Dãy núi mênh mông, rất ít người tới, diện tích rộng lớn, có ba ngọn núi
cao và hiểm trở liên kết nhau. Thế núi thẳng dốc tận trời, sườn núi thác nước ào ạt vẩy ra, dòng suối dưới chân núi róc rách, có khi lại có dã
thú uống nước cạnh bờ suối, chim chóc bay ngang qua, một mảnh phong cảnh yên lặng tường hòa hoang dã.
Nhìn xa lên trên núi, mơ hồ có thể
nhìn thấy một dãy kiến trúc liên miên trên ba ngọn núi. Dưới chân núi
không nhìn thấy được con đường nào đi thông đỉnh núi, nếu người phàm
nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ nơi đó là chỗ ở của thần tiên. Trên thực
tế, người ở lại trên đỉnh núi cũng đã thoát khỏi phạm trù của người
phàm. Nơi này chính là Hoa Hạ tu chân giới chính đạo đệ nhị đại phái Đại La Tông.
Bên trên đỉnh núi gió mạnh mây phủ, ánh mặt trời chiếu
xuống, mái ngói lưu ly cùng mái vòm khúc xạ ra sắc thái sáng lạn. Xa xa
xem ra, trên ba đỉnh núi đều nhấp nháy sáng rực bảo quang, tựa như ba
viên mình châu rơi giữa thiên địa, không phải tiên gia phúc địa nhưng
còn hơn hẳn tiên gia phúc địa.
Ờ giữa ba đỉnh núi có một tòa bảo
điện hùng vĩ tên là Lăng Tiêu điện, chính là nơi quyết sách của Đại La
Tông. Lúc này bên trong đại điện, hơn mười người ngồi trên đất, đối mặt
người ngồi giữa cụt một tay, chính là chưởng môn La Kình Thiên, sắc mặt
mọi người trong điện không tốt, không có nguyên nhân nào khác, cao thủ
Hóa Thần kỳ chư quốc giống như lưỡi đao sắc bén gác trên cổ mọi người,
tùy thời đều muốn lấy mạng già của họ. Tai trơng diệt môn có lẽ chỉ
trong khoảnh khắc, mọi người thật không thể tưởng tượng được cao thủ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết là sự tồn tại khủng bố như thế nào, đến lúc nhân vật như vậy phủ xuống, trường hợp này làm cho người ta cảm thấy
rùng mình.
Kỳ thật loại sợ hãi này không đơn thuần chỉ bao phủ
trên đầu Đại La Tông, các đại môn phái đều đang tìm kiếm biện pháp giải
quyết, mặc cho ai cũng sẽ không ngồi chờ chết. Nhưng ngay khi nghe tin
Dược Thiên Sầu tung hoành oanh oanh liệt liệt tại chư quốc thật nhiệt
náo, đột nhiên làm hai mắt mọi người tỏa sáng, ánh mắt các đại môn phái
đều chăm chú vào trên người Dược Thiên Sầu...Được xưng thiên hạ đệ nhất
cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, cũng có quan hệ không tệ với nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ, Dược Thiên Sầu không thế nghi ngờ đã trở thành cứu tinh trong
mắt mọi người.
Nhưng làm cho Đại La Tông buồn bực chính là người
có khả năng giúp đỡ tông môn thoát khỏi nguy cơ vì sao không phải là
người khác, mà phải là Dược Thiên Sầu? Đại La Tông cùng Dược Thiên Sầu
không chỉ là một chút hiểu lầm, mà là kết thù mấy lần!
Muốn cho
cừu nhân hỗ trợ giải quyết nguy cơ? Chỉ sợ hắn không bỏ đá xuống giếng
mới tốt! Suy nghĩ nhiều lần, cao tầng Đại La Tông càng tin chắc, ích lợi mà tu chân giới vĩnh hằng theo đuổi, cừu hận đối với ích lợi hoàn toàn
không xem vào đâu, từ xưa đến nay rất nhiều ví dụ chứng minh được điểm
này.
Một số linh triạch thật lớn, cao tầng Đại La Tông quyết định đem của cải tích góp từng tí một suốt ngàn năm, nhịn đau bỏ ra hơn phân nửa, ước chừng ba mươi ức thượng phẩm linh thạch! Bọn hắn tin tưởng
trong thiên hạ không ai có thể cự tuyệt số của cải lớn như vậy. Đối với
Đại La Tông mà nói, tông môn tích lũy của cải là vì ứng đối nguy cơ, chỉ cần Đại La Tông có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ, sẽ có rất nhiều cơ
hội kiếm được tiền trở về.
I Nhưng làm cao tầng Đại La Tông tâm lạnh chính là, người phái đến Võ gia tìm
Kiếm Dược Thiên Sầu, ngay cơ hội nói với Dược Thiên Sầu một câu cũng không có, đã bị oanh ra ngoài...
Cao tầng Đại La Tông tin chắc là bởi vì Dược Thiên Sầu không biết khoản tài sản khổng lồ này, vì thế La Kinh Thiên tự mình liên hệ với Võ gia gia
chủ Võ Tứ Hải, âm thầm để lộ ra số lượng linh thạch kia, hi vọng Võ Tứ
Hải giúp đỡ chuyển cáo cho Dược Thiên Sầu...
Rất nhanh, La Kình
Thiên liền nhận được câu trả lời của Võ Tứ Hải sau khi chuyển cáo cho
Dược Thiên Sầu, một câu vô cùng đơn giản...Có một số việc dù là tiền
cũng không thể vãn hồi!
"Xem ra là không trông cậy được vào Dược
Thiên Sầu." La Kình Thiên thở dài, nhìn các trưởng lão trong Lăng Tiêu
điện hỏi: "Chư vị trưởng lão còn có biện pháp gì nữa không?"
Trong đại điện lại lâm vào trầm mặc, trong đám người đột nhiên Chu Tiên Hiền
lên tiếng: "Chưởng môn, không biết chư vị cung phụng có ý kiến gì
không?"
Không ít ánh mắt quẳng ném về phía hắn, diễn cảm nhiều ít đều có chút hương vị nén giận. Mọi người thầm nghĩ, nếu không phải hắn
mấy lần kết oán cùng Dược Thiên Sầu, thì cũng sẽ không roi vào kết cục
bế tắc như ngày hôm nay. La Kình Thiên khẽ lắc đầu: "Chư vị cung phụng
cũng không có biện pháp gì cả. Dường như tỏ vẻ là sẽ tuân theo quyết
định của tông môn."
"Nếu như vậy..." Chu Tiên Hiền trầm ngâm nói: "Bản thân ta có một cái biện pháp, nhưng chẳng biết là có nên nói ra hay không!"
I Chúng nhân lộ ra ánh mắt kinh ngạc, một gã trường lão ngồi bên cạnh hắn, cau mày
Nói: "Chu trưởng lão, lúc này là thời gian nào rồi. Có biện pháp thì mau nói ra đi, để cho mọi người cùng thương thảo, còn ngập ngừng như thế làm
gì."
La Kình Thiên cũng gật đầu tán thành.
Chu Tiên Hiền
nhãn tình lóe ra quang mang: "Chúng ta bởi vì bảo thủ, cho nên mới roi
vào kết cục tràn đầy nguy cơ như ngày hôm nay. Đáng lẽ chúng ta nên
phóng tầm mắt nhìn xa trông rộng hơn thêm một chút, biết rõ không phải
là đối thủ của các quốc gia khác, vậy thì đâu cần phải chống đối đây?
Giả như bắt tay làm bằng hữu cũng là
Một phương án không sai. Hay là.., chúng ta thử phái người đi liên hệ với liên mình chư quốc, nếu
như chúng ta nguyện ý xuất ra ba mươi ức thượng phẩm linh thạch, tin
tưởng rằng chúng ta sẽ kết giao được với rất nhiều thế lực các phương
đi!"
Lời vừa nói rạ, nhất thời khiến cho chúng nhân toàn trường
đều giật mình kinh hãi. Bầu không khí bên trong đại điện trở nên im ắng
dị thường, vài người thoáng đưa mắt nhìn nhau. Đột nhiên có người đứng
thẳng lên, nhìn Chu Tiên Hiền chỉ tay, phẫn nộ quát: "Chu Tiên Hiền,
ngươi nói như vậy là đã quên nguồn quên gốc hay sao? Nếu chúng ta làm
vậy, thì đâu có khác gì là phản đồ Hoa Hạ tu chân giới."
"Hồ
trưởng lão!" Chu Tiền Hiền quát lớn, hung hăng đứng lên tranh phong nói: "Biện pháp của ta cũng chỉ là dưới tinh huống bất đắc dĩ, huống chi vẫn là vì lợi ích của những người có mặt ở đây, như thế nào còn nói rằng ta quên nguồn quên gốc? Hơn nữa, ai nói liên mình với chư quốc là đang
quên nguồn quên gốc? Dược Thiên Sầu chính là mình chóng thuyết phục
nhất, không phải hắn đang làm bằng hữu với các cao thủ Hóa Thần kỳ của
chư quốc sao? Như thế nào không ai nói hắn đang phản bội Hoa Hạ tu chân
giới, ngược lại còn đến thỉnh cầu người ta? Nói tới cùng thì ta cũng là
suy nghĩ cho cơ nghiệp của Đại La Tông, nếu mọi người cảm thấy biện pháp này không ổn, thì không cần dùng tới nữa. Nhưng mà đừng có chụp cái mũ
phản nghịch lên trên đầu của ta."
"Ngươi già mồm cãi láo..." Hồng trưởng lão không sao phàn bác được. Bởi vi hắn không trường kỳ lịch lãm ở bên ngoài như Chu Tiên Hiền, cho nên công phu mồm mép cũng yếu kém
hơn.
"Được rồi, đừng tranh luận nữa!" La Kình Thiên đứng lên quát lớn. Ánh mắt lưa chuyển xung quanh, ngắm nhìn diễn cảm của mọi người,
theo sau mới trầm ngâm nói: "Nếu như nói đúng trọng tâm, thì Dược Thiên
Sầu thanh danh lan xa ở khắp các chư quốc, cùng Đại La Tông chúng ta
xuất linh thạch để kết giao bằng hữu là hai chuyện hoàn toàn bất đồng.
Chuyện này ngày sau không cần nói đến nữa, chỉ cần La Kình Thiên ta còn
là chưởng môn của Đại La Tông, thì ta sẽ không bao giờ đáp ứng những
chuyện như thế. Hơn nữa, sự tình còn chưa phát triển đến hồi chung kết,
ai dám khẳng định là chúng ta sẽ không thể xoay chuyển được cục diện
đây?"
Vừa nói dứt lời, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng
chuông cảnh báo, quanh quần ở trên không trung của Đại La Tông. Mọi
người trong điện không hẹn mà nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn chằm chằm ra
phía bên ngoài. Chỉ nghe có mấy gã đệ tử, thanh âm hoảng hốt kinh hô:
"Địch nhân tập kích.., là địch nhân tập kích..."
Bằng vào tu vi
của những người có mặt bên trong đại điện, hiền nhiên là có thể nghe rõ
thanh âm phi hành xé gió từ bốn phương tám hướng đang tập trung đến, sắc mặt bọn hắn đại biến, theo trong túi trữ vật lấy ra pháp bảo, vội vàng
lao ra khỏi đại điện...