Dược Thiên Sầu không nói hai lời, đem thủ trạc* đeo vào cổ tay, theo sau nhanh chóng nhắm mắt nội thị...
Ủa...Nguyên bản hồng châu và hắc châu luôn quay xung quanh Nguyên Anh. Nhưng lúc
này không hiểu vì nguyên nhân gì, mà lại đứng yên bất động. Lúc trước
chân nguyên bên trong đan điền cũng vận chuyển bình quân theo hai viên
trân châu. Nhưng lúc này, dường như đã mất đi lực tác hưởng, nên cũng
phiêu phù tán loạn ở bên trong đan điền.
Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Dược Thiên Sầu đối với trạng huống dị thường này không biết
nên làm như thế nào cho đúng. Bởi vì tình huống bên trong đan điền của
mình cùng người khác hoàn toàn bất đồng, ngay cả khi kiếm người thỉnh
giáo cũng đều không thể. Trước nay, Dược Thiên Sầu vẫn luôn duy trì kế
sách bất biến ứng vạn biến, cho nên cũng không dám cường ngạnh quấy
nhiễu sự vận hành bên trong đan điền. Trước tiên phải quan sát cẳn thận
rồi mới dám tính toán.
Đột nhiên, hắn giống như nhìn thấy Nguyên
Anh tựa hồ đang co giật, ngay tức thì lực chú ý tập trung lên trên người Nguyên Anh. Chỉ thấy khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Nguyên Anh dần dần đỏ bừng, đầu hơi nâng lên hạ xuống, lặp lại nhiều lần như thế. Tiếp
theo chân tay cũng giật lên vài cái. Nhìn tình huống này, tựa hồ như nó
đang bị cái gì ngăn cản, không thể hô hấp...
Dược Thiên Sầu có
chút luống cuống. Chẳng lẽ độc tính trong Thất Thải Mê Vụ đang phát tác
sao? Nếu Nguyên Anh bị độc chết, vậy tu vi của ta chẳng phải là cũng bị
phếu?
Đang không biết phải làm sao. Thì lúc này, Nguyên Anh bỗng
dưng ngẳng đầu há hốc miệng ra. Ngay sau đó trong mũi phun ra một luồng
bạch quang mờ ảo như sương khói. Tiếp đó Nguyên Anh mới thoải mái hít
vài ngụm chân khí, dần dần bình tĩnh trở lại.
Dược Thiên Sầu
thoáng an tâm xuống. Chỉ cần Nguyên Anh không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Lực chú ý liền chuyển sang luồng bạch quang đang phiêu tán trong đan
điền. Không hiểu nó là cái gì, mà lại ngăn cản nhịp hô hấp củã Nguyên
Anh trong đan điền mình.
Đúng lúc này, theo Nguyên Anh khôi phục
trạng huống bình thường, thì hai viên trân châu dừng ở trên vùng thắt
lưng Nguyên Anh. Lại bắt đầu chậm rãi xoay tròn...
m dương động, khí tượng sinh! Chân nguyên tán loạn bên trong đan điền cũng dần dần chuyển động theo ngay sau đó.
Lúc này bạch quang trong đan điền cũng bị chân nguyên vận chuyển, làm cho
hạn chế tốc độ. Rốt cuộc Dược Thiên Sầu đã nhìn thấy rõ dung mạo của nó. Nguyên lai chính là một viên tinh châu màu trắng, hình dáng cùng hồng
châu và hắc châu giống nhau. Chẳng qua chỉ là màu sẳc bất đồng hơn mà
thôi.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới tỉnh ngộ. Hóa ra lúc trước
Nguyên Anh hít phải Kim Nguyên Tố cho nên mới sinh ra kết quà như vậy.
Bất quá Dược Thiên Sầu không hiểu đầu óc nó có ván đề gì không? Tiểu
Hồng cùng Tiểu Hắc người ta vừa ra đòi liền ngoan ngoãn như vậy, thành
thành thật thật xoay chung quanh Nguyên Anh vận chuyển chân khí. Còn nó
thì lại nghịch ngợm như quỷ, thiếu chút nữa là đã hại chết Nguyên Anh
ah!
Bất quá, nếu Tiểu Bạch ngang bướng, thì cũng không thể nào
chống cự nổi chiều hướng phát triển. Khi chân nguyên xoay tròn sinh ra
lực ly tâm, dần dần đẩy nó hướng về phía bên cạnh Nguyên Anh. Bỗng dưng
đụng trúng phải Tiểu Hồng, nhất thời Tiểu Hồng tỏa ra hồng quang sáng
rực.
Tiểu Bạch dường như bị kinh hoảng, nhanh chóng lùi ra xa,
không ngờ lại bị chân nguyên đầy ngược trở về. Vì thế Tiểu Bạch đụng
trúng phải Tiểu Hắc, nhất thời Tiểu Hắc cũng tản xuất ra hắc quang chói
lọi, ra vẻ như đang cảnh cáo Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hoảng hốt lùi
ra phía sau, nhưng lại không chạy thoát nổi lực đẩy của chân nguyên. Rơi vào đường cùng, nó nhẹ nhàng cắm ở giữa Tiểu Hồng và Tiểu Hắc. Theo sau cũng tản mát ra bạch quang yếu ớt. Giống như đang muốn nói: "Ta cũng có thể phát sáng nha, các ngươi phải cấp cho ta một vị trí thôi!"
Hồng châu cùng Hắc châu nhìn thấy Bạch châu cũng phát ra hào quang sáng
chói. Lúc này liền xoay tròn, dần dần nhích lại gần nhau. Rốt cuộc
nhường ra một chỗ cấp cho Bạch Châu. Khoảng cách giữa ba viên trân châu
nhất thời biến thành bình quân, đã hình thành nên xu thế tựa như kiềng
ba chân, đang quay tròn xung quanh ở vùng thắt lưng của Nguyên Anh.
Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi hiếu kỳ, ba khỏa trân châu này dường như có linh tính ah!
Ngay khi Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở ra, tưởng rằng sự tình cứ như vậy là
xong rồi. Thì ba viên trân chân càng lúc càng phát ra quang mang đại
thịnh, Hồng - Hắc - Bạch tam sắc hòa vào lẫn nhau, đem Nguyên Anh đang
ngồi khoanh chân mà bao trùm lên. Đồng thời tốc độ xoay tròn của ba viên trân châu cũng càng lúc càng nhanh. Dường như có điểm hưng phấn quá độ
vì có bằng hữu mới gia nhấp liên mình.
Ba tên này rất nghịch ngợm nha! Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười, thế nhưng chẳng bao lâu sau hắn lại
cười không nổi. Phát hiện ra dường như có điều bất ổn. Ba tên này nghịch ngợm có điểm quá mức, vì thế chân nguyên trong cơ thể bị hòa trộn thành trạng thái cuồng phong, dần dần vây kín lấy Nguyên Anh. Lúc sau đã
không còn nhìn thấy bóng dáng Nguyên Anh đâu cả, chẳng biết Nguyên Anh
có xảy ra chuyện gì hay không?
Mẹ kiếp! Ba tên vương bát đản
không hiểu đang muốn làm trò quỷ gì nữa! Dược Thiên Sầu hai mắt nhắm
nghiền, trên đầu đã tản xuất ra mồ hôi lạnh. Theo ba viên trân châu xoay chuyển càng lúc càng nhanh. Thì bên trong đan điền cũng không còn thứ
gì để chúng nó hút lấy. Kết quả, ở dưới hấp lực khiến cho đan điền chậm
rãi thu nhỏ lại.
Ta kháo! Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng
này thì không khỏi hoảng hốt. Thò tay vào trong chiếc rương lớn ở bên
cạnh, lấy ra mấy chục khối thượng phẩm linh thạch, hấp thu vào trong đan điền.
Nhưng điểm ấy linh khí cũng chưa đủ để ba viên trân châu
nhét vừa khẽ răng. Dược Thiên Sầu không dám chậm trễ, nếu không sẽ đau
điếng người ah!
Hắn nhanh tay nắm lấy vài khối thượng phẩm linh thạch. Đáng tiếc vẫn không thỏa mãn cho khẩu vị của ba tên vương bát đản kia.
Theo sau, hai viên Cực Phẩm Linh Thạch được lấy ra, linh khí sung mãn theo
kinh mạch cuồn cuộn chảy về đan điền. Một loại cảm giác thanh mát bỗng
nhiên quanh quần ở bên trong đan điền, khiến cho Dược Thiên Sầu khẽ rên
lên.
Nhưng mà cảm giác thư thái không được bao lâu. Thì linh khí
của hai khối Cực Phẩm Linh Thạch trong tay giống như bị tháo cống. Đảo
mắt một hồi liền đã suy kiệt.
Dược Thiên Sầu luống cuống, hai tay tiếp tục nắm lên hai khối Cực Phẩm Linh Thạch, điên cuồng trung chuyển
vào bên trong đan điền. Lúc này bản thân hắn chỉ hận là không đủ linh
khí để dìm chết ba tên vương bát đản tham ăn kia. Bất quá ba viên trân
châu vẫn làm theo chính kiến riêng của mình!
Vì thế song phương
xảy ra tranh chấp. Dược Thiên Sầu phàm là linh thạch trong tay vừa cạn,
liền nhanh chóng bổ sung thêm. Còn ba viên trân chân thì vẫn điên cuồng
hấp thu linh khí, chuyển hóa thành chân nguyên xoay chung quanh Nguyên
Anh.
Lúc này Dược Thiên Sầu căn bản là không biết đã trải qua bao nhiêu lâu thời gian. Tóm lại gần một vạn khối Cực Phẩm Linh Thạch ở
trong chiếc rương lớn kia, đã bị hắn hấp thu hết. Điều này cũng thuyết
mình là hắn đã hấp thu hết gần một ức Thượng Phẩm Linh Thạch ah!
Bất quá ba viên trân chân vẫn không ngừng lưu chuyển. Dược Thiên Sầu cắn
răng, theo trong rương lấy ra hai khối Thần Phẩm Linh Thạch, nắm chặt
trên tay. Hai khối
Linh thạch màu đen này ần chứa số lượng linh
khí khó có thể phỏng đoán là bao nhiêu. Hắn vừa hấp thu một cái, linh
khí sung mãn bỗng nhiên lao thẳng vào kinh mạch, làm cho cả người hắn
bành trướng như muốn căng phồng lên.
Nhịn cơn đau nhức do linh
khí sung mãn dồi dào cọ xát vào thành vách kinh mạch, Dược Thiên Sầu
chậm rãi kiềm chế tốc độ hấp thu, liên tục không ngừng rót linh khí vào
bên trong đan điền.
Hai khối Thần Phẩm Linh Thạch ở trong tay
Dược Thiên Sầu, theo thời gian trôi qua cũng biến đổi màu sắc. Từ màu
đen nguyên bản, dần dần biến thành màu tím. Từ màu tím chậm rãi chuyển
thành màu xanh đạm, tiếp đó là màu hổ phách, mãi đến cuối cùng thì mới
biến trở thành màu sắc tro tàn!
Đợi sau khi hai khối Thần Phẩm
Linh Khí hoàn toàn bị hấp thu, thì tốc độ xoay chuyển của ba viên trân
châu cũng dần dần chậm lại. Đến cuối cùng thì đứng yên, quang mang ba
màu cũng chậm rãi thu liễm. Chúng nó dường như đã chơi mệt mỏi, lại
dường như là đang chờ đợi một điều gì đó phát sinh.
Chân nguyên
tập trung quay chung quanh Nguyên Anh cũng bắt đầu tản ra. Khỏa Nguyên
Anh theo sau liền xuất hiện ở trước mắt Dược Thiên Sầu...Thế nhưng khiến cho hắn kì quái nhất chính là, vốn Nguyên Anh chỉ mang hình dáng của
một bào thai sơ sinh. Nhưng lúc này đã trở thành một cái tiểu nam hài bộ dáng khờ khạo. Tuy rằng dung mạo vẫn như cũ, nhưng kích thước đã phát
triển cao lớn hơn.
Trong khi Dược Thiên Sầu còn đang ngạc nhiên
quan sát, thì tiểu nam hài bỗng nhiên thân duỗi tứ chi, ngập dài một
cái, hai mắt chậm rãi mở ra, tò mò đánh giá bốn phía chung quanh. Bất
thình linh đôi mắt hắc bạch phân mình kia, bỗng dưng nhìn về phía thần
thức của Dược Thiên Sầu.
Di! Nó có thể nhìn thấy thần thức của
ta? Dược Thiên Sầu cảm giác như đang có hai con mắt nhìn chằm chằm vào
mình. Vì thế thử kéo thần thức ra phía sau. Kết quả nam hài vẫn xoay đầu lại nhìn hắn. Sự thật đã chứng minh, tiểu nam hài này quả nhiên là có
thể nhìn thấy thần thức của hắn.
Hai người nhìn nhau hồi lâu,
tiểu nam hài kia dường như cảm thấy mệt mỏi, vươn tay lên che miệng ngập một cái. Theo sau liền khoanh chân ngồi xuống, hít vào một hơi thật
sâu.
Một luồng linh khí màu trắng xen lẫn chân nguyên bị tiểu nam hài hít vào, đến khi phun ra thì đã muốn biến thành một tia chân nguyên thực chất màu nùng trắng. Nó cứ như vậy mà lặp đi lặp lại nhịp hô hấp
của mình.
Lúc này ba viên trân châu màu hồng hắc bạch, lại bắt
đầu chậm rãi xoay tròn. Sau khi đạt tốc độ nhất định, liền duy trì bình
quân như thế...
Hết thảy đã khôi phục trạng thái bình thường.
Dược Thiên Sầu quan sát thêm chốc lát, xác nhận không còn gì nguy hiểm
mới mở mắt ra. Ngẳng đầu nhìn lên bầu trời, thầm nghĩ trời đã muốn sáng, phỏng chừng đám người chờ đợi ở bên ngoài kia, vẫn chưa chịu rút lui
đâu ah!
Dược Thiên Sầu không biết rằng, mình đã muốn ở trong nơi
này ba ngày thời gian rồi. Cúi đầu nhìn xuống dàn tế hoàng kim, thấy một đống linh thạch khô kiệt, yên lặng hồi tưởng lại quá trình hấp thu linh khí của mình. Kết quả thiếu chút nữa đã tức ói máu.
Thượng phẩm
linh thạch không cần tính đến, nhưng gần vạn khối Cực Phẩm Linh Thạch và hai khối Thần Phẩm Linh Thạch kia. Cũng phải tương đương gần với ba ức
linh khí của thượng phẩm linh thạch đi?
Lão thiên ah! Nguyên Anh
trong cơ thể đã hấp thu của mình ba ức thượng phẩm linh thạc sao? Chỗ
tốt đều không thấy, có chẳng chính là mở mắt ra nhìn mình chằm chằm.
Ngày sau ta lấy linh thạch ở đâu ra để phục vụ nó đây? Dược Thiên Sầu vò đầu bứt tai, đột nhiên cả người khựng lại...Nguyên Anh mở mắt.., còn
vươn vai hít thở nữa...Theo như thuyết pháp của Lộng Trúc thì đây chính
là hiện tượng đột phá lên cảnh giới Độ Kiếp kỳ ah!