lão Lorrin thì sao? Phải biết hiện tại lão nhân si ngốc đó có bệnh hiếm lạ mà!”

Phan Hiểu Thần vẫn luôn nghiên cứu danh mục quà tặng tiếp lời: “E rằng lão Lorrin đã biết rồi. Bức tranh hoa mân côi này bị gia tộc Lorrin thu vào trong kho bạc, chỉ có lễ truyền ngôi cho hoàng đế mới có thể lấy ra triển lãm, ông ta cư nhiên cứ như vậy đưa cho Chu Cẩn.”

Phan Hiểu Thần và Tề Dương trao đổi một ánh mắt rồi đồng thời nhìn về phía Đường Hạc Minh: “Đường tổng thống, ngài xác định chúng ta muốn thả Chu Cẩn đi?”

Đường Hạc Minh bị hai người trái phải giáp công, nói tới á khẩu không trả lời được. Tề Dương nhân cơ hội đem Tống Tinh Viễn kéo qua: “Lão Tống, cậu nói với tổng thống một chút, biểu hiện của Chu Cẩn trong nghiên cứu như thế nào.”

Tống Tinh Viễn không để ý bị hai người này ném lên thuyền giặc, đều không rõ chuyện gì xảy ra liền trúng chiêu cưỡi hổ khó xuống, thấy Đường Hạc Minh nhìn mình nên không thể làm gì khác hơn là thành thật nói: “Không nói đến biểu hiện của cậu ấy lúc nghiên cứu pháo proton năng lượng cao, chính là lần này phân tích chiếc cơ giáp kia, tôi đã quan sát, nghiên cứu mọi mặt của cậu ta đối với cơ giáp cho dù có so với Dịch Minh cũng không hề thua kém. So với Dịch Minh, thứ cậu ta thiếu chỉ có thời gian mà thôi.”

“Có nghe thấy không, nếu dùng thời gian thì Chu Cẩn có thể vượt qua Dịch Minh, và chúng ta khi đó đã đem cậu ta gả tới đế quốc.” Tề Dương giọng mang trào phúng, “Chúng ta tự tay đưa cho đế quốc một quốc bảo đấy.”

Đường Hạc Minh đau đầu nắm mi tâm: “Chúng ta và đế quốc đã thỏa thuận một hiệp định, hiện tại mọi thứ đang tiến triển rất tốt, song phương đều có Omega bị người của đối phương đánh dấu, liên bang không thể đổi ý vào lúc này.”

“Không có gì là không thể cả.” Tề Dương hiển nhiên rất thiếu kiên nhẫn nghe Đường Hạc Minh còn có tinh thần nói với ông về chuyện hiệp ước, “Omega là tài nguyên quý giá, Chu Cẩn là tài nguyên khan hiếm, bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi hi vọng tổng thống ngài có thể cân nhắc kỹ một chút.”

“Huống chi, tôi thấy Chu Cẩn đối với Aldrich cũng không có cảm tình gì bao sâu. Ban đầu cậu ta đáp ứng, e rằng chỉ là vì áp lực dư luận của xã hội, còn Aldrich...” Phan Hiểu Thần hừ lạnh một tiếng, “Vị Nhị hoàng tử này bình quân một tuần đổi một tình nhân, có lẽ không bao lâu nữa, gã sẽ không còn tìm được nhiều cảm giác mới mẻ từ trên người Chu Cẩn.”

“Dừng lại!” Đường Hạc Minh không khách khí đánh gãy hai người đang thao thao bất tuyệt, hít sâu một hơi để bình phục tâm tình mình rồi mới nói: “Tôi biết ý tốt của hai vị tiền bối, tạm thời không nói đến chuyện đã ký kết hiệp ước với đế quốc, chỉ là các người hoàn toàn không thương lượng với tôi một chút đã tự ý khơi ra cơn phát tình của Chu Cẩn, có phải là quá mức cẩu thả rồi không?”

Đường Hạc Minh một tay nắm thật chặt quyền, áp chế phẫn nộ trong lòng: “Cho dù Chu Cẩn không thưởng thức Aldrich đi chăng nữa, nhưng hiển nhiên cậu ta cũng không thích Vạn Nghiệp Vi, bằng không Vạn Nghiệp Vi cũng sẽ không xém chút đã nộp mạng, đến bây giờ còn nằm ở trong khoang trị liệu.”

“Tôi để các người đến, không phải muốn nghe các người nói những lời này. Aldrich không chừng ba tiếng nữa sẽ đến liên bang, tôi nên nói như thế nào? “Thật ngại quá, Chu Cẩn không cẩn thận bị Vạn Nghiệp Vi đánh dấu tạm thời, mong ngài kiên nhẫn chờ đợi tin tức tố từ trong thân thể của Chu Cẩn bay ra ngoài” sao?”

“Vô luận Aldrich bao lâu nữa mới mất đi hứng thú đối với Chu Cẩn, ít nhất hiện tại hắn dị thường có lòng với Chu Cẩn. Một Alpha phát hiện Omega mà mình để vào lòng bị người khác đánh dấu, các người cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”

Đường Hạc Minh nhìn hai người đối diện: “Cho dù hai vị đều là Beta, không lẽ không biết sẽ xảy ra nhiễu loạn gì à?”

“Còn có Chu gia. Chuyện này Chu Hạ vẫn chưa hay biết gì, các người đoán khi Chu Hạ biết các người tính kế cháu trai ông ta như thế, ông ta sẽ có phản ứng gì?” Cuối cùng lời nói của Đường Hạc Minh cơ hồ từ trong kẽ răng nhả ra, “Điểm xuất phát của hai vị tiền bối cũng là vì liên bang, nhưng các người xác định làm việc qua loa như thế, thật sự có tốt cho liên bang không?”

Hai người vốn muốn phản bác khi nghe đến tên Chu Hạ thì rốt cuộc cũng ngậm miệng, Đường Hạc Minh đè xuống lửa giận trong lòng: “Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Chu Hạ và Aldrich biết được. Tống Tinh Viễn, tin tức tố trong cơ thể của Chu Cẩn còn bao lâu mới có thể biến mất?”

“Tôi đã tìm hỏi Càn Nguyên, hắn nói nhanh nhất cần một ngày.” Tống Tinh Viễn vừa nghĩ tới Aldrich ba tiếng sau sẽ đến, đầu liền phồng đến đau đớn.

“Ngăn cản Aldrich, trong một ngày này tuyệt đối không thể để cho hắn và Chu Cẩn tiếp xúc với nhau.” Đường Hạc Minh đáp, “Còn có, hai vị tiền bối, suy nghĩ làm sao để che giấu Chu Hạ đi.”

Nhưng Đường Hạc Minh thiên tính vạn tính, hắn không nghĩ tới thời điểm bọn họ lên kế hoạch lừa dối như thế, Aldrich cũng đã liên lạc với Chu Hạ. Cũng không trách hắn không nghĩ tới chuyện này, dù sao một vị con ông cháu cha chưa chắc đã tôn trọng cha của mình, cư nhiên còn biết đi nịnh nọt tổ phụ tương lai, thật sự là một chuyện phi thường khó bề tin tưởng.

Aldrich liên tiếp chuyển dời ba lần, tinh thần lực phát huy đến mức tận cùng, vẫn cứ đem lộ trình từ ba tiếng rút ngắn thành một nửa. Ngay lúc Đường Hạc Minh bọn họ còn chưa thương lượng ra một kế hoạch chu toàn, anh đã phi thường cung kính đặt video chiến đấu trong vệ đội và vài tấm bằng công nhận chất đống ở trước mặt Chu Hạ, đồng thời trắng trợn chiếm tiện nghi của Chu Cẩn: “Tổ phụ, ba tháng nay con đi vệ đội, đây là thành tích trong vệ đội của con, ông xem qua một chút ạ.”

Chu Hạ bị Aldrich thình lình gọi một tiếng “tổ phụ” làm ông thấy giật mình không nhẹ, Aldrich bên kia đã tự gửi video qua. Sau khi Chu Hạ hờ hững nhìn qua liền không khỏi ngồi ngay ngắn người lại, mặc dù video được ghi lại ở góc độ chủ quan, nhưng một lão tướng sa trường như Chu Hạ tự nhiên có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra tốc độ xuất đao và góc độ xảo quyệt.

Chu Hạ nhìn Aldrich: “Ai dạy cậu?”

Aldrich quen tay làm nhanh trả lời: “Anh của con dạy con.”

“Ồ?” Chu Hạ nhìn chằm chằm Aldrich, “Dạy thế nào, huấn luyện bao lâu, mang cậu đi thực chiến hay chỉ là diễn tập mô phỏng?”

Aldrich: “...” Mặc dù anh không có bất kỳ quân hàm nào trong vệ đội, nhưng anh nói thế nào cũng là Nhị hoàng tử, huống chi Sandy vừa là Đại hoàng tử vừa là vệ đội trưởng, người trong vệ đội ít nhiều gì cũng hơi sợ một chút, cũng không ai có thể thật sự đuổi theo hỏi đến cặn kẽ như vậy.

Vì vậy Aldrich vẫn luôn chưa hề hoàn thiện chi tiết nhỏ cảm thấy muốn chết, nhưng anh rất nhanh phản ứng lại: “Đầu tiên là ở trong phòng huấn luyện, sau đó mang con đến M39 phụ cận, ở nơi đó giết trùng thú.”

Biểu hiện trên mặt của Chu Hạ xẹt qua một vệt ý cười khó thể nhận ra, hỏi tiếp: “Há, Đại hoàng tử bao lâu nghỉ phép một lần?”

Aldrich: “...” Trong lòng anh bắt đầu lo lắng, đây là muốn vạch mặt?

Ai biết Chu Hạ lại không truy hỏi nữa, ông quay đầu không biết đang suy nghĩ gì, sau đó che miệng xoay lại, đem đề tài dời đi: “Cậu đây là tới thăm Chu Cẩn?”

Aldrich: “?”

Chu Hạ tự hỏi tự trả lời: “Ừ, Chu Cẩn gần đây dường như đang có đề án, ta cũng đã lâu không gặp nó, bây giờ còn chưa muộn thì cùng đi ăn một bữa cơm đi.”

Gãi đúng chỗ ngứa, Aldrich tuy rằng không biết vì sao Chu Hạ đột nhiên ngừng truy hỏi, nhưng Chu Hạ có thể chủ động nói muốn gặp Chu Cẩn quả thực là không thể tốt hơn.

Anh hơi thở phào nhẹ nhõm: “Trên đường đi con đã gửi tin nhắn cho em ấy.” Sau đó anh cúi đầu kiểm tra thiết bị giới hạn cá nhân, “Kỳ quái, tại sao còn chưa trả lời con nữa.”

Vừa ngẩng đầu, Chu Hạ một mặt hứng thú nhìn anh, trong mắt thấy rõ màu sắc.

Chu Hạ nhanh chóng hỏi: “Làm sao, cãi nhau với Chu Cẩn?”

Aldrich trực giác thủ đoạn này của mình căn bản không đủ xem trước mặt Chu Hạ, do dự một chút, vừa không dám gật đầu vừa không dám lắc đầu. Chút do dự và không dám chắc đánh bậy đánh bạ này khiến Chu Hạ coi như bản thân đã đoán đúng, không ai hiểu rõ cháu mình đại khái là dạng gì hơn Chu Hạ.

Lần thứ hai tiếp xúc với Aldrich, lại bất ngờ phát hiện vị Nhị hoàng tử này chỉ sợ không phải là đối thủ của cháu mình, điều này khiến Chu Hạ yên lòng, ông trong lòng mang theo vài tiếng chế nhạo mở thiết bị giới hạn cá nhân ra, gửi một yêu cầu truyền tin với Chu Cẩn. Aldrich dựng thẳng lỗ tai, trong lòng thầm đếm sáu mươi giây chờ đợi, quả nhiên, Chu Cẩn bên kia không có một chút phản ứng nào cả.

Chu Hạ không để ý lắm, lần thứ hai gửi đi yêu cầu, mãi đến tận lúc sáu mươi giây thứ hai qua đi, ông mới phát giác tựa hồ chuyện không đơn giản như mình đã nghĩ. Thiết bị giới hạn cá nhân cơ hồ mỗi người đều có thói quen đeo ở trên tay, cho dù bận rộn, cũng sẽ không bỏ qua hai lần yêu cầu truyền tin..

Chu Hạ ngẩng đầu nhìn Aldrich: “Cậu biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Aldrich kiên trì giả không biết: “Con cũng đã tìm Chu Cẩn nhiều lần nhưng không nhận được hồi âm của em ấy, lúc này mới tìm đến ông.”

Chu Hạ híp mắt, suy nghĩ một chút bấm gọi cho Michelson.

Michelson thật buồn bực Chu Cẩn vốn mỗi ngày báo cáo cho ông bỗng nhiên mấy ngày trước lại không có động tĩnh, ông theo bản năng biết đã xong việc, lại không biết tìm cớ gì đi dò hỏi. Thời điểm nhìn thấy Chu Hạ gọi tới, Michelson ý thức được cơ hội đã tới, lập tức nhận điện thoại.

“Michelson giáo sư, chào ông. Tôi là Chu Hạ.” Chu Hạ chẳng hề quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi, “Xin hỏi ông có biết tung tích tôn tử Chu Cẩn của tôi không? Tôi mới vừa cố gắng liên lạc với nó, nhưng không có bất kỳ tin tức gì về nó cả.”

“Chu Cẩn bị Tống Tinh Viễn điều đi phối hợp với Dịch Minh làm một hạng mục nghiên cứu, tôi cũng đã lâu không gặp nó.” Michelson nói, “Tôi vừa vặn muốn cùng Chu Cẩn tán gẫu về chuyện thi học kỳ của nó, cần tôi giúp ngài liên lạc không?”

Chu Hạ không nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.

Michelson mở ra máy truyền tin trong văn phòng, Tống Tinh Viễn lúc đang nghe ba người Đường Hạc Minh thương lượng làm sao để lừa dối thì nhìn thấy yêu cầu truyền tin, da đầu không khỏi căng thẳng.

Hắn lập tức ra hiệu ba người im miệng, sau đó xoay người, bảo đảm ba người Đường Hạc Minh sẽ không bị máy thu hình quay trúng sau khi bấm nhận cuộc gọi.

Kết quả hình ảnh màn hình ba chiều của Michelson và Chu Hạ cư nhiên cùng nhau xuất hiện ở trước mắt, mí mắt của Tống Tinh Viễn không khỏi nhảy nhảy, theo bản năng liếc nhìn Đường Hạc Minh.

Động tác nhỏ này của hắn không có giấu diếm được Chu Hạ, Chu Hạ lập tức ý thức được Chu Cẩn đã xảy ra chuyện lớn.

“Tống bộ trưởng, tôn tử của ta đâu?” Giọng nói của Chu Hạ rất lạnh, bốn người trong văn phòng của Đường Hạc Minh không nghĩ tới Chu Hạ cư nhiên sẽ vào ngay thời điểm mấu chốt này đi tìm Chu Cẩn, hắn đang định ném chút chuyện cho Chu Hạ, để ít nhất qua một trận này ông mới nhớ đến chuyện Chu Cẩn nên nghỉ ngơi.

Còn không chờ bọn họ nói gì, thân ảnh của Aldrich cư nhiên cũng xuất hiện ở trong hình chiếu, anh khách khí chào hỏi với Tống Tinh Viễn, lập tức nói: “Ta đã mấy ngày không liên lạc được với Chu Cẩn, ngài biết em ấy đang ở đâu không ạ?”

Nhị hoàng tử trong ấn tượng của mọi người tựa hồ xưa nay chưa từng dùng kính ngữ với bất cứ người nào, trên đầu Tống Tinh Viễn cơ hồ muốn chảy thật nhiều mồ hôi: “Chu Cẩn, cậu ấy đang ở trong phòng thực nghiệm.”

“Ồ?” Chu Hạ khách khí đến phi thường nguội lạnh, “Có thể giúp ta chuyển máy cho nó được không? Ta đã gọi điện cho nó, nhưng nó tựa hồ rất bận, đều không tiếp.”

Mồ hôi lạnh rốt cuộc lăn xuống, Tống Tinh Viễn cảm thấy lưng mình không hiểu ra sao đều đầy oan ức, Tề Dương là bộ trưởng quân bộ đời trước, Phan Hiểu Thần là nhà thiết kế cơ giáp đệ nhất liên bang. Hai người bọn họ nói muốn phá giải tiến độ, họ sẽ làm được điều họ muốn khi hắn đưa bọn họ vào phòng thực nghiệm. Thứ nhất là hậu kỳ thật sự cần sự gia nhập của bọn họ, thứ hai là hắn cũng đề phòng Dịch Minh sẽ che giấu kết quả.

Không nghĩ tới hai người bọn họ cư nhiên động tay động chân trong phòng thí nghiệm, cưỡng chế Chu Cẩn phát tình, sau đó thiết kế để Vạn Nghiệp Vi đánh dấu Chu Cẩn. Kết quả Vạn Nghiệp Vi xém chút nữa đã nộp mệnh, Chu Cẩn cũng bởi vì thân thể suy yếu, sau khi cưỡng chế phát tình liền không ngừng sốt cao, mới từ trong khoang trị liệu đi ra, trên người còn có vết tích bị Vạn Nghiệp Vi đánh dấu tạm thời.

Hắn mãi đến tận lúc phát hiện thần sắc của hai người không đúng mới biết lại có chuyện như vậy, chờ đến thời điểm xông vào phòng thực nghiệm, tình huống đã không phải chuyện mà hắn có thể khống chế.

Từ đầu tới cuối Tống Tinh Viễn đều chẳng hay biết gì, nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp bị Chu Hạ và Aldrich thẩm vấn, Tống Tinh Viễn hận không thể nói lớn là mình bị oan uổng.

Tề Dương luôn luôn nháy mắt với Tống Tinh Viễn, Tống Tinh Viễn không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói rằng: “Thí nghiệm đang đến thời khắc mấu chốt, sợ dữ liệu bị tiết lộ cho nên để Dịch Minh và Chu Cẩn bỏ thiết bị giới hạn cá nhân ra, chuyên tâm nghiên cứu.”

Chu Hạ cũng không bị lừa gạt: “Há, như vậy à. Bất quá Nhị hoàng tử đã mang lễ vật đến đây, đế quốc còn đưa một phần danh mục quà tặng nữa, về tình về lý cũng nên để Chu Cẩn đi ra để tạ ơn chứ. Tất cả mọi người xem đi, Chu Cẩn cũng không phải là một đứa nhỏ không biết nặng nhẹ, sẽ không làm ra bất cứ hành động không thích hợp nào đâu.”

Yêu cầu này phi thường hợp lý, đồng thời đúng như Chu Hạ từng nói, đế quốc đưa danh mục quà tặng đến đây, Chu Cẩn là người tiếp nhận nếu như từ đầu tới cuối hoàn toàn không lộ diện, thực sự sẽ khiến người ta hoài nghi.

Chu Hạ nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng của Tống Tinh Viễn, đè xuống tức giận nói tiếp: “Nếu ta đã nhận được danh mục quà tặng, như vậy Đường tổng thống hẳn cũng sẽ có một bản, không bằng để ta liên hệ với tổng thống, để ông ta làm nhân chứng với ta nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.