Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình ngươi không hiểu ta, rất trịnh trọng trả
lời: "Ngươi nhìn thấy ta làm ra chuyện tương đối đường hoàng, đó cũng vì không có biện pháp, kỳ thực ta vốn là người thích điệu thấp mà thôi. Nữ nhân của ta, ta đối với mỗi người đều thật tình thành ỷ, không bao giờ
vì muốn chứng minh mình là nam nhân mà đem các nàng đưa ra để huyền diệu cái gì. Bởi vì ngươi hỏi tới nên ta mới nói, bằng không ta sẽ im lặng
không lộ ra."
"Súc sinh, ngươi lại nói thật đường hoàng." Lộng Trúc hận thấu xương gằn từng chữ: "Đồ vô sỉ!"
"Ngươi nói ta?" Dược Thiên Sầu chỉ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không giải thích
được, không biết người này uống sai thuốc gì, nói trở mặt liền trở mặt,
có ai chiêu hắn chọc hắn chứ. Một bụng lửa giận bộc phát, phản bác: "Ta
có vô sỉ, cũng không làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa. Không giống có
chút người, cho rằng mình tuấn tú phong độ, nơi nơi hãm hại lừa gạt,
chơi một người bỏ một người. Ngươi bảo hắn đếm trên đầu ngón tay xem đời này rốt cục chơi đùa bao nhiêu nữ nhân, chỉ sợ chính hắn cũng tính toán không được rõ ràng lắm, còn có tư cách nói đến ai khác? Con mẹ nó đúng
là gặp quỷ, chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như thế, ta phi!"
"Ầm ầm lạp lạp..." Lộng Trúc lật ngược bàn, chén bát văng đầy sàn nhà, chỉ tay phẫn nộ quát: "Ngươi nói ai?"
Dược Thiên Sầu trở mặt, cũng là một kẻ cả cứng lẫn mềm đều không ăn, lúc này âm dương quái khí cười khẩy nói: "Ai làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa,
ta nói người đó. Thật thương cảm! Trên Vọng Nguyệt Tông Quỳnh hoa cô ảnh đối mặt đêm trăng lạnh, nhớ chàng không gặp chàng, có con gái gặp lại
thì không được nhận thức, nhu tràng đứt từng khúc, mỗi một năm trôi qua
lại một năm. Con mẹ nó thực sự thê thảm về đến nhà, cũng không biết là
ai làm hại."
"Có bàn lĩnh lặp lại lần nữa." Lộng Trúc giận dữ quát, ra vẻ muốn động thủ.
"Hắc hắc! Lộng Trúc tiên sinh danh chấn thiên hạ, rất lợi hại! Không thể ứêu vào thì ta lẫn mất thôi, ta không nói nữa." Dược Thiên Sầu bày ra hình
dạng không thèm quan tâm, lại nhìn chén bát rơi bừa bãi trên mặt đất,
lắc đầu than thở: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ. Thùy tri
bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ. Mẹ nó, lão tử thật đúng là xuất
khẩu thành thơ, thật đáng tiếc số lương thực văng ra đầy đất kia."
"n!" Lộng Trúc kêu rên một tiếng, ôm ngực, lào đào lui về phía sau một bước, đụng cái ghế phía sau, đặt mông ngồi xuống, sắc mặt hắn trắng bệch thở
hổn hển, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu không nháy mắt.
Ngày hôm nay rốt cục hắn kiến thức cái gì gọi là miệng lưỡi lợi hại, trong
óc vang lên ong ong, chỉ cảm thấy huyết khí nơi ngực dâng lên, thiếu
chút nữa bởi vì không nén được mà muốn phun ra, môi mún chặt, muốn nói
cũng nói không nên lời.
Dược Thiên Sầu ngần người, âm thầm tạp
tạp đầu lưỡi, ở trong lòng thầm nghĩ, hay! Nhớ ngày trước từng ở Thanh
Quang Tông đem một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tức giận đến ói máu, lẽ nào ngày
hôm nay lại đem một Hóa Thần kỳ tức giận đến ói máu luôn? Tu vi cao,
năng lực chọc giận cũng cao? Mình nói chuyện có phải quá mức một chút
hay không? Dù sao cũng không phải là người ngoài, nhưng ngươi cũng không nên khinh người quá đáng!
Hắn cũng hiểu rõ, người có tu vi tới
loại tình trạng này, kinh mạch bế tắc đã sớm toàn bộ quán thông, bị
thương chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu bị tức giận đến ói máu, vậy thì vấn
đề có thể to lắm, so với người binh thường còn đáng sợ, khí huyết đi
loạn, thay đổi kinh mạch, không khác gì luyện công bị tẩu hỏa nhấp ma.
Nhẹ thì cần phải tìm một đoạn thời gian thật dài điều dưỡng, nặng thì bị phế đi một thân tu vi, không phải là chuyện vui đùa.
"Chuyện gì
cũng từ từ, đừng nóng giận, ngươi muốn mắng ta cho ngươi mắng là được.
Tuyệt đối không hoàn thủ, mắng không mắng lại." Dược Thiên Sầu rất thành khẩn nhận sai, lập tức lại nhược nhược hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
"n!" Lộng Trúc vừa buông tay lại lần thứ hai ôm ngực, bộ ngực thở dốc phấp
phồng. Chỉ thấy hắn cấp tốc nhắm hai mắt lại, hai tay đặt lên đan điền,
yên lặng vận công điều tức.
Như vậy cũng bị tức giận? Dược Thiên
Sầu cả kinh bưng kín miệng mình, sợ mình nhịn không được lại ném ra lời
nói gì đó. Bất quá không nghĩ tới Lộng Trúc vốn có da mặt dày như vậy,
không ngờ lại không chịu nổi kích thích. Thật sự là cảm thấy ngoài ý
muốn, không dám tiếp tục đơn giản mở miệng nữa. Dù sao cũng không phải
người ngoài, vạn nhất hắn giận tới mức xảy ra chuyện, mình quay về không có biện pháp báo cáo với sư phụ nha!
Một lúc lâu sau đó, sắc mặt đỏ bừng của Lộng Trúc dần dần khôi phục lại bình thường, chậm rãi thở
ra một hơi thật dài, lại chậm rãi mở mắt. Hắn nhìn chằm chằm Dược Thiên
Sầu một hồi, đột nhiên lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, ngồi ngây ra mà
cười thật ngây ngô.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại có người làm mình tức giận thành như vậy. Cừ thật! Từng từ như
đao, chuyên đâm vào chỗ uy hiếp, thật đúng là công tâm tới khắc cốt ghi
xương, dù tu vi Hóa Thần trung kỳ nhU Minh thiếu chút nữa cũng không
kháng nổi, nói ra lại có ai tin!
Hắn không cười thì không lo, nhưng hắn lại làm cho Dược Thiên Sầu lại càng hoảng sợ.
Lẽ nào bị tức đến choáng váng? Như vậy lỗi của hắn sẽ to lắm! Dược Thiên
Sầu có chút sợ hãi cần thận dò hỏi: "Lộng Trúc tiền bối, ngươi không sao chứ?" Hắn lên tiếng ba lần, kết quả vẫn thấy Lộng Trúc đang tự mình
cười khúc khích, hoàn toàn luống cuống, lắc mình đi qua, đưa tay nắm lấy cổ tay Lộng Trúc định kiểm tra thân thể cho hắn.
"Ba!" Lộng Trúc vỗ mạnh hắn một chưởng hất ra. Đứng dậy, đổ ập một trận thóa mạ: "Làm
gì? Muốn xem ta có chết sớm hay không sao? Nói cho ngươi, muốn ta chết
không có cửa đâu. Dù là ngươi chết, nhất định ta vẫn còn sống vui vẻ, mẹ nó, tức chết ta thôi!"
"Phải phải phải, ta sai rồi." Dược Thiên Sầu cúi đầu khom lưng, vỗ ngực than thở: "Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết."
Tức giận qua đi, người cũng trở nên lãnh tĩnh hơn, nghĩ tới sự tình cũng
không xung động đến như vậy. Lộng Trúc lại khôi phục bình tĩnh, nhìn
hình dạng còn đang sợ hãi của hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia ôn
hòa, lập tức lại khôi phục vẻ lạnh lùng nói: "Khó có được a! Không muốn
cho ta chết sớm."
"Ngài xem ngài nói như vậy, trời đất chứng giám a! Ta mà có thời gian luôn dâng hương cầu phúc cho ngài, ước gì ngài
phúc thọ an khang thật dài lâu nữa kia." Dược Thiên Sầu cung kính nói ra những lời nịnh nọt, thật sự sợ hãi lão gia hỏa này vừa rồi suýt xảy ra
chuyện. Hiện tại mới phát hiện tuổi tác trong lòng đối phương hoàn toàn
sai biệt với tuổi tác thực sự của đối phương, đây không phải là phát
sinh tính trẻ con sao!
"Dừng lại!" Lộng Trúc vừa bực mình vừa
buồn cười nói: "Với kiểu lăn qua lăn lại của ngươi trong khắp thiên hạ,
còn có thời gian dâng hương cầu phúc cho ta? Vậy ngươi còn thời gian làm cái gì nữa?"
Lại sợ lần thứ hai lão gia hỏa bị kích thích nổi
điên, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở xuống, đổi giọng nhận sai nói:
"Phải phải phải, ta khắc sâu nhận thức sự sai lầm của chính mình, nhất
định sẽ sửa chữa những chuyện làm trước kia, bảo đảm làm cho ngài thỏa
mãn."
"Lẽ nào thực sự là báo ứng? Ha hả! Đây đều là mệnh a!" Lộng Trúc bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn quét mắt nhìn mặt đất bừa bãi, thần tình
hoãn lại, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu than thở: "Không nên tiếp tục ba hoa nữa! Có chuyện ta muốn nói cho ngươi, ngươi tìm được cơ hội thích
họp, lại nói cho Tử Y. Ta tin tưởng ngươi có khả năng tranh thủ thời cơ
để nói!"
Dược Thiên Sầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: "Có chuyện gì mà ngươi không thể
Trực tiếp nói cho Tử Y, lại để ta tới chuyển cáo? Chẳng lẽ là chuyện quan hệ cha con giữa hai người?"
Lộng Trúc buồn bã lắc đầu nói: "Tử Y có nhận phụ thân như ta hay không cũng
không sao. Bởi vì ta cũng không chân chính làm đủ trách nhiệm của một
phụ thân, thật sự là thấy thẹn đối với nó. Sau này ngươi có cơ hội thì
nói với nó, phụ thân nó tên là Tiêu Dao, còn Lộng Trúc chỉ là sư phụ của nó mà thôi. Ta muốn ngươi chuyển cáo, là chuyện cũ về phụ thân Tiêu Dao và mẫu thân Quỳnh Hoa tiên tử của nó, nó có quyền biết những việc này,
ta không có khả năng gạt nó cả đời."
Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng
lên, bát quái về suất ca mỹ nữ, có điểm ý tứ. Nhưng nhìn lại thần tình
cô đơn chưa từng có từ trước tới nay của Lộng Trúc, hắn đành phải thu
liễm lại, miễn cho kích thích người ta, liên tục gật đầu nói: "Ta nhất
định làm hết sức, không phụ sự phó thác của Lộng Trúc tiền bối."
"Đó là một ngày trời trong nắng ấm, ngày chúng ta gặp nhau trong vùng núi
xanh nước biếc, vừa nhìn thấy nhau liền nhất kiến chung tình. Tất cả đều có vẻ thật mỹ hảo, ta hiểu rõ mình xác thực xác thực đã động chân tình. Nhưng sự bắt đầu tốt đẹp như vậy, cũng không thể vẹn toàn trước sau,
đây là sự thất bại của ta." Khuôn mặt tuấn dật của Lộng Trúc tràn ngập
sự mê man đối với chuyện cũ, vượt qua thời không, nhẹ nhàng nói về một
câu chuyện cũ phủ đầy bụi thời gian.
Có chút gì đó trúng mục tiêu đã được định trước, muốn tránh cũng tránh không được. Nguyên lai Lộng
Trúc đối với Quỳnh Hoa tiên tử vừa gặp đã thương, cũng không phải như
đối với những nữ nhân khác chỉ là chơi đùa mà thôi, mà thực sự muốn cùng bà kề cận suốt đời. Bởi vậy mới có thể để lại kết tinh tình ái trong cơ thể của bà, bằng không với tu vi của hắn, Quỳnh Hoa tiên tử thế nào khả năng dễ dàng mang thai như vậy.
Kỳ thực ngay từ đầu, Lộng Trúc
cũng biết Quỳnh Hoa tiên tử là một tu sĩ, nhưng hắn chỉ cho rằng bà là
một tán tu. Thế nhưng bằng tu vi của Quỳnh Hoa, làm sao khả năng nhìn ra Lộng Trúc cũng là tu sĩ. Nếu Quỳnh Hoa tiên tử không đề cập tới thân
phận tu sĩ của mình, Lộng Trúc cũng sẽ không báo cho bà biết. Ngay lúc
đó Lộng Trúc bình ái tình mù quáng làm hôn mê đầu óc, thầm nghĩ hai
người sống bình thường bên nhau, không muốn phân chia cao thấp giữa hai
người, cho nên cũng không tiết lộ bản thân mình chính là cao thủ Hóa
Thần kỳ trong truyền thuyết, nhiều ít cũng có ý tứ không muốn làm Quỳnh
Hoa tiên tử hoảng sợ.
Trải qua du du hồng trần, nhìn quen quá
nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, nhiều ít có chút chán ghét. Hắn thầm nghĩ giữa hai người nên thuần túy một chút, ái tình nên trong sáng một chút, không bị những tạp niệm gì khác làm vần đục.
Bản thân hắn luôn
tình nguyện cho rằng, Quỳnh Hoa tiên tử cũng nghĩ như vậy, cho nên mới
không nói cho hắn biết thân phận tu sĩ của bà.
Hắn nghĩ bằng vào
cơ sở cảm tình của hai người, đến lúc vạch trần chân tướng lẫn nhau, sẽ
chỉ là một niềm vui sướng lớn. Bởi vì ái tình của hai người sẽ không
giống như người phàm chịu sự hạn chế của tuổi thọ mà ngắn ngủi, thử nghĩ đến lúc đó biết sự thật làm sao mà không vui mừng.
Lộng Trúc đã
sớm nghĩ xong, nếu sau khi hai bên đã biết thân phận tu sĩ của đối
phương, hắn sẽ đưa Quỳnh Hoa tiên tử quay về Nam Hải Tử Trúc Lâm, tự do
tự tại vô câu vô thúc trải qua suốt đời.
Sau khi sinh Tử Y, Lộng
Trúc vui vẻ đến thiếu chút nữa phát cuồng. Nhưng ngay lúc này, Quỳnh Hoa tiên tử đột nhiên nói cho Lộng Trúc thân phận tu sĩ của bà, bà là đệ tử của Vọng Nguyệt Tông.
Lộng Trúc cũng không lưu ý bà có thân phận là đệ từ nhà ai, nghĩ bằng chính tu vi của mình muốn mang đi một tiểu
đệ tử từ Vọng Nguyệt Tông, ai dám ngăn cản! Nhưng Quỳnh Hoa tiên tử muốn nói chính là, bà ngoại trừ là đệ tử Vọng Nguyệt Tông, còn là người thừa kế đại tông chủ đời tiếp theo của Vọng Nguyệt Tông...