Nhóm người bị nhét đá vào miệng, dùng dây thừng buộc ngang, đều nói
không ra lời, sắc mặt hoảng sợ dùng xoang mũi ú ớ, tựa hồ như muốn nói
gì đó. Nhưng Thạch Văn Quảng vốn không nghĩ tiếp tục nghe bọn hắn nói
gì, toàn bộ bị đè quỳ trên mặt đất, ngoại trừ người đè bọn hắn, phía sau mỗi người còn có một đao phủ tay cầm quý đầu đao mặc áo đỏ.
Chúng tướng nhìn năm trăm người kia, biết kể tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, tuy nhiên họ vẫn thờ ơ, không một người nào đi ra cầu tình. Bởi vì bọn họ
đều hiểu được, năm trăm quân sĩ kia cũng giống như Ngôn Binh và ôn Cao,
đều là gian tế do triều đình xếp vào trong đại quân. Chỉ là cấp bậc bọn
họ không cao bằng hai tướng lĩnh kia. Binh thường không động tới bọn hắn chính là vì không muốn kinh động triều đinh. Hiện giờ đại quân sắp xuất phát, đại nguyên soái ra lệnh một tiếng lập tức toàn bộ sa lưới.
Xem trận thế này, sắc mặt Ngôn Bình và ôn Cao chợt trắng bệch, trong lòng
đều hiểu rõ, thì ra từng cử chỉ hành động của bọn hắn đã sớm bị đại
nguyên soái hiểu rõ trong lòng bàn tay, hôm nay đã tới thời gian một
lưới bắt hết.
"Nguyên soái tha mạng!" Ngôn Bình mạnh mẽ giãy dụa
đứng lên, hướng thân ảnh khôi ngô trên đài điểm tướng bi hào. Hai gã
quân sĩ vung lên sống đao thật dày, nện lên xương cốt nơi bắp chân của
hắn, "răng rắc" tiếng xương cốt gãy nghe thật rõ ràng, Ngôn Bình phát ra tiếng kêu rên thống khổ, lại quỳ sụp xuống.
Ôn Cao cũng đang
muốn giãy dụa, thấy cành này trên mặt dâng lên thần sắc thê lương, nhìn
trên đài hô to nói: "Nguyên soái! Đại tướng quân! Mạt tướng biết sai
rồi. Cầu đại tướng quân thương tình mạt tướng đi theo đại tướng quân
chém giết đãm máu suốt nhiều năm, bỏ qua cho thuộc hạ lần này! Thuộc hạ
biết sai rồi, đại tướng quân...
Hai gẫ quân sĩ đang đè hắn vung
lên sống đao thật dày, trực tiếp gõ thẳng vào miệng của hắn. Răng rắc
hai tiếng, máu tươi và răng vỡ phun rạ, trong miệng một mảnh máu thịt mơ hồ, cũng không còn cách nào lớn tiếng nói chuyện.
Thạch Văn
Quảng chống kiếm nhìn chằm chằm hai người trầm mặc một lúc. Một lúc lâu
sau, hắn chậm rãi trầm giọng nói: "Sau khi hai ngươi chết, dưới cửu
tuyền phù hộ đại quân ta thắng lợi đi! Nể tình các ngươi đi theo bổn
soái chinh chiến nhiều năm, đợi sau khi bổn soái định thiên hạ, sẽ lấy
danh phận quân liệt chết trận đối xử tử tế với người nhà các ngươi. Quân pháp vô tình! Nhân từ không thể chưởng binh! Thạch Ấn Thiên!"
Thạch Ấn Thiên nghe tiếng liền bước nhanh ra, ôm quyền nói: "Có mạt tướng!"
Thạch Văn Quảng nhẹ nhàng phất tay nói: "Thay ta tiễn hai vị tướng quân ra đi."
"Mạt tướng tuân mệnh!" Thạch Ấn Thiên hất mạnh bạch bào sau lưng, xoay người đi nhanh tới bên người Ngôn Binh cùng ôn Cao, tiếp nhận quỷ đầu đao
trong tay đao phủ.
Thạch Văn Quảng vươn tay ra, lập tức có người
đem một thẻ tre màu đỏ đưa tới trong tay hắn. Hai ngón tay Thạch Văn
Quảng kẹp lấy thẻ tre đỏ, mạnh mẽ vung tay ném dưới đài, quát lớn: "Tế
cờ, chém!"
"Thạch Ẩn Thiên cung tiễn hai vị tướng quân." Thạch Ấn Thiên khom người thi lễ với Ngôn Bình cùng ôn Cao, đi đến giữa hai
người, vung đao một vòng, ánh đao lóe sáng, lập tức hai đầu người nóng
hầm hấp rơi xuống đất. Máu tươi phun ra nhuộm đỏ áo bào trắng sau lưng
Thạch Ấn Thiên, Thạch Ấn Thiên trả lại quỷ đầu đao cho tên đao phủ, đi
nhanh trở về vị trí của mình.
Theo sau chỉ thấy hơn năm trăm ánh
đao nhấp nháy, tiếng xoạt xoạt vang lên, hơn năm trăm đầu người ngã nhào trên mặt đất, trong phút chốc máu tung tóe văng lên, một cỗ máu tanh
tràn ngập chung quanh. Chúng tướng đã chinh chiến nhiều năm, nhìn quen
sinh từ, năm trăm đầu người rơi xuống cũng không hề làm họ chau mày chút
Nào...
Trên sườn núi, Dược Thiên Sầu lẳng lặng đứng dưới gốc đại thụ, thần tình
lạnh nhạt nhìn miếu sơn thần hương khói cường thịnh, ánh mặt trời xuyên
suốt qua tàng cây chiếu rọi trên mặt hắn, làm vẻ mặt hắn có vẻ mờ ảo,
tựa hồ nội tâm của hắn cũng không hề bình tĩnh như gương mặt hắn.
Hiện giờ Thanh bang cùng Hồng bang bao gồm cả tán tu Hoa Hạ tu chân giới,
bang chúng trải rộng cả Hoa Hạ, dùng thám thính tin tức thật không gì
tốt hơn. So với Hồng Phấn giáo của Bách Mị Yêu Cơ càng thêm linh hoạt,
quan trọng nhất là hai bang phái này hoàn toàn thuộc về mình, có thể tùy ý chỉ huy. Không giống như lúc trước thu hoạch tin tức từ Hồng Phấn
giáo cũng có chút cản tay.
Được biết đại quân Thạch Văn Quảng rục rịch, hắn liền luôn luôn trấn thủ nơi này, mỗi ngày tiếp thu tin tức đủ loại đến từ trời nam đất bắc. Chuyện đánh giặc có Thạch Văn Quảng là
được, không cần hắn quan tâm, hắn chú ý chính là đại quân của Thạch Văn
Quảng vừa động, phản ứng của các phái trong tu chân giới.
Với hắn mà nói, hiện giờ Hoa Hạ có hai chiến trường, thế tục là Thạch Văn Quảng và Lý thị hoàng triều, mà chiến trường của hắn là tu chân giới, hắn
không cho phép bất kỳ môn phái nào của tu chân giới tiếp tục nhúng tay
vào chiến tranh thế tục, nếu phát hiện manh mối không bình thường, hắn
sẽ đem hết toàn lực dập tắt, cho dù là Phù Tiên Đảo cũng không được!
Ờ tu chân giới phấn đấu, cố gắng, điên cuồng cho tới hôm nay, hắn đã đủ
tin tưởng làm cho đệ nhất đại phái như Phù Tiên Đảo phải cúi đầu thần
phục.
Một thân ảnh thiểm lên trên sườn núi, cổ Thanh Vân đi tới
sau lưng Dược Thiên Sầu, hắn cũng không quay đầu lại hỏi: "Có phải có
tin tức gì mới hay không?"
"Trăm vạn đại quân của Thạch Văn Quảng đã xuất binh..." cồ Thanh Vân còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu liền
xoay người lại nhìn hắn hỏi: "Tình huống các phương diện như thế nào?"
"Người của Hồng bang và Thanh bang còn đang chú ý từng động tĩnh. Bề ngoài các phái tu chân giới đều không có phản ứng gì, có vẻ như đều đang xem phản ứng của Phù Tiên Đảo. Kỳ quái chính là, Hoa Hạ đế quốc do Phù Tiên Đảo
độc chiếm, Thạch Văn Quảng cừ binh tạo phản, nhưng đến nay vẫn không
thấy Phù Tiên Đảo có phản ứng gì, thật làm cho người ta khó có thể cân
nhắc." cổ Thanh Vân có chút không giải thích được nói.
"Điều này
không có gì kỳ quái, ta đã cảnh cáo Phù Tiên Đảo. Bây giờ bọn hắn tạm
thời không dám hành động thiếu suy nghĩ." Dược Thiên Sầu thuận miệng nói một câu, hỏi ngược lại: "Tình thế chỗ Thạch Văn Quảng thể nào?"
Cổ Thanh Vân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ngay cả Phù Tiên Đảo mà hắn cũng dám cảnh cáo, lập tức cười nói: "Người này đánh giặc quả thật lợi
hại. Thủ hạ dưới tay đều là tuyệt đại danh tướng thân kinh bách chiến.
Lại thêm thủ hạ đều là trăm vạn tinh nhuệ, binh mã triều đình căn bản
không phải là đối thủ của hắn. Phỏng chừng hiện tại Lý thị hoàng triều
đã đang đứng ngồi không yên."
Dược Thiên Sầu "nha" một tiếng, cười hỏi: "Tình huống ra sao?"
Cổ Thanh Vân giải thích: "Hoa Hạ đế quốc sáu trăm vạn đại quân, Trụ Quốc,
Vệ Quốc, Bình Quốc ba đại tướng quân phân chưởng một bộ, an trí một
phương, trong tay ba phương đều có hai trăm vạn đại quân. Trên thực tế,
Thạch Văn Quảng điều động quân đội đã sớm khiến cho triều đình cảnh
giác, đã ra lệnh cho Bình Quốc tướng quân ở đông bộ tự mình dẫn đại quân quay về phòng bị. Vệ Quốc tướng quân làm cũng có vẻ có hình có dạng,
đem binh một trăm hai mươi vạn đi đến tây bộ, liền phái ra ba mươi vạn
đại quân bảo vệ cho Hắc Phong Khẩu là cứ điểm quan trọng phải đi ngang
qua mới về kinh thành, nơi đây dễ thủ khó công, hắn cũng đã nghĩ sẽ
không sơ hở. Ai ngờ Thạch Văn Quảng trước khi cừ binh đã bí mật đưa ra
năm vạn binh sĩ tinh nhuệ, nhiều
Lần trải qua thiên tân vạn khổ
ẩn núp phía sau yếu tắc kia. Khi đại quân vừa đến gần Hắc Phong Khẩu,
Thạch Văn Quảng liền phái con của hắn Thạch Ấn Thiên suất lĩnh mười vạn
đại quân mạnh mẽ tiến công, cùng năm vạn tinh nhuệ đang ẩn giấu cùng
nhau nội ứng ngoại họp. Không đến thời gian một ngày liền lấy được Hắc
Phong Khẩu, đả thông thông đạo tiến thẳng Trung Nguyên."
Mình
chọn được người không làm cho mình thất vọng. Dược Thiên Sầu nhiều ít có chút thả lỏng, cười nói: "Chiến tranh không ngại dối lừa, không hổ là
Thạch đại tướng quân danh chấn thiên hạ. Không thể tưởng được tên tiểu
tử Thạch Ấn Thiên lại lập được công đầu."
Cổ Thạnh Vân gật gật
đầu, tiếp tục nói: "Sau khi Thạch Văn Quảng đánh hạ Hắc Phong Khẩu, lại
ngựa không dừng vó ra lệnh ba viên đại tướng đem ba mươi vạn đại quân
tiên phong, chia ra ba đường ra sức đánh đội ngũ chủ lực của Vệ Quốc
tướng quân. Đánh cho chín mươi vạn nhân mã còn lại của Vệ Quốc tướng
quân tan rã, Vệ Quốc tướng quân cũng không còn lòng dạ hiếu chiến lập
tức hoảng sợ chạy trốn. Theo sau ba đường tiên phong của Thạch Văn Quảng một đường thế như chẻ tre. Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, đã
chiếm lĩnh tây bộ hậu vệ trong địa ba phủ mười tám thành trì, đã hoàn
toàn dọn sạch chướng ngại tiến binh Trung Nguyên. Bước tiếp theo sẽ là
chiếm đất đai, của cải Hoa Hạ đế quốc, dân cư cùng lương thực. Lý thị
hoàng triều còn không vội đó mới thật là gặp quý."
Dược Thiên Sầu cười to, đang vô cùng cao hứng, nhíu mày trầm ngâm nói: "Thế công của
Thạch Văn Quảng hung mãnh, ta sợ sẽ làm cho chút người nào đó chó cùng
rứt giậu. Ngươi cùng Hồng Thất nhất định phải trành kỹ động tĩnh các
phái, có chỗ không đúng lập tức nói cho ta biết, nhanh chóng làm ứng
đối."
Thạch Văn Quảng cử binh, tạo phản, không bao lâu tin tức
truyền khắp Hoa Hạ đế quốc, cả Hoa Hạ đều kinh sợ. Mà ở khắp cảnh nội,
triều đình bắt đầu mạnh mẽ đại lượng bắt bớ tráng đinh nhấp ngũ, dùng
ngăn cản thế tiến công của Thạch Văn Quảng, trong lúc nhất thời tiếng
kêu than ầm ĩ dậy đất. Kỳ thật đây cũng là vì bất đắc dĩ, triều đình bất kể như thế nào đều không thể tưởng được, Vệ Quốc tướng quân nổi đanh
với Trụ Quốc tướng quân, lại không chống cự nổi một tháng tiến công của
Trụ Quốc tướng quân. Một trăm hai mươi vạn nhân mã a! Cứ như vậy tan vỡ, không thu thập tráng đinh còn có thể làm sao?
Từ kinh thành Hoa
Hạ đến các nơi trên cả nước, từ trên xuống dưới quan lớn đến đám người
quyền quý, bắt đầu sợ hãi. Bởi vì những người này vốn sống bám vào chính quyền thối nát rút rỉa mồ hôi nước mắt của dân chúng, nếu chính quyền
bị phá vỡ, những ngày an nhàn của bọn hắn sẽ chấm dứt. Đừng nói ngày
lành, sau này còn giữ được mạng hay không còn là một vấn đề. Lại không
giống như kiếp trước của Dược Thiên Sầu, sau khi thu gom đủ tiền, có thể bởi vì tình huống đặc thù chạy trốn ra nước ngoài áo cơm không lo. Lại
bởi vì nguyên nhân đặc thù nên không có người chân chính truy cứu trừng
phạt. Không cần quản quốc gia này là tốt hay xấu, có thể làm khó dễ được ta? Quản được ta đánh rắm!
Những người này binh thường cầm y
ngọc thực, nhưng cũng không ngu ngốc, có một số việc còn biết nhiều hơn
dân chúng bình thường. Quân đội Hoa Hạ đế quốc nếu dùng ức hiếp dọa dẫm
vơ vét tài sản dân chúng tay không tấc sắt thì còn được, muốn đánh giặc
với đại quân hàng năm sống trên thiết huyết của Thạch Văn Quảng, đó quả
thực là nói đùa, có khác gì là muốn chết. Trong lúc nhất thời tất cả đều luống cuống...
Trong hoàng cung Hoa Hạ kinh thành giới nghiêm
dày đặc, hoàng đế bệ hạ ở trên triều nổi trận lôi đình, mắng to Vệ Quốc
tướng quân là ngu xuẩn, có thể phát cáu thì phát cáu nhưng vẫn phải cố
gắng nghĩ biện pháp. Vĩ thế điểm tới trên đầu Bình Quốc tướng quân. Mà
Bình Quốc tướng quân thì lấy lý do nhân mã của mình cần thủ vệ chung
quanh kinh đô và trọng địa, không có phương tiện dễ dàng xuất động, cuối cùng làm hoàng đế bệ hạ phải thở hổn hển phất tay áo bỏ đi. Sau đó tìm
tới đương kim quốc sư, thỉnh cầu lực lượng đứng sau lưng Lý thị hoàng
triều xuất thủ tương trợ...