Lộng Trúc tiên sinh? Người nọ đương trường hoảng hốt, tu sĩ trong Vãn
gia có người nào không biết mối quan hệ giữa Vãn Lan Phong cùng Lộng
Trúc đâu. Vì thế nhanh chóng hành lễ bồi tội! Lộng Trúc không hề tính
toán với hắn chút điểm nhỏ nhặt này, liền tùy ý khoát tay áo bước vào
cửa hàng, chạy lên trên lầu...
Trên tầng cao nhất không gian nhã
tĩnh, bên cạnh cửa sổ trung bày một chiếc đàn cổ. Vãn Lan Phong nhắm mắt khoanh tay đứng bên cạnh bàn án, dường như đang lắng nghe thanh âm nào
đó. Ngay khi Lộng Trúc xông lên, nhìn thấy tình cảnh này thì cũng phi
thường tò mò.
“Ngươi còn dẫn theo ai tới sao? ” Vãn Lan Phong
nhắm mắt hỏi. Hắn tự nhiên là nghe ra, còn có thêm một người nữa đang ở
trên lầu.
Lộng Trúc bước tới phía đối diện, cười hắc hắc nói: “Ngươi quay đầu lại nhìn xem, chẳng phải là sẽ biết hay sao! ”
Vãn Lan Phong chậm rãi mở hai mắt, nghiêng đầu nhìn lại, nhất thời toàn
thân cứng đờ, diễn cảm trên mặt cũng biến thành phức tạp. Xoay người lại cười khổ: “Ngươi cũng tới đây sao? ”
“Nghe nói ngươi đến Tụ Bảo Bồn, nên ta đến xem qua. ” Lộ Nghiên Thanh nói.
“Ha ha... ” Lộng Trúc đứng bên cạnh nhìn thấy chiếc đàn cổ nằm trên bàn án thì không khỏi cười lớn.
Lộ Nghiên Thanh cũng đưa mắt nhìn đàn cổ nhưng không nói gì. Bầu không khí vi diệu, nhất thời làm cho Vãn Lan Phong thẹn quá hóa giận, ngoảnh mặt
nhìn sang Lộng Trúc quát: “Ngươi cười cái gì. ”
Phàm là những
người am hiểu chuyện tình giữa Văn Lan Phong cùng Lộ Nghiên Thanh đều
biết, Vãn Lan Phong vì muốn theo đuổi Lộ Nghiên Thanh cho nên đã hao phí rất nhiều tâm tư! Biết Lộ Nghiên Thanh yêu thích nhạc khúc, nên hắn
chăm chi khổ luyện, từ một tay dốt đặc cán mai, trở thành một người am
hiếu nhạc kỹ. Nhớ năm xưa, Lộng Trúc sở dĩ có thể kết thành bằng hữu
cùng Vãn Lan Phong, chính là vì Vãn Lan Phong ngưỡng mộ tài năng thổi
sáo của Lộng Trúc. Bởi thế nên mới đến Nam Hải Tử Trúc Lâm thinh giáo
nhiều lần.
“Không có gì.., không có gì. ” Lộng Trúc xua tay chối. Bất quá theo sau lại kì quái nói: “Ngươi ở đây luyện đàn sao? ”
Vãn Lan Phong hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, bởi vì có Lộ Nghiên Thanh ở đây, cho nên hắn mới phải bào trì phong độ, hiện giờ không tiện cùng
Lộng Trúc tính toán sồ sách. Sau khi bình phục cảm xúc, Vãn Lan Phong
mới dạo bước đến bên cạnh cửa sổ, chi về phương hướng Xuân Miên Lâu phía đối diện, nói: “Các ngươi chăm chú nghe khúc nhạc từ bên phía truyền
đến đi. ”
Lộng Trúc cùng Lộ Nghiên Thanh bước tới, ban đầu hai
người chỉ nghe được nhừng tiếng huyên náo ở phía đầu đường. Sau khi nín
thở ngưng thần, chợt nhận ra trong nhừng thanh âm huyên náo kia còn kèm
theo một làn điệu bi thương khôn tả. Lúc này, hai người liền nghe đến
nhập thần, cả ba lãng lặng đứng trước cửa sổ mà thản nhiên thường thức
khúc nhạc thương cảm kia...
Thật lâu sau đó, Lộ Nghiên Thanh mới
khẽ thở ra một hơi, sâu kín lẩm bẩm nói: “Xin đừng nhắc đến chuyện chưa, đời ta đã chịu quá nhiều gió mưa. Dù ki niệm không cách nào phai nhạt,
yêu và hận vẫn luôn còn ở trong tim. Xin người hãy chôn chặt quá khứ, đế tiếp tục một ngày mai tươi sáng. Còn ta, đừng có tìm kiếm làm gì... ”
Văn Lan Phong thấy nàng im lặng, khẽ lẩm bẩm nói tiếp: “Ái tình luôn luôn
khó hiểu, khiến cho nhân gian bao kẻ mê đắm. Nỗi đau rồi sẽ qua đi,
nhưng muốn kêu một người lại không hề dễ dàng... ”
Lộng Trúc buồn bã nói tiếp: “Bởi hình bóng của người chưa bao giờ phai nhạt. Nó vẫn
luôn ở ngay trong trái tim ta. Với người, tình ta vẫn còn đó, mà ta lại
không đủ sức nắm giữ... ”
“Khúc nhạc này thật thương cảm. ” Lộ
Nghiên Thanh lắc đầu thở dài, đem lời của Lộng Trúc chặn ngang, nói:
“Sao người mãi không hiếu? Còn yêu là còn đau khố, rồi ngày kia người sẽ nhận ra rằng, đời vắng ta cũng không có gì đổi khác. Nhân sinh trôi qua rất nhanh, ta luôn sợ hai mắt minh đẫm lệ, quên ta đi để nỗi đau không
còn. Và
Ba người lẳng lặng đứng trước cửa sổ mà trôi theo dòng
suy nghĩ của riêng minh. Lộ Nghiên Thanh phục hồi tinh thần đầu tiên,
nhìn theo phương hướng trền đến nhạc khúc, hỏi: “Đó không phải là Xuân
Miên Lâu hay sao? Chằng lẽ là do nữ nhân ở bên trong thanh lâu đàn hát? ”
Nàng phi thường tò mò, chẳng lẽ ở trong thanh lâu cũng có nữ nhân tài hoa xuất chúng?
“Ta đã phái người qua nhìn, chứng thực là một nữ nhân đang đàn hát ở bên
trong thanh lâu. ” Vãn Lan Phong lắc đầu cười khổ nói: “Bất quá khúc
nhạc này là do Dược Thiên Sầu sáng tác. Theo như lời nói của nữ nhân
kia, khúc nhạc này chính là do Dược Thiên Sầu làm để tặng nàng. ”
“Là Dược Thiên Sầu sáng tác ư? ” Lộ Nghiên Thanh khẽ gật đầu nói: “Cái này
khó trách, phỏng chừng cũng chỉ có Dược Thiên Sầu, mới làm ra được khúc
nhạc tuyệt hào như thế. Xem ra, Dược Thiên Sầu cũng từng gặp qua khó
khăn, nếu không có tâm tình, thì làm sao có thể sáng tạo ra được khúc
nhạc khắc cốt minh tâm như vậy chứ? ”
“Dược Thiên Sầu, là hắn sao? Đúng hay sai vậy? Các ngươi đều tin tưởng ư? ” Lộng Trúc thần tình hồ nghi dò hỏi.
Thực ra, hắn vẫn luôn nghe được những tin đồn thổi như thế này, nhưng hắn
vẫn luôn không tin. Bằng vào hiểu biết của hắn đối với Dược Thiên Sầu,
thì cái gì tài hoa xuất chúng đúng là vô nghĩa, phỏng chừng là do đạo
vãn của ai đó mà thôi. Bất quá, hôm nay mọi người đều xác nhận Dược
Thiên Sầu tài hoa xuất chúng, hiện giờ ngay cả Vãn Lan Phong cùng Lộ
Nghiên Thanh cũng đều cho là như vậy, quả nhiên là quỷ quái!
“Ngươi cho rằng không phải là Dược Thiên Sầu làm ra sao? ” Vãn Lan Phong hiếu
kỳ nói. Hắn tin tưởng Lộng Trúc đối với Dược Thiên Sầu càng nhiều am
hiểu. Lộ Nghiên Thanh nhãn tình cũng sáng lên, nhìn xuyên qua tấm mạng
che mặt...
“Ta cũng không rõ lắm. ” Lộng Trúc cười hắc hắc, lảng
sang chuyện khác: “Vãn Lan Phong, làm sao ngươi chạy đến đây. Chẳng lẽ
cũng muốn mua một chút Phá Cấm Đan ư? Hay là... ”
Hắn đưa mắt nhìn sang Lộ Nghiên Thanh, lời tuy chưa nói dứt, nhưng ý tứ đã phi thường rõ ràng.
Vãn Lan Phong hơi buồn bực đáp: “Ta căn bản là không biết Nghiên Thanh sẽ
đến. Ta chì là muốn nhìn xem, Ngưu Hữu Đức kia rốt cuộc là cái thần
thánh phương nào. ”
Lộ Nghiên Thanh có chút kinh ngạc. Chằng lẽ hắn vẫn chưa biết Ngưu Hữu Đức kia chính là Dược Thiên Sầu?
“Ha ha! Vậy ngươi nhìn thấy chưa? ” Lộng Trúc cười nói.
Vãn Lan Phong đưa mắt nhìn về phía Xuân Miên Lâu ở phương xa, hừ lạnh nói:
“Hiện giờ ta đã không còn hứng thú quan tâm đến hắn. Người suốt ngày rúc vào trong thanh lâu, ngươi nói xem sẽ có bao nhiêu phần lợi hại? ”
“Hắn vào trong thanh lâu làm gì? ” Lộng Trúc kinh ngạc hỏi.
“Ngươi nói hắn còn có thể làm gì? Chuyện này rất nhiều người đều biết, chẳng
lẽ ngươi không nghe nói ư? ” Vãn Lan Phong hừ lạnh: “Hiện giờ Ngưu Hữu
Đức thường trú tại Xuân Miên Lâu không nói. Mà lão bản nương của Xuân
Miên Lâu còn đích thân tuyên bố sẽ độc chiếm hắn. Không ít người tận mắt nhìn thấy hai người này, mỗi ngày đều ở chung một chỗ. ”
Sắc mặt của Lộng Trúc tức thì đen thui. Lúc trước hắn đã nghe nói qua, Ngưu Hữu Đức cùng m Bách Khang liên thủ đề thơ ở bên ngoài cửa thanh lâu. Loại
chuyện này hắn cũng chẳng thèm quan tâm, về những chuyện phát sinh ở
phía sau, hắn luôn mang theo hai nha đầu kia chạy tới đây, thật ra vẫn
là chưa biết.
Chính mình dẫn theo Tử Y cùng Phù Dung, từ vạn lý
xa xôi chạy đến đây. Thế nhưng hắn lại vào trong thanh lâu vui thú khoái nhạc... Lộng Trúc vẻ mặt như đưa đám, hắc hắc cười lạnh nói: “Thật đúng là cái thứ không biết xấu hổ. ”
Lộ Nghiên Thanh chau mày, trầm ngâm nói: “Trong chuyện này phải chăng là đã
Hiểu lầm. Thời gian ta ở Quỷ trang đã từng gặp qua hắn rồi. Trong thơ của
hắn khí phách hào hùng nhìn thấu thế sự. Thoạt nhìn không giống cái loại người thích làm xằng bậy. Ta nghĩ, vẫn là đem chuyện tình nhìn cho rõ
ràng, rồi mới tiếp tục kết luận cũng không hề muộn! ”
Nghe nàng
nói như thế, rốt cuộc sắc mặt Lộng Trúc mới dễ nhìn hơn một chút. Nào
ngờ, Vãn Lan Phong kinh ngạc thốt lên: “Làm thơ khí phách hào hùng? Giấc xuân chẳng buồn thức, khắp nơi chim ríu rít, đêm qua gió mưa về, hoa
rụng nhiều hay ít! Cái hạng người làm thơ dung tục như thế này, mà
Nghiên Thanh bảo trong lời thơ của hắn có khí phách hào hùng hay sao? ”
Lộ Nghiên Thanh nghe vậy, thần tình ưng hồng, may mắn là những biến hóa
trên mặt đã bị tấm màng sa che mất. Nàng chi im lặng, mà không lên tiếng phản bác.
Lộng Trúc thì hậm hực nói: “Bảo sao ta không tìm được
hắn. Hóa ra là tên tiểu tử này đang sống vất vưởng ở trong thanh lâu. Ta nhất định sẽ đi bái phỏng hắn qua một chuyến. ”
Trong hậu viện
Xuân Miên Lâu, Dược Thiên Sầu kê bàn ghế ra ngoài hồ sen ngồi. Nhưng khi nghe thấy Bách Mị Yêu Cơ đàn hát, hắn cảm thấy đau răng vô cùng, ngồi
như thế nào cũng đều không được thoải mái.
Lúc này, Mạc Thiếu Quân đang từ bên ngoài chạy vào hậu đường, tiến đến gần khom lung hành lễ nói: “Tiên sinh. ”
“Tình huống Phá Cấm Đan như thế nào rồi? ” Dược Thiên Sầu quay đầu hỏi, vốn
hắn định chạy đến Trân Bảo Laai xem xét, nhưng ngày hôm nay thân phận
của hắn đã phi thường ngưu bức, đi tới chỗ nào cũng đều trở nên huyên
náo. Quả thực là không hề phương tiện mỗi khi xuất hiện ở trước công
chúng.
“Đầu tiên hiệp hội thương nghiệp Thiên Hạ phát ra mười
viên Phá Cấm Đan, để cho mọi người khắp nơi kiểm ưa công dụng ở ngay
đương trường. Đợi sau khi thấy rõ kết quả, còn chưa tới một khắc thời
gian, năm ngàn viên Phá Cấm Đan liền bị mua hết. Địch nhưng Quốc Băng
Cung và Đông Chính Quốc Vân Cung là mua được nhiều nhất. Gần ba trăm thế lực các phương khác, thì chia nhau bốn ngàn viên còn lại. ” Mạc Thiếu
Quân bẩm báo nói.
Vừa rồi ở Trân Bào Lâu vô cùng huyên náo, người người đều chen tới chen lui. May mắn cho Mạc Thiếu Quân chính là, người của hội thương nghiệp Thiên Hạ đã nghênh đón hắn, sau đó tiến vào bằng
cửa sau.
“Không có Băng Thành Tử và Hồ Trường Thọ ủng hộ. Ảm Bách Khang muốn phát tài cũng là khó khăn! Nên phải nhường cho bọn hắn chút
điểm ưu đãi, cũng là họp tình họp lý. ” Dược Thiên Sầu nói xong vươn tay ra. Mạc Thiếu Quân nhanh chóng giao cho hắn một khối ngọc điệp.
Trân Bảo Lâu vốn là sàn giao dịch lớn nhất ở trong Tụ Bao Bồn, có rất nhiều
mặt hàng kinh doanh. Vì thế Trân Bảo Lâu thông qua cách này để phơi bày
tin tức giá cả mua bán. Vô luận là vật phẩm mua hay bán, Trân Bào Lâu
cũng sẽ ghi trước bảng giá treo lên công khai. Bên trong ngọc điệp Mạc
Thiếu Quân giao cho Dược Thiên Sầu, chính là thông tin về những mặt hàng giao dịch trong những ngày qua.
“Thất Tinh Huyết Lan? ” Dược
Thiên Sầu rót thần thức vào xem, liền nói thầm một tiếng. Hắn đang nhìn
lướt qua bảng báo giá bên trong ngọc điệp, thì đột nhiên bị một dòng chữ quen thuộc hấp dẫn. Cũng phát hiện ra một chuyện rất quái dị, cư nhiên
còn có người muốn thua mua đại lượng Thất Tinh Huyết Lan. Báo giá là hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch trên một gốc!
Thua mua đại lượng sao? Dược Thiên Sầu chau mày suy nghĩ, hắn đối với Thất Tinh Huyết Lan
phi thường quen thuộc, trong ô Thác Châu vẫn còn không ít. Theo sự hiểu
biết của hắn, thì Huyết Quả của Thất Tinh Huyết Lan sẽ trợ giúp tu sĩ
phá đan thành anh. Nhưng hôm nay đã có Thất Bảo Đan xuất hiện, một viên
chi có hai trăm vạn thượng phẩm linh thạch, là ai dám xuất gấp mười lần
tiền để mua Thất Tinh Huyết Lan đây nhỉ?
Chẳng lẽ, trong tay
người này có rất nhiều Ưu Đàm Bà La Hoa, muốn thu mua Huyết Lan để chế
luyện ra Thất Khiếu Linh Lung Đan hay sao...?