Phá! Phá! Phá!
Toàn bộ ngăn cản đều không chịu nổi một kích, hắc quang như sao sa lướt qua, trên không đột nhiên trở lại yên tĩnh...
Rất nhiều người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, mười ba bóng người mất đi động lực, khoan thai hạ xuống. Hắc quang như sao sa xuyên thủng bọn họ
chợt dừng lại không chút âm thanh, mũi kiếm quay lại, mãnh liệt gia tốc, lại bắn lên trời. Mười ba bóng người run rẩy trên không, lại bị đánh
thành cái sàng, máu tươi tung tóe, mười ba bóng người ảm đạm rớt
xuống...
Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút thay đổi nhìn chằm
chằm phía dưới, lưa quang màu đen giống như đã hoàn thành xong sứ mạng,
sưu sưu như châu chấu chui trở về trong tay áo của hắn...
"Không..." La Kình Thiên giống như phát điên bi rống lên, hai mắt trợn to nhìn
chằm chằm mười ba bóng người đang hạ xuống. Đột nhiên hắn phát hiện vùng ngực chợt lạnh lẽo, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai do hắn nhất thời sơ suất thất thần, vùng ngực đã bị phi kiếm của vài tên đệ tử
Nguyên Anh kỳ Vạn Ma Cung bắn thủng, máu tươi đang ồ ồ chảy ra...
Toàn bộ đệ tử Đại La Tông nhìn chằm chằm mười ba bóng người đang hạ xuống,
trong phút chốc sắc mặt biến thành tro tàn. Bọn hắn đột nhiên cảm thấy
được toàn bộ hi sinh, toàn bộ cố gắng đều mất hết ý nghĩa chỉ trong phút chốc...
Đệ tử Đại La Tông còn đang thất thần, nhưng đệ tử Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông đã giết đỏ cả mắt sẽ không chút lưu tình. Điều này đối với bọn họ mà nói là một cơ hội giết người tuyệt hảo, là cơ hội tốt để báo thù cho đồng môn, há có thể buông tha. Cơ hồ không chút do
dự họ liền lập tức hạ sát thủ, phi kiếm đan nhau như võng lưới, chui vào mang ra từng đóa đóa hoa máu đỏ tươi...
Đệ tử Đại La Tông luôn
luôn kiên trì đến tận bây giờ, đệ tử tinh nhuệ nhất của Đại La Tông,
thân hình bị phi kiếm đánh đến run rẩy...
Có chút người ngã xuống ngay đương trường! Có chút người lại gượng chống lên cắn răng không
ngã, bởi vì bọn họ thật sự không cam lòng...
Máu ồ ồ trào ra như
suối, quần áo đã bị máu tươi nhiễm trớt, những người đó vẫn gắng gượng
một hơi, trố mắt không tin vào sự thật...Phần khí thế kia, làm cho đệ tử Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông đưa mắt nhìn nhau, lại không ai tiếp
tục động tới bọn hắn. Trên thực tế thắng bại đã định, cuộc chiến đã sắp
xong...
Vốn có thể tiếp tục kiên trì thêm một lúc, nhưng bởi vì
Dược Thiên Sầu nhanh chóng chém giết mười ba cung phụng Đại La Tông, vì
vậy đã xong...
Yến Vô Trần xem thường những đệ tử Đại La Tông vẫn còn đang đứng, cầm theo một thanh kiếm, xuyên qua giữa thi thể bọn hắn, thẳng tấp tiến tới trước mặt La Kinh Thiên vẫn còn đang đứng thẳng, hai người đối mặt lẫn nhau...
Chu Tiên Hiền chống kiếm nửa quỳ bên
cạnh La Kình Thiên, khóe miệng tuôn máu không ngừng, nơi bụng bị phá ra
một lỗ thủng ruột gan tuôn ra, hắn đang không ngừng nhét trở về. Nhưng
nhét vào lại chảy ra...La Kình Thiên chậm rãi cúi đầu nhìn về phía hắn,
trầm giọng nói: "Chu trưởng lão, Đại La Tông chỉ còn một trưởng lão như
ngươi còn sống, đứng lên cho ta!"
"Tuân pháp chỉ chưởng môn!" Chu Tiên Hiền vừa nói, miệng lại trào máu, lời nói mơ hồ không rõ. Nhưng
hắn vẫn cắn răng đứng lên, thân hình lảo đảo muốn ngã nhìn khắp bốn
phía, ánh mắt nhìn lên Dược Thiên Sầu đứng trên không trung, nhất thời
hai mắt trợn trừng, dùng sức phun ra ngụm máu, cầm kiếm chỉ thẳng lên,
giận dữ hét: "Dược Thiên Sầu, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế, ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi...Không buông tha ngươi..." Vừa phát tiết, mí mắt nhất thời vô lực sụp xuống.
Dược Thiên Sầu
nhìn chằm chằm phía dưới, chậm rãi nói: "Yến tiền bối, phiền toái ngươi
trích đầu hắn cho ta." Kiếm quang chợt lóe, đầu cùng thân thể Chu Tiên
Hiền nhất thời phân ra, Yến Vô Trần chụp lấy đầu người bay xuống, trực
tiếp ném lên không
Trung, thuận ứiế đá ra một cước, trực tiếp đá bay thi thể không đầu của Chu Tiên Hiền.
Dược Thiên Sầu đưa tay chụp lấy đầu lâu bay tới, nắm lấy búi tóc nhìn nhìn, ném vào túi trữ vật...
Yến Vô Trần nhìn La Kình Thiên hờ hững nói: "La Kình Thiên, Đại La Tông từ hôm nay trở đi, xóa tên trong tu chân giới."
La Kình Thiên cười nhạt nói: "Sớm hay muộn Vạn Ma Cung cũng sẽ có ngày
này, Đại La Tông ta chẳng qua đi sớm một bước mà thôi, ta ở dưới chờ
ngươi."
"Có lẽ!" Khóe miệng Yến Vô Trần hiện ra một nét cười giả
tạo: "Cho dù có một ngày như vậy, ta cũng hi vọng đến lúc đó ngươi nhớ
kỹ, ngươi đường đường là chưởng môn Đại La Tông lại thần phục dưới chân
ta mà chết."
La Kình Thiên nghe vậy nhất thời hai mắt như nứt ra phẫn nộ quát: "Yến lão nhân, ngươi dám!"
Một gã đệ tử Vạn Ma Cung bay tới, đá một cước vào nhượng chân hắn, quát: "Quỳ xuống cho ta."
Thân thể La Kình Thiên lảo đảo một cái, lúc này liền đứng không yên, thiếu
chút nữa thật sự quỳ xuống, lại bị hắn dùng kiếm chống đỡ được. Tên đệ
tử kia còn muốn tiếp tục động cước, đã thấy Yến Vô Trần phất tay ngăn
cản nói: "Bỏ đi, ta chỉ đùa giỡn với hắn một chút mà thôi!" Tên đệ tử
kia phẫn nộ lui xuống.
La Kình Thiên lảo đảo mạnh mẽ đứng lên,
Yến Vô Trần nheo lại hai mắt nhìn hắn nói: "Bất quá người trong thiên hạ cũng sẽ biết, chưởng môn Đại La Tông là chết dưới tay của ta." Kiếm
quang chợt lóe, trên cổ La Kình Thiên xuất hiện một vết máu, không có
máu tươi phun ra, bởi vì máu của hắn đã sắp chảy khô. Thân thể mới vừa
đứng thẳng lại "cạch" một tiếng ngã ngửa về phía sau, nằm trên thi thể
các đồng môn. La Kình Thiên nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt tan rã như
muốn tiếp tục nhìn lại Đại La Tông, lại thấy được đệ tử Đại La Tông cận
kề cái chết không ngã, trên mặt hắn lộ ra nét tươi cười vui mừng, đang
nhớ lại thời gian xa xôi ngày trước...
Khi đó, những đệ từ kia
vừa mới gia nhấp Đại La Tông, mà hắn lại đứng nơi này, đứng trên bậc
thang của Lăng Tiêu điện, nhìn những đệ tử mới gia nhấp Đại La Tông,
hăng hái giờ tay hô to nói: "Đại La Tông hoan nghênh sự gia nhấp của các ngươi, từ hôm nay trở đi, thiên hạ bài danh đệ nhị chính đạo Đại La
Tông chính là nhà của các ngươi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ vì chuyện có thể gia nhấp Đại La Tông mà kiêu ngạo, Đại La Tông cũng sẽ bởi vì sự gia nhấp của các ngươi mà kiêu ngạo...
Ánh mắt tan rã của La
Kình Thiên hoàn toàn bất động, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ mỉm cười. Yến Vô Trần nhìn theo ánh mắt hắn, là đám đệ tử Đại La Tông vẫn không
ngã, vung tay nói: "Chém cho ta!"
Lập tức một đám đệ tử Vạn Ma Cung lao ra, huy kiếm chém ngã những đệ tử kia của Đại La Tông...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu thu hồi, nhìn Trương Bằng gật gật đầu, Trương Bằng
nhanh chóng đánh ra thủ thế thu đội. Toàn bộ hắc y nhân che mặt nhanh
chóng tìm tòi thi thể đội viên tổn hại trong cuộc chiến, sau đó rất
nhanh tập kết, hướng rừng rậm nguyên thủy dưới chân núi chạy nhanh đi...
Ánh mắt Yến Vô Trần lóe ra nhìn chằm chằm những hắc y nhân che mặt tiến lui có quy củ, không biết đã nhớ ra điều gì đó. Có mấy lời muốn hỏi Dược
Thiên Sầu, nhưng tưởng tượng tới việc vừa rồi Dược Thiên Sầu trong nháy
mắt tru diệt mười ba cung phụng Đại La Tông, lòng còn sợ hãi, lời vừa
lên tới miệng liền nuốt xuống.
"Yến tiền bối." Dược Thiên Sầu
nhìn chằm chằm phía dưới nói: "Đại La Tông tại Đông Hải chi tân còn có
một số người, nhất là La Côn, Thôi Triệu Phàm, Lý Mộng Bạch, Chu Chiếu
bốn gã cung phụng Đại La Tông, lưu lại nhiều ít cũng là một tai họa, cần phải diệt cỏ tận gốc!"
Yến Vô Trần cười nói: "Vạn Ma Cung cùng
Vọng Nguyệt Tông đã sớm có chuẩn bị, khi bắt đầu quyết định tấn công Đại La Tông, hai phái chúng ta liền tập kết tám gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ
dẫn rất nhiều đệ tử tinh nhuệ mai phục bọn hắn trên đường. Nói vậy tin
tức Đại La Tông bị tấn công đã truyền tới Đông Hải chi tân, phỏng chừng
Đám người La Côn đang cấp tốc quay về cứu viện, nói không chừng đã cùng
nhân mã chúng ta giao thủ trên đường đi. Còn có đệ tử Đại La Tông phân
tán các nơi, chúng ta cũng đã chuần bị xong kế sách ứng đối, tóm lại chỉ là một câu, diệt sạch!"
"Như thế rất tốt, hi vọng không cần lưu
lại cá lọt lưới." Dược Thiên Sầu phất tay chỉ đống hoang toàn của Đại La Tông, cười nói: "Chiến đấu đã xong, là thời gian chia cắt của cải của
hai phái, ta sẽ không quấy rầy, các ngươi chậm rãi hưởng dụng."
"Chậm đã!" Yến Vô Trần gọi lại Dược Thiên Sầu đang định rời đi, hắn cau mày nói: "Yến tiền bối còn có chuyện gì sao?"
Thần sắc Yến Vô Trần ngưng trọng nói: "Lần này tuy rằng diệt được Đại La
Tông, nhưng Vạn Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông đều trả giá không nhỏ, lão phu chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, hi vọng ngươi còn nhớ rõ chuyện
đã đáp ứng hai phái chúng ta."
"Điểm ấy không cần hoài nghi, danh dự của Dược Thiên Sầu ta mọi người đều biết, ta cái gì cũng không nói,
nhưng giảng danh dự." Dược Thiên Sầu nói xong chắp tay nhìn mọi người
nói: "Cáo từ!" Dứt lời người đã chạy xuống dưới rừng rậm nguyên thủy bên dưới...
Đại La Tông hùng bá một phương rốt cục ảm đạm kết thúc,
trên La Tiêu sơn vốn thuộc về Đại La Tông, lúc này vị đệ tử Vạn Ma Cung
và Vọng Nguyệt Tông chiếm cứ. Đệ tử hai phái nơi nơi vơ vét tài vật Đại
La Tông, sau khi đem phân chia xong, còn có linh thạch quáng của Đại La
Tông cũng đang chờ bọn họ chia cắt. Dựa theo ước định lúc trước, toàn bộ tài vật của Đại La Tông chia làm ba phần, Vọng Nguyệt Tông lấy một
phần, Vạn Ma Cung lấy hai phần.
Như vậy cũng là có nguyên nhân,
Vạn Ma Cung xuất động nhân lực gấp đôi Vọng Nguyệt Tông, ngay cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng như thế, nên nhận nhiệm vụ chủ công. So với nguyên tắc làm nhiều hưởng nhiều, Vạn Ma Cung nên được chia nhiều, điểm ấy không
thể nghi ngờ.
Tuy rằng hai phái vì cuộc chiến này trả giá thật
lớn, nhưng thu hoạch cũng dị thường phong phú. Ngàn năm tài vật do Đại
La Tông tích góp từng tí một, cũng không phải là chữ số nhỏ, đảo mắt
biến thành giá y cho người khác...
Khi tin tức Đại La Tông bị san bằng truyền ra, cả Hoa Hạ tu chân giới khiếp sợ. Chuyện lớn như vậy
muốn giấu diếm cũng không được, kỳ thực khi hai phái điều động đại lượng nhân mã, liền khiến cho rất nhiều môn phái chú ý, chính là lúc ấy chẳng ai ngờ rằng hai phái lại đi tấn công Đại La Tông. Điểm ấy đừng nói là
môn phái khác, dù là Đại La Tông cũng không ngờ đến.
Đối với các
phái trong Hoa Hạ tu chân giới mà nói, chuyện này quả thực khó có thể
tin, nhất là các phái chính đạo. Ai cũng không thể tưởng được một Vọng
Nguyệt Tông chỉ có nữ nhân, chính đạo bài danh thứ ba, lại có thể cùng
ma đạo bài danh thứ nhất Vạn Ma Cung trộn lẫn đến cùng nhau tấn công Đại La Tông, tấn công chính đạo bài danh thứ hai Đại La Tông!
Ngay
sau đó lại truyền đến tin tức, Vọng Nguyệt Tông cùng Vạn Ma Cung liên
thủ phục kích đám người La Côn từ Đông Hải chi tân chạy về cứu viện, bốn cung phụng Đại La Tông do La Côn dẫn đầu đều ngã xuống, toàn bộ đệ tử
Đại La Tông đi theo không ai có thể đào thoát, toàn bộ chết trận.
Chuyện này còn chưa xong, những đệ tử Đại La Tông còn tán lạc bên ngoài đều bị lọt vào phục kích trong vòng một ngày. Ngay cả cửa hàng đặt tại Bách
Hoa Cốc và Võ gia cũng không thể chạy thoát, bị lừa phỉnh ra ngoài tru
diệt. Toàn bộ của cải bên ngoài của Đại La Tông, toàn bộ đều đều bị Vạn
Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông mạnh mẽ tiếp thu.
Đại La Tông thâm
căn cố đế nhân số đông đảo, bị đại quy mô tiến công diệt trừ, vẫn có
không ít người đào thoát. Nhưng lại có một việc làm cho người ta hoàn
toàn không ngờ đến chính là, bình thường Hồng bang cùng Thanh bang vốn
không hề phát sinh vướng mắc gì với các đại phái, cũng đã nhanh chóng ở
khắp nơi đuổi giết đệ tử còn sót lại của Đại La Tông. Ba phương thế lực
liên thủ tảo trừ, những dấu vết gì có liên quan tới Đại La Tông cơ hồ
đều bị diệt trừ không còn một mảnh...