Tinh Thần Châu

Chương 512: Chương 512: Điên cuồng trả thù






Mễ Như Sơn thần tình xanh mét, nhìn chằm chằm Trương Bằng, trầm giọng nói: "Dám ngụy biện ở trước mặt ta. Ta xem là ngươi đã chán sống rồi."

"Mễ cung phụng, lời này của ngươi không đúng rồi." Dược Thiên Sầu hừ hừ nói: "Hắn làm chuyện xấu không thừa nhận thì ta còn có thể lí giải. Nhưng đã làm chuyện tốt mà không thừa nhận, thì bản thân ta quả thực là không tin tưởng lắm đâu."

"Vật hợp theo loài, hai cái đồ vô sỉ, hôm nay các ngươi đừng mong rời được khỏi đây." Mễ Như Sơn hai mắt nhíu lại, không muốn tranh cãi cùng bọn hắn. Đột nhiên thân hình nhoáng lên, biến mất ở ngay trong tầm mắt mọi người.

Thuấn di! Mấy người cả kinh, Dược Thiên Sầu trong đôi mắt hiện lên một tia lãnh khốc, nhanh chóng xoay lưng, khí tức tập trung ở quanh thân Trương Bằng.

Trương Bằng cũng biết không ổn, hai vai rung lên, hộ thân cương khí nháy mắt phóng ra. Quả nhiên, trong khoảnh khắc Mễ Như Sơn đã xuất hiện ở trước mặt hắn, trực tiếp vung chưởng đánh ra. Dường như muốn dùng chiêu này để phá tầng cương khí hộ thể của đối phương.

"lớn mật!" Dược Thiên Sầu cơ hồ cũng xuất chưởng cùng một thời gian. Hung hăng quát lớn: "Hấp tinh đại pháp!"

Tu vi của Trương Bằng kém Mễ Như Sơn quá xa, toan muốn tránh, nhưng mà vẫn không tài nào thoát nổi. "Phanh" một tiếng, cương khí hộ thể liền bị đánh tan, cả người bay ngược về góc tường, một búng máu tươi phun ra trớt đãm áo ngực.

Văn Du Viễn mặc dù là Vương gia, nhưng dù sao cũng là phàm nhân, thấy cành này có chút điếng hồn. Nhóm tu sĩ không ngờ lại dám xuất thủ ở ngay trước mặt phàm nhân nhU Minh.

Mễ Như Sơn xuất chưởng công kích Trương Bằng xong, đảo mắt nhìn lại, thì đã thấy Dược Thiên Sầu đang hung hăng lao tới, dường như hắn muốn cùng mình ngạnh kháng. Hắn không khỏi cười lạnh, mau lẹ đảo ngược song thủ, lấy chưởng đối chưởng cùng với Dược Thiên Sầu.

Nhưng khi hai chưởng tiếp xúc nhau. Mễ Như Sơn bỗng nhiên giật mình cả kinh, cảm giác thân thể mình như muốn khô cứng lại, kinh mạch trong cơ thể cấp tốc co rút, chân nguyên căn bản là không cách nào chảy xuôi theo dòng.

Một làn khói trắng nồng đậm điên cuồng tản xuất ra từ trên người Mễ Như Sơn. Song thủ của Dược Thiên Sầu như miệng của Phệ Hồn Thú, điên cuồng đem tầng khói trắng nồng đậm kia hút vào trong lòng bàn tay.

Mễ Như Sơn toàn thân nhanh chóng héo khô, thoạt nhìn hình dạng phi thường khủng bố. Tân Lão Tam, Văn Phách cùng Văn Du Viễn ba người cả kinh trợn mắt há mồm.

Một chưởng Mễ Như Sơn chém ra, chưa đi hết đường mà đã tuyệt khí, chỉ thấy hắn dùng tàn hơi cuối cùng, phóng thẳng hai cánh tay giống như củi khô, bay ra khỏi ống tay áo.

Dược Thiên Sầu hơi nghiêng người, hai cánh tay lướt sát qua mặt, đánh trúng cửa lớn ngoài đại môn, dập nát thành từng mảnh vụn. Dược Thiên Sầu nhãn thần băng sương nhìn bộ xương khô, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đủ ngoan độc với chính bản thân mình ah!"

Lúc này, hình dáng bên ngoài của Mễ Như Sơn đã hoàn toàn thay đổi, thoạt nhìn chỉ còn lại da bọc xương, bộ dáng phi thường dọa người. Nhưng hắn vẫn không chịu

Ngã xuống, từ trên mặt hắn mơ hồ có thể phát hiện ra, diễn cảm hoảng sợ khủng bố cực điểm.

Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Trương Bằng đang chùi vết máu bên khóe miệng, chậm rãi đứng lên. Trong mắt hắn hiện ra một tia lãnh khốc, đi tới trước mặt Mễ Như Sơn nói: "Mễ cung phụng, ngươi động ai cũng được. Thế nhưng ngươi cố tình động vào người của ta, vậy thì ta cũng chẳng thèm cấp thể diện cho Hoắc Tông mình. Trừng phạt nho nhỏ này, xin ngươi chớ trách móc!" Theo sau Dược Thiên Sầu cúi xuống lấy túi trữ vật bên hông của hắn, vung mạnh tay lên, một chùm thanh hỏa nhanh chóng đốt Mễ Như Sơn biến thành tro tàn.

Mễ Như Sơn cứ như vậy tan vào hư không soa? Tân Lão Tam cùng Văn Phách đưa mắt nhìn nhau. Bốn chữ hấp tinh đại pháp khắc ghi dấu vết thật sâu ở trong đầu bọn hắn, quả thực là một cái pháp quyết khủng bố dị thường!

Dược Thiên Sầu ngoài mặt xem như không có chuyện gì, nhưng kì thật sau khi nghiệm chứng sự khủng bố của Thủy Quyết, thì trong lòng cũng đang âm thầm vui sướng không thôi. Bất quá hắn hiểu rõ, Mễ Như Sơn chết là do không thèm phòng ngự, hơn nữa chính mình đứng quá gần hắn, cho nên có thể vận dụng hết khả năng hấp thu của Thủy Quyết một cách hiệu quả nhất. Nếu không, chỉ sợ trận chiến sẽ không kết thúc nhanh chóng đến như vậy.

Chóng kiến Trương Bằng không làm sao. Dược Thiên Sầu hướng mấy người chắp tay nói: "Xin cáo từ!"

"Dược Thiên Sầu, ngươi đi đâu? Ta cũng muốn đi." Tân Lão Tam nhoáng tiến đến.

Dược Thiên Sầu chỉ về phía Trương Bằng nói: "Hắn bị thương rất nặng, ta muốn dẫn hắn đi chữa thương. Ngươi không cần đi theo giúp vui nữa đâu."

"Bị thương rất nặng sao?" Tân Lão Tam thần tình hồ nghi đánh giá Trương Bằng. Thoạt nhìnừông hắn cũng không có vẻ giống người bị thương ah! Theo sau lại dò hỏi: "Còn chuyện ngươi đáp ứng ta đến Linh Phương Cốc thì làm sao đây?"

"Yên tâm, ta người người thủ tín, chuyện đã đáp ứng nhất định là sẽ làm được." Dược Thiên Sầu khẳng định vỗ ngực nói. Thầm nghĩ, ta chẳng vì chuyện gì khác, mà chính là vì muốn xem qua thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trông như thế nào thôi nha.

Dược Thiên Sầu đang muốn xoay người rời đi. Lại chứng kiến vẻ mặt ảm đạm của Văn Phách cùng Văn Du Viễn nhìn đống tro tàn nằm trên mặt đất. Biết bọn hắn lo lắng điều gì, nên khẽ mỉm cười: "Người nào làm thì người đó chịu, nếu ta đã xuất thủ, các ngươi liền đem mọi chuyện cần thiết hướng lên trên đầu ta thôi. Nếu bọn chúng đến thăm dò, các ngươi liền nói cho bọn chúng biết là ai đã làm tất cả những chuyện này."

Nói xong liền mang theo Trương Bằng lăng không mà đi. Đề lại mấy người nhìn nhau im lặng không biết nói gì...

Trên đỉnh một ngọn núi trong ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu mang theo Trương Bằng đột nhiên xuất hiện. Trương Bằng nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy kì quái, sư phụ không đưa mình về quân doanh, mà đem mình tới nơi này để làm gì?

"Quỳ xuống cho ta!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên phát ra một tiếng quát chói tai.

Trương Bằng cả kinh, nương theo ánh trăng chỉ thấy sư phụ đang thần tình giận dữ nhìn mình chằm chằm. Cho nên hắn không nói hai lời, liền vội vàng quỳ xuống.

Dược Thiên Sầu nhìn hắn trầm giọng nói: "Trương Bằng, ta cảnh cáo ngươi, chuyện hôm nay phát sinh ở hoàng tộc Đại trơng Quốc, coi như bỏ qua. Nhưng có chuyện này ngươi phải ghi nhớ cho ta, đừng tưởng ngươi là tu sĩ mà muốn làm gì thì làm. Sư phụ ta chuyện gì cũng dám làm nhưng sẽ không bao giờ xuống tay đối với dân

Chúng bình thường. Nếu như sau này ta mà phát hiện ra ngươi reo rắc tai họa lên đầu dân chúng phàm nhân, ta sẽ có một ngàn phương pháp để khiến cho ngươi sống không bằng chết. Ngươi đã hiểu chưa?"

Trương Bằng điếng hồn nói: "Đệ tử hiểu rồi."

"Quan tổng giáo quan đang nghiên cứu kế hoạch tác chiến, nếu như thương thế của ngươi không có gì trờ ngại, thì mau quay về đơn vị, chuẩn bị nghe theo hiệu lệnh của ta." Dược Thiên Sầu thản nhiên nói.

"Tuân lệnh!" Trương Bằng nhãn tình sáng lên. Hắn thích nhất là làm những chuyện như thế này, cho nên búng người bay về phương hướng quân doanh.

Dưới ánh trăng, Dược Thiên Sầu lấy một khối ngọc điệp ra, đưa thần thức vào bên trong cẳn thận xem xét. Đây là bản đồ chỉnh thể của Đại trơng Quốc, cùng mười bảy tòa mỏ quặng linh thạch nằm trong lãnh địa của Hoắc Tông mình.

Kì thật những quặng mỏ linh thạch này, mỗi tháng sản lượng nhiều nhất cũng chỉ được mấy chục vạn thượng phầm linh thạch mà thôi. Tổng cộng mười bảy quặng, bất quá cũng là mấy trăm vạn. Điểm ấy linh thạch đã không còn tạo ra hứng thú gây chiến cho hắn nữa rồi. Lần này hắn không chỉ muốn đánh cướp linh thạch, mà mục đích chủ yếu chính là muốn phá hủy toàn bộ số quặng mỏ kia.

Hắn muốn trà thù Hoắc Tông mình, chính bởi vì lần trước người này đã đem nội dung trong ngọc điệp củã hắn, thông cáo đi ra ngoài, làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch nguyên bản của hắn. Hon nữa còn cùng mình đối lập, nếu như không báo thù, thì quả thực là khó tiêu trừ mối hận ở trong lòng. Mấy ngày hôm nay Dược Thiên Sầu ở lì trong Đại trơng Thành không đi, chính là đang chờ đợi tin tức của các thành viên phái ra thám thính quặng mỏ.

Huống chi chuyện ngày hôm nay Trương Bằng làm ra, Hoắc Tông mình nhất định sẽ phi thường tức giận, cũng bời vậy mà phân tán lực chú ý tới những chuyện khác. Để cho Dược Thiên Sầu có nhiều thời gian triển khai kế hoạch tác chiến lần này.

Sau khi thăm dò tình huống của mười bảy tòa quặng mỏ xong. Trong ô Thác Châu, mười bảy chi đội cũng đang chờ giờ xuất phát.

Khi Dược Thiên Sầu quay về, liền truyền ra mệnh lệnh khỏi hành. Theo sau phân biệt, đưa mười bảy chi đội tới mỗi điểm đã thám thính trước ở mỗi một quặng mỏ.

Mười bảy tràng huyết tình cứ như thế, âm thầm triển khai. Những thành viên của Đặc Chiến Đội quà nhiên không bỏ sót một tên nào, dựa theo mệnh lệnh giết và cướp sạch của Dược Thiên Sầu mà thi hành.

Cuối cùng trước khi rút quân, thành viên Đặc Chiến Đội còn ném rất nhiều Phá Cương Phù xuống bên dưới quặng mỏ. Bên dưới lòng đất không ngừng rung chuyển lên từng trận dữ dội, thẳng đến khi toàn bộ thông đạo của các quặng mổ hoàn toàn sụp đổ, thì bọn hắn mới dừng tay.

Sau khi âm thầm công phá mười bảy quặng mỏ linh thạch thành công tốt đẹp. Đưa quân về trong ô Thác Châu xong. Dược Thiên Sầu đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn một tòa quặng mỏ linh thạch ngổn ngang đất đá ở bên dưới, khẽ cười lạnh nói: "Hoắc Tông mình, không phải là ngươi rất thích đùa giỡn sao? Vậy từ hôm nay trở đi, lão tử sẽ chơi đùa cùng ngươi một hồi!"

Khi Dược Thiên Sầu ròi đi, trong mánh hỗn độn ở bên dưới, thấp thoáng trông thấy một lá cờ hình tam giác màu đen, đang tung bay phấp phới...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.