Lúc này, bất luận người nào cũng đã nhìn ra. Nhân mã bên phía Vạn Ma Cung đang cố tình trì hoãn cục diện để bảo toàn lực lượng.
Bên phía Hoa Vân Cô nhất thời gánh chịu áp lực cường đại. Mười năm gã cao
thủ Độ Kiếp hậu kỳ liên thủ công kích ah! Bảy vị cao thủ bên phía mình
đều chống đỡ không kịp. Như thế nào còn dám mơ tưởng đi bảo hộ cho mười
một gã Độ Kiếp trung kỳ kia đây!
Lúc này mười một nữ nhân bị công phá mãnh liệt, đối mặt với mười lăm gã Độ Kiếp hậu kỳ liên thủ tấn
công, cả đám đều muốn hương tiêu ngọc vẫn. Hoa Vân Cô thiếu chút nữa đã
tức giận đến mức hộc máu, nàng hối hận chính mình lúc trước không chịu
ra tay nhanh chóng hạ sát sáu người bên phía La Kinh Thiên. Nhưng Hoa
Vân Cô có thể làm chưởng môn đời trước của Vọng Nguyệt Tông, hiển nhiên
cũng không phải là hạng người xuẩn ngốc. Nàng tự nhiên đã nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của Yến Vô Trần, nhưng nhìn thấu thì như thế nào? Tu chân
giới hiểm ác trùng trùng. Nếu không phòng bị, bản thân mình sẽ chết đi
mà chẳng hiểu vì sao mình chết.
Hoa Vân Cô vất vả chống đỡ. Bớt
thời gian trừng mắt nhìn thoáng qua đám người Yến Vô Trần đang híp mắt
quan sát diễn biến của trường chiến. Lúc này mười một nữ nhân Độ Kiếp
trung kỳ bên phía Vọng Nguyệt Tông đã không thể nào ngạng kháng cùng
mười lăm tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của Đại La Tông, trong nháy mắt liền đã tổn thương gần hết. Hoa Vân Cô liều mạng chống trả, đồng thời cũng
phẫn nộ quát: "Yến Vô Trần! Ngươi thật hèn hạ."
"Ha ha!" Yến Vô
Trần lắc đầu cười ha hả nói: "Hoa Vân Cô, ta có hảo ý mà ngươi không
lĩnh tình ah! La lão nhi mắng ngươi là kỹ nữ, ngay cả ta đều không chịu
nổi. Cho nên lão phu mới đặc biệt để cho ngươi cơ hội tận tay chém giết
La lão nhi...Haizz! Chẳng ngờ ngươi nói ta hèn hạ, mọi người nói thử
xem, ta phải đi nơi nào kêu oan bây giờ đây chứ!"
Đám cao thủ Độ
Kiếp hậu kỳ chung quanh hắn nghe vậy, liền ngửa mặt lên trời cuồng tiểu
ha hả. Rõ ràng bày ra hình dáng ma đạo, không thèm nói chuyện lý lẽ.
Hoa Vân Cô tức giận thiếu chút nữa đã hộc máu, nhưng nàng hiểu thời khắc
này không phải là lúc xung động, miễn cưỡng chống trả hai gã cao thủ Đại La Tông đồng thời công kích đến. Lạnh lùng nói: "Yến Vô Trần, chẳng lẽ
ngươi muốn đứng bên ngoài quan sát náo nhiệt hay sao? Nếu phá hỏng
chuyện tình của Dược Thiên Sầu, Vạn Ma Cung các ngươi cũng sẽ không bao
giờ có được kết cục tốt đẹp đâu."
Yến Vô Trần ngắm nhìn tình
huống bốn phía xung quanh. Thầm nghĩ với cục diện này sẽ không thể nào
phá hỏng được chuyện tình mà Dược Thiên Sầu đã an bài. Vi thế hừ lạnh
nói: "Hoa Vân Cô, phải làm như thế nào bản thân ta đã nắm chắc, không
cần ngươi nhắc nhở. Nếu ngươi cảm thấy mình không phải là đối thủ của La lão nhi, thì mở miệng nói một tiếng. Ta tự nhiên sẽ đến hỗ trợ cho
ngươi một tay."
Hắn đem nguyên văn những lời lúc trước của Hoa
Vân Cô ném ngược trở lại. Hành động này là muốn biểu thị, ngươi bất nhân trước, vậy thì cũng đừng trách ta bất nghĩa ở phía sau.
Lời này
vừa nói ra, Hoa Vân Cô cũng hết đường phàn bác. Nàng không nghĩ báo ứng
của mình sẽ đến nhanh như vậy...Trong lúc hai người nói chuyện lộ ra
danh hào của Dược Thiên Sầu. Nhất thời làm cho đám người bên phía Đại La Tông giật mình cả kinh, mơ hồ đoán được Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông liên thủ tấn công mình, chính là do Dược Thiên Sầu sai khiến.
La Kình Thiên được sáu tên trưởng lão vây quanh bảo hộ, ánh mắt của hắn
chợt lóe lên một tia kiên định. Lúc này không khỏi truyền âm cho mười
lăm vị cung phụng, nói: "Chư vị cung phụng hãy mau vây khốn đám người
Vọng Nguyệt Tông, đừng hạ sát thủ. Đại La Tông chúng ta ngay hôm nay có
thể xoay chuyển được cục diện hay không, thì đều phải nhờ vào đám người
Vọng Nguyệt Tông này!"
Hắn lấy thân phận chưởng môn phân phó, cho nên thế công của mười lăm vị cung phụng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, quả nhiên đã dịu xuống không ít. La Kình Thiên chứng kiến mười lăm vị cung phụng
đang chiến đấu kịch liệt, trong lòng cảm khái không thôi. Một môn phái
sở dĩ có thể trở thành đại môn phái, cũng đều bởi vì những trụ cột vững
vàng như thế này. Nếu như hôm nay không có mười lăm vị cung phụng đứng
ra chống đỡ, thì đừng nói là cái mạng này của mình, mà ngay cả Đại La
Tông cũng sẽ phải sụp đồ!
Bảy người Hoa Vân Cô tự nhiên cảm thấy
công kích của đối phương giảm bớt, có vẻ như không muốn lấy tính mạng
của các nàng. Điều này khiến cho Hoa Vân Cô âm thầm cảm thấy kì quái,
thậm chí còn hoài nghi âm mưu ở phía sau: "Chẳng lẽ là muốn bắt sống
chúng ta hay sao?"
Yến Vô Trần nhãn tình ngưng trọng, cũng nhìn
ra vài điểm không thích hợp trong đó. Ánh mắt của mười ba tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng xuất hiện thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên là đều cảm
thấy bất thường. Nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra, Đại La
Tông muốn giở trò gì.
La Kình Thiên bộ dáng khá chật vật. Nhưng
lúc này trên mặt phảng phất đã dâng lên một tia hào khí lăng nhiên, cao
giọng hô: "Hoa Vân Cô, ta và ngươi đều là môn phái chính đạo nhất mạch,
vốn không nên làm những chuyện gạch ngói cùng tan. Nếu còn đánh xuống,
chỉ sẽ tiện nghi cho phường ma đạo âm hiểu mà thôi. Ta tin tưởng Vọng
Nguyệt Tông các ngươi chỉ là nhất thời xung động, nghe theo những lời
lừa gạt của bọn chúng. Hiện giờ song phương chúng ta đều rơi vào tình
huống nguy cấp, nếu không ngại thì cùng nhau liên thủ chống lại phường
ma đạo kia đi. Chỉ cần hôm nay chúng ta liên thủ đánh lùi Vạn Ma Cung.
La Kình Thiên ta lấy thân phận chưởng môn Đại La Tông phát thề, tuyệt
đối sẽ không truy cứu chuyện Vọng Nguyệt Tông tham gia tập kích Đại La
Tông. Coi như chuyện này chưa hề phát sinh qua, Hoa Vân Cô, ý ngươi như
thế nào?"
Lời vừa rói rạ, lập tức đều khiến cho cao thủ tam
phương đều giật mình kinh sợ. Bất quá, Vạn Ma Cũng mới hoảng hốt nhất,
vốn dĩ, bên phía Đại La Tông có nhiều cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ hơn Vạn Ma
Cung, huống chi đây là địa bàn tác chiến của Đại La Tông. Lần này sở dĩ
tập kích Đại La Tông cũng là bởi vì Vọng Nguyệt Tông nguyện ý phái ra
bảy vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Cho nên Yến Vô Trần mới dám nắm chắc như
thế. Nếu Vọng Nguyệt Tông thay đổi chủ ý, hơn nữa còn mười lăm người của Đại La Tông...Vậy thì Vạn Ma Cung nhất định cũng sẽ thương vong thảm
trọng.
Yến Vô Trần ánh mắt phức tạp nhìn La Kình Thiên, trong
lòng âm thầm tán thưởng...Quà nhiên không hổ danh là chưởng môn của Đại
La Tông, thời khắc mấu chốt có thể buông tha hết thày. Bị Vọng Nguyệt
Tông giết chết nhiều trưởng lão như vậy, mà vẫn bình tĩnh ứng phó không
hề xung động. Huyết hải thâm cừu nói buông tha liền sẽ buông tha, riêng
phần khí phách này đều không phải những người bình thường có thể so sánh được với La Kình Thiên.
Mười lăm cao thủ bên phía Đại La Tông
rất nhanh đã nhìn thấu ý đồ của La Kình Thiên. Biết người chết không thể sống lại, trước mắt phải bảo trụ Đại La Tông mới là quan trọng, chưởng
môn quyết định không sai. La Quảng vui mình đưa mắt nhìn đệ tử mình,
theo sau nhanh chóng lớn tiếng hô: "Hoa Vân Cô, chúng ta sẽ tuân theo
pháp chỉ của chưởng môn, không biết ý ngươi như thế nào? Mau chóng làm
ra quyết định đi."
Lúc này Hoa Vân Cô không khỏi có chút do dự,
nhưng thật ra, nàng tin tưởng lời nói của La Kinh Thiên là không hề giả
dối. Bất quá ngày sau quay về sẽ phải công đạo với Dược Thiên Sầu như
thế nào đây?
Sau khi Vọng Nguyệt Tông nhận được tin tức do Hoa
Như Ý từ trên Mạo Nhi Đảo truyền về, cũng đã bồi hồi tính toán xem, có
nên cùng Vạn Ma Cung liên thủ tấn cồng Đại La Tông hay không. Trải qua
nhóm nhân vật cao tầng của Vọng Nguyệt Tông thương thảo phân tích xong,
đều nhìn ra mấu chốt trong đó, nên mới quyết định dấn thân vào trong
chuyện này. Thứ nhất, Dược Thiên Sầu đáp ứng, khi cao thủ Hóa Thần kỳ
chư quốc uy hiếp đến Vọng Nguyệt Tông, hắn đáp ứng sẽ đứng ra hóa giải
tình huống nguy nan. Thứ hai, sau khi trừ khử Đại La Tông, Vọng Nguyệt
Tông liền sẽ trở thành đại phái đệ nhị chính đạo. Đây là nỗi khát vọng
nhiều năm qua ấp ủ trong lòng
Nhóm nhân vật cao tầng của Vọng
Nguyệt Tông. Thứ ba, Dược Thiên Sầu đáp ứng, sau khi trừ khử Đại La
Tông, toàn bộ sản nghiệp của Đại La Tông hắn sẽ không động tới, mặc cho
Vọng Nguyệt Tông cùng Vạn Ma Cung phân chia.
Còn điều thứ tư,
Dược Thiên Sầu đã uy hiệp nói rằng, nếu Vọng Nguyệt Tông biết bí mật này mà không đáp ứng. Hắn sẽ ra tay thu thập Vọng Nguyệt Tông. Dưới cưỡng
bức dụ lợi, Vọng Nguyệt Tông không thể không đáp ứng đề nghị của Dược
Thiên Sầu.
Nhưng tình huống lúc này.., khiến cho Hoa Vân Cô phi
thường do dự. Nếu bắt tay cùng Đại La Tông thì sẽ đắc tội với Dược Thiên Sầu. Nếu không bắt tay, thì hành vi hiện giờ của Vạn Ma Cung quà thật
là đáng giận, bọn chúng đã hại Vọng Nguyệt Tông mất đi mười một cao thủ
Độ Kiếp trung kỳ.
Đúng lúc này, Yến Vô Trần cười hắc hắc, trong
nụ cười mang theo hương vị xấu hổ, không nghĩ tới gậy ông đập xuống lưng ông. Cho nên vội vàng lớn tiếng hô: "Hoa Vân Cô. Chuyện vừa rồi nảy
sinh giữa hai chúng ta, xem như là huề nhau, ngươi đừng trúng kế ly gián của địch nhân. Hiện giờ ta và ngươi đồng tâm hiệp lực, đem Đại La Tông
san bằng theo kế hoạch, như thế nào?"
Đám người Vạn Ma Cung và
Đại La Tông nhất thời sắc mặt đều ngưng trọng. Bời vì một lời phán quyết lúc này của Vọng Nguyệt Tông, cũng sẽ quyết định thắng bại của tam
phương.
"Ủa! Nhân mã của phương nào kia?" Một gã cao thủ Độ Kiếp
hậu kỳ bên phía Vạn Ma Cung đột nhiên vươn tay chỉ xuống phía dưới. Nếu
như không chú ý, sẽ tưởng rằng đó là nhân mã của Vạn Ma Cung, bời vì bọn hắn đều mặc trang phục màu đen. Nhưng đám người này.., tất cả đều đang
che mặt, rõ ràng cũng không phải là nhân mã của Vạn Ma Cung. Càng kì
quái hơn chính là, đám hắc y nhân bịt mặt này không hề nhằm vào người
của Vạn Ma Cung xuống tay hạ sát. Mà chỉ đối phó với những đệ tử của Đại La Tong.
Lúc này đám người Đại La Tông mới ngoảnh mặt nhìn lại,
nhất thời giật mình kinh hãi. La Kình Thiên đôi lông mày bạc trắng nhăn
nhúm, cảm giác chân khí tử vong đang bức đến gần kề...
Yến Vô
Trần nhìn nhìn, đầu tiên hơi sừng sốt. Theo sau mới cười ha hả: "Không
cần phải nói nhiều, Dược Thiên Sầu hẳn là còn an bài nhân mã thứ ba. Xem ra Dược Thiên Sầu cũng là vì tình thế ệp buộc ah!"
Lúc này hắn
đã yên tâm hơn. Dưới tình huống này, nếu đầu óc Hoa Vân Cô không xảy ra
ván đề, thì nàng tự nhiên sẽ biết phải nên lựa chọn như thế nào.
Hoa Vân Cô thoáng đưa mắt nhìn quanh, trong lòng cũng chấn động không thôi. Không nghĩ ra, Dược Thiên Sầu vẫn còn an bài hậu chiêu, may mắn chính
mình không hành động theo cảm tính đáp ứng Đại La Tông. Lúc này liền
khẩn trương quát: "Yến Vô Trần, ngươi còn chờ gì nữa, sao không động thủ mau đi?"
Ý tứ trong câu nói này đã biểu thị rõ ràng, La Quảng
nhất thời thẹn quá hóa giận, căm phẫn quát: "Hoa Vân Cô, con mụ thối tha này! Lão phu sẽ không tha cho ngươi."
Thân hình của La Quảng cấp tốc bắn tới, đồng thời một bóng thủ chưởng khổng lồ bạo phát đi ra,
trực tiếp nhắm thẳng về phía Hoa Vân Cô, cưong khí tầng tầng sản sinh
trong không khí, ệp cho những cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ khác đều phải
nhượng bộ thối lui, cuống quýt tránh ra phía xa.
Đại La Phách Son Chưởng, một chưởng này La Quảng dưới cơn phẫn nộ, đã dốc ra toàn bộ tu
vi. Uy lực của nó hung hãn cỡ nào, ngay cà bản thân La Quảng cũng không
thể nghĩ được. Hắn căm hận Hoa Vân Cô thay đổi thất thường, lúc trước hạ thủ lưu tình muốn cho nàng phản chiến, không nghĩ ra, tha cho nàng một
mạng, hiện giờ Hoa Vân Cô lại muốn dồn mình vào bước đưòng cùng...