Bốn chữ này vừa vang lên bên trong sơn cốc, Tân Lão Tam liền có cảm giác rất muốn bỏ trốn, hắn hoảng sợ nhìn lên Yến Truy Tinh đang phá băng
chui ra, chờ mong kỳ công của chủ nhân cũng có thể hiển lộ thần thông...
Nhưng Yến Truy Tinh cuối cùng lại làm cho hắn thất vọng. Hắn lại được kiến thức sự hung hãn của Hấp Tinh đại pháp.
Dược Thiên Sầu xuất ra một chưởng, trên người Yến Truy Tinh "phanh" một
tiếng tạc ra một đoàn sương trắng, lưu vân màu trắng như lụa chui vào
lòng bàn tay Dược Thiên Sầu. Trong khoảnh khắc Yến Truy Tinh liền mất đi động lực, thân hình lập tức gầy nhom trong nháy mắt.
Hắn phiêu
phiêu hạ xuống, "ba" một tiếng nện lên mặt đất. Trong sơn cốc chợt yên
tĩnh lại trong nháy mắt, tựa hồ hết thảy đều đã xong...
Rốt cục
trừ bỏ được mối họa lớn trong lòng! Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở ra, hắn phấp phồng trên không trung nhìn chằm chằm đống xương khô dưới đất cạc
cạc cười lên, không khỏi đắc ý lớn tiếng nói: "Hấp Tinh đại pháp của lão tử không xuất ra thì thôi, chỉ cần vừa ra tay, sẽ không thể thoát. Nhớ
năm đó Đông Phương Bất Bại xem như lợi hại a! Hấp Tinh đại pháp vừa ra,
vẫn phải làm cho hắn kinh ngạc, hắc hắc! Lợi hại nha..."
Tân Lão
Tam hoàn toàn phát mộng, cho dù hắn có thanh tỉnh, hắn cũng không biết
Đông Phương Bất Bại là thần thánh phương nào. Lúc này trong đầu hắn chỉ
có một câu nói đang không ngừng quanh quẩn...Chủ nhân đã chết!
"Di!" Đang lúc cười gian khoe khoang, Dược Thiên Sầu đột nhiên kêu khẽ một tiếng, có vẻ như mới có điều phát hiện.
Theo lý thuyết, người bị trúng Hấp Tinh đại pháp của hắn bị hút sạch nước
trong người, từ hơn mười thước cao trên không trung hạ xuống, khẳng định phải vỡ đến thành tro bụi. Nhưng cỗ thây khô của Yến Truy Tinh, tuy
rằng đã biến thành bộ xương khô, nhưng vẫn còn nguyên không vỡ, có vẻ có chút quái dị.
Đúng lúc này, trên thân thể đang lẳng lặng nằm im
của Yến Truy Tinh đột nhiên toát ra một đoàn hắc quang, khuếch tán nhanh chóng bảo vệ thi thể Yến Truy Tinh. Theo đoàn hắc quang kia toát ra,
Dược Thiên Sầu đột nhiên cảm giác được một cỗ khí thế thê lương làm lòng người sợ hãi, phong cách cổ xưa mà cửu viễn, toàn bộ sơn cốc giống như
đang vượt qua thời không về tới xa xa thượng cổ...
Khí tức không
rõ bất mình kia khủng bố đến mức làm cho người ta ngạt thở. Hùng hậu
cường đại tới mức khó có thể hình dung. Chính hắn rõ ràng đứng trên
không trung nhìn xuống phía dưới, lại giống như đang ngưỡng đầu lên nhìn tòa núi cao nguy nga hùng vĩ, làm cho lòng hắn ba đào gạn sóng, lại còn tràn ngập cảm giác rùng mình...
Trong nháy mắt hắc quang bao vây thi thể Yến Truy Tinh, những khối băng rơi rụng chung quanh toàn bộ
đinh đinh đang đang nhảy lên khỏi mặt đất. Dược Thiên Sầu cùng Tân Lão
Tam đều sợ hãi nhìn quanh bốn phía...Đột nhiên, thanh âm sưu sưu vang
lên, lấy Yến Truy Tinh làm trung tâm, toàn bộ vụn băng chung quanh rất
nhanh tràn đến, nháy mắt bao vây thân thể Yến Truy Tinh, đồng tử Dược
Thiên Sầu đột nhiên co rút lại, hắn thấy được một cảnh tượng thật khó có thể tin, chỉ thấy cỗ thây khô đang bị bao vây trong khối băng đang rất
nhanh bành trướng, có vẻ như đang hấp thu nước trong khối băng bổ sung
cho thây khô. Mẹ nó! Này...Thật quá tà đi! Chẳng lẽ cẩu vật này giết
không chết? Dược Thiên Sầu hoảng loạn, răng cắn chặt, trên mặt hiện lên
một tia tàn nhẫn. Song chưởng xuất ra, những mảnh nhỏ màu xanh cùng phi
kiếm tán lạc trong sơn cốc chui trở vào trong bàn tay hắn, song chưởng
nắm lại, thanh quang chiếu rọi sơn cốc, một thanh đại đao dài năm thước
xuất hiện trong tay hắn...
"Yến Truy Tinh! Mặc kệ ngươi là người, là yêu hay ma, lão tử cũng không tin tà, phải đem ngươi băm thành thịt
vụn. Ta xem ngươi làm sao còn sống, nha!" Dược Thiên Sầu hét lớn một
tiếng, thanh quang lóe lên, đao ảnh phá không rít gào hướng bóng người
trong khối băng chém xuống.
"Phanh!" Khối băng đột nhiên nổ tung, một đạo nhân ảnh mới từ trong khối băng xuất hiện, lập tức "a.., phát
ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Yến Truy Tinh quả thật sống
lại, đáng tiếc đụng phải người không tin tà nhất định muốn diệt cỏ tận
gốc như Dược Thiên Sầu, vừa phá băng ra, lại đụng phải lưỡi đao đang bổ
tới. Ngay thời gian cho hắn tránh né cũng không có, thân hình rất nhanh
tránh ra nhưng vẫn bị một đao bổ trúng. Chỉ thấy máu tươi vẩy ra, đại
đao trực tiếp chém từ trên bả vai chém xuống, một cánh tay lập tức tách
khỏi thân thể, bị đánh bay ra ngoài...
Dược Thiên Sầu đã khởi lên sát niệm sẽ tuyệt đối là một người vô cùng độc ác. Cũng không hề có
chút hạ thủ lưu tình, hắn muốn lấy mạng Yến Truy Tinh, một cánh tay sao
có thể làm hắn thỏa mãn.
Bộ mặt hắn dữ tợn nói: "Để mạng lại!" Đại đao quét ngang đuổi theo thân hình đang tránh né của Yến Truy Tinh.
Yến Truy Tinh vốn đang bị tổn hao nguyên khí cực nặng, liều mạng dùng tay
còn lại chém ra Tiểu Ma Quyền, nện lên thân đao rộng rãi, "đương" một
tiếng vang thật lớn, lập tức chấn khai đại đao, rất tiếc tựa hồ lòng có
dư nhưng lực không đủ, hắn đã bị đại thương nguyên khí, đã vô lực chấn
vỡ thanh đại đao, cũng chỉ có thể chấn văng ra.
Thừa dịp sơ hở,
thân hình hắn tránh mau, bay xuống phía dưới vẽ ra một đường cong, khi
ghé sát mặt đất liền chụp lấy cánh tay bị chém đứt...
Cánh tay
Dược Thiên Sầu chấn động, phát hiện uy lực Tiểu Ma Quyền của Yến Truy
Tinh kém thật xa trong sự tưởng tượng của mình, lập tức hiểu được thương thế của tiểu tử này quá nặng, đã không còn bao nhiêu lực sát thương.
Nói cách khác, hiện tại đúng là thời điểm tốt để giết hắn, tuyệt đối
không thể tiếp tục bỏ qua cơ hội này!
Thanh đại đao lớn đến dọa
người lại rất nhanh bổ tới, Yến Truy Tinh sắc mặt trắng bệch giậm mạnh
chân trên mặt đất mượn lực, thân hình chợt lui, đao phong màu xanh bay
lướt sát qua bên người, thật khó khăn hắn mới tránh được một kích.
"Phanh." Một tiếng, mặt đất bị thanh đao chém xuống phách vỡ đá vụn bay
tứ tung.
Dược Thiên Sầu đánh một kích không trúng, rất nhanh cầm
đại đao đuổi theo. Hướng Yến Truy Tinh đang liên tục thối lui không
ngừng chém tới, trường hợp chém người điên cuồng kia thật làm người ta
líu lưỡi không thôi. Lúc này hắn làm cho Yến Truy Tinh đã cạn kiệt sức
lực sợ tới mức hồn phi phách tán, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Lúc này Yến Truy Tinh thêm hiểu rõ, hiện tại khí thế Dược Thiên Sầu đang
thịnh, mà thân thể trạng huống hiện tại của hắn căn bản không đủ thực
lực chiến đấu với Dược Thiên Sầu, tiếp tục dây dưa chỉ còn con đường
chết.
Hắn lập tức cao giọng kêu lên: "Tân Lão Tam, nhanh đi Linh
Phương cốc, không tiếc hết thảy trả giá trộm đi mười chậu huyết lan của
sư phụ ngươi, mau...
Lúc này Tân Lão Tam không chút do dự bắn đi, phương hướng chính là Linh Phương cốc...
"Mười chậu huyết lan? Dù cho ngươi một vạn chậu huyết lan, ngươi cũng không
còn cơ hội dung. Hôm nay lão tử không băm ngươi thành thịt vụn cho chó
ăn không được. Lão tử muốn xem ngươi làm sao có thể sống lại. Còn chạy?
Đứng lại cho lão tử, để lão tử chém mấy đao, lão tử cho ngươi chết thống khoái. Hiện tại biết lão tử xứng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ phải không! Mẹ ngươi! Đừng chạy...Dược Thiên Sầu mắng to không
ngừng, công phu trên tay cũng không chậm, điên cuồng chém lung tung,
hoàn toàn là dáng vẻ không giết chết được sẽ tuyệt không ngừng tay.
Tóc tai bù xù, quần áo rách nát, sắc mặt Yến Truy Tinh vốn trắng bệch, lúc
này lại có vẻ đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, đã bị đánh thảm bại như vậy, còn phải vừa chạy trốn vừa bị nhục mạ, mặc cho ai
cũng không chịu nổi, chỉ cần là người còn có chút tâm huyết, không liều
mạng mới gặp quỷ. Nhưng lý trí nói cho hắn
Biết, tuyệt không thể
xúc động, lúc này nếu xúc động chỉ sợ cơ hội báo thù cũng không
có...Đang lúc cuống quýt chạy trốn, Yến Truy Tinh trành hướng cánh tay
cụt của mình, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nguyên bản muốn lợi
dụng ma công nối lại cánh tay cụt, hiện giờ xem ra bảo mệnh mới là quan
trọng nhất.
"Độn!" Trong ánh đao Yến Truy Tinh bỗng nhiên dùng
cánh tay cụt "phanh" một tiếng, chỉ thấy cả cánh tay cụt trong nháy mắt
liền dập nát, trong phút chốc huyết vụ tràn ngập thành tảng lớn, làm cho người ta căn bản không nhìn thấy được vật gì.
Không nói tới hành động quái dị của Yến Truy Tinh, Dược Thiên Sầu vừa nghe được chữ "Độn"
kia, nhất thời cảm thấy không ổn. Đao ảnh màu xanh lập tức múa loạn bão
táp trong huyết vũ, chỉ nghe tiếng hắn giận dữ hét: "Yến Truy Tinh, có
dũng khí cũng đừng chạy, ai chạy ai là súc sinh!"
Huyết vụ đang
căng phồng lên, đột nhiên nhanh chóng sụp xuống co rút lại, hình thành
một vết máu rơi trên mặt đất, bên trong sơn cốc đã khôi phục lại sự
trong sáng. Dược Thiên Sầu đang cầm đao huy vũ cũng ngưng lại, chỉ thấy
bốn phía hoàn toàn vắng vẻ, làm gì còn bóng người của Yến Truy Tinh.
Ngay cả hắn chạy trốn từ đâu cũng không biết, căn bản không nghe được
động tĩnh có người rời đi, Yến Truy Tinh thật giống như đột nhiên biến
mất. Hắn thật không biết, nếu lúc này Yến Truy Tinh vẫn chỉ có thực lực
như lúc ở Tụ Bảo Bồn, chỉ sợ đã chết trên tay Dược Thiên Sầu. Nhưng
trong khoảng thời gian này hắn lợi dụng Thất Tinh Huyết Lan thuận lợi
đột phá đến Độ Kiếp trung kỳ, nên có thể tập luyện được vài loại ma
công, lại ở thời khắc mấu chốt cứu mạng của hắn.
Bất quá khi nãy
trúng chiêu Hấp Tinh đại pháp của Dược Thiên Sầu lại thần kỳ sống lại,
cũng có nguyên nhân đặc thù, chỉ sợ ngay bản thân Yến Truy Tinh cũng
không biết làm sao có thể sống lại.
Vừa rồi khi hắn chạy trốn đã sử dụng Huyết Độn trong Ma Điền, chính là một trong những ma công mà hắn sơ luyện.
Lẽ ra chưa đến Độ Kiếp hậu kỳ thật rất khó tu luyện, nhưng bởi vì tình
cành gian nan trước mắt của hắn, vì thế mạnh mẽ tu luyện, thiếu chút nữa đã bị ma công cắn ngược, quá trình này thừa nhận thống khổ mà người
khác thật khó có thể tưởng tượng, thật sự cũng được hắn kiên cường cắn
răng chịu đựng.
Luyện Huyết Độn, vốn dùng phòng bị cao thủ Hóa
Thần kỳ, ai ngờ lại bị Dược Thiên Sầu bức bách sử dụng lần đầu tiên.
Loại ma công này khi sử dụng, cực kỳ hao tổn ma nguyên, còn phải sử dụng đại lượng máu huyết bản thân làm dẫn, vốn là một thủ đoạn chạy trốn ở
tình huống cùng đường, bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng.
Ma
tu tu vi cao thâm, sử dụng Huyết Độn bảo mệnh, có thể trong nháy mắt độn ra ngoài ngàn dặm. Tu vi càng cao, khoảng cách trốn chạy càng xa, dùng
bảo mệnh ở thời khắc mấu chốt phi thường hữu hiệu. Nhưng tu vi cùng
trạng thái thân thể hiện tại của Yến Truy Tinh, căn bản trốn không được
xa, vừa rồi dùng Huyết Độn chỉ trốn chạy được mười dặm...
Lúc này Yến Truy Tinh đang trốn trong một khe suối hoang vắng. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết đang ở địa phương nào. Sắc mặt hắn vàng như giấy,
cả người cuộn tròn trên mặt đất, đau đến run rẩy, trên trán toát ra mồ
hôi lớn như hạt đậu. Hắn cố nén đau đớn, tự nói với mình ngàn vạn lần
không thể ngất đi, nếu hôn mê, mùi máu tươi trên người khẳng định dẫn
tới dã thú hung mãnh trong núi sâu. Trong núi sâu không ít hung mãnh dã
thú, không chết trong tay Dược Thiên Sầu, lại chết trên tay dã thú, vậy
cũng rất oan uổng.
Một tay ôm bả vai đã bị mất đi, muốn cố gắng
ngồi xuống điều tức dưỡng thương, hắn cắn răng thử vài lần cũng không
thể, thân thể hắn đã thực sự quá hư nhược. Đến cuối cùng, môi của hắn
chảy cả máu tươi, trên cổ nổi gân xanh. "n..." Tiếng kêu rên thống khổ
vang lên, rốt cục hắn ngồi dậy, thở mấy hơi hổn hển, gian nan ngồi xếp
bằng, nhanh chóng xử lý miệng vết thương trên bờ vai, máu đã ngừng chảy, bắt đầu chậm rãi tiến nhấp trạng thái điều tức...