Sau khi nghe xong, vẻ mặt Dược Thiên Sầu ngưng trọng, xem ra động tĩnh
chỗ Thạch Văn Quảng rất lớn, muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được.
May mắn mình đã sớm bố trí cho người bảo hộ nơi này, lại thêm tu vi hiện tại của Thạch Tiểu Thiên cũng không yếu, nếu không do mình không tính
toán kỹ, không chuẩn có thể gây hại tới gia đình này.
Khi hắn nói với Phí Đức Nam chuyện Thạch Văn Quảng sẽ khởi binh, hắn chỉ sợ đầu óc
người trên Phù Tiên Đảo sẽ không bình tĩnh, sẽ lấy người Thạch gia động
thủ, cho nên hắn mới đến xem trước, không nghĩ tới triều đình đã làm
chuẩn bị, xem ra không cần đợi kỳ hạn một tháng, phải trước tiên đem gia đình này đưa đi.
Có việc băn khoăn này, cũng không kéo dây dưa
quyết định, lúc này Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: "Tiểu Thiên, sai người đem toàn bộ đồ vật đáng giá của nhà ngươi đến hậu hoa viên, gọi hết
toàn bộ người nhà tập trung tại hậu hoa viên, ta ở hậu hoa viên chờ các
ngươi."
Ánh mắt Thạch Tiểu Thiên sáng lên nói: "Muốn đi sao?" Dược Thiên Sầu gật gật đầu.
Thạch Hữu Thiên đầu đầy mờ mịt hỏi: "Muốn đi đâu?" Trong hưng phấn Thạch Tiểu Thiên sợ hắn làm ra chuyện thất thố, nên nói: "Nơi này đã không an
toàn, đi đến chỗ ở của thần tiên. Dược tiên sinh sẽ mang hết cả nhà
chúng ta đi, huynh ngàn vạn lần đừng tiết lộ tin tức này."
"Thật sự?" Thạch Hữu Thiên lộ ra vẻ mặt khó thể tin.
"Đương nhiên, lời của tiên sinh huynh cũng nghe được, nhanh theo ta đi chuẩn bị!" Thạch Tiểu Thiên có vẻ có chút không cao hóng.
Thạch Hữu Thiên mừng rỡ đến không khép được miệng, lúc này liên tục cam đoan
nói: "Tam đệ yên tâm, ta khẳng định không nói cho bất luận kẻ nào, ngay
cả tẩu tẩu của ngươi cũng sẽ không nói, đến lúc đó cho nàng vui mừng."
Sau đó vui vẻ chạy theo sau.
Dược Thiên Sầu đối với lão đại Thạch gia suốt ngày mơ mộng làm thần tiên này thật sự không biết nói gì, lắc
đầu lập tức quay trở về trong hậu hoa viên, đến sân nhỏ liền thông tri
cho ba người Lăng Phong, Bắc Tử, Tuyên Bình cũng chuấn bị rời đi.
Thạch gia không hổ là gia đại nghiệp đại, thứ đáng giá còn thật không ít, bao lớn bao nhỏ cũng không cần nói, hơn nữa kể cả đồ vật rương thùng cũng
chồng chất như núi.
Lúc này bên trong hậu hoa viên, chỉ tính
người hầu Thạch gia cũng phải vượt hơn trăm người. Chỉ thời gian nửa
ngày liền đem cả người lẫn tài vật chuẳn bị sẵn sàng, có được hiệu suất
cao như vậy liền thấy được công tác động viên của hai huynh đệ làm không tệ.
Ba người Lý Hồng Nương bị tập trung tới cùng đến trước mặt
Dược Thiên Sầu hành lễ, Lý Hồng Nương khom người nói: "Tiên sinh vẫn như trước, không hề có chút biến hóa, thật làm người hâm mộ." Nói xong chỉ
chỉ người nhà cùng tài vật sau lưng, không khỏi lo lắng hỏi: "Chỉ là
không biết tiên sinh phân phó như vậy, rốt cục...
Nói còn chưa
dứt lời, liền thấy Thạch Hữu Thiên nhanh chóng chạy tới giữ chặt bà, sốt ruột nói: "Mầu thân, tiên sinh làm như vậy tự nhiên có đạo lý của ngài, khi thời điểm tới mẫu thân sẽ biết xảy ra chuyện gì." Hắn sợ mẫu thân
làm Dược Thiên Sầu mất hứng, không dẫn hắn đến nơi ở của thần tiên. Với
hắn mà nói, quan to lộc hậu hay con cháu nhà giàu có đều là hư ảo, thần
tiên mới là mục tiêu siêu phàm thoát tục đáng giá theo đuổi.
Dược Thiên Sầu gật gật đầu nói: "Phu nhân không cần lo lắng, Thạch Hữu Thiên nói không sai. Ha ha! Đến địa phương kia, chỉ sợ bản thân phu nhân cũng không muốn trở về, còn phải cảm tạ ta." Thạch Hữu Thiên nghe được hai
mắt sáng lên.
Lý Hồng Nương vẫn có chút lo lắng đối với đứa con
lớn này, ánh mắt nhìn về hướng Thạch Tiểu Thiên, chỉ thấy Thạch Tiểu
Thiên mỉm cười gật đầu, lúc này mới yên tâm. Bà có chút xấu hổ nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Là ta lỗ mãng, tiên sinh đừng lấy làm phiền lòng."
Dược Thiên Sầu cũng không tính toán chuyện này với bà, khoanh tay nhìn mười
hắc y nhân che mặt ra dấu bằng mắt, mười người nhanh chóng tản ra, đem
từ trong ra ngoài phủ tướng quân tìm tòi hết một lần. Xác nhận sẽ không
còn bỏ sót ai sẽ để lộ tin tức, lại rất nhanh quay về nói với Dược Thiên Sầu không thành vấn đề. Sau đó mười người cùng phân tán ra xung quanh,
đem toàn bộ người và vật trong hậu hoa viên bao vây lại...
Dược
Thiên Sầu bỏ tay xuống, chậm rãi mở ra hai tay, từ trong thân thể hắn
trào ra đại lượng sương mù bàng bạc, chậm rãi lan tràn che khuất cả hậu
hoa viên. Một màn thần kỳ này làm tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc
mồm, nhất là Thạch Hữu Thiên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, thầm nghĩ, quả
nhiên là thần tiên có thể thôn vân thổ vụ trong truyền thuyết!
Sương mù bao phủ trong hậu hoa viên càng ngày càng đậm, cuối cùng đã đạt tới
nông nỗi gần trong gang tấc cũng không nhìn thấy rõ người, mọi người vừa cảm thấy thần kỳ, lại cảm thấy thần bí. Nhưng bọn hắn không hề hay
biết, lúc này bên trong hậu hoa viên phủ Trụ Quốc tướng quân đã hoàn
toàn trống rỗng...
Bên trong quân doanh biên thùy tây bộ, đã dùng vải bố bao vây cả một khối đất trống thật lớn. Đây chẳng qua sau khi
Thạch Văn Quảng nhận được thông tri của Dược Thiên Sầu, ra lệnh làm ra
chỉ trong nửa canh giờ. Bên ngoài, trong vòng trăm thước nghiêm cấm bất
luận kẻ nào tới gần, chỉ có hai cha con Thạch Văn Quảng đang đi tới đi
lui lo lắng.
Đúng lúc này, vài bố bị xốc lên, Dược Thiên Sầu cười híp mắt đi ra. Hai cha con nhanh chóng đi tới hành lễ, Thạch Văn Quảng
nhịn không được hỏi: "Tiên sinh, bên trong..."
Dược Thiên Sầu kéo màn vài, chỉ thấy bên trong sương mù tràn ngập dày đặc, căn bản không
nhìn thấy rõ đồ vật. Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy Dược Thiên
Sầu đưa ra một bàn tay, cổ tay áo như kinh ngư hút nước đem toàn bộ
sương mù dày đặc hút trở vào, bên trong khối đất trống dần dần hiển lộ
ra đám người cùng đồ vật chồng chất như núi, làm cho hai cha con trợn
mắt há hốc mồm, ai nha! Thiếu chút nữa ngay cả phủ tướng quân cũng đều
đưa đến!
Mà người bên trong vừa nhìn thấy rõ bốn phía, ban đầu
còn không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đợi khi nhìn thấy cha con Thạch
Văn Quảng, bên trong nhất thời nổ tung oa...
Dược Thiên Sầu cười
híp mắt bỏ đi, không quấy rầy người một nhà sum họp. Vừa rồi sở dĩ cần
phóng xuất ra sương mù dày đặc che giấu, cũng là bởi vì dọc đường cần ô
Thác Châu làm trung chuyển, hắn không muốn cho bọn họ biết bí mật ô Thác Châu, vừa lúc lợi dụng sương mù dày đặc làm ra vẻ huyền bí. Còn mười
tên đội viện đặc chiến đội bảo hộ trên dưới Thạch phủ, đã trở về đội ngũ khi trung chuyển qua ô Thác Châu.
"Lão đại!" Phía sau truyền đến tiếng gọi, Dược Thiên Sầu nhìn lại, nguyên lai là ba người Lăng Phong,
xem ra bọn họ cũng không muốn quấy rầy gia đình Thạch Văn Quảng sum họp.
Ba người đánh giá phong cành bốn phía biên thùy, vẻ mặt khi nhìn lại Dược
Thiên Sầu đã là vô cùng kính nể. Không tới phiên bọn hắn không bội phục, trong nháy mắt! Từ kinh thành xa xôi đã đi tới quân doanh tây bộ của
Thạch Văn Quảng, nhưng còn một lần duy nhất mang theo hết toàn bộ người
và vật nhiều như vậy, bậc thần thông như thế quả thật chỉ mới nghe lần
đầu!
Ba người đi theo hắn hướng tới lều lớn trung quân của Thạch
Văn Quảng, Lăng Phong vừa đi vừa cung kính hỏi: "Lão đại, sau này ba
chúng ta làm sao bây giờ?"
Binh lính thủ vệ lều lớn trung quân
nhìn thấy Dược Thiên Sầu, không hề ngăn trở để hắn đi vào. Sau khi tiến
vào lều, Dược Thiên Sầu cười nói: "Thạch tướng quân sắp xua binh thiên
hạ, sợ sẽ có người đối với bọn họ bất lợi, ba người các ngươi tạm thời
tiếp tục đi cùng Thạch Tiểu Thiên, phụ trách bảo hộ người nhà của bọn
họ. Đi thôi!"
Ba người nhiều ít có chút không quá tình nguyện,
nào được tốt như đi theo người có thần thông quảng đại như Dược Thiên
Sầu để tu hành, nhưng cũng không dám làm trái ý, ba người lại lui ra
ngoài.
Bên trong lều trung quân trống rỗng, Dược Thiên Sầu đi đến ngồi xuống ghế nguyên soái nhắm mắt, trong đầu đang suy tư kể hoạch đối phó Đại La Tông. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe bên ngoài
vang lên tiếng bước chân, hai mắt chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy Thạch
Văn Quảng vui tươi hớn hở bế tôn tử cùng cả nhà già trẻ đi vào. Người
một nhà sắc mặt vô cùng vui mừng, lúc nhìn về phía Dược Thiên Sầu vô
cùng cung kính, mọi người chưa từng được trải qua trường họp thần kỳ như vậy, khi nãy còn đang ở kinh thành, trong thời gian thật ngắn ngủi đã
đi tới nơi này, quả thực là quá thần kỳ. Ở trong mắt bọn họ, Dược Thiên
Sầu đã thành thần tiên sống.
Bất quá có vẻ như có người không cao hứng lắm, người đó là Thạch Hữu Thiên, vẻ mặt hắn có chút cứng ngắc.
Lúc nãy hắn vẫn còn ngây ngốc khờ dại cho rằng có thể được tới chỗ ở của thần tiên, khi thân còn ở trong vùng sương mù bao phủ thần tình vẫn
hưng phấn, ai ngờ lại đến nơi này, nhất thời có chút trợn tròn mắt.
Người một nhà sum họp thì cao hứng, nhưng vẫn có nhiều thất vọng...
Thạch Văn Quảng buông tôn tử trong tay, phất tay vén áo choàng, quỳ một gối
chắp tay nói: "Thạch Văn Quảng tạ ơn tiên sinh thành toàn, thật sự không biết làm sao hồi báo, xin nhận một bái của bổn tướng quân." Hắn vừa quỳ xuống, một nhà già trẻ cũng quỳ xuống.
"Tướng quân không cần đa
lễ, đứng lên đi!" Dược Thiên Sầu đứng lên, đi vòng qua bàn đến đứng đối
diện Thạch Văn Quảng, hờ hững cười nói: "Tướng quân còn nhớ rõ lúc đầu
ta đọc bài thơ kia cho ngươi nghe không!"
"Không dám quên." Lúc
này Thạch Văn Quảng hào khí can vân thì thầm: "Sơn cao lộ viễn khanh
thâm, đại quân túng hoành trì bôn. Thùy cảm hoành đao lập mã, duy ngã
Thạch đại tướng quân!"
Dược Thiên Sầu cười gật đầu nói: "Ta đã
tảo trừ nỗi lo cho tướng quân, mong tướng quân cũng nên thực hiện lời
hứa với ta mới tốt, sớm giúp thiên hạ dân chúng vượt qua những ngày
tháng yên ổn mới không uổng phí một phen tâm huyết của ta!"
Thạch Văn Quảng thành khẩn nói: "Tiên sinh yên tâm, hết thảy đã chuẩn bị đâu vào đấy, đại quân đã sẵn sàng xuất chinh."
"Chuyện đánh giặc người không chuyên môn như ta sẽ không nhúng tay vào, ta tin
tưởng bổn sự của tướng quân. Chỉ cần tướng quân dựa vào ước định trước
kia giữa hai ta buông tay đi làm là được." Dược Thiên Sầu nói xong chắp
tay nhìn mọi người nói: "Không quấy rầy một nhà chư vị sum họp, ta cáo
từ trước."
"Lão đại!" Thạch Tiểu Thiên sốt ruột hô.
Dược Thiên Sầu ngần ra: "Ngươi còn có chuyện gì?"
Thạch Tiểu Thiên khẩn cầu nói: "Ngươi đừng ném lại ta! Mang ta xông vào tu chân giới một lần a!"
Đúng lúc này Thạch Hữu Thiên cũng nhảy ra, cúi đầu khom lưng nói: "Tiên sinh, ngươi cũng mang theo ta đi với!"
Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn, không nhìn thẳng Thạch Hữu Thiên, lại nhìn chằm chằm Thạch Tiểu Thiên nói: "Xông cái gì mà xông, hiện tại tu vi
ngươi không kém, bảo vệ người nhà mới là chính đáng, ba người Lăng Phong sẽ giúp ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, chuyện đánh giặc ngươi thân là tu sĩ không được nhúng tay, nếu không ta không buông tha ngươi." Nói vừa
xong, cũng không cho Thạch Tiểu Thiên thêm cơ hội nói chuyện, thoáng
chốc biến mất trong lều lớn.
Người trong lều tìm kiếm khắp nơi,
lại không thể nhìn thấy bóng Dược Thiên Sầu. Thạch Tiểu Thiên tức giận
nhìn đại ca Thạch Hữu Thiên, không chuẩn chính do hắn phá hủy chuyện tốt của mình. Thạch Hữu Thiên có chút chột dạ nhược nhược tránh qua một
bên. Thạch Văn Quảng nhìn khấp bốn phía cảm khái nói: "Đúng là thần
nhân!"
Lỷ Hồng Nương dựa vào người hắn nói: "Cũng nhờ tiên sinh, nếu không người nhà chúng ta không biết đến khi nào có thể sum họp."