Nét thương tiếc trên mặt Bạch Tố Trinh ở trong nháy mắt hắn đứng lên đã
biến mất không còn nhìn thấy, gương mặt hiện ra nét tươi cười dịu dàng,
nhẹ giọng hỏi: "Sao lại ở đây một mình?"
"Trước cho ta ôm một cái, ta sẽ nói cho tỷ biết." Dược Thiên Sầu lộ ra vẻ cười gian.
Bạch Tố Trinh chỉ vào quần áo trớt sũng trên người hắn, thản nhiên cười lắc
lắc đầu, rồi lại nhẹ nhàng mở hai tay như chủ động muốn ôm. Dược Thiên
Sầu cạc cạc cười ôm nàng vào lòng, chui đầu vào vùng cổ non mềm của nàng hít một hơi thật sâu như hưởng thụ, hương thơm cơ thể nàng lan tỏa vào
phổi, nỉ non nói: "Thật là thoải mái, bộ ngực cũng rất co giãn, tìm một
cơ hội lột ra nhìn xem...
Bạch Tố Trinh cũng ôn nhu ôm hắn, mặc cho hắn nói lời khinh bạc, bản thân nàng cũng không lên tiếng.
Giữa đất trống trong khu rừng trúc dưới ánh trăng, hai người ôm nhau thật
chặt, có vẻ như vĩnh viễn cũng không muốn tách ra. Cảnh tượng duy nhất
không hài hòa chính là bên cạnh còn có một mộ phần cô linh linh.
Thật lâu sau đó, Dược Thiên Sầu mông lung thoải mái cơ hồ gần như ngủ đứng,
đột nhiên nghe được Bạch Tố Trinh ôn nhu hỏi bên tai: "Đến tế bái sư phụ của đệ?"
"n." Dược Thiên Sầu lúc này lười biếng không muốn đáp lời, chỉ ậm ừ bằng khoang mũi.
"Báo thù cho sư phụ của đệ rồi sao?" Bạch Tố Trinh hỏi.
"n." Dược Thiên Sầu vẫn chôn đầu trong cổ nàng bất động.
"Giết rất nhiều người?" Câu hỏi này của Bạch Tố Trinh có chút do dự.
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên đẩy nàng ra, nhìn mặt nàng, hiếu kỳ nói: "Làm sao tỷ biết?"
Bạch Tố Trinh thản nhiên cười, ánh mắt lóe lóe, muốn nói mình nhìn thấy hành động của hắn trước mộ phần của Hắc Tam Tư mà đoán được, nhưng nói đến
bên miệng lại sửa lời, trầm ngâm nói: "Ta nhớ được Đại La Tông không ít
người, nếu đệ quả thật báo thù, khẳng định phải giết không ít người."
Trong lòng Dược Thiên Sầu thầm gọi một tiếng "tri kỷ" nhưng mặt ngoài làm như chẳng có gì, nhún nhún vai kéo tay nàng nói: "Chúng ta đi dạo một
chút."
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng giữ chặt hắn, lắc đầu nói: "Đệ khó được dịp trở về, hay là đi bồi bồi Khúc Bình Nhi đi."
Dược Thiên Sầu liếc nhìn nàng, buông tay nàng ra, lấy ra một vò rượu bắn
thủng mộ lỗ nhỏ dưới đáy, dòng rượu trong suốt chảy dài xuống. Hắn đi
tới trước mộ phần, đem vò rượu đặt lên mộ bia, cười hắc hắc nói: "Lão
nhân, không giúp ông, ông chậm rãi uống." Rượu chảy dọc theo mộ bia tràn xuống.
Sau đó hắn cũng không nói một lời, đi đến bên người Bạch
Tố Trinh, mạnh mẽ kéo tay nàng, hai người tay nắm tay lẳng lặng xuyên
qua rừng trúc, chậm rãi đi tới, cũng không biết đã đi bao lâu, tóm lại
hai người không ai nói một câu. Hai người đi tới bên hồ nước, lại ngồi
xuống bãi cỏ ven bờ hồ. Dược Thiên Sầu lười nhác nằm xuống, đầu gối lên
trên đùi Bạch Tố Trinh nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, miệng ngậm cọng cỏ nhai nhai nhè nhẹ.
Bạch Tố Trinh thấy hắn nhai cỏ có vẻ
thú vị, nghĩ tới trâu ăn cỏ, vì thế không ngừng nhổ cỏ đổ lên trên người hắn, thẳng đến khi bụng hắn phồng lên như bà bầu, chính nàng cũng không nhịn được che miệng cười trộm. Nhất thời nổi lên lòng đùa nghịch, không ngừng dùng cỏ vùi lấp hắn...
Dược Thiên Sầu đang thất thần,
không hề phát hiện trên người mình chất đầy cỏ. Hắn nhìn bầu trời đầy
sao, trong đầu lại nghĩ tới mấy nữ nhân của mình, cuối cùng nghĩ tới
Nhan Vũ, vẻ mặt ngây ra, không biết nàng cùng Bách Mị Yêu Cơ ở Linh
Phương cốc thế nào?
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
Bạch Tố Trinh cũng đã phát hiện vẻ dị thường của hắn, rốt cục lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, lập tức phát hiện trên người mình phủ đầy cỏ, trợn mắt nói: "Mỹ nữ, tỷ có phải sợ bị người phát hiện ta và tỷ thông dâm, nên muốn đem ta hủy thi diệt tích?" Bàn tay hắn thọt vào
dưới hông Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nhột nhạt vặn vẹo thân hình, cười khanh khách như chuông bạc nói: "Không có, không có."
Dược Thiên Sầu buông tha nàng, tay lại chỉ vào trên mặt mình cười gian nói:
"Mưa sát gian phu là tội ác tày trời, bổn gian phu phạt nàng hôn ta một
cái."
"Sự trừng phạt không đạo lý, để ta suy nghĩ có nên chấp
hành hay không." Bạch Tố Trinh thật đúng là nghiêng đầu qua nghĩ nghĩ,
theo sau thấy nàng ôn nhu nhẹ nhàng hạ đầu xuống, đôi môi đỏ mọng mềm
mại chạm lên trán Dược Thiên Sầu, dừng lại thật lâu mới rời đi.
Dược Thiên Sầu đắc ý cười hắc hắc, ngồi dậy nói: "Ta phải đi, đừng nói cho những người khác ta trở lại."
Bạch Tố Trinh lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, khẽ gật đầu. Dược Thiên Sầu cười cười tự giễu, ôm lấy gương mặt Bạch Tố Trinh hôn một cái, liền
biến mất. Bạch Tố Trinh yên lặng ngồi bên bờ hồ một mình thật lâu, tỉnh
thoảng mang theo ý cười ôn nhu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, lại
nhìn đống cỏ phủ đầy, cuối cùng đứng dậy hốt một nắm cỏ vung lên đầy
trời, chính mình chậm rãi bay lên không xuyên qua nắm cỏ đang từ từ rơi
xuống như tuyết rơi, giống như Hằng Nga đuổi trăng, hướng Phiêu Miểu
Cung cao cao bay đi...
Dưới ánh trăng, Thuận Thiên Đảo lại có một vẻ phong tình khác, ánh trăng trên bầu trời đồng dạng chiếu ngược xuống Thiên Lý Hồ mênh mông bát ngát, làm cho người ta nghĩ lầm Thuận Thiên
Đảo đang phiêu phù trong nước cuồn cuộn ánh sao, vô cùng xinh đẹp. Phù
Dung cùng Tử Y nhìn mãi không chán, hai nha đầu ngây ngốc kề sát đầu vào nhau, nằm trên bãi cỏ ven hồ đếm sao, nhưng đếm tới đếm lui lại rối
loạn, vì thế lại bắt đầu từ đầu...Hành động của hai người cũng không
khác gì người nào đó đang ở chốn xa xôi.
Phía trên nóc nhà, Tất
Trường Xuân khoanh tay đứng nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt thâm thúy hữu thần. Lộng Trúc thích ý ngồi ngay bên cạnh, tấm tắc nói: "Ta nói lão
Tất, ngươi cũng chịu trở lại, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự đang canh
giữ chằm chằm trước cửa Cửu U Minh động, ta nói ngươi, thích gì không
tốt, lại cứ thích đánh nhau."
Tất Trường Xuân chậm rãi trả lời:
"Ta đã dặn Quỳ Vương bên ngoài Cửu U Minh động, nếu bên trong Cửu U Minh động lại có người trong Minh Giới đi ra, chỉ dẫn bọn hắn đến nơi này,
ta tùy thời phụng bồi."
"Ách...Ngươi điên tr." Lộng Trúc bật dậy, rốt cục vẻ thích ý biến mất, trong lòng còn sợ hãi nhìn chung quanh
nói: "Kẻ điên ngươi không sợ thì thôi, nhưng chúng ta lại không được,
vạn nhất cao thủ Minh Giới đột nhiên đến đây, chúng ta chẳng phải bị tai trơng?"
"Không cần lo lắng, chỉ cần trong Minh Giới có người đi
ra, ta liền biết trước, các ngươi cũng có thể rời đi." Ánh mắt Tất
Trường Xuân thu liễm, dừng trên người Phù Dung đang ngồi bên hồ đếm sao
trời, trầm mặc nói: "Lúc đi nhớ đem theo Phù Dung, đưa đến Tử Trúc Lâm
của ngươi."
Nghe xong câu nói phía trước của hắn, Lộng Trúc vừa
thả lỏng tâm trạng, nhưng nghe đến đoạn sau, trái tim lại treo cao lên,
hồ nghi nói: "Lão Tất, ngươi thành thật nói cho ta biết, nếu trong Minh
Giới xuất hiện cao thủ đứng đầu, có phải ngươi cũng không nắm chắc đánh
thắng?"
Tất Trường Xuân thản nhiên gật đầu nói: "Không sai, quả
thật không nắm chắc. Dù sao chúng ta chưa từng kiến thức qua cao thủ
chân chính của Minh Giới mạnh như thế nào, nhưng ta vẫn khát vọng một
trận chiến, đối thủ càng mạnh càng tốt, tốt nhất có thể đẩy ta vào tuyệt cảnh...Ta một mực tự mình tu hành, không có bất kỳ bắt chước, muốn tăng lên thực lực của mình lại không biết xuống tay từ đâu. Chỉ khi gặp
người càng mạnh hơn ta, càng mạnh càng tốt, chỉ khi trải qua một lần đem hết toàn lực đánh một trận chiến, ta tin tưởng có thể tìm được biện
pháp tăng lên thực lực của chính mình, đột
Phá đến cảnh giới mà ta muốn tìm kiếm."
Lộng Trúc nghe được trợn mắt há hốc mồm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt
nói: "Tu vi của ngươi đến trình độ này, còn có cơ hội tăng lên? Vậy..,
đó lại là cảnh giới thế nào?"
"Đạo đạo đạo..." Tất Trường Xuân hơi hơi trầm ngâm nỉ non nói: "Đạo.., đạo khả đạo.., phi thường đạo..."
Lộng Trúc nghe được u mê, đầu đầy mờ mịt nói: "Cái gì đạo khả đạo, phi thường đạo, lão Tất, ngươi nói cái gì rối loạn vậy?"
Nếu lúc này có Dược Thiên Sầu bên cạnh, hắn nhất định sẽ hoài nghi Tất
Trường Xuân có phải cũng xuyên qua tới hay không, đạo khả đạo phi thường đạo, đây không phải là câu nói trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử hay sao?
Tuy rằng hắn không thuộc hoàn toàn Đạo Đức Kinh, nhưng mấy câu mở đầu
vẫn có thể thuận miệng đọc ra.
Tất Trường Xuân chậm rãi lắc đầu
nói: "Chính ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy loáng thoáng đụng
chạm đến một điểm gì đó, nhưng vẫn mãi không thể hiểu được rõ ràng. Cho
nên cần đem hết toàn lực đánh một trận chiến, có lẽ trong nháy mắt đang
đại chiến là có thể lĩnh ngộ. Phương thức lĩnh ngộ tu hành của ta khác
với các ngươi, nếu ngộ đạo, tu vi sẽ đạt tới cảnh giới khác, so sánh với bây giờ có thể dùng câu "một trời một vực" để hình dung cũng không quá
mức."
"A...Lộng Trúc há hốc miệng, hắn quả thực đang hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không. Hiện giờ tu vi Tất Trường Xuân đã đủ
khủng bố, nếu đột phá đến cảnh giới mới, tu vi khủng bố bây giờ lại chỉ
còn như rác rưởi bùn đất, mà cảnh giới mới lại cao quý như mây. Một cái
trên trời, một cái dưới đất, có phương thức tu hành khác biệt thật lớn
như thế sao?
"Lão Tất, ngươi không phải đang nói đùa chứ?" Mặc dù Lộng Trúc biết Tất Trường Xuân sẽ không nói dối, nhưng vẫn nhịn không
được hỏi.
Tất Trường Xuân không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm lên
bầu trời đêm thì thào tự nói: "Có lẽ cảnh giới mới có thể làm cho ta
thay da đổi thịt đúc lại thân thế cũng nói không chừng..." Lộng Trúc
giống như hoàn toàn câm điếc, ánh mắt nhìn Tất Trường Xuân như nhìn quái vật.
Trong một khe núi bí mật cách Linh Phương cốc không xạ,
Dược Thiên Sầu đột nhiên hiện thân, bay lên đỉnh một đại thụ trên núi,
nhìn nhìn bốn phía, ánh mắt tập trung sơn cốc đèn đuốc nhấp nháy. Loại
đèn đuốc kia cũng không phải thật là đèn đuốc, mà là huỳnh thạch mà tu
sĩ thường dùng. Thật hiển nhiên, sơn cốc kia chính là Linh Phương cốc,
người thường không khả năng ở trong núi sâu sử dụng huỳnh thạch mà chỉ
có tu sĩ mới có thể dùng.
Sau khi phán đoán như vậy, đội viên đặc chiến đội tham gia trong hành động Tham Điểm đã bỏ lại một viên ngân
cầu gần Linh Phương cốc.
Lần này hắn tới là muốn nhìn xem Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ ở Linh Phương cốc ra sao. Còn nguyên nhân trọng yếu
nhất, chính hắn cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, muốn nói cho
Bách Mị Yêu Cơ hắn đã báo thù cho sư phụ Hắc Tam Tư, nhưng hắn không
biết Bách Mị Yêu Cơ đã biết chuyện này.
Kỳ thật bên người hai
nàng đều có hai viên ngân cầu hắn đã đưa cho họ lúc còn ở Tụ Bảo Bồn.
Hai nàng cũng không biết tác dụng của ngân cầu, kỳ thật Dược Thiên Sầu
vì muốn thuận tiện tìm các nàng nên mới đưa ra, hắn lại không muốn nói
cho hai nàng nghe rõ nguyên nhân hắn đưa tặng, kết quả làm cho hai nàng
tưởng lầm là một món quà có ý nghĩa kỷ niệm.
Hắn ở trong ô Thác
Châu nắm bắt được vị trí của hai người, vốn có thề dễ dàng xuất hiện
cạnh hai người, nhưng ngẫm lại nơi này còn có hai vị cao thủ Hóa Thần
kỳ, nếu xuất hiện quá đột ngột sẽ sản sinh hiểu lầm, dù sao đêm khuya tự tiện đi tới chỗ ngủ của người khác không phải là chuyện tốt, hơn nữa
còn là chỗ ở của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ rắm thí. Nói thật, từ khi ở Tụ
Bảo Bồn bị Lộ Nghiên Thanh phá hư chuyện tốt, hắn đối với vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ luôn tự cho là đúng này rất không hảo cảm. Lấy vẻ xinh đẹp
làm tư bản, đi phá hư chuyện tốt của người khác, đúng là mao bệnh, nếu
có bản lĩnh thì xuất ra bản lĩnh thật sự làm cho lão tử khâm phục đi...