Tinh Thần Châu

Chương 572: Chương 572: Bệnh chứng sắp gả con




Đưa danh hiệu cái đầu ngươi! Ngươi nói ra thật dễ nghe, ngươi biết rõ ta là đệ từ Tất Trường Xuân sao không làm ngươi hoảng sợ? Dược Thiên Sầu oán thầm không ngớt, bất quá ngoài miệng lại ngạo nghễ nói: "Một đám rác rưởi mà thôi, còn cần đưa sư phụ ta đi ra sao."

Phần ngạo khí làm Lộng Trúc nhịn không được nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ, quả nhiên là có kỳ sư tất có kỳ đồ, tiểu tử này tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng có chút địa phương thật rất giống Tất Trường Xuân, trách không được lão Tất lại thu hắn làm đồ đệ.

Nghe được Dược Thiên Sầu chính miệng nói ra đã đích tay giết chết hai ngàn tu sĩ cũng không hề chớp mắt, Lộng Trúc càng âm thầm táp lưỡi, quả nhiên có tác phong thủ đoạn độc ác của lão Tất.

Kinh lịch về Thăng Tiên Thai, nghe được làm Lộng Trúc trợn tròn mắt há hốc, khó có thể tin lắc đầu nói: "Thăng Tiên Thai trong truyền thuyết không ngờ ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm. Thật là khó tin, thật là khó tin! Sương mù bảy màu kia nguyên lai là Hóa Thần Yên, chậc chậc! Ngay tu vi của tiên nhân cũng không thể chống lại, quả nhiên ác độc, được rồi, sao ngươi lại không sợ Hóa Thần Yên?"

"Quỷ biết, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây." Dược Thiên Sầu cầm đũa ăn ngốn ngấu, trong miệng ngậm đầy thức ăn ấp úng nói: "Theo ta nghĩ, khả năng có quan hệ đến pháp quyết mà ta tu luyện, sư phụ ta nói qua, nói ta tu luyện bộ pháp quyết chính là pháp quyết chí cao chí thánh trong thiên địa, chỉ là Hóa Thần Yên tự nhiên là không làm được gì."

"Pháp quyết chí cao chí thánh trong thiên địa?" vẻ mặt Lộng Trúc ước ao, gác bảo kiếm lên đầu vai, dụ dỗ nói: "Dược Thiên Sầu, pháp quyết của ngươi tên gọi là gì? Có thể đem pháp quyết của ngươi đưa cho ta xem không?"

"Ngươi đi hỏi sư phụ ta, ta không làm chủ được." Dược Thiên Sầu thuận miệng đưa Tất Trường Xuân ra.

Quả nhiên làm Lộng Trúc nghẹn lại không còn gì để nói, nhưng ánh mắt Lộng Trúc lại theo dõi thủ trạc trên tay Dược Thiên Sầu. Hắn ném bảo kiếm trong tay vào túi trữ vật, thân hình chợt lóe, Dược Thiên Sầu còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, liền phát hiện thủ trạc đã biến mất, hắn liền rít gào nói: "Lộng Trúc, ngươi muốn làm gì? Mau ứả lại cho ta."

Lộng Trúc ngoảnh mặt làm ngơ, cầm thủ trạc rót thần thức vào kiểm tra, tấm tắc nói: "Vận khí của tiểu tử ngươi thật đúng là tốt, trên người đều là bảo bối! Trời ạ! Thủ trạc của tiên nhân phỏng chừng trong thiên hạ chỉ có một cái này, thứ tốt, thứ tốt! Được rồi, vật bên trong đâu? Ngươi giấu đi đâu rồi? Lấy ra cho ta kiến thức kiến thức."

Dược Thiên Sầu vỗ mạnh đôi đũa lên bàn, gõ thật mạnh, hừ lạnh nói: "Cho ngươi xem? Vạn nhất bị ngươi đoạt đi, ta đi tìm ai mà đòi."

"Nhìn ngươi nói kia, ta là hạng người như vậy sao? Lấy ra cho ta nhìn một cái, đời này gặp qua nhiều thứ, chỉ chưa thấy qua đồ vật của tiên nhân." Lộng Trúc nhướng mày nhướng mắt nói, ánh mắt lại nhìn tới lui trên người Dược Thiên Sầu, ra vẻ tìm kiếm chỗ nào có thể giấu được đồ vật. Hắn nhớ tới tràng cảnh Dược Thiên Sầu tìm kiếm đồ vật trong túi trữ vật, thân hình không chút do dự phóng qua, túm túi trữ vật vào tay.

Nhưng giũ giũ hồi lâu cũng chỉ rơi ra vài viên linh thạch, Lộng Trúc ngạc nhiên nói: "Tiểu tử ngươi không phải lại ẩn giấu vài túi trữ vật trên người nữa đó chứ?"

"Chỉ sợ đụng tới người như ngươi, vật đáng giá phải đem đi giấu hết." vẻ mặt Dược Thiên Sầu chẳng đáng đưa tay nói: "Trả lại thủ trạc cho ta."

"Nhỏ mọn như vậy làm chi! Tiểu tử ngươi có một đống lớn bào bối, cũng không chỉ cái này. Tặng cho ta chơi một đoạn thời gian, sau này trả lại cho ngươi." Lộng Trúc yêu thích cầm thủ trạc không buông tay, đã đeo lên tay mình, nhìn trái nhìn phải vô

Cùng thỏa mãn. Nói lời thành thật, hắn xác thực thích, ngoại trừ là vật của tiên giới, thứ này cũng xác thực thực dụng, không gian trữ vật có dung lượng lớn như vậy, tu sĩ nào mà không thích.

Đến lúc đó trả lại cho ta? Thật không biết phải chờ tới bao giờ! Dược Thiên Sầu lạnh lùng nhìn, hờ hững nói: "Cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải lấy đồ vật ra trao đổi. Nghe Tử Y nói, tử trúc trong Nam Hải Tử Trúc Lâm có thể sản sinh linh khí, ta muốn đào đi phân nửa."

"Cái gì?" Lộng Trúc giật mình bừng tỉnh nói: "Không được, một gốc cây đều không được."

Hừ! Đã sớm biết ngươi yêu trúc như mạng.

Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Hiện tại ngươi đã biết là ai keo kiệt rồi phải không! Ta lấy bảo bối tiên giới đổi cây trúc của ngươi, lẽ ra là ta có hại, nhưng dù một gốc cây ngươi cũng không cập."

Lộng Trúc ngượng ngùng cười, vuốt thủ trạc trên tay, đột nhiên khẽ thở dài một cái, nói: "Không phải ta cần, ta chỉ muốn tìm một kiện bảo bối có một không hai trên đời này cấp cho Tử Y làm đồ cưới mà thôi."

"Ách." Dược Thiên Sầu nhìn hình dạng có chút cô đơn của hắn, thật không giống như đang nói dối. Hắn há mồm, sửng sốt một lát, vô cùng hiếu kỳ không gì sánh được, nói: "Làm đồ cưới cho Tử Y? Lẽ nào Tử Y phải lập gia đình? Gả cho ai? Là công tử nhà ai vậy! Không ngờ có thể lọt vào pháp nhãn của Lộng Trúc tiên sinh ngươi? Nói thử xem, xem ta có nhận thức hay không. Không nhận ra cũng phải sớm nói trước, miễn cho đến lúc đó ta hạ thủ quá nặng, tổn thương người một nhà."

"Ba." Lộng Trúc vỗ bàn, quát: "Ngươi bất kể nó gả cho ai, quan hệ cái rắm gì đến ngươi."

Kháo! Đoạt đồ của lão tử còn trở mặt với lão tử. Dược Thiên Sầu cũng phát hỏa, "ba" một tiếng vỗ mạnh bàn, giọng còn lớn hơn: "Không liên quan cái rắm gì ta? Trà lại thủ trạc cho ta, dựa vào cái gì ngươi gả nữ nhi, lại lấy bảo bối của ta đi làm đồ cưới, đây là đạo lý nhà ai?"

"Ai hiếm lạ bảo bối của ngươi, ngươi đem tới một vạn kiện bảo bối, cũng còn kém Tử Y của ta." sắc mặt Lộng Trúc sầm xuống, ném lại thủ trạc cho hắn.

Dược Thiên Sầu dùng tay tiếp lấy, cánh tay nhất thời bị chấn đến tê dại, nghiến răng nghiến lợi đeo lại thủ trạc lên tay, cười lạnh nói: "Cũng may không hiếm lạ, ta cũng không phải đi đâu cũng tìm được bảo bối. Ta cũng không tin, trong thiên hạ còn ai ngại mình có nhiều bảo bối."

Hai người ở chỗ này cãi nhau, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô ở dưới lầu đang nói chuyện với mấy người Man Hổ, không hề biết hai người trên lầu đã trở mặt.

Cãi nhau xong, Lộng Trúc ngồi trong phòng, vẻ mặt ngây ngốc, trầm mặc không hé răng.

Tức chết lão vương bát đản ngươi! Dược Thiên Sầu lại lấy một đôi đũa, tiếp tục ăn uống, ăn thật thống khoái. Trong phòng chỉ còn âm thanh nhai thức ăn rôm rốp của hắn.

"Ách." Thẳng đến khi Dược Thiên Sầu ợ lên một tiếng no nê, Lộng Trúc mới hồi phục lại tinh thần, có chút bất đắc dĩ nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nói thật với tạ, ngươi nghĩ con người của Tử Y như thế nào?"

Mẹ nó! Cũng không phải gả cho ta, người xấu hay tốt liên quan gì ta! Dược Thiên Sầu liếm liếm đôi môi đầy mỡ, buông đũa, nhìn Lộng Trúc lắc đầu, thầm nghĩ lão soái ca nhất định phạm vào bệnh chứng con gái sắp đi lấy chồng, không thèm tính toán với bệnh nhân như ngươi.

Hắn nâng chung trà lên, đổ vào miệng sùng sục sùng sục súc miệng, đem những vật

Còn sót lại trong khoảng miệng đổ vào bụng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Lộng Trúc nhìn vẻ thô lỗ không chút nhã nhặn của hắn, hận đến mức nghiến răng. Thử nghĩ cả đời hắn, ở trong tu chân giới phong nhã vô song, đến cùng lại đụng một tên như thế, báo ứng!

Dược Thiên Sầu suy nghĩ một lát, đột nhiên thò đầu hồ nghi nói: "Tử Y thực sự phải lập gia đình sao! Trước đó sao ta không nghe được chút tin tức nào vậy?"

"n! Con gái lớn không thể giữ, ta không có khả năng lưu nó lại cả đời." Lộng Trúc hơi gật đầu, sau đó gương mặt không chút biểu tình hỏi: "Nhìn ngươi như vậy, hình như rất quan tâm Tử Y, thế nào? Nó lập gia đình ngươi có ý nghĩ gì?"

Dược Thiên Sầu trợn mắt, lộ ra vẻ "ta lại có ý nghĩ gì chứ", nhưng hắn lại tấm tắc nói: "Con gái lớn phải lấy chồng! Lời này nói rất đúng. Rốt cục ngươi đã nghĩ thông suốt, biết rõ đạo lý như thế. Nói thật, rốt cục là muốn gả cho ai? Ngươi nói với ta một chút, ngươi cũng biết, con người ta bình thường hay phát sinh xung đột với người khác, vạn nhất đụng tới con rể ngươi, hạ thủ quá nặng, lỡ như làm cho con rể ngươi.., ngươi hiểu đó." Trong ngực hắn đang suy nghĩ, con mẹ nó, không biết là công tử nhà ai, có thể để Lộng Trúc coi trọng, địa vị khẳng định không tầm thường! Có thể nương theo Lộng Trúc làm tốt quan hệ với người ta, đến lúc đó nói không chừng lại có một tay giúp đỡ đắc lực. Di! Sai, sao Lộng Trúc lại đột nhiên chạy đến Bích Uyển quốc? Hiện tại lại kỳ lạ nói Tử Y muốn lập gia đình, chẳng lẽ là Văn Lan Phong có nhi tử hoặc tôn tử gì đó? Không có nghe nói qua nha! Ách, hẳn không phải tôn tử, nếu như vậy bối phận giữa Văn Lan Phong và Lộng Trúc không phải đột nhiên hạ thấp xuống sao!

Ý nghĩ này nếu bị Lộng Trúc và Tử Y hay biết, phỏng chừng đã đánh chết người này ngay tại chỗ!

"Nga!" Vùng lông mày Lộng Trúc nhướng lên, cười lạnh nói: "Ngươi rất nhiều tâm nhãn, ngươi không phải đã sớm có ý nghĩ gì với Tử Y, hiện tại muốn từ trong miệng ta dụ dỗ nói ra Tử Y phải gả cho ai, sau đó tiến hành gia hại người ta đi!"

Dược Thiên Sầu nghe vậy trợn tròn mắt há hốc, lập tức vỗ tay nói: "Hay a! Lộng Trúc tiền bối, ngươi thật đúng là biết tưởng tượng. Bất quá ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, vậy nói thẳng với ngươi!"

Dược Thiên Sầu đứng lên, thống thống khoái khoái nói: "Tử Y sao! Người thật xinh đẹp, nếu nàng phải lập gia đình, ta cũng thành thật thừa nhận. Ngày trước xác thực từng có một chút ý nghĩ đối với nàng. Bất quá ngươi đừng hiểu lầm, không phải loại gì mà tình tình ái ái, thuần túy chỉ vì thấy nàng đẹp, cho nên.., đều là nam nhân, ngươi hiểu đó, có chút rục rịch."

Thấy Lộng Trúc có dấu hiệu phát cuồng, hắn vội vã huy hai tay nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, nghe ta nói cho hết lời."

Dược Thiên Sầu lắc đầu than thở: "Như thế nói với ngươi luôn! Ban đầu cũng có ý nghĩ đó, bất quá lập tức dập tắt. Nói lời thành thật, ta cũng không sợ ngươi biết, nữ nhân của ta có tới ba bốn người, không chỉ một mình Phù Dung. Bởi vì ta biết, cho dù ta có ý nghĩ với Tử Y, ngươi khẳng định cũng sẽ không đáp ứng cho Tử Y đi theo một nam nhân có nhiều nữ nhân như ta. Hơn nữa quan hệ giữa ngươi với sư phụ ta, ta thực sự không thể trêu vào ngươi, tự nhiên phải sớm chặt đứt ý nghĩ kia trong đầu. Cho nên nói, ngươi yên tâm, vô luận Tử Y gả cho ai, bằng vào quan hệ giữa chúng ta, ta chỉ sẽ chân thành chúc phúc nàng, tuyệt sẽ không làm ra chuyện gì hại đến con rể ngươi. Nói như ngươi thật có điểm kéo xa quá mức, nói như thế nào ta cũng là một nam nhân đường đường chính chính, nhân phẩm của ta cũng không kém như lời ngươi nói như vậy!"

"Ba." Một tay của Lộng Trúc không biết từ khi nào mò lấy chén trà trên bàn, đột nhiên bị hắn bóp nát bấy. Làm Dược Thiên Sầu lại càng hoảng sợ, không khỏi hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Sắc mặt Lộng Trúc từ xanh biến thành màu đen, cả người có chút không ức chế được run rẩy nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi không chỉ có một nữ nhân là Phù Dung, còn có tới ba bốn nữ nhân khác? Ngươi nói đều là thực sự?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.