Lúc này Dược Thiên Sầu không khỏi cảm thấy vui vẻ. Chiếc vòng này quả
nhiên là có ẩn chứa huyền cơ. Bên trong không ngờ còn giấu không gian
tương tự như túi trữ vật. Nhưng mà rất nhanh hắn lại tươi cười không
nổi...Dung lượng không gian bên trong chiếc vòng này có thể sánh ngang
với ba chiếc túi trữ vật. Thế nhưng bên trong chẳng nhìn thấy đồ vật gì
cả, trống rỗng, đây là một cái không gian trống rỗng!
Dược Thiên
Sầu thu thần thức trở về, đầu óc như muốn phát mộng. Đường đường là thần tiên trên Tiên giới. Chẳng lẽ trên người thật sự không có một chút đồ
vật nào đáng giá hay sao? Mang theo cái vòng có dung lượng không gian
rộng lớn như thế này là muốn làm gì ah!
Dược Thiên Sầu không cam
lòng, lại rót thần thức vào bên trong kiềm tra thêm lần nữa. Kết quả làm cho hắn không biết phải nói cái gì. Bên trong bỗng nhiên lại xuất hiện
thêm một đống quặng sắt linh tinh, ước chừng chất đống khoảng nửa gian
phòng...
Lại thu thần thức trở về. Dược Thiên Sầu nhìn ngó bốn
phía xung quanh. Chẳng lẽ ta hoa mắt sao...Hay là thần tiên huynh đệ
đang hù dọa ta? Thần tiên cũng có thể âm hồn bất tán ư?
Nhất định không phải là hoa mắt được! Dược Thiên Sầu mắt lộ hung quang nhìn ngó
xung quanh, cho dù là yêu ma quỷ quái thì thế nào? Lão tử sống trong Yêu Quỷ Vực đều có thể đi ngang, như thế nào mà phải sợ một gã thần tiên
vừa mới chết đây!
Trên phương diện này, nói không sợ đều là giả
tạo. Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy lông tơ trên lưng đều dựng đứng lên.
Hắn đưa mắt nhìn thao láo ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy mỗi một mình
đứng trên cái hoàng kim dàn tế cổ xưa, một chút thanh âm dị thường cũng
đều không nghe được.
"Nam mô a di đà phật! Nam mô a di đà
phật..." Dược Thiên Sầu trong lòng tụng niệm hơn mười lần, nhất thời
những suy nghĩ lung tung hoàn toàn biến mất. Theo sau mới giờ chiếc vòng trong tay lên, cần thận chậm rãi đưa thần thức vào, quan sát chỉnh thể
cấu tạo ở bên trong.
Mẹ nó! Sau khi Dược Thiên Sầu kiềm tra rõ
tình huống bên trong, chính hắn cũng không nhịn được "phì phì" mỉm cười, nguyên lai chính mình thần hồn nát thần tính. Bên trong chiếc vòng này
phân bố hơn mười mấy khoảng không gian. Có khoảng không cất chứa đồ vật
này nọ, cũng có khoảng không vốn là trống trơn.
Hiền nhiên vừa
rồi, khi lần đầu tiên Dược Thiên Sầu rót thần thức vào bên trong, đã xâm nhấp vào một không gian trống rỗng. Lần thứ hai xâm nhấp là một gian
phòng cất chứa đồ vật. Lần thứ ba lại là trống rỗng. Cho nên hắn mới
tưởng rằng mình đã bị quỷ ám.
Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở ra,
thả thần thức thăm dò xem, trong đống linh tinh này có thứ nào là bảo
bối hay không...Bỗng dưng hắn nhìn thấy năm chuôi pháp khí, kiểu dáng
giống như chuôi kiếm. Đây rất có khả năng là Tiên Bảo nha! Nhất thời
khiến cho hắn hứng thú không thôi.
Dược Thiên Sầu phóng thần thức ra, thử triệu hoán nó ra, theo sau một đạo hàn quang lóe lên, rơi vào
trong tay. Chuôi kiếm này ngoại hình cùng phi kiếm phổ thông trong tu
chân giới cũng không sai biệt lắm. Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn kĩ, chỉ
thấy trên thân kiếm có những đường hoa văn nổi không hiểu là thứ ngôn
ngữ gì. Nhưng hắn cảm giác được, nó đang ẩn chứa một cỗ năng lượng nội
liêm cường đại. Đây là thứ mà trên phi kiếm tu chân giới không hề có
được. Nói vậy nếu sử dụng, uy lực nhất định là cũng không phải đơn giản
ah!
Lưa quang lóe ra, chuôi kiếm cắm xuống dàn tế. "Bá" một
tiếng, trực tiếp xuyên thấu qua mặt bàn hoàng kim thật dày. Dược Thiên
Sầu tấm tắc khen ngợi, vươn tay nhấc thanh kiếm lên, trình độ sắc bén
của nó không phải phi kiếm bình thường có thể so sánh được! Vừa rồi
chính mình chỉ cho nó rơi tự do một chút mà thôi, cũng không hề sử dụng
lực lượng ah!
Có bảo kiếm như thế này. Dược Thiên Sầu tự nhiên là muốn thử khống chế, một
Luồng thần thức đưa vào thân kiếm. Nào ngờ bên trong sớm đã có một luồng thần thức khác đang cư ngụ, ngay khi thần trí của hắn vừa xâm nhấp, liền bị
luồng thần thức kia đánh bay ngược ra bên ngoài. Hiển nhiên đây là do
chủ nhân của chuôi kiếm này lưu lại. Hắn loay hoay thăm dò thêm vài lần, dùng toàn bộ tinh lực ngạnh kháng với luồng thần thức kia. Nhưng mà đối phương vững chắc như sơn, bằng vào tu vi của hắn, căn bản là không có
biện pháp đánh đuổi luồng thần thức kia ra bên ngoài.
Dược Thiên
Sầu không muốn buông tha, nhìn thấy bảo kiếm tốt như thế, nhưng không
cách nào sử dụng thì quả thật là một điều phi thường đáng tiếc hận! Hắn
chán nản rót thần thức vào bên trong chiếc vòng, đem năm chuôi kiếm bên
trong luân phiên thăm dò qua một lần. Kết quả đều giống nhau, không một
chuôi kiếm nào là bản thân hắn có thể khống chế.
Chợt nhớ sư phụ
đang nhờ Nam Minh lão tổ chế luyện Linh Bảo, không biết đem bảo kiếm
hiến cho sư phụ. Dựa vào tu vi thâm sâu của lão nhân gia, có thể đánh
bay được luồng thần thức ở bên trong này hay không? Nếu thành công, dù
sao ở đây cũng có năm chuôi kiếm, tặng sư phụ một chuôi làm quà hăn là
cũng không thành vấn đề đi?
Dược Thiên Sầu lại phóng thần thức đi các không gian chung quanh truy tìm bảo bối. Trong tất cả những thứ
linh tinh ở đây, chỉ có một chiếc rương lớn không đậy nắp là khiến cho
hắn chú tâm nhất. Thần thức tràn qua vừa nhìn, nhất thời tinh thần rung
lên. Bên trong rương chứa đựng hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh
thạch, thượng phẩm linh thạch...Còn có một đống linh thạch màu tím sậm,
xen lẫn theo là hơn mười khối linh thạch màu đen. Không ngờ rằng đây
chính là Cực Phẩm Linh Thạch cùng Thần Phẩm Linh Thạch.
Triệu
hoán ra mấy khối linh thạch màu đen để kiểm tra. Sau khi xác nhận chúng
nó đúng là Thần Phấm Linh Thạch không thể hoài nghi. Dược Thiên Sầu im
lặng không biết nói gì, xem ra Thần Phẩm Linh Thạch ở trên Tiên giới
cũng lưu thông tràn lan, bằng không một gã thần tiên sai vặt như Kim bào trung niên, làm sao có thể nắm giữ bảo bối này được.
Thu linh
thạch vào, đưa mắt nhìn lên không trung, thấy bầu trời đầy sao nhấp
nháy, trong lòng Dược Thiên Sầu bỗng nhiên không hiểu ra sao cả, nhảy
dựng lên, cả người như muốn hư thoát đi. Dược Thiên Sầu "di" lên một
tiếng, cái loại cảm giác này có điểm quen thuộc. Dường như đã từng xuất
hiện qua khi hắn tu luyện Hỏa Quyết cùng Thủy Quyết. Chẳng lẽ...
Đưa mắt nhìn xung quanh là một mảnh vàng kim rực rỡ. Chính bản thân mình
đang đứng giữa một cái thế giới hoàng kim, lại ngẳng đầu nhìn lên bầu
trời đây sao, tâm tình có chút kích động...Chẳng lẽ cơ duyên tái hiện.., để cho ta tu luyện được Kim Quyết hay sao?
Dược Thiên Sầu thở
phào một hơi. Thầm nghĩ chỉ sợ đúng là như thế này...Ta hiểu
rồi...Nguyên bản trước kia mình có thể tu luyện Hỏa Quyết cùng Thủy
Quyết thành công, cũng không phải là chuyện tinh ngẫu nhiên. Mà thời
điểm thông suốt Hỏa Quyết, đúng lúc đang ở bên trong địa hỏa. Và khi
thông suốt Thủy Quyết cũng chính là ở bên cạnh Thiên Lý Hồ trên Thuận
Thiên Đảo.
Phải chăng là do thuộc tính dẫn phát. Cho nên chính mình mới có thể thuận lợi lãnh ngộ ra.., pháp quyết ngũ hành tự nhiên...
Dược Thiên Sầu trầm tư suy ngẫm hồi lâu. Nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra
khúc mắc quả, rốt cuộc là nằm ở địa pương nào. Hắn cảm nhận chân nguyên
trong cơ thể đang rung lên, vì thế dứt khoát không quản nhiều thêm nữa.
Trước hết phải kiểm tra xem, có phải là gặp được cơ duyên tu luyện pháp
quyết mới hay không rồi mới tính toán sau.
Lúc này liền khoanh
chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, vứt bỏ tạp niệm ở trong lòng. Trong
đầu dần dần hiện ra quỹ tích biến ảo của Tây Phương Tinh Đồ, mà chính
hắn đã thuộc làu làu. Ngay khi Tinh Đồ xuất hiện, tinh thần của hắn liền tiến nhấp vào một loại trạng thái sáng lạn. Tất cả mọi tru phiền bấy
lâu nay đã hoàn toàn vứt bỏ, hoan hỉ vui chơi ở dưới sao trời trên hải
dương mênh mông.
Khi tinh thần càng lúc càng biến hóa, thì quỹ tích Tinh Đồ ở trong đầu cũng dần
Dần hiện ra rõ ràng. Đại não nhanh chóng tính toán phương thức biến hóa của mỗi một ngôi sao bên trong Tây Phương Tinh Đồ.
Lúc này trong đầu hắn là một mảnh không gian an tĩnh, những quỹ tích biến
hóa của tinh sao cũng dần dần xuất hiện liền mạch và cố định ở từng vị
trí. Ở trong đầu hắn hóa thành khung xương huyết nhục cùng kinh mạch.
Rất lâu sau, Dược Thiên Sầu vẫn hoàn toàn đắm mình vào trong đó, diễm cảm
không buồn không vui. Chân nguyên trong cơ thể cũng bắt đầu vận hành
theo một loại quỹ tích mới ngộ ra...
Dược Thiên Sầu khoanh chân
ngồi trên hoàng kim dàn tế. Nguyên bản bên trong thung lũng trống trải,
lúc này bỗng nhiên tản xuất ra những tầng khí mỏng manh. Nhìn kĩ lại thì không thấy có phát sinh biến hóa gì. Nhưng lại khiến cho người ta cảm
thấy phi thường sinh động...
Sợ rằng cảnh tượng này, chỉ có một
mình bản thân Dược Thiên Sầu mới thông hiểu mà thôi. Hắn theo tinh thần
cảm giác được biến hóa nảy sinh ở bốn phía xung quanh. Có rất nhiều tiểu tinh linh màu trắng đang từ trong hoàng kim bay ra, tập trung ở quanh
người chính mình...
Từng lỗ chân lông bên ngoài cơ thể mở rộng đề nghênh đón chúng nó. Vô số tiểu tinh linh màu trắng xâm nhấp vào bên
trong cơ thể, hội tụ thành dòng, chạy về phía đan điền của mình. Trong
khi đó, Nguyên Anh tại đan điền cũng không ngừng hấp thu chúng nó đi
vào...
Trải qua hồi lâu, Nguyên Anh mới đình chỉ hấp thu tiểu
tinh linh màu trắng. Vừa bị Nguyên Anh cự tuyệt, chúng nó lại hóa thành
dòng, bắt đầu dũng mãnh lan tràn đi khắp tứ chi bách hải của Dược Thiên
Sầu, chui vào trong mỗi một khỏa tế bào, cường hóa thể chất...
Nguyên bàn trong tế bào đã bị Hỏa Nguyên Tố cùng Thủy Nguyên Tố chiếm đoạt.
Vừa thấy có người khách lạ xâm nhấp. Ngay tức khắc tập trung lại, nhường một khoảng trống cho đám tiểu tinh linh màu trắng.
Lúc này trên
mặt Dược Thiên Sầu mới hiện ra một tia mỉm cười vui sướng. Quả nhiên đã
thành công rồi, bỗng dưng sắc mặt hắn cóng đờ, hung hăng mở mắt ra.
Dược Thiên Sầu đứng phắt lên, đánh giá hoàng kim dàn tế, chỉ thấy bốn chiếc
cột hoàng kim xung quanh rõ ràng đã nhỏ đi nhiều, dường như mặt dàn tế
cũng mỏng đi hơn một tầng.
Nhìn cảnh tượng xung quanh, Dược Thiên Sầu có chút buồn bực...Chẳng lẽ Kim Tự Quyết là phải hấp thu hoàng kim
sao? Ngày sau kiếm đâu ra hoàng kim, để cho mình hấp thu Kim Nguyên Tố
đây?
Hôm nay nếu đem Kim Nguyên Tố hút no, chỉ sợ cái dàn tế
hoàng kim này cũng sẽ bị phá hủy. Đến khi đó, chẳng biết sẽ phát sinh ra cái chuyện tinh khủng bố gì nữa. Huống chi bảo quản trận pháp này, nói
không chừng ngày sau còn có tác dụng. Bởi vì hiện nay, đây chính là con
đường duy nhất thông lên Tiên giới a! Tạm thời không thế phá hủy nó
được.
Dược Thiên Sầu khẽ thở phào một hơi. Trước tiên không cần
phải nghĩ nhiều như thế. Hiện giờ, điều mà hắn muốn biết nhất chính là,
Kim Tự Quyết này sẽ cho bản thân bao nhiêu tru đãi. Khẽ nâng thủ chưởng
lên, tùy tâm vận chuyển Kim Quyết, chỉ thấy bàn tay hắn trong khoảnh
khắc đã xuất hiện thêm một tầng hoàng kim chói mắt bao phủ...
Điều này khiến cho Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười. Chẳng lẽ Kim Quyết có thể hình thành ra hoàng kim sao? Vậy sau này hành tẩu trong thế tục, ta
không sợ thiếu tiền tiêu rồi...Nét cười khổ trên mặt còn chưa giãn ra,
thì bỗng nhiên lại biến sắc, cảm giác bên trong đan điền dường như đang
rung chuyển dữ dội...