Dược Thiên Sầu chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí, màn kiếm ảnh dày đặc như thế. Cho dù là cao thủ Độ Kiếp hậu
kỳ cũng không thể dùng thuấn di mà dễ dàng lướt qua. Thế nhưng Yến Truy
Tinh phân thân làm ba bóng ảnh, như nước chảy mây trôi mềm mại lướt quá
những khe hở nhỏ xíu của màn kiếm ảnh. Dược Thiên Sầu nghĩ rằng, đây
cũng không phải là màn ảo thuật linh tinh dùng để che mắt, nhìn tình
huống này, dường như ba thân ảnh kia đều là chân thân của Yến Truy Tinh, quả nhiên không hố là ma công, đúng là tà môn ngoại đạo.
Không
suy nghĩ nhiều, Thanh sắc Hỏa Diễm mau chóng bành trướng ra bao trùm
toàn thân, thanh sắc phi kiếm vừa bắn ra lấy Dược Thiên Sầu làm trung
tâm, vội vàng quay trở về...
Vốn Yến Truy Tinh toan tính cường
công, phá tan đoàn Thanh sắc Hỏa Diễm, đoạt lấy tính mạng của Dược Thiên Sầu. Nhưng vừa tới gần, liền phát hiện ra nhiệt độ của ngọn lửa này cao đến mức dọa người. Kì thật, nhiệt độ chỉ là thứ yếu không tính đến làm
gì, hắn có thể dựa vào sự bá đạo của ma công, hung hăng ngạnh kháng.
Nhưng đáng sợ nhất chính là, khi áp sát gần đến ngọn lửa này, ma nguyên
khí trong cơ thể hắn lại có dấu hiệu không lưu chuyển thông suốt được,
tốc độ di chuyển cũng giảm xuống rất nhiều.
Liên tưởng đến trường cảnh bảy con mãng xà dễ dàng bị chém vụn, Yến Truy Tinh hơi kinh hãi,
chính mình vẫn lấy ma công làm cao ngạo, không ngờ ma công lại bị ngọn
lửa màu xanh này khắc chế. Càng đến gần hơn, ma nguyên khí trong nội thể vận chuyển càng chậm, tốc độ di chuyển giảm sút, đúng lúc này thanh sắc phi kiếm ở phía sau đã đuổi kịp về...
Tầng tầng thanh sắc phi
kiếm bắn ngược trở về. Nhưng lúc này khoảng cách giữa mỗi thanh phi kiếm đã được bố trí dày đặc hơn, và tốc độ cũng thong dong hơn lúc
trước...Yến Truy Tinh thiếu chút nữa đã sợ tới mức hồn phi phách tán,
linh xà bị chém thành từng mảnh vụn còn có thể khôi phục lại. Nhưng nếu
huyết nhục của chính mình mà bị chém nát, vậy tính mạng nhất định cũng
sẽ tiêu vong.
Phía trước chính là khuôn mặt tươi cười âm hiểm của Dược Thiên Sầu. Yến Truy Tinh mặc dù trong lòng căm phẫn tột đỉnh, chỉ
hận không thể đem người này băm thây vạn đoạn, nhưng điều đó vẫn không
quan trọng bằng bảo trụ tánh mạng của chính mình. Ba đạo hư ảnh nhanh
chóng thoát ly ra khỏi biển lửa trước mặt, như một làn khói nhẹ nhàng
phiêu tán trong không khí, lườn lờ xuyên qua màn kiếm ảnh ở phía sau.
Cảnh tượng này khiến cho Dược Thiên Sầu hoảng sợ thầm than không thôi. Ma
công thần kỳ như thế, nếu có cơ hội luyện được thì tốt biết bao. Bất quá hồi tưởng đến tràng cảnh bảy thiếu nữ vừa mới chết trước đó, hắn liền
chặt đứt ngay suy nghĩ này. Bản thân hắn tự nhận không phải là người
tốt, nhưng trong lòng dù sao vẫn còn có ngạo khí đỉnh thiên lập địa,
những chuyện gì nên làm và không nên làm. Dược Thiên Sầu sẽ tự biết phân biệt nặng nhẹ.
Ba làn khói vừa thoát ly khỏi màn kiếm ảnh, thì
đã nhanh chóng hợp lại thành một. Lúc này chân thân của Yến Truy Tinh
mới hiện nguyên hình, phiêu phù ở trên không trung. Nhưng hình tượng đã
vô cùng thê thảm. Cả người quần áo rách nát, mái tóc xổ tung ra, may mắn là trên người không hề có thương tích gì. Xem ra vừa rồi hắn đã phải
nhảy trên lưỡi hái tử thần để đánh cược với tính mạng của mình!
Yến Truy Tinh ngắm nhìn bộ dáng nhếch nhác của mình xong. Liền nghiến răng
nghiến lợi, phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, ta không tha cho ngươi..."
"Ngươi nói chuyện không biết động não ư? Hiện giờ nhìn ngươi có khác nào cọn
chó nhà tang, rốt cuộc là ai không tha cho ai đây?" Dược Thiên Sầu đứng
trong biển lửa, châm chọc nói: "Thiếu chút nữa thì quên mất, vốn ngươi
vẫn là một con chó nhà tang, vì chạy trốn bảo toàn tánh mạng của mình,
mà ngay cả mẫu thân cùng muội tử đều mặc kệ, hiện giờ ngay cả lão phụ
thân cũng không thèm quan tâm chăm sóc. Ta xem ngươi đời này sẽ phải
trốn chui ứốn lủi, không có nhà để về đâu ah!"
Yến Truy Tinh nghe vậy, cả người không khỏi tức giận run lên, trong phút chốc hai mắt đã
biến thành đỏ rực như màu máu, cả người phảng phất tản mát ra hắc quang, sát khí bàng bạc thản nhiên bốc lên xung quanh. Chỉ thấy hắn cúi đầu,
phun một ngụm ma huyết vào trong lòng bàn tay, song chưởng nhanh chóng
chà sát. Theo sau đó, tầng tầng hồng quang theo trong song chưởng thản
nhiên phóng xuất ra, bao phủ phạm vi bán kính gần mười thước quanh thân
Yến Truy Tinh. Ẵ.
Dược Thiên Sầu khẩn trương cảnh giác lên, phi
kiếm dàn trận bảo vệ quanh người. Yến Truy Tinh một thân kỳ công ma
pháp, quả thực là không sao tưởng tượng nổi, cho nên Dược Thiên Sầu
không thể khinh thường hắn được.
Yến Truy Tinh song chưởng đan nhan, trong miệng khẽ lầm bẩm: "Huyết Ma Khải giập..."
Đúng lúc này, hồng quang trong phạm vi mười thước xung quanh nhanh chóng co
rút lại. Trong phút chốc liền giống như một bộ áo giập màu máu bao trùm
lên trên thân hình của hắn, thò ra đôi con ngươi màu đỏ lấp lánh, cả
người nhìn không khác nào ác quỷ thần ma. Làm cho người xem tâm tình có
chút phát hoảng.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao trơng. Đây
chính là tôn chỉ mà Dược Thiên Sầu vẫn luôn luôn áp dụng. Hai tay nhanh
chóng vung lên, vài trăm thanh phi kiếm điên cuồng bắn ra, chém con mẹ
nó trước rồi mới tính toán sau.
"Ma Quang Lược Ảnh..." Thanh âm cuồng hống quanh quần không dứt ở bên trong sơn cốc.
Chân thân của Yến Truy Tinh bất thình linh biến mất, "sưu" một tiếng nhanh
như thiểm điện phóng tới màn thanh sắc kiếm vũ của Dược Thiên Sầu, tựa
hồ là muốn ngạnh kháng cường công.
"Oanh oanh..." Những thanh âm
bạo nổ vang lên liên miên không dứt. Nhưng đạo hồng quang đã trực tiếp
xông qua màn thanh sắc kiếm vũ, phóng đến trước mặt Dược Thiên Sầu, hồng quang nhảy vào phạm vi Thanh sắc Hỏa Diễm bao trùm, một đầu quyền điên
cuồng đấm ra...
"Tiểu Ma Quyền!" Dược Thiên Sầu thoáng nghe được
ba chữ này. Tốc độ quá nhanh, ba chữ Tiểu Ma Quyền cùng bốn chữ Ma Quang Lược Ành cơ hồ là chồng lên nhau. Trong đầu Dược Thiên Sầu hiện ra cảnh tượng đại hắc đao bị một quyền của Yến Truy Tinh oanh nát ở Tụ Bảo
Bồn...
Đại hắc đao không ngăn được, vậy còn đại thanh đao thì sao?
Nói thì chậm, nhưng quá trình diễn ra chỉ trong một cái sát ná. Ngay khi
Yến Truy Tinh cường ngạnh xông qua màn kiếm vũ dày đặc, đồng thời đấm
quyền tới phía trước. Thì trong tay Dược Thiên Sầu đã xuất hiện một
thanh đại đao sáng lấp lánh, chuôi đao này lớn đến mức dọa người, dài
khoảng bốn năm thước, thân đao rộng chừng hơn một thước.
"Hô
hô..." Dải quang mang màu xanh phá không chém xuống. Đây là Dược Thiên
Sầu nắm chặt song đao trong tay, dốc hết sức lực chém ra, nghênh đón đạo hồng quang đang điên cuồng kích tới.
"Phanh" một tiếng nổ lớn
vang lên, cả tòa sơn cốc rung chuyển dữ dội, vô số quang hoa giống như
sao băng bắn tán loạn ra bốn phía xung quanh. Bất quá vẫn có thể nghe
thấy được những tiếng "đinh đương" xen lẫn bên trong tạp âm...Đây là đại thanh đao bị cỗ lực lượng cường đại chấn vỡ, rơi xuống trên mặt đất
sinh ra thanh âm trong vắt như tiếng chuông bạc.
"Phốc!" Dược
Thiên Sầu ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình bắn
ngược về phía sau. Lúc này hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong nội
thể đang nhộn nhạo lên, hai mắt nổ tinh sao, trong tai không ngừng ong
ong. Chính bản thân hắn cũng không biết mình bị dư chấn văng ngược ra
ngoài, chỉ cảm thấy đầu óc mê đi, đất trời đảo lộn, giống như đang rơi
vào một tầng sương mù dày đặc...
Bất quá Yến Truy Tinh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cả người dội ngược ra phía sau, Huyết Ma Khải giáp
cũng đã biến mất. Hắn rống lên một tiếng hú đau đớn, một tay nắm chặt
quyền đầu, máu tươi theo kẽ ngón tay tí tách chảy xuống...Hắn không dám
tin nhìn vào quyền đầu của mình. Trên thực tế nó đã không còn là một
quyền đầu nữa rồi. Bởi vì một nửa quyền đầu không biết đã bị tước đi nơi nào, xương gãy bên trong lộ ra trắng hếu.
Huyết Ma Khải giập
cùng Ma Quang Lược Ánh vốn là ma công gần đây do hắn đề thăng tu vi, nên mới luyện thành. Không nghĩ ra, lần đầu tiên sử dụng mà đã bị Dược
Thiên Sầu phá giải. Bằng vào tu vi của Dược Thiên Sầu căn bản là không
thể phá giải hai ma công tuyệt thế này, vấn đề mấu chốt không thể hoài
nghi là nằm ở trên chuôi đại thanh đao kia. Hiện giờ Yến Truy Tinh đã
tin tưởng, Thanh sắc Hỏa Diễm quả thật đúng là khắc tinh của mình. Hắn
chỉ hận ma công chưa thể đại thành, nếu không há lại có thể bị một nhúm
lửa nhỏ nhơi như thế khắc chế.
Dược Thiên Sầu cả người bắn ngược
ra, rơi trúng tảng đá nhô lên khỏi dòng suối ở bên ngoài sơn cốc. Thanh
hỏa nháy mắt thu liễn vào trong nội thể, phi kiếm không người thao túng
cũng sôi nổi đinh đương rơi xuống mặt đất...
Dược Thiên Sầu gượng lên vài lần, nhưng không đứng dậy nổi, đành phải bất động ngồi trên
tảng đá nghỉ ngơi dưỡng sức, hai tay chống ở sau lưng, khóe miệng rướm
máu tươi, nhưng vẫn cười hắc hắc nói: "Yến huynh, một đao này mùi vị thế nào? Huynh đệ ta có phải là đã xuống tay quá mức ác độc rồi hay không?"
Chẳng biết từ khi nào, Tân Lão Tam đã trốn xuống dưới dòng suối. Lúc này nhảy lên, chứng kiến Dược Thiên Sầu bị thương, muốn nhân cơ hội đánh lén.
Bất quá, Dược Thiên Sầu đã nhanh chóng ngoảnh mặt lại, cười lạnh nói:
"Tân Lão Tam, nếu không sợ chết ngươi cứ bước qua đây thử xem. Lão tử
chẳng quản bị thương nặng hơn, thì vẫn có thể dễ dàng thu thập ngươi
ah!"
"Ngươi tránh ra, đây là chuyện tình giữa ta và hắn." Yến
Truy Tinh nhìn Tân Lão Tam hung hăng quát. Theo sau nói: "Ta muốn đích
thân lấy cái mạng chó của hắn. Hôm nay hắn có chạy đằng trời."
"Chuyện cười, chỉ bằng vào con chó nhà tang như ngươi sao?" Dược Thiên Sầu vẫn
không quên châm chọc: "Ngươi đã mất đi một quyền đầu, ta xem ngươi còn
sử dụng Tiểu Ma Quyền như thế nào."
"Muốn giết ngươi thì còn
nhiều biện pháp, huống chi ta vẫn còn một nắm tay nữa mà." Yến Truy Tinh chậm rãi giờ đầu nắm tay còn lại ra, thân hình bành trướng sát khí,
phẫn nộ quát: "Tiểu Ma Quyền!"
Quyền phong cương mãnh xé gió lao vun vút đến.
Dược Thiên Sầu cười lạnh, đột nhiên nước trong dòng suối ở phía sau lưng
nhanh như chớp dâng lên, hóa thành hai con thủy long lao về phương hướng của Yến Truy Tinh. Nhất thời trong sơn cốc xuất hiện một khối băng
khổng lồ, mà Yến Truy Tinh cũng đang bị vây khốn ở bên trong khối băng.
Dược Thiên Sầu nhảy dựng lên, nhanh chân phóng tới gần khối băng đang rơi
xuống. Bất quá, khối băng còn chưa rơi xuống đất, thì đã xuất hiện những vết nứt chân chim chằng chịt, theo sau bạo nổ hóa thành vô số những
tảng băng vụn, đồng thời một đạo thân ảnh ở bên trong cũng lao vút ra.
Kì thật, Dược Thiên Sầu không trông mong vào khối băng sẽ vây khốn được
Yến Truy Tinh. Khối băng này đừng nói là Yến Truy Tinh, mà ngay cả tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ cũng không thể vây khốn, điều Dược Thiên Sầu cần là trì
hoãn thời gian tập trung công lực. Ngay khi Yến Truy Tinh lao vút ra,
Dược Thiên Sầu liền hung hăng quát: "Hấp tinh đại phấp..."