Các phái không hề nghi ngờ đây là một âm mưu đã được mưu đồ đã lâu.
Nhưng chính đạo bài danh thứ hai như Đại La Tông, thực lực không thể
nghi ngờ, Đại La Tông thật sự bị san bằng trong một ngày sao?
Trên La Tiêu sơn, tùy ý cho khách nhân tám phương buông xuống, không có bất
kỳ người nào ngăn trở. Các môn phái đều phái ra người đắc lực đích thân
đến nghiệm chứng, người đến người đi, người rời đi gặp người vừa đến đều bày ra thần tinh thổn thức lắc đầu không nói.
Rất nhanh, sau đó
lại có người đáp xuống trên La Tiêu sơn, liền hiểu được ý tứ của người
đi trước. Khắp nơi đều là hoang tàn, nguyên ba tòa đại điện hùng vĩ đều
trở thành phế tích, đỉnh núi bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, thi thể khắp nơi, cơ hồ khiến người tìm không thấy địa phương đặt chân, làm cho
người ta thật hoài nghi nơi này có đúng là Đại La Tông danh chấn thiên
hạ?
Chuột chạy khắp những thi thể bị cụt chân tay, cùng bầy kên
kên, diều hâu, quạ.., căn bản chúng không hề sợ những người lui tới,
nhưng hiện tại lại bị người làm hoảng sợ bay lên, nhưng lại lập tức
không chút do dự quay về, lại xúm trên những cỗ thi thể, nơi này đã trở
thành thiên đường của chúng, vẫn còn thật nhiều kên kên, diều hâu cùng
quạ đang bay tới, chúng nó bắt đầu tạo thành xương trắng đầy tràn khắp
nơi.
Đông Phương Trường Ngạo đã được chưởng môn đích thân phái
tới đây xem xét nghiệm chứng, hắn đứng trên một tấm bia đá bị vỡ, dưới
tấm bia đá là một tấm biển vỡ thành bốn năm mảnh, tuy rằng không thấy rõ chữ trên tấm biển, nhưng theo chữ viết bị tàn phá có thể đoán ra là ba
chữ Lăng Tiêu điện.
Hắn vốn định tìm thi thể của La Kình Thiên để an táng, dù sao La Kinh Thiên cũng đường đường là chưởng môn tôn sư,
mọi người cũng là đại phái chính đạo, không đạo lý cứ để cho hắn phơi
thây, bị đám súc sinh tàn phá. Nhưng hắn không cách nào phân biệt được
đâu mới là thi thể của La Kình Thiên, bởi vì nơi này đã sớm bị đám súc
sinh cắn xé tan nát. Khi còn sống một đời uy danh, sau khi chết uy danh
nơi nào?
Mùi máu tươi tỏa ra trên không trung, sụt sùi gió thổi
không tan, giống như có vô số vong linh đang bồi hồi khóc thảm trên đỉnh núi. Người nào ngẫu nhiên bay tới, hù dọa đám súc sinh kia, người nọ
nhìn chung quanh một lần, xác nhận quả thật Đại La Tông đã bị san bằng,
cơ hồ không ai nguyện ý dừng lại lâu, chắp tay chào Đông Phương Trường
Ngọa, liền nhanh chóng bắn lên trời bay xa. Bởi vì nơi này thật sự không phải nơi tốt để trò chuyện...
Đông Phương Trường Ngạo sừng sững
đứng trên tấm bia vỡ, ánh mắt không vui không buồn nhìn theo thân ảnh đi xa. Nhìn lại tình cảnh xung quanh, hắn đột nhiên nhớ tới bài thơ của
Dược Thiên Sầu lưu truyền rộng rãi tại chư quốc, ánh mắt hắn lưu luyến
nhìn xa xa mây mù vờn quanh, nội tâm tăng thêm cảm thán, giọng nói thâm
trầm chậm rãi: "Ngự kiếm tung hoành thiên địa quảng, bạch cốt như núi
điểu kinh phi. Trần thế như triều người như nước, chích thán giang hồ kỷ nhân hồi! Chích thán giang hồ kỷ nhân hồi..."
Dư âm vẫn còn bồi hồi trên đỉnh núi, người trên tấm bia đã không còn tung tích, một đạo nhân ảnh biến mất tại phương xa...
Đại La Tông bị san bằng, cả tu chân giới gió giục mây vần. Hành vi tàn sát
của Vạn Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông, bị cả chính đạo nhất trí công
kích, nhất là Vọng Nguyệt Tông, trở thành phản đồ trong mắt chính đạo
các phái, gặp sự khiển trách càng kịch liệt. Ma đạo thì bảo trì trầm
mặc, đối với bọn họ mà nói, thực lực chính đạo bị thương nặng là chuyện
tốt, nhưng ngay lúc thời khắc đối địch với kẻ thù bên ngoài mẫn cảm như
vậy mà Vạn Ma Cung lại chơi tay bút lớn đến như thế, làm cho bọn họ cũng không dám tán dương.
Nhưng chuyện Đại La Tông bị diệt môn đã trở thành sự thật, mọi người ngoại trừ khiển trách còn có năng lực làm được gì? Chẳng lẽ có môn phái nào tình nguyện đi báo thù cho Đại La Tông?
Đối với các phái mà nói, Đại La Tông còn tồn tại thì mới có giá trị, đã
bị diệt vong thì ngoại trừ cái gọi là đạo nghĩa mà viện trợ, cũng không
còn liên quan gì tới bọn họ. Vọng Nguyệt Tông bị khiển trách không sai,
nhưng Vọng Nguyệt
RSBĨ KKKRi
Tông cũng phân mình trở thành chính đạo đệ nhị đại phái, đồng thời còn có được một số tiền của phi
nghĩa, cũng có thể so sánh với của cải tích lũy của Vọng Nguyệt Tông
suốt mấy trăm năm. Trong những môn phái lên tiếng khiển trách, kỳ thật
lại có bao nhiêu môn phái đang âm thầm hâm mộ Vọng Nguyệt Tông?
Người thắng mới có tư cách sống yên tại tu chân giới, sự thất bại ấy cho dù
không chết cũng khó có nơi sống yên tổn, đây là sự hình dung chân thật
nhất về tu chân giới.
Thanh âm khiển trách hỗn loạn không ngừng, sau khi nhận được một tin tức truyền ra, két một tiếng liền dừng lại!
Có tin tức nói, lần này Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông liên thủ tiêu diệt Đại La Tông, vốn là vì Dược Thiên Sầu muốn báo thù cho ân sư ngày xưa ở Thanh Quang Tông, trong đó những ân oán vướng mắc đều được truyền ra
thật rõ ràng. Chỉ sợ bản thân Hắc Tam Tư cũng không tưởng được, khi còn
sống vô danh trong tu chân giới, nhưng chết đi suốt hai mươi năm sau mới nổi danh một thời.
Ngay cả Phù Tiên Đảo trong chính phái, tất cả đều bào trì trầm mặc. Thậm chí có một chút môn phái vốn lên tiếng khiển trách trước đó, chợt đột nhiên sửa lời, còn đang dùng sức tán dương
Dược Thiên Sầu tôn sư trọng đạo như thế nào, chịu nhục báo thù cho sư
phụ, là gương mẫu học tập cho đệ tử các phái. Mà người bị hại như Đại La Tông, dần dần lại bị hình dung thành nhân vật phản diện giết người đoạt bảo lòng tham không đáy, diệt vong là đáng đời!
Ờ tu chân giới,
thực lực vĩnh viễn hữu hiệu hơn so với mồm mép, từ xưa đến nay lịch sử
luôn chứng minh, đây là chuyện không cần phải bàn cãi. Mà chân lý vĩnh
viễn đứng bên người chiến thắng, sự sỉ nhục của Đại La Tông vĩnh viễn
khắc sâu, Dược Thiên Sầu lại trở thành đệ tử giỏi chịu nhục vì báo thù
cho ân sư!
Hoa Hạ tu chân giới nội chiến, làm cho bản thân các
phái cũng khẩn trương lên, lo lắng bởi vì bên ta nội loạn bị hao tổn,
chư quốc ở Vô Cực Đảo sẽ nhân cơ hội tiến công. Nhưng làm cho Hoa Hạ tu
chân liên mình ngoài ý muốn chính là, trong khoảng thời gian này Vô Cực
Đảo luôn luôn im lặng, ngay cả manh mối khiêu khích cũng không có, ngoan ngoãn yên tĩnh giữ bổn phận. Làm cho người ta cảm giác bọn hắn đang băn khoăn chuyện gì, lại đang chờ đợi điều gì, làm cho người ta có loại cảm giác là sự yên lặng trước khi bùng nổ.
Trên thực tế, Tất Trường
Xuân hiện thân tại Tụ Bảo Bồn, làm thực lực các nước trở nên thành thật
không ít. Thân thủ khủng bố của lão gia hỏa làm cho lĩnh chủ Hóa Thần kỳ chư quốc khắc cốt mình tâm, vẫn thành thành thật thật chờ đợi hắn đến
Đông Cực Thánh Thổ rồi hãy nói sau! Dù sao ngày mở ra Đông Cực Thánh Thổ không còn xa, không cần đi tìm rủi ro với Tất Trường Xuân ngay lúc
này...
Phong tiêu diêu hề, Dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề,
bất phục phàn! (gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi chẳng
trở về! "Tráng sĩ Kinh Kha lúc rời đi ám sát Tần Thủy Hoàng")
Biên thùy tây bộ, tám trăm dặm liên doanh, trống trận sấm dậy rung trời, tù
và vang vọng thiên không! Trăm vạn hùng binh mãnh liệt tiến quân, chiến
mã chạy chồm, đại quân bắt đầu tập kết!
Gió tây liệt! Trên đài
điểm tướng được xây dựng bằng trúc thật cao, soái kỳ chữ "Thạch" đón gió tung bay. Hai bên đài điểm tướng đặt ba bộ trống lớn như bàn tròn, kéo
dài thành hình chữ bát, trước mỗi trống có hai người vạm vỡ cởi trần
thân trên cầm chày cỗ đánh trống, chín cái trống nhất tề chấn vang, vang đến tận mây xanh đinh tai nhức óc, những tướng lĩnh vội vã chạy đến đài điểm tướng nghe lệnh.
Hai bên dưới đài, các chiến tưởng xếp
thành chín hàng, mỗi hàng hai mươi người, một đám mặc giáp sắt, khuôn
mặt nghiêm túc, sát khí tràn ngập.
Chín trống lớn vang dội như
sấm động nhất tề ngừng lại, tiếng động ầm ầm vẫn còn quanh quần trên
không trung, hàng rào cao cao vây quanh bên ngoài vang lên tiếng áo giáp ma sát rộn rã. Thạch Văn Quang thắt lưng giắt trường kiếm, long hành hổ bộ đi đến, một thân giáp trụ lấp lánh, áo choàng sau lưng đỏ tươi như
máu.
MÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimm
Ờ phía sau hắn có hai thị vệ theo sát bên người. Sau đó là hai hàng đại
tướng chín người, cùng mười hai tên đại tướng đi theo, Thạch Ẩn Thiên
cũng ở bên trong. Một hàng mười lăm người, chỉnh tề đi thẳng vào trong.
Mười hai tên đại tướng bảo vệ chung quanh Thạch Văn Quảng đi thẳng lên
đài điểm tướng, phân tán sang hai bên, bên dưới điểm tướng đài là mười
hai viên tướng lĩnh đứng đầu.
Thạch Văn Quảng chống kiểm đứng
sừng sững ngay trung trơng đài điểm tướng, một đôi mắt hổ uy vũ nhìn
xuống bên dưới. Tướng lĩnh có tư cách đứng ngay bên dưới đài điểm tướng, không có ai không phải là Hoa Hạ danh tướng từng cùng hắn thân kinh
bách chiến, người nào không phải là người từ trong đống người chết bò
ra, nhưng mà hôm nay...
"Tham kiến đại nguyên soái!" Hơn trăm tướng lĩnh cùng quát lớn, thanh chấn bốn phương, toàn bộ quỳ một gối xuống bái lạy.
Thạch Văn Quảng quét mắt nhìn một vòng, nâng tay ý bảo mọi người bình thân
đứng lên, lập tức hít sâu một hơi, trầm giọng quát: "Lý thị hoàng triều, tàn bạo bất nhân, tham quan hoành hành tàn sát bừa bãi, xem dân chút
như thịt cá. Chúng ta vì nước vì dân, huyết chiến biên cương nhiều năm,
đổi lấy chỉ là có nhà không thể quay về, có bao nhiêu người thê ly tử
tán nhà tan cửa nát. Chúng ta tuy là hữu dũng vô mưu, nhưng trong lòng
mang quốc gia thiên hạ, mong muốn lê dân trăm họ trải qua tháng ngày an
bình, đây chính là thiên chức quân nhân ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh. Nhưng chúng ta có nhà mà không thể về, gia đình già trẻ còn không thể bảo hộ chu đáo, chẳng lẽ chúng ta còn muốn tụ tập với đám tham quan kia, duy trì Lý thị triều đình sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải liều
chết nguyện trung thành với vương quyền lịch sử làm dân chúng lầm than
sao?"
"Không thể! Không thể! Không thể!" Chúng tướng cùng quân sĩ xung quanh đồng loạt vung tay hô to, khí thế kinh người.
"Hiện giờ một nhà bổn soái sum họp, nhưng vẫn không sao phai nhạt được mối
hận trong lòng mà bổn soái đổi lấy ngựa chiến cả đời, hận! Hận! Hận!"
Thạch Văn Quảng bi thống hô to, lập tức lại cất cao giọng nói: "Hiện giờ bổn soái nguyện lấy một đời nhiệt huyết báo công ơn nuôi dưỡng của
thiên hạ dân chúng, lật đổ Lý thị hoàng triều bạo quyền, mong mang đến
thiên hạ thái bình. Chư tướng có nguyện đi theo Thạch Văn Quảng này xua
binh thiên hạ tiếp tục lập công hay không?"
"Hoa." Một tiếng,
chúng tướng dưới đài lại quỳ một gối, cùng chắp tay quát lớn: "Chúng mạt tướng nguyện thề chết theo đại nguyên soái, vượt lửa quá sông, muôn lần chết không chối từ, lật đổ Lý thị hoàng triều bạo quyền, mong giữ thiên hạ thái bình!"
"Tốt!" Thạch Văn Quảng hét lớn một tiếng: "Chư
tướng nghe lệnh!" Mọi người lập tức toàn bộ đứng lên, cung kính nghe
lệnh. Ánh mắt Thạch Văn Quảng đảo qua mọi người, lại quát: "Ngôn Bình,
ôn Cao ở chỗ nào?"
Hai gã tướng lĩnh nhanh chóng trong đội ngũ bước ra, ôm quyền cùng kêu lên nói: "Mạt tướng nghe lệnh!"
Ai ngờ trên đài Thạch Văn Quảng giương mắt lạnh lùng nhìn bọn hắn, cười lạnh một tiếng phất tay nói: "Trói lại!"
Hai gã tướng lĩnh kinh ngạc, còn chưa kịp phàn ứng, lập tức bị quân sĩ như
sói như hổ hai bên lao ra đè ngã xuống đất, lột mũ giập cùng bội kiếm,
trói gô lại. Tướng lĩnh hai bên yên lặng đứng, cũng giương mắt lạnh lùng nhìn hai người, không ai vì hai người cầu tình, tựa hồ đối với việc này không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đại nguyên soái vì sao? Mạt
tướng có làm trái kỳ luật quân đội sao..." Hai người giãy dụa trên mặt
đất, mặt xám mày tro, bị quân sĩ như sói như hổ đè quỳ trên mặt đất.
"Đừng biết rõ còn cố hỏi." Thạch Văn Quàng vuốt vuốt chòm râu, lạnh nhạt nói: "Hai người các ngươi mặc dù đi theo bổn soái nhiều năm, nhưng thật ra
chính là gian tế do Lý thị phái tới giám thị bổn soái. Dĩ vãng không
động tới các ngươi, vốn là vì để cho Lý gia an tâm, hiện giờ đại quân
sắp xuất chinh thảo phạt Lý gia, bổn soái há có thể lưu lại hai gian tế
bên người? Vừa lúc đại quân xuất chinh, cần đầu người tế cờ, ủy khuất
hai vị!"