Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, tuy rằng Vãn Lan Phong không
nói ra nhưng cũng biết tất cả mọi người không muốn nói thêm gì nữa, vì
vậy gọi chủ sự cửa hàng tới, an bài phòng ở cho mọi người.
Phù
Dung tự nhiên ở chung phòng với Dược Thiên Sầu, dù sao danh phận của hai người đều đã công khai, không có gì đáng để giấu diếm. Sau khi trở vào
phòng, sắc mặt Dược Thiên Sầu vẫn có chút không thích họp, Phù Dung nắm
cánh tay hắn nhược nhược hỏi: “Huynh làm sao vậy? Có phải do ta không
nói với huynh lại chạy tới đây, nên huynh mất hửng? Ta lập tức cầu Lộng
Trúc tiền bối đưa ta trở về là được. ”
Dược Thiên Sầu ngẩn ra,
quay đầu nhìn nàng. Trên mặt hắn bỗng nhiên hiện lên dáng tươi cười, ha
hả nói: “Nói bậy bạ gì đó, ta nào có mất hứng, ta chì đang nghĩ hiện tại Tụ Bào Bồn thật náo nhiệt phi phàm, nếu như đưa Phù Dung ra ngoài đi
dạo, không biết Phù Dung có vui vẻ hay không. ”
“Cam tâm tình
nguyện. ” Phù Dung liền khởi tinh thần, ôm cánh tay Dược Thiên Sầu lắc
lắc tố khổ: “Ta và Tử Y vừa đến đây. Lộng Trúc tiền bối liền ước thúc
chúng ta không nên chạy loạn. Chúng ta đứng trên Thần Tài Phong nhìn
thấy phía dưới thật náo nhiệt a! Đã sớm muốn đi xem, hiện tại huynh đưa
ta đi sao? ”
Tuy giọng nói như hỏi, nhưng trên mặt nàng tràn đầy
thần sắc hi vọng, Dược Thiên Sầu làm sao nhẫn tâm cự tuyệt nàng, lúc này liền nắm tay nàng cười nói: “Đi, hiện tại ta đưa nàng đi xem. ”
Vẻ mặt Phù Dung vui mừng đi theo hắn, hai người mới vừa đi đến hậu viện,
liền nghe trên lầu có người hô: “Các ngươi đi nơi nào? ” Hai người cùng
ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tử Y thò đầu ra khỏi cửa sổ, Phù Dung vui
vẻ cười nói: “Chúng ta đi ra bên ngoài nhìn xem. ”
“A! ” Tử Y
phát ra một tiếng hét thảm, không nói một lòi trực tiếp từ trên cửa sổ
nhảy xuống, kéo cánh tay Phù Dung oán giận nói: “Hay cho Phù Dung, đi ra ngoài chơi cũng không kêu ta. ” Nàng lập tức quay đầu trành Dược Thiên
Sầu nói: “Ta cũng đi. ”
Dược Thiên Sầu vừa định cự tuyệt, bảo
nàng ở lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phù Dung chờ mong hắn đáp ứng, lúc
này Dược Thiên Sầu không còn cách nào khác, không hé răng như biểu thị
cam chịu. Tử Y hoan hô một tiếng, liền kéo Phù Dung cùng đi ra ngoài.
Dược Thiên Sầu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, một nữ nhân đi dạo phố sẽ
không có nam nhân bình thường nào chịu nổi, hai nữ nhân cùng nhau đi,
không làm tốt sự chuẩn bị về tâm lý thì không được. Dược Thiên Sầu hít
sâu một hơi, vỗ vỗ ngực, đi theo phía sau hai người.
Lộng Trúc
đứng bên cửa sổ trên lầu nhìn chằm chằm phía dưới không nói gì. Vãn Lan
Phong đứng một bên như có đăm chiêu, hỏi: “Lộng Trúc, chuyện Tử Y lập
gia đình là thế nào vậy? ”
Việc này đánh chết cũng không thể thừa nhận! Lộng Trúc liên tục lắc đầu nói: “Là tên tiều tử đang nói bậy, không thể nào. ”
Dược Thiên Sầu từ trong cửa hàng Vãn gia đi ra, lập tức khiến cho rất nhiều
người chú ý. Dược Thiên Sầu lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía, hai nữ
nhân cũng không để ý nhiều như vậy, vẻ mặt hai nàng hưng phấn liếc nhìn
khắp nơi, con mắt lòe lòe chiếu sáng, từ cửa hàng sát vách cửa hàng Vãn
gia bắt đầu, hai người không chút buông tha, luôn kích động lôi kéo tay
nhau chạy vào. Dược Thiên Sầu không nói gì, chì đành đi theo, còn phải
cười tủm tỉm duy trì phong độ thân sĩ nhìn hai nàng chọn lựa ríu rít.
Không bao lâu, hai nàng đã chọn một đống đồ vật đủ màu sắc trên quầy hàng,
Dược Thiên Sầu tựa bên cạnh quầy hàng, đang nỗ lực phân biệt hai người
đã mua cái gì, lại nghe Tử Y vỗ mạnh lên quầy hàng hỏi: “Được rồi, bao
nhiêu tiền? ”
Chường quỹ kéo bàn tính, tính tính toán toán, cười
ha hả nói: “Hai vị quý khách mua rất nhiều, sẽ cấp ưu đãi, số lẻ không
tính, trả một trăm tám mươi vạn thượng phấm linh thạch là được. ”
Dược Thiên sầy gẩy gẩy đồ vật trên quầy hàng, nhíu mày nói: “Đây là thứ gì vậy? Votranhhien@gmail, com
Phù Dung vừa nghe giá, cũng càng hoảng sợ. Cho tới bây giờ nàng chưa từng
tiêu tốn quá nhiều linh thạch như vậy, ngay thấy cũng chưa từng thấy
qua. Từ sau khi đi theo Dược Thiên Sầu rời khỏi Phù Tiên Đảo, cũng chi
từng ở Đại Ương thành trắng trợn mua một hồi, nhưng chì là dùng vàng bạc để mua. Rồi đột nhiên bây giờ nghe được một trăm tám mươi vạn thượng
phâm linh thạch, lúc này lôi kéo Tử Y nói: “Quá đắt rồi, chúng ta không
nên mua đâu! ”
“Hắn có tiền. ” Tử Y chi chi Dược Thiên Sầu, lập
tức kéo túi trữ vật của Phù Dung, đổ hết đồ vật vào túi nàng, sau đó
cũng tự đổ vào túi mình, túm Phù Dung đi ra.
Dược Thiên Sầu không nói gì trả tiền, bị chưởng quỹ tươi cười đưa ra cửa. Đi ra ngoài thì
không còn gặp hình bóng hai nàng, hắn thử đi tới một cửa hàng sát vách,
phát hiện hai nàng quả nhiên đang chọn đồ vật bên trong, có chút tê răng cười đi vào...
Tụ Bảo Bồn dị thường xa hoa, đủ loại vật phẩm rực rờ muôn màu, mặc cho ngươi tha hồ chọn lựa, đương nhiên quan trọng là
ngươi phải có tiền. Rất nhiều đồ vật đối với Dược Thiên Sầu mà nói vốn
không cần thiết mua, thế nhưng hai nữ nhân chì cần nhìn thấy thích, nhìn đẹp, không quản hữu dụng vô dụng hết thảy đều mua hết.
May là
hôm nay Dược Thiên Sầu không thiếu tiền, nhưng dùng tiền kiểu này cũng
khiến hắn đau lòng một trận. Không phải hắn xót tiền, mà là có chút đồ
vật có mua cũng vô dụng, hoàn toàn là đang đạp hư linh thạch.
Hắn cắn răng bồi hai nàng đi suốt ngày, điên cuồng quét qua toàn bộ Tụ Bảo
Bồn. Đụng tới khách nhân như vậy các gia thương vốn vô cùng cao hứng,
thẳng đến khi hai nàng cũng cảm giác xài tiền đã xài đến mức ngượng
ngùng, mua đồ vật đựng tới hơn mười túi trữ vật, cả nhóm ba người mới
quay trở lại cửa hàng Vãn gia. Vừa về tới hai nàng lập tức chui vào
phòng kiếm kê những gì minh đã mua.
Gương mặt Dược Thiên Sầu âm
trầm gọi Mạc Thiếu Quân theo hắn đi ra ngoài một chuyến, mới vừa đi ra
sân, trên tầng cao nhất có một người thò đầu đi ra, hô: “Dược Thiên Sầu, lên đây một chút. ” Người này chính là Lộng Trúc.
Dược Thiên Sầu bảo Mạc Thiếu Quân chờ, trực tiếp bay lên cửa sổ, thấy ba người Văn Lan Phong đều có mặt, hành lễ xong hỏi Lộng Trúc: “Có chuyện gì? ”
Lộng Trúc chắp tay sau lưng, gương mặt không chút biểu tình nói: “Ngươi là
người quen cũ của Ngưu Hữu Đức, giúp ta liên hệ hắn một chút, ta tìm hắn có việc. ”
Dược Thiên Sầu sửng sốt, không biết Lộng Trúc làm cái quỷ gì, hồ nghi nói: “Ngươi tìm hắn làm gì? ”
Lộng Trúc chi chi Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nói: “Là như vậy, bọn họ
cũng muốn một nhóm Phá Cấm Đan và Thất Bảo Đan, đều là lão bằng hữu, nên phải giúp chuyện này. ”
Dược Thiên Sầu không nói gì, nếu là lão
bằng hữu thì hắn không muốn hại họ, nhưng bí mật của Phá Cấm Đan còn
chưa đến lúc phải nói. Hắn hơi trầm ngâm nói: “Vấn đề này không lớn, qua đoạn thời gian ta tự minh đưa đến cho hai vị tiền bối là được. Bây giờ
vãn bối còn có chuyện phải làm. ”
Vãn Lan Phong cười khoát khoát
tay nói: “Nếu vấn đề không lớn, chậm một chút cũng không sao, ngươi có
chuyện gì thì cứ làm trước đi. ” Lộ Nghiên Thanh cũng không tỏ thái độ,
vẫn im lặng đứng bên cạnh.
Ai biết Lộng Trúc lại hừ lạnh nói:
“Giở trò, ngươi còn bận chuyện gì, đơn giản là làm toàn những chuyện
trộm đạo, giải quyết việc này trước rồi hãy nói. ”
“Cái gì trộm
đạo? ” Dược Thiên Sầu vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình, gân cổ
gần như gào thét nói: “Đồ đệ Tử Y của ngưoi, chi mới thời gian nửa ngày
đã xài hết của ta hơn tám ức thượng phẩm linh thạch. Hiện tại ta phải
vội vàng đi kiếm lại số tiền đó trở về, ngươi nói ta có bận hay không?
Nếu như hiện tại ngươi trả lại tám ức thượng phâm linh thạch cho ta, ta
lập tức sẽ giãi quyết chuyện ngươi nói. ”
Tám ức thượng phẩm linh thạch! Trong phòng lập tức yên tĩnh xuống, đã bị con số lớn như thế làm hoảng sợ, sau đó Lộng Trúc nhược nhược hỏi: “Mới nửa ngày mà Tử
Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh nói: “Ta cũng hi vọng không có khả năng,
nhưng đồ đệ của ngươi chì hận không thể đem toàn bộ đồ vật trong Tụ Bảo
Bồn bỏ vào trong túi trữ vật, tám ức rốt cục vẫn còn ít đó. Nếu như
ngươi không tin hiện tại cũng có thể đi nhìn, ta cáo từ trước. ” Nói
xong trực tiếp lủi ra khỏi cửa sổ.
Ba người nhìn nhau, không bao
lâu Lộng Trúc xoay người nói: “Ta đi xuống nhìn xem Tử Y đang làm gì mà
xài hết tám ức kia. ” Vãn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nhìn nhau, cũng
đi theo, bọn họ cũng muốn kiến thức một chút.
Chờ ba người đi tới gian phòng của Tử Y, chỉ thấy bên trong phòng đựng đầy đủ loại đồ vật,
Tử Y và Phù Dung đang đứng giữa đống đồ líu ríu cười liên tục, giống như hai kẻ trộm đang chia của. Nhìn thấy ba người tới, hai nàng bỏ đồ vật
trong tay xuống hành lễ.
Ba người nhìn thấy đồ vật loạn thất bát
tao trong phòng thật hết lời để nói, Lộng Trúc nhìn chiếc bình lớn trong suốt dưới chân, cầm lên tay nhìn một chút. Bằng vào sự từng trải của ba người liền biết chiếc bình này dùng làm gì. Đây là vật dùng để đựng xác chết áp dụng thi độc, là giống như vật mà luyện đan sư dùng đế luyện
đan. Lộng Trúc cầm cái bình hỏi Tử Y: “Đây là ngươi mua sao? ”
Tử Y gật đầu, Lộng Trúc lại hỏi: “Ngươi mua cái này làm gì? ”
Tử Y thẳng thắn nói: “Đẹp. ”
Lộng Trúc ho khan một tiếng hỏi: “Vậy lần này ngươi đi ra ngoài xài hết bao nhiêu tiền? ”
Tử Y suy nghĩ một chút, nhìn Phù Dung nói: “Hai người chúng ta cùng xài
tiền, cộng lại hẳn không tới hai mươi ức thượng phẩm linh thạch. ”
“Hai mươi ức thượng phẩm linh thạch? ” Lộng Trúc kinh ngạc thất thanh, nhìn
nhìn lại đồ vật trong phòng, khó có thể tin nói: “Chì mấy thứ này lại
giá trị hai mươi ức thượng phẩm linh thạch? ”
“Trong này còn có. ” Tử Y bước tới chỉ vào hơn mười túi trữ vật trên bàn nói: “Gian phòng
hơi nhỏ, đồ vật trong túi không đổ ra được, nên không lấy ra. ”
Ba người Lộng Trúc nhìn mấy túi trữ vật căng phồng không nói gì. Lần này
bọn họ thật sự tin tưởng đã xài nhiều tiền đến như vậy. Tử Y nhìn ba
người không nói lời nào có chút kỳ quái hỏi: “Sư phụ, ngài tìm ta có
việc sao? ”
“Không có việc gì, các ngươi tiếp tục. ” Lộng Trúc
khoát khoát tay, quét mắt nhìn đồ đạc trong phòng, mồ hôi lạnh toát ra
xoay người liền đi. Chờ ba người đều ly khai, hai nàng lại tiếp tục líu
ríu chuyển chiến lợi phẩm.
Ba người trở lại tầng cao nhất, Lộ
Nghiên Thanh chợt than thở: “Xem ra Dược Thiên Sầu nói Tử Y xài hết tám
ức không giả, đó là còn chưa tính có phần của Phù Dung. ”
“Nửa
ngày xài hết tám ức, trời ạ! Nàng đi ra ngoài dạo chơi thôi, bằng trăm
nãm tích lũy của Vãn gia ta. ” Vãn Lan Phong có chút cảm khái vỗ vỗ vai
Lộng Trúc nói: “Tử Y tìm người gả đi, nhất định phải tìm một gia đình
rất có tiền. Với tài lực của Vãn gia ta khẳng định trèo cao không nổi,
ta xem cũng chỉ có tài lực của m Bách Khang mới đủ khả năng xứng với
nàng, nhưng ta phỏng chừng m Bách Khang nhìn thấy cũng sẽ rút lui có
trật tự. ”
“Ngươi đừng ở chỗ này nói móc, Tử Y bất quá chỉ thỉnh
thoảng một lần mà thôi. ” Lộng Trúc trợn mắt, nói lầm bầm: “Tiểu tử kia
có tiền, xài của hắn là cho hắn mặt mũi.
Vãn Lan Phong ha hả cười nói: “Nhưng ngươi nhìn vẻ mặt đen thui của Dược Thiên Sầu, hình như phi thường không muốn mặt mũi này. ”