Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi giật mình, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Bằng cần trọng như vậy. Hắn khoát tay kêu Trương Bằng vào trong nội phòng, về phần Tân Lão Tam có cao hứng hay không, thì căn bản cũng không phải là chuyện mà hắn quan tâm đến.
Trương Bằng có vẻ như vẫn còn sợ người khác nghe lén. Liền dựa vào tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, miễn cưỡng bố trí ra một cái kết giới cách âm. Theo sau vò đầu gãi tai nhìn Dược Thiên Sầu, nhưng không biết phải mở miệng giải thích như thế nào thì mới tốt.
Dược Thiên Sầu cao thấp đánh giá hắn, cau mày nói: "Ngươi vừa làm cái gì thế? Có chuyện gì thì mau nói đi, khuya hôm nay ta còn chuyện quan trọng đi làm."
Trương Bằng cắn chặt răng, rốt cuộc kiên trì đem chuyện đã xảy ra nói cho Dược Thiên Sầu nghe.
Dược Thiên Sầu càng nghe miệng càng mở lớn, sau khi nghe xong thì dở khóc dở cười, giương ngón tay cái lên nói: "Ta tưởng rằng mình đã đủ hỗn đản rồi, không nghĩ tới bản thân ngươi còn giỏi hơn cà người làm thầy như ta. Cư nhiên lại dám làm nhục công chúa ở ngay trong tiểu viện hoàng cung. Ngươi đúng là kẻ không biết sợ chết ah! Ngươi có biết trong hoàng cung có ba lão già Độ Kiếp hậu kỳ trấn thủ hay không? Nếu như bọn chúng phát hiện ra, đem ngươi đánh chết tại đương trường, thì người khác cũng không thể nói được cái gì đâu."
Trương Bằng xấu hổ cúi đầu lầm bầm: "Là sư phụ kêu ta, mau chóng đẩy công chúa lên giường ah!"
"Ta nói qua những câu khốn khiếp như thế khi nào nhỉ?" Dược Thiên Sầu trắng mắt chối đây đẩy.
Trương Bằng ủy khuất nói: "Sư phụ, ngài thử nghĩ lại xem?"
"Ta phi! Rõ ràng là ngươi làm ra. Hiện giờ lại đổ vấy tội lên trên người sư phụ. Ta làm sao lại thu một tên đệ tử cầm thú như ngươi chứ! May mắn ta đã lường trước được tình hình, nên trước mặt mọi người xung quanh không cho ngươi kêu ta là sư phụ, bằng không giờ này thể diện của ta đều sẽ mất hết ah! Hổ thẹn ah!" Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói.
"Sư phụ, ta biết sai rồi." Trương Bằng vò đầu nói: "Chuyện này không thể giấu được bao lâu, sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta phát hiện ra. Sư phụ, không bằng chúng ta bỏ trốn đi?"
"Ít nói nhảm thôi, sư phụ ta xưa nay làm chuyện gì cũng đều đường đường chính chính, làm sao mà phải chạy trốn đây hả?" Dược Thiên Sầu vỗ vai Trương Bằng an ủi: "Ngươi tự chuốc lấy phiền toái, chính ngươi giải quyết đi. Không phải ngươi đã chiến thắng trong lần đại hội tỷ võ kia sao? Công chúa sớm muộn gì cũng đều là người của ngươi. Thử ngựa phối yên trước cũng không có quan hệ gì, ngươi dứt khoát ở lại Đại trơng Quốc làm phò mã thì giải quyết xong rồi."
Trương Bằng nghe vậy nhất thời nóng nảy: "Sư phụ, ngươi nói không giữ lời ah! Ngươi nói, ngủ cùng công chúa cũng không nhất định phải làm phò mã ah!"
"Câm miệng cho lão tử. Ta nghiêm trọng cảnh cáo ngươi, sư phụ ta chưa bao giờ nói qua những câu như vậy. Ngươi không nên vu khống nhân phẩm sư phụ của ngươi ah!" Dược Thiên Sầu hung hăng mắng Trương Bằng xong, liền sờ sờ cằm thầm nhủ: "Mẹ nó! Không phải là ngủ với nữ nhân thôi sao. Có cái gì mà không thể được. Nếu là nữ nhi của dân chúng bình thường. Ngươi dám làm như vậy, ta lập tức sẽ phế bỏ ngươi luôn. Nhưng còn nữ nhi của hoàng đế.., dù sao hoàng đế cũng có nhiều lão bà, nói vậy hẳn là cũng không ít nữ nhi đâu."
Trương Bằng hung hăng ngẩng đầu lên, hư nhược nói: "Sư phụ.., ý của ngài là..."
"Đừng tưởng lão tử hoảng sợ mà nảy sinh ác tâm." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, hậm hực nói: "Nữ nhi của hoàng đế thì đã làm sao. Làm cũng đã làm rồi, có sư phụ ở đây, ngươi không cần phải sợ."
Nói xong Dược Thiên Sầu hiên ngang đi ra ngoài.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng, Triệu Hằng đang uống canh giã rượu, thì thái giám tổng quản khuôn mặt căng thẳng bước vào. Hướng đám thái giám trong phòng ra hiệu một cái ánh mắt, làm cho bọn hắn lui xuống. Theo sau, Triệu Hằng nhìn thái giám tổng quản, không nóng không lạnh hỏi: "Có chuyện gì?"
Thái giám tổng quản ghé miệng qua, nhẹ giọng nói bên tai vài câu. Triệu Hằng rốt cuộc không thể ngồi yên, hung hăng đứng lên. "Ba" một tiếng, cái chén trong tay rơi xuống sàn nhà.
"Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!" Triệu Hằng điên cuồng gào rít, sải bước chạy nhanh đi ra ngoài.
Đến cấm viện hậu cung, sau khi đem tin tức báo cho huynh đệ Mễ thị xong, ba huynh đệ Mễ thị lúc này cũng giận tím mặt, lại có người dám ở trước mặt bọn hắn, đem công chúa chơi trò bá vương ngạnh thương cung. Chuyện này mà truyền đi ra ngoài, không bị thiên hạ cười cho rụng răng mới là chuyện lạ. Đây rõ ràng là không đem ba huynh đệ bọn hắn nhìn vào trong mắt, rõ ràng là không đem Quang Chiếu Phong để vào trong mắt.
"Ba vị cung phụng, ta biết Văn gia Bích Uyển Quốc ở tu chân giới địa vị siêu phàm, nhưng khẩu ác khí ngày hôm nay, bổn hoàng quả thực là không thể nào nhịn được, khẩn cầu ba vị cung phụng hãy làm chủ cho bổn hoàng." Triệu Hằng thần tình phẫn nộ chắp tay nói. Hắn đã hạ quyết tâm, nếu ba vị cung phụng không chịu xuất đầu, hắn sẽ điều động đại quân bao vây tiễu trừ sứ quán của Bích Uyển Quốc.
Mễ Như Sơn trầm giọng nói: "Tam nha đầu kia, chúng ta nhìn nó lớn lên từng ngày. Phần công đạo này tự nhiên chúng ta sẽ đòi về giúp nàng."
Mễ Như Sơn quay đầu sang hai bên phân phó: "Các ngươi canh chừng xung quanh, ta đến sứ quán Bích Uyển Quốc một chuyến." Dứt lời nhanh chóng lao vút lên không mà đi.
Đám người Bích Uyển Quốc say khướt trở lại sứ quán xong, thì đều tự tản đi, Văn Du Viễn cùng Văn Phách vào trong đại đường, liền nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang nhàn nhã ngồi ở trên vị trí chính đường. Trương Bằng thần tinh sầu muộn đứng ở một bên, Tân Lão Tam thì đang ngó đông nhìn tây.
Văn Phách đi tới chắp tay nói: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?" Ngữ khí phi thường cung kính, từ ngày tận mắt chứng kiến qua Dược Thiên Sầu đại chiến hùng phong, bản thân hắn không thể không bội phục cho được.
"Ha ha! Cũng không có chuyện gì." Dược Thiên Sầu đứng lên cười nói: "Quấy rầy nhiều ngày, chúng ta đến cáo từ hai vị mà thôi."
Văn Du Viễn cùng Văn Phách không khỏi lo lắng đưa mắt nhìn nhau, cau mày nói: "Trương Bằng cũng đi cùng tiên sinh sao?"
"Đó là tự nhiên, ở đây ăn chơi không trả tiền, hai người chúng ta cũng rất là ngượng ngùng."
"Tiên sinh cũng biết Trương Bằng đã chiếm lấy danh đầu trong đại hội tỷ thí, mấy ngày nữa là sẽ cử hành nghi thức đăng quang phò mã của Đại trơng Quốc. Nếu hắn đi rồi, Bích Uyển Quốc ta như thế nào hướng Đại trơng Quốc công đạo đây?" Văn Phách phiền muộn nói.
"A! Chuyện làm phò mã chỉ sợ là không được nữa rồi, người này đêm qua vừa làm một vài chuyện không hay ho." Dược Thiên Sầu vô cùng tiếc hận, đem xì căng đan của Trương Bằng nhẹ nhàng kể ra.
"A" Văn Phách cùng Văn Du Viễn nhất thời trợn tròn mắt. Tân Lão Tam cũng quay đầu nhìn sang Trương Bằng. Thầm nghĩ, chẳng trách vừa rồi hắn chạy vội vàng về không nói gì, hóa ra là xảy ra chuyện như này. Đây không phải là giáng một cái tát vào mặt của Hoắc Tông mình hay sao!
"Vốn chọc phải tai họa, chúng ta có thể quay đầu bỏ đi, nhưng ngẫm lại, thì vẫn phải báo cho Văn gia các ngươi một tiếng, để các ngươi sớm chuẩn bị tinh thần ứng phó xuống." Dược Thiên Sầu nao nao nói.
Văn Du Viễn thần tình xám như tro tàn, Trương Bằng báo danh là do một tay hắn thu xếp. Nếu vì chuyện này mà hai nước trở mặt, hắn như thế nào quay về hướng quốc chủ công đạo. Văn Phách thần tình run rẩy nói: "Sớm làm chuẩn bị? Chuẩn bị như thế nào? Nếu tiên sinh mang Trương Bằng đi rồi, chỉ sợ chúng ta không thể quay về Bích Uyển Quốc được nữa."
"Ha ha! Thân làm hậu bối của cao thủ đệ nhị thiên hạ, mà còn phải sợ phiền phức hay sao?" Dược Thiên Sầu lắc đầu, theo sau hồ nghi nói: "Chẳng lẽ Văn Thụy tiền bối không đem chuyện phát sinh ở Bích Uyển Quốc nói cho các ngươi biết ư?"
"Không có." Văn Phách lắc đầu, trong miệng tuy muốn hỏi, nhưng lại không dám
Hỏi.
Dược Thiên Sầu trịnh trọng: "Khó trách các ngươi lại như thế. Các ngươi căn bản là không cần phải sợ Đại trơng Quốc tìm các ngươi gây phiền toái. Bởi vì lão tổ tông Văn Lan Phong của các ngươi đã xuất quan rồi."
"A!" Văn Phách cùng Văn Du Viễn chấn kinh. Lão tổ tông bế quan trăm năm đã đi rạ, chuyện quan trọng như thế này, chẳng trách Văn Thụy lão cung phụng liền vội vàng quay trở về Bích Uyển Quốc.
"Ài! Nói như vậy, nếu bọn hắn tìm các ngươi gây phiền phức. Các ngươi cứ việc đem danh đầu của lão tổ tông các ngươi mang ra, bọn chúng cũng sẽ không dám làm gì các ngươi đâu. Cáo từ!" Dược Thiên Sầu chắp tay nói xong, xoay người muốn đi.
Vốn hắn định đi luôn. Nhưng ngẫm lại cũng không thể quá mức vô sỉ. Nhiều ít cũng nên thông báo cho người ta một tiếng, thuận tiện vẽ cho người ta một con đường sáng.
Nhưng cũng vi thế mà bọn hắn chậm trễ hành trình của chính mình. Hiện giờ muốn chạy dường như là đã hơi muộn rồi. Mấy người đồng thời cảm nhận được một đạo thần thức xẹt qua. Theo sau, thân ảnh Mễ Như Sơn đã lặng im không một tiếng động xuất hiện ở trong đại đường, ánh mắt sắc bén như chim trng, gắt gao nhìn về phía Trương Bằng.
Dược Thiên Sầu cũng nhìn về phía Trương Bằng. Dường như đang ra hiệu, người ta nhìn ngươi chằm chằm như thế, rõ ràng chính là vì ngươi mà tới đây ah!
Trương Bằng không nói gì, chuyện này phát sinh là ngoài dự tính!
Văn Phách cùng Văn Du Viễn đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới đối phương đã nhanh chóng chạy đến đây rồi.
Tân Lão Tam thấy chuyện này không quan hệ đến mình, nên cũng không có mở miệng.
"Ha ha." Dược Thiên Sầu cười nói: "Mễ đại cung phụng quang lâm, chẳng biết có chuyện gì điểm giáo hay không ah?"
Mễ Như Sơn không quản tới hắn, chỉ tay về phía Trương Bằng, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi theo ta."
Dược Thiên Sầu nhíu mày, hướng Trương Bằng khoát tay, ra hiệu cho hắn không cần lên tiếng. Lúc này trầm giọng nói: "Mễ cung phụng quả nhiên là uy phong. Ngươi kêu người khác đi theo ngươi. Chẳng lẽ ngươi không cần biết, người ta có nguyện ý hay không sao?"
"Dược Thiên Sầu, chuyện này không tới phiên ngươi nhúng tay vào. Ngươi cũng không cần quản nhiều chuyện làm gì. Tốt nhất là suy ngẫm xem, làm sao bảo trụ nổi cái mạng nhỏ của ngươi đi! Đại trơng Thành không có khả năng cho ngươi trốn tránh cả đời được đâu." Mễ Như Sơn mặt không đổi sắc nói.
"Cái mạng nhỏ này, ta tự biết làm chủ, không cần người khác phải quan tâm. Nhưng thật ra là ngươi, ngươi muốn mang người của ta đi, thì cũng phải hỏi qua xem ta có đồng ý hay không mới được." Dược Thiên Sầu không khách khí nói.
Năm xưa Thanh Nồ lão tổ đến Phù Tiên Đảo tìm mình vấn tội, Quan Uy Vũ không dám rên lên một tiếng nào, để cho hắn cảm thấy trái tim băng giá. Hiện giờ đệ tử của mình phạm sai lầm, nếU Minh lảng tránh, vậy cũng không cần phải lăn lộn ở trong tu chân giới này nữa.
"Bích Uyển Quốc, từ khi nào đã trở thành người của ngươi?" Mễ Như Sơn híp mắt nói.
Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Khi nào thành người của ta thì ngươi không cần quan tâm, chẳng lẽ mọi chuyện đều muốn ta hướng ngươi thưa bầm sao? Bản thân ta muốn hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đem hắn đi?"
"Ngươi hỏi xem, chính hắn đã làm chuyện tốt gì?" Mễ Như Sơn tàn khốc nói.
"Nga!" Dược Thiên Sầu quay đầu lại hỏi: "Trương Bằng, ngươi làm chuyện tốt gì sao?"
Trương Bằng hiểu ý lắc đầu đáp: "Ta không có làm chuyện gì."