Đối diện cửa hàng Vãn gia là một tửu lâu, ngay bên cửa sổ trên lầu hai,
Yến Truy Tinh đang ngồi bên bàn, đối với rượu và thức ăn đầy bàn dường
như chưa từng có chút hứng thú. Ánh mắt Yến Truy Tinh luôn luôn như có
như không quan tâm cửa hàng Vãn gia, Man Hổ lại quan tâm biểu tình của
Yến Truy Tinh ngồi đối diện.
Từ sau khi biết được Dược Thiên Sầu
mang theo hai nữ nhân trắng trợn mua sắm trong Tụ Bảo Bồn, Yến Truy tinh cũng không nghe lời khuyến cáo tự chạy đi ra, đi theo Dược Thiên Sầu
vòng vo tại Tụ Bảo Bồn đã lâu, vẫn đợi đến khi Dược Thiên Sầu đi vào cửa hàng Vãn gia, hai người liền đi tới tòa tửu lâu này ngồi chờ.
“Người có tâm hoài bất quỷ với ngươi rất nhiều, ngươi chạy loạn ra ngoài như
vậy thật không lý trí. ” Man Hổ truyền âm nói, hai người ngồi nơi đó vẫn một mực dùng truyền âm giao lưu. Quanh thân thỉnh thoảng lại có ánh mắt liếc tới, rất đáng hoài nghi.
Yến Truỵ Tinh hí mắt nói: “Người
có tâm hoài bất quỷ đối với Dược Thiên Sầu cũng rất nhiều, hắn cũng chạy loạn nơi noi, hắn còn không sợ, ta sợ cái gì? ”
“Không giống
nhau, Vãn Lan Phong rất có lực uy hiếp hơn sư phụ, có Vãn Lan Phong làm
chỗ dựa, không ai dám gây sự, không ai dám quang minh chính đại động tới hắn. ” Man Hổ nói.
“Đi ra thì khó nói, ở tại Tụ Bảo Bồn xem như
an toàn, không cần quá mức lo lắng. ” Yến Truy Tinh cười cười, tránh câu chuyện trọng tâm này, nói: “Dược Thiên Sầu thật là có tiền! Một chuyến
đi dạo như vậy, đã dùng không ít tiền cho hai nữ nhân kia. Xem ra hắn
rất coi trọng hai nữ nhân này. Người này hành sự thủ đoạn độc ác, thái
độ làm người cũng rất vô si, ra vẻ sẽ không có địa phương nào đế đắn đo, không nghĩ tới còn có một mặt nhu tình này, chẳng lẽ uy hiếp của hắn
chính là nữ nhân của hắn? ”
“Nhìn ra được ngươi rất quan tâm đối với Dược Thiên Sầu, không phải chỉ là sự quan tâm bình thường. ” Man Hổ nói.
Yến Truy Tinh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt cất giấu vẻ lạnh lùng khiến
tim đập nhanh, sau đó lại khôi phục sự bình thản, cười nói: “Ta và hắn
là lão cừu nhân, nhờ hắn ban tặng, làm cho gia đình ta đến nay cũng
không thể đoàn tụ. Huống chi cừu hận của nhị sư huynh vẫn còn đây. ”
Man Hổ nhìn thấy ánh mắt biến hóa của hắn, trong lòng hơi rùng minh. Lúc
Yến Truy Tinh vừa tu luyện Ma Điển, chính bản thân cũng khó có thể khống chế tâm tình, thường xuyên luôn có ánh mắt này. Sau đó thời gian tu
hành dài lâu, cũng đã có thể khống chế. Bất quá mỗi khi loại ánh mắt này hiển lộ, đã nói rõ hắn rất không vui vẻ.
Man Hổ cũng không nói
gì nữa, hắn cảm giác Yến Truy Tinh không giống như muốn tìm Dược Thiên
Sầu để báo thù, từ lúc hắn bắt đầu hòi thăm tin tức về Dược Thiên Sầu
lúc còn ở trên Vô Cực Đảo...
“Thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa
Thần kỳ rốt cục đã đi ra, chúng ta đi xem hắn còn muốn làm gì? ” Yến
Truy Tinh đứng dậy rời khỏi bàn. Man Hổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, mang theo một người đi
ra khỏi cửa hàng Vãn gia.
Mạc Thiếu Quân đi theo sau Dược Thiên
Sầu, không biết hắn muốn dẫn minh đi làm gì, bất quá nếu Ngưu Hữu Đức đã dặn bốn người phải nghe theo lời hắn, cũng không dám có ý kiến. Huống
chi bối cảnh cùa Dược Thiên Sầu cũng không giản đơn, cũng không hề ủy
khuất bọn họ. Nhìn thấy một màn bên trong hậu viện cửa hàng Vãn gia, làm bốn người thầm giật mình, hiển nhiên người này cùng Vãn Lan Phong có
quan hệ không tầm thường.
Dược Thiên Sầu đi thằng tới, đối với đủ loại thương phẩm rực rờ muôn màu hai bên đường không có chút hứng thú.
Hắn bồi Phù Dung và Tử Y đi dạo, đã dùng hết mười mấy ức, hiện tại hắn
không có chút muốn nhìn thấy những cửa hàng bên cạnh, vừa nhìn liền câu
dẫn ra hồi ức thống khổ của hắn, thật sự là đau lòng, thẳng thắn mắt
không gặp tâm không phiền.
Kỳ thực tiền là việc nhỏ, cũng không
phải bị người khác cướp đoạt, chính nữ nhân của mình tiêu xài thì chăng
có gì đáng nói. Tuy rằng Tử Y không phải là nữ nhân của hắn, nhưng tất
cả đều là người của mình, xài hết thì kiếm lại là được, kiếm không được
thì do bản thân minh vô dụng, lòng dạ ấy hắn vẫn phải có. Nhưng chân
chính làm cho hắn tâm phiền chính là Nhan Vũ, khuôn mặt Nhan Vũ thật thê thảm khi ly khai, một mực quanh quẩn trong đầu hắn không thể xóa mờ.
Hắn đi tới chỗ phân nhánh của con đường, trực tiếp quẹo ra ngoài, hai người đi tới ngoại vi Tụ Bảo Bồn, ờ đây không có cửa hàng san sát, chi có
từng khối khối vuông dùng vôi phấn vẽ ra, mỗi khối vuông có chừng hai
thước vuông, bên trong đều bày một quầy hàng. Phóng mắt nhìn ra, tựa hồ
còn náo nhiệt hơn cả chỗ trung tâm của Tụ Bảo Bồn, nơi nơi đều là quầy
hàng kéo dài liên miên. Phỏng chừng người muốn đào bảo bối nơi này cũng
không ít!
“Tiên sinh, ngài cũng muốn đến đào bảo bối sao? ” Mạc Thiếu Quân đi theo phía sau hắn hỏi.
“Đào bảo bối cái rắm, ta cũng không có ánh mắt đó. ” Dược Thiên Sầu nhìn
chung quanh nói: “Ta là đến bày hàng, ngày hôm nay phải kiếm trở về số
tiền đã tiêu ra. ”
Mạc Thiếu Quân ngẩn người, đệ nhất cao thủ
dưới Hóa Thần kỳ không ngờ muốn tới bày hàng vỉa hè, thật cũng quá hạ
thấp thân phận đi thôi? Hắn nhìn khắp bốn phía, thiện ý nhắc nhở nói:
“Tiên sinh, chung quanh có thật nhiều con mắt, hình như đều là đi theo
ngài đó. ”
“Xem như không phát hiện, để cho bọn họ đi, làm gì
được ta? Như thế còn phải nhờ bọn hắn làm quảng cáo, bảo đảm sinh ý của
ta thật thịnh vượng. ” Dược Thiên Sầu dừng chân nhìn xa xa, sờ sờ cằm
nói: “Thế nào không còn chỗ vậy? ”
Mạc Thiếu Quân nghe vậy nhìn
sang hai bên, vừa mới thấy cách đó không xa phía bên trái có một chỗ
trống, chỉ tay nói: “Tiên sinh, nơi đó có một chỗ, ta đi thuê cho ngươi. ”
Dược Thiên Sầu ngắm mắt, huy tay nói: “ở đây quá đắt, tiền
thuê một ngày đêm phải trả mười viên thượng phẩm linh thạch. Đi, tới chỗ sát biên giới, tiền thuê nơi đó một ngày đêm chì cần một viên thượng
phẩm linh thạch. ”
Bên cạnh vừa vặn có hai người làm bộ đi theo
như không có việc gì, nghe vậy thiếu chút nữa ngất xiu, thực sự nhịn
không được oán giận liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu. Nghĩ thầm, ngày hôm
nay chúng ta đã đi theo lão nhân gia ngài biết mấy vòng, lão nhân gia
ngài tiêu xài phung phí, ném linh thạch mua sắm đủ lấp đầy một hồ nước.
Hiện tại ngay mười viên thượng phẩm linh thạch cũng than đắt? Gạt ai
nha! Chằng lẽ đã phát hiện hai chúng ta?
“Không sao, ta còn có
chút linh thạch ở đây, ta thuê quầy hàng cho ngài vậy. ” Mạc Thiếu Quân
hảo ý nói. Ngưu Hữu Đức đã cho bọn họ không ít tiền.
“Không cần,
tiền thì ta có, thế nhưng có tiền cũng không thể xài bậy. ” Dược Thiên
Sầu có chút ít cảm khái nói: “Nữ nhân trong nhà tiêu tiền như nước, nếu
ta cũng tiêu tiền như nước, đó không phải sẽ phá sản sao! Không có biện
pháp, không thể làm gì khác hơn là phải tiết kiệm mới xong, cứ để cho
nàng tiêu xài thôi, ủy khuất bản thân mình cũng không thể ủy khuất nàng
a! Hơn nữa, đồ vật của ta rất tốt, không sợ bán không được, quầy hàng rẻ chút cũng không sao. ”
Mạc Thiếu Quân liền nhanh câm miệng, vị đại gia này là một người luôn có chủ ý, không cần mình phải quyết định cho hắn.
Hai người đi tới, đi tới dãy đất sát biên giới, nơi nơi đi dạo. Kết quả
phát hiện, địa phương tiền thuê đắt thì vẫn còn, mà những quầy hàng tiền thuê rẻ đã chiếm đầy, xem ra người nghèo vẫn chiếm đại đa số, thì ra
người muốn tiết kiệm tiền cũng không ít.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu
đứng nơi đó thật rất nổi bật, vô luận là người mua hay người bán đều
đang lặng lẽ quan sát hắn. Ai kêu hắn chính là Dược Thiên Sầu danh tiếng hiển hách!
Có người không hiểu gì, thấp giọng hỏi người bên cạnh hắn là ai. Người bên cạnh xoay người hướng người kia làm ra động tác
như cắt cổ, nhẹ giọng nói: “Đồ tể. ” Người kia há hốc mồm, không dám nói thêm nữa, chì dùng con mắt tì mi quan sát.
Dược Thiên Sầu sờ sờ
cằm nhìn khắp chung quanh. Đang tìm một người thích họp để hùn thuê chỗ
nha! Hay là minh tìm một kẻ nào không vừa mắt mà đánh đuổi?
“Tiền bối, có phải muốn mua vật gì hay không? ” Phía sau hắn đột nhiên có người
Nói chuyện. Tuy rằng không biết có phải đang gọi hắn hay không, nhưng hắn
vẫn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người quen đang hướng hắn khom
lung cúi đầu.
Dược Thiên Sầu xoay người lại, hai mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm đối phương. Người này sao! Nói quen thuộc cũng quen
thuộc, nói không quen cũng không quen lắm, chính là tán tu gọi là Diệp
Thành từng gặp qua bên ngoài mai viên Quỷ trang. Kéo thời gian xa xăm mà nói, hai người từng gặp nhau tại Phù Tiên Đảo.
Lần trước còn có ý ẩn núp bản thân, bởi vì khi đó minh là Ngưu Hữu Đức. Lần này hắn lại
chủ động bắt chuyện, bởi vì hiện tại minh là Dược Thiên Sầu, có điểm ý
tử! Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười gật đầu nói: “Ta nhớ kỹ, ta đã từng
thấy ngươi. ” Nói xong cụng không hoàn toàn vạch trần, bắt đầu quan sát
những vật hắn bày trên quầy hàng để bán.
Diệp Thành có chút hưng
phấn cắn môi, viền mắt hơi phiếm hồng, Dược tiền bối không ngờ còn nhớ
rõ ta, ngày xưa tại Phù Tiên Đảo bất quá chi gặp qua một lần!
Đối với Dược Thiên Sầu mà nói đồ vật trên quầy hàng cũng chẳng có gì đáng
giá. Một tấm vải xám trải ra, bên trên đặt hơn mười khối tảng đá màu sắc khác nhau, có màu ngăm đen, có đủ màu sắc hỗn loạn lấp lánh. Nhìn một
hồi lâu cũng không biết đó là thứ gì, phỏng chừng là khoáng thạch, giá
cao nhất cũng chỉ có chín thượng phẩm linh thạch một viên, cũng không
biết kiếm được từ đâu, đem ra để kiếm chút tiền.
Dược Thiên Sầu cắn cắn răng nói: “Ngươi tên là gì? ”
“Hồi bẩm Dược tiền bối, ta là Diệp Thành. ” Diệp Thành cung kính nói.
Dược Thiên Sầu gãi đầu: “Thương lượng chuyện này với ngươi thế nào? ”
Diệp Thành ngẩn người, lập tức hỏi: “Mòi ngài nói. ”
“Ta họp thuê quầy hàng này với ngươi được chứ? ” Dược Thiên Sầu hỏi.
Lúc này Diệp Thành “a” một tiếng, còn tưởng rằng mình đang nghe lầm, chờ
kịp phản ứng, liên tục gật đầu nói: “Tiền bối nói như thế nào đều được. ”
“Vậy ta sẽ không khách khí. ” Dược Thiên Sầu thò tay, trước tiên thu hết
toàn bộ bảng gỗ niêm yết giá trên quầy, lại đẩy hết đống đá kia sang
bên. Sau khi dời được chỗ trống, lại lấy ra một chậu hoa tươi bên trong
túi trữ vật, tống cộng có tới mười chậu hoa.
Hoa là hoa lan, kỳ
quái chính là từng lá cây dài nhỏ cũng lại đỏ như máu kiều diễm ướt át,
còn có thế ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Bên trên có bảy đóa hoa nhỏ trắng noãn, nhị hoa đỏ như máu vòng vây quanh cánh hoa trắng muốt, nhìn chỉnh thể làm cho người ta có loại cảm giác trong huyết sắc lại có vẻ
trắng đến tái nhợt. Mười chậu hoa nhìn qua tạo cảm giác thật tà khí.
Sau đó hắn lấy ra một tấm ván gỗ, đầu ngón tay dẫn theo quang mang màu hỏa
hồng, trên tấm gỗ cấp tốc viết lên một đống chữ, người bên cạnh đều nghe được mùi vị khen khét của gỗ bị đốt cháy. Sau khi viết xong liền răng
rắc cắm vào mặt đất.
Đưa mắt nhìn Diệp Thành, lại nhìn đống tảng
đá của hắn, lại xuất ra một tấm ván gỗ, hi lý rầm viết thêm một đống
chữ, viết xong cũng cắm bên cạnh đống tảng đá.
Làm xong những
việc này, Dược Thiên Sầu phủi phủi tay, từ trong túi trữ vật lấy ra hai
cái ghế, đặt sau lưng quầy hàng, ngồi xuống bắt chéo chân. Lại đưa tay ỹ bảo Diệp Thành cũng ngồi xuống, Diệp Thành không dám cãi lời, có chút
sợ hãi ngồi xuống kế bên. Trong lòng Diệp Thành vừa khẩn trương vừa hưng phấn, không nghĩ tới có thể cùng Dược tiền bối cùng ngồi ngang hàng như thế.
Mạc Thiếu Quân nhìn hai tấm bảng gỗ, có chút không còn gì
để nói, hắn bước vài bước đứng sau lưng hai cái ghế. Làm Diệp Thành định đứng lên cho hắn ngồi xuống, lại bị hắn đè lại, chì chì Dược Thiên Sầu, ý bảo nghe theo lời hắn.
Dược Thiên Sầu bày hàng vỉa hè? Quanh
thân chỉ một thoáng liền oanh động, đoàn người nhàn tản đều bước nhanh
tới, muốn nhìn xem một chút rốt cục hắn muốn bán thứ gì....