Tinh Thần Châu

Chương 640: Chương 640: Không biết xấu hổ




Trước cửa cung.

Hai bên là hai hàng quân sĩ mặc áo giáp đứng thẳng, áo giáp lóe ra quang mang màu lục u u.

Quỷ dị nhất chính là, trên mặt người người đều đội mặt nạ màu đen bằng thiết giáp.

Mặt nạ dữ tợn kinh khủng, giống như ác quỷ, ánh mắt bên trong hờ hững trành tới, làm người cực sợ.

Lưu Bào lần đầu tiên tới nơi này, nhưng biết những hắc giáp quân sĩ là tướng sĩ từ trong Hắc Minh đại quân được điều đi ra.

Hắc Minh đại quân, một chi quân đội cường hãn làm Minh giới đại chúng nghe tin đã sợ mất mật, là thân vệ quân của Hắc Trì phu nhân.

Rất nhiều huỳnh hỏa trùng cực lớn bay trên cửa cung, soi sáng cửa cung rạng rờ, nhưng cũng làm cho bầu không khí áp lực ngay cửa cung bày ra không thế nghi ngờ.

Một vị tướng lĩnh mặc trọng giáp đứng ngay trung ương cửa cung, ánh mắt phía sau mặt nạ ngưng trọng quan sát hai người.

Lão đại Lưu Bôn trong hai huynh đệ song sinh, hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến đây, hướng đệ đệ Lưu Bào gật đầu ra ý bảo, Lưu Bào xuất ra thanh sắc lệnh bài giao cho hắn.

Lưu Bôn cầm hai khối lệnh bài cung kính nói: “Lưu Bôn, Lưu Bào đến đây hướng phu nhân phục mệnh. ”

“Ngươi tiến đến, ngươi lưu lại chờ. ”

Tướng lmh ngay trung ương cửa cung chỉ chỉ hai người, nghiêng người tránh đường.

Lưu Bôn ra dấu cho đệ đệ đứng đợi, lập tức đi nhanh vào bên trong cửa cung rộng mở, nhưng có vẻ thật lạnh lùng trống trải.

Ra vẻ không nhìn thấy được một bóng người.

Ngay hai bên thông đạo trái phải nối thẳng Hắc Minh cung nguy nga, mỗi cách mười thước có một thạch trụ hình thoi. Trên thạch trụ bám đầy huỳnh hỏa trùng cực lớn, trang trí cả cây thạch trụ biến thành cây đèn chiếu sáng.

Thông đạo đi thông Hắc Minh cung nguy nga phía trước dài chừng hơn ba trăm thước.

Trên sân rộng tuy rằng nhìn không thấy thân ảnh nào, nhưng Lưu Bôn không dám có một chút khinh mạn, mắt vẫn nhìn thằng, vẫn duy trì bước đi trầm ổn thẳng về phía trước.

Hắn biết không gian nhìn như tự do kia, kỳ thực bên ngoài thả lỏng nhưng bên trong chặt chẽ, phòng vệ sâm nghiêm không gì sánh được, còn nghiêm khắc hơn sự phòng vệ bên trong Minh Hoàng cung mấy lần, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm theo dõi hắn.

Ánh đèn bên trong Hắc Minh cung chiếu ra sáng rực. Bên dưới đài cao hơn mười thước, Lưu Bôn khom người ngừng lại. Phía trên bậc thang có một người đang đứng. Nữ quan ăn mặc trang phục quan vãn nam tính từ trên cao nhìn xuống, tuy là trang phục nam nhân, nhưng khuôn mặt xinh đẹp, là một mỹ nữ.

Nàng lạnh lùng nói: “Phu nhân đang tắm rửa, chờ. ” Nói xong nàng xoay người rời

Đi.

“Dạ! ” Lưu Bôn cúi thấp đầu, thân thể đứng thẳng không dám có chút cử động nhỏ.

Bên trong hậu điện Hắc Minh cung, ngay địa phương được lớp màn mỏng màu đen che phủ, đang đằng đằng bốc lên hơi nước nóng. Bên trong lớp màn là một bể nước do hắc ngọc xây thành, nước hồ mang theo mùi vị lưu hoàng nhàn nhạt, từ một khe nước nho nhỏ chày vào, lại từ một khe nước nho nhỏ chày ra, là một dòng suối nước nóng tự nhiên. Bên trong bể nước có một thân thể trần trụi mềm mại đang ngâm minh. Một thân thể mềm mại cực độ mê hoặc nam nhân. Bộ ngực đầy ắp cao vút, là da trơn tuột nõn nà, thể hình đẫy đà vừa phải, gương mặt tuyệt mỹ đang trồi lên trên mặt nước. Đầu của nàng gối lên đùi nam nhân phía sau, có hai bàn tay đang nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho nàng. Thân thể làm cho nam nhân không cách nào cự tuyệt kia còn đang ngâm minh bên trong dòng suối nước nóng. Năm nam tử tinh tráng tuấn tú cũng đang vây quanh nàng, tuy rằng thân thể mê người kia làm nam nhân không thể cự tuyệt, thế nhưng trong mắt năm nam nhân kia nhìn không ra bất luận dục vọng nào, thần tình trên mặt còn có vẻ cẩn cẩn thận thận.

Mmm

Hai bàn tay xoa bóp đầu nàng, còn lại tám bàn tay đang xoa bóp các bộ vị trên thân thể nàng. Những nơi riêng tư thầm kín nhất cũng không hề che đậy, tám bàn tay vẫn đang di động xoa bóp từng bộ vị trên thân thể nàng. Gối lên trên đùi nam nhân kia, khuôn mặt tuyệt mỹ có vẻ dị thường thoãi mái, hai mắt mông lung.

Môi khẽ nhếch, tiếng rên rỉ vang lên, nữ quan bên ngoài điện đi đến, thấy nữ nhân trong hồ nước còn đang hường thụ, bèn cúi đầu xuống lằng lặng chờ.

Nữ nhân trong hồ nhắm mắt nhưng lại lên tiếng: “Phi Phượng, có chuyện gì sao? ” Lời tuy bình thường nhưng trong giọng nói tràn ngập vị đạo cao cao tại thượng.

Nữ quan được gọi là Phi Phượng cung kính đáp: “Phu nhân, Lưu Bôn nhận lệnh dò xét bảy mươi hai thông đạo đã trở về phục mệnh, đang chờ bên ngoài điện. ”

“Ản! ” Nữ nhân trong hồ nước nhẹ nhàng đáp, hơi vẫy tay, năm nam nhân đang xoa bóp lập tức ngừng tay.

Năm người nhẹ nhàng nâng thân thể mềm mại ra khỏi hồ nước nóng, đưa nàng đến bên trên bờ hồ mới buông ra.

Lập tức liền có người cầm khăn đến lau khô bọt nước trên thân thể, lại có người lấy hắc sắc cung trang mặc vào cho nàng, màn che màu đen xốc lên, một nữ nhân tuyệt mỹ lãnh diễm trong bộ hắc sắc cung sa đi ra, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, khí chất dị thường cao quý, so sánh với hình dạng trong hồ tắm khi nãy giống như hai người.

Kéo dài chiếc áo đi tới chính điện, nhẹ nhàng ngồi lên trên ghế, đôi mắt phượng lành liệt nhìn ngoài điện, đó chính là Hắc Trì phu nhân uy danh hiển hách tại Minh giới! Nữ quan Phi Phượng rất nhanh đưa Lưu Bôn tiến vào.

Lưu Bôn đi vào trong điện quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên, đem kết quà dò xét kể lại tường tận.

Gương mặt Hắc Trì phu nhân không chút biểu tình nghe xong, vẫy tay, Phi Phượng cấp tốc đưa Lưu Bôn trở ra ngoài.

Từ đầu tới đuôi, Hắc Trì phu nhân cũng không nói một câu nào với Lưu Bôn.

Tụ Bảo Bồn, Dược Thiên Sầu bày hàng cà ngày, ngoại trừ Yến Truy Tinh, không ngờ không ai hỏi thăm.

Tử Y hãng hái dạt dào đợi suốt nửa ngày, kết quả cũng chán nản không còn kiên trì chờ thêm nữa, cuối cùng bèn kéo Phù Dung quay trở về.

Chờ cả ngày, Dược Thiên Sầu biết còn bày hàng cũng không có ý nghĩa gì nữa, giá cao như vậy phỏng chừng sẽ không còn người nào đến mua.

Làm hắn hồ nghi bất định chính là, lẽ nào người muốn thu mua đại lượng Thất Tinh Huyết Lan tại Trân Bảo Lâu chính là nhóm người Yến Truy Tinh? Hắn thu quầy hàng, quay về cửa hàng Vãn gia.

Lộng Trúc đứng bên cửa sổ trên tầng cao nhất gọi hắn đi lên một chút, Dược Thiên Sầu lộ ra khuôn mặt đen thui, làm như không nghe thấy đi trở về phòng minh.

Có đôi khi bản thân mất hứng cần phải biểu thị đi ra, làm cho người ta biết ngươi đang mất hứng, bằng không sau đó người ta rất dễ tiếp tục làm ngươi mất hứng.

Ba người trên tầng cao nhất đưa mắt nhìn nhau, Văn Lan Phong cười khổ nói: “Xem ra sự tức giận trong lòng còn chưa tiêu, đây là làm sắc mặt cho chúng ta xem. ”

“Tiểu tử này lại sinh mao bệnh, ta đi nhìn. ” Lộng Trúc nghênh ngang đi xuống lầu.

Tử Y và Phù Dung còn đang ở trong phòng tiếp tục loay hoay nhìn ngắm đồ vật hai nàng mua về, Dược Thiên Sầu đi vào nhìn gian phòng hầu như đã biến thành nhà kho, nghiêm mặt nhìn Tử Y nói: “Vê phòng của ngươi đi. ”

Tử Y đương nhiên muốn cãi lại, nhưng khi nhìn thấy Dược Thiên Sầu thật sự mất hứng, bèn thè đầu lười đỏ tươi nhìn Phù Dung, ném đồ vật trong tay vội vàng chạy ra.

Phù Dung nhược nhược nhìn Dược Thiên Sầu nói: “Huynh không vui sao? Có phải ta chọc giận huynh không? ”

Dược Thiên Sầu xoay người khóa cửa, nghiêm mặt gật đầu nói: “Không sai, ta bị nàng chọc mất hửng. ”

Phù Dung lập tức khẩn trương lên, buông đồ vật trong tay thấp giọng nói: “Ta làm sai chỗ nào? Ta nhất định sửa. ”

“Ản! Đã lâu chưa cho ta sờ sờ, đây là sai lầm lớn nhất của nàng. ”

Dược Thiên Sầu đi tới phía sau nàng, đột nhiên bật cười, ôm lấy vòng eo của nàng, một tay trực tiếp thò vào trong ngực áo.

Lập tức khiến cho Phù Dung kinh hô lên, một đôi cẩu nam nữ liền cút lên trên giường triền miên.

Lộng Trúc đi xuống đụng phải Tử Y đang chạy ừốn, hai người tùy tiện nói vài câu, Tử Y nói cho hắn, Dược Thiên Sầu đang nối giận.

Lộng Trúc không cho là đúng khoát khoát tay, bảo nàng đi về trước, hắn vẫn nghênh ngang đi tới ngay cửa phòng Dược Thiên Sầu, đẩy đẩy cửa, nhưng phát hiện đã bị khóa.

Hắn đang muốn phóng thần thức vào xem, bên trong bỗng truyền đến tiếng hô của Dược Thiên Sầu: “Cút ngay cho ta, đừng làm hư chuyện tốt của đại gia. ”

Sau đó bên trong truyền đến thanh âm loạn thất bát tao tiêu hồn.

Lộng Trúc trợn tròn mắt ngẩn người, vẻ mặt xấu hổ nói thầm: “Xui. ”

Hắn vỗ mạnh lên cửa “phanh” một tiếng, hô: “Tiểu tử ngươi xong việc, lên gặp ta, có việc tìm ngươi. ” Sau đó không nói thêm gì quay đầu đi trở về.

Quay về trên lầu, Văn Lan Phong nhìn thấy thần tình hắn không đúng, liền hỏi: ‘Thế nào? ”

“Chờ một chút thôi! Hắn đang bận. ” Lộng Trúc chỉ có thể nói như vậy.

Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nhìn nhau, đều hiếu kỳ Dược Thiên Sầu đang bận rộn chuyện gì, liền cấp tốc phóng xuất thần thức kiểm ưa bên dưới lầu.

Bằng tu vi của hai người, chút cự ly ấy không tính là gì. Không xem không biết, vừa nhìn nhảy dựng, thần thức hai người vội vàng rụt trở về.

Văn Lan Phong thần tình xấu hổ trầm mặc không hé răng. Lộ Nghiên Thanh khẽ cắn răng, vẻ mặt ửng đỏ, may là có lụa mỏng chống đờ, người khác nhìn không thấy.

Tu vi cao tới đâu, cũng không phải dùng để nhìn lén chuyện riêng tư của người ta. Lộng Trúc nhìn phản ứng hơi chấn động của hai người, hắc hắc tặc cười nói: “Không có biện pháp, tiểu tử này vốn đã không còn biết xấu hổ, làm gì cũng không phân trường hợp, đã không phải lần đầu tiên ta thấy chuyện này, các ngươi quen dần là được rồi. ”

Chờ thật lâu, chờ được Dược Thiên Sầu chậm rãi đi lên, đối mặt vẻ mặt mất tự nhiên của ba người, vẻ mặt vẫn thoải mái, làm như không có việc gì hỏi: “Ba vị tiền bối tìm ta có chuyện gì? ” May là da mặt Lộng Trúc thật dày, lơ đễnh nhìn hắn.

Hắn làm như không có gì, hỏi: “Trong tay ngươi còn Thất Tinh Huyết Lan nhiều ít? ”

“Để làm chi? ” Vẻ mặt Dược Thiên Sầu cảnh giác hỏi: “Lại muốn lấy đồ vật của ta? ” Câu nói đầu tiên đổ ngược câu kế tiếp của Lộng Trúc trở về.

Lời này nói ra làm ba người đều xấu hổ, không sai, xác thực lại muốn lấy đồ của hắn.

Lộ Nghiên Thanh thân là đương sự, bèn nói: “Dược Thiên Sầu, ta muốn mua vài gốc Thất Tinh Huyết Lan trở về nghiên cứu dược tính, thế nhưng ngươi ra giá quá cao, ta căn bản không có nhiều tiền như vậy, có thể tính tiện nghi được một chút không? ” Lời nói muốn người tặng không, nàng thật sự nói không nên lời.

Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nàng, ánh mắt lóe ra nói: “Trân Bảo Lâu đại lượng thu mua Thất Tinh Huyết Lan, là do Lộ tiền bối cần? ”

Lộng Trúc và Vãn Lan Phong nghe vậy cũng cùng nhìn về phía Lộ Nghiên Thanh, Lộ Nghiên Thanh lập tức lắc đầu nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có thu mua bất luận thứ gì ở Trân Bảo Lâu, chì là thấy ngươi bán, nên mới nhớ tới. ”

“Như vậy sao! ” Dược Thiên Sầu suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Ta bán đồ vật, chi có tăng giá, cho tới bây giờ chưa bao giờ làm ra chuyện hạ giá, nên thà là không bán. ”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vãn Lan Phong thật khó xem.

Lộng Trúc lập tức quát: “Dược Thiên Sầu, ngươi đừng quá phận, có thể để cho Linh Phương cốc chủ tự minh mở miệng nhờ giúp đờ, đã cho ngươi mặt mũi rất lớn, đừng không biết phân biệt, trong mắt chỉ có tiền. ”

Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn: “Ngươi gấp cái gì, ta có nói đòi tiền sao. ”

Lộng Trúc ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn hỏi Lộ Nghiên Thanh: “Lộ tiền bối, ngươi cần bao nhiêu gốc? ” Mấy người bị hắn làm sừng sốt, trong ánh mắt Vãn Lan Phong tràn ngập ý tứ tán dương, khẽ gật đầu.

Lộ Nghiên Thanh có chút ngại ngùng nói: “Thế nào lại lấy không đồ vật của ngưoi, ngươi vốn đem bán để kiếm tiền. ”

Dược Thiên Sầu chuyên gia phất tay nói: “Ta cũng không có nói đưa miễn phí. ”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Văn Lan Phong và Lộng Trúc song song tối sầm.

Lộ Nghiên Thanh không nói gì, uổng cho minh vừa cảm thấy ngại ngùng, nguyên lai không phải cho không, giọng nói có chút mất tự nhiên nói: “Ngươi có điều kiện gì? ”

Dược Thiên Sầu không nhìn ánh mắt có thể giết người của Vãn Lan Phong và Lộng Trúc, trầm ngâm nói: “Giúp ta một chuyện, đưa hai người đến Linh Phương Cốc của ngươi, tạm thời bảo hộ sự an toàn của họ. ”

Vãn Lan Phong và Lộng Trúc ngây ra, Lộ Nghiên Thanh có chút kỳ quái hỏi: “Hai người nào? Ngươi không ngại thì nói trước, nếu như được ta có thể đáp ứng ngươi. ”

“Họp, các nàng tới chỗ ngươi đương nhiên là thích họp vô cùng, bởi vì là hai nữ nhân. ” Dược Thiên Sầu nhiều ít có chút bất đắc dĩ cười nói: “Trong đó một người là Diệp Đàn đang ở chỗ này, còn có một sao! Lão bản nương Nhan Vũ của Xuân Miên Lâu, ngươi giúp ta đưa hai nàng đi. ”

Văn Lan Phong nghe được là hai nữ nhân, rốt cục yên tâm.

Nhưng hắn vẫn có chút hiếu kỳ hỏi: “Diệp Đàn thì còn nói được, Nhan Vũ kia lại có quan hệ gì với ngươi? Vì sao muốn dẫn nàng đi? ”

Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói: “Ngưu Hữu Đức có chút việc rời khỏi đây, ta nhận lời nhờ cậy của Ngưu Hữu Đức, tạm thời bảo hộ sự an toàn của nàng. ”

“Nga! Nguyên lai là như vậy. ” Văn Lan Phong tin là thật sự. Nhưng Lộng Trúc và Lộ Nghiên Thanh hiểu được Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.

“Được, ta đáp ứng ngươi. ” Lộ Nghiên Thanh gật đầu.

“Tạ ơn tiền bối. ” Dược Thiên Sầu tạ ơn tmớc, lập tức nhíu mày nói: “Nhưng ta lo lắng Nhan Vũ không muốn đi. Đến lúc đó phiền phức tiền bối nói cho nàng biết đó là ý tử của Ngưu Hữu Đức. Nếu như nàng còn không nguyện đi, không ngại manh mẽ bức nàng đi. ”

“Mạnh mẽ mang đi? ” Lộ Nghiên Thanh có chút do dự.

“Ta biết tiền bối khả năng không muốn làm như vậy. ” Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía Vãn Lan Phong nói: “Không biết Vãn tiền bối có thể giúp đờ chuyện này hay không, thuận tiện giúp ta đưa hai nàng đến Linh Phương cốc. ”

Lộng Trúc không nói gì, người này thật đúng là biết chọn người, phỏng chừng đi Linh Phương cốc, Vãn Lan Phong một trăm lần nguyện ý, huống chi còn là một lý do đường hoàng như thế. Bất quá nhìn xem tiểu tử này giống như đang an bài hậu sự.

Lẽ nào Tụ Bảo Bồn thật sẽ phát sinh ra đại sự gì? Quả nhiên, ánh mắt Vãn Lan Phong sáng lên, bất quá cũng tìm cho minh một bậc thang bước xuống, vừa cười vừa nói: “Để ta giúp việc này không phải không được, then chốt phải xem ngươi nguyện ý lấy ra bao nhiêu gốc Thất Tinh Huyết Lan. ”

“Chuyện này không thành vấn đề. ” Dược Thiên Sầu khoát tay, hỏi Lộ Nghiên Thanh: “Tiền bối muốn bao nhiêu gốc? ”

Lộ Nghiên Thanh có chút do dự hỏi: “Năm gốc thế nào? Nếu như không được, ít hơn cũng không sao. ” Nàng xác thực muốn năm gốc, bất quá nghĩ đến một gốc đã giá trị hai ức, năm gốc là mười ức thượng phẩm linh thạch, giá cả này so với việc bảo hộ cho hai người, nàng chiếm tiện nghi quá lớn.

“Mười gốc. ”

Dược Thiên Sầu không trả lòi Lộ Nghiên Thanh, nhưng lại nhìn Vãn Lan Phong nói: “Đưa cho Lộ tiền bối mười gốc Thất Tinh Huyết Lan, Vãn tiền bối nghĩ thế nào? ”

Lộ Nghiên Thanh có chút hận đến nghiến răng, rõ ràng là chuyện của nàng, luôn kéo Vãn Lan Phong vào làm gì?

Vãn Lan Phong có chút kiêng kỵ quét mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, nói: “Việc này ngươi không nên hỏi ta, ngươi hỏi nàng. ”

Lộng Trúc biết tâm tư của hai người, lúc này chen vào nói: “Được rồi! Được rồi! Chuyện quyết định như vậy đi. ”

“Tốt! ” Dược Thiên Sầu ứng tiếng, liền đưa ngay tại chỗ.

Hắn lấy trong túi trữ vật ra mười chậu Thất Tinh Huyết Lan, đặt xuống mặt đất.

Lộ Nghiên Thanh thấy chuyện đã như vậy, cũng không có làm ra vẻ, đem mười chậu huyết lan kiều diễm thu lại.

Sau khi giao tiếp xong xuôi, Dược Thiên Sầu lại nói với Lộng Trúc: “Ngươi nên đưa Phù Dung và Tử Y trở về sớm một chút đi! Đoạn thời gian tới ở đây sẽ không yên



Ôn.

“Ta ở đây không cần lo lắng, ta tự nhiên có cách ứng phó. ” Lộng Trúc cười a a nói, trái lại nói với hắn: “Tiểu tử ngươi tự lo cho minh đi! Lần này ngươi làm cho Hồ Trường Thọ mất hết mặt mũi ngay trước mặt thiên hạ quần hùng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm ngươi tính sồ, chính ngươi cẩn thận một chút. ”

Thấy hắn nắm chắc như vậy, Dược Thiên Sầu hơi trầm mặc một thoáng, lập tức hướng ba người chắp tay nói: “Không quấy rối nữa, ta còn có chút việc, muốn đến cửa hàng Băng cung. ”

Lộng Trúc cả kinh kêu lên: “Ngươi đến đó làm gì, mối thù của nhị đệ tử Băng Thành Tử vẫn luôn ghi tạc trên đầu ngưoi, ngươi muốn tự đưa lên cửa tìm chết phải không? ”

“Hừ! ” Vẻ mặt Dược Thiên Sầu đầy ngạo khí nói: “Tu vi của hắn tuy rằng cao, nhưng muốn giết ta, chi sợ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Yên tâm đi! Không giết được ta. ” Nói xong hắn xoay người ròi đi.

“Tiểu tử ngươi đừng có không biết ười cao đất rộng, cẩn thận một chút cho lão tử. ” Lộng Trúc ờ phía sau hô to.

Chính điện Hắc Minh cung, Hắc Trì phu nhân cao quý lãnh diễm kéo đuôi áo thật dài, ở trong đại điện chậm rãi bước đi, ánh mắt lóe ra bất định thật lâu.

Bỗng nhiên nàng vung lên tay áo, hóa thành một đoàn hắc quang bay ra ngoài cung, trực tiếp bay về trên ngọn núi cao nhất ở giữa năm ngọn núi, trên nóc Minh Hoàng cung phong cách cố xưa lại to lớn, thần bí lại thần thánh đột nhiên nhiên xuất hiện mười mấy người.

Đưa mắt nhìn hắc quang đang xoay quanh trên bầu ười, tất cả đều biến sắc, nhìn nhau không nói gì cùng biến mất.

Mà hắc quang xoay quanh cũng tựa hồ tìm đúng phương vị, hướng hậu cung Minh Hoàng cung bay đi. Hắc quang trực tiếp bắn về một tòa tiểu lâu do một mảnh Ư Mộc Lâm vây quanh.

Ngay lúc vừa muốn xông vào cánh cửa bên trong tiểu lâu, một đạo sét đánh ngân sắc loang loang “phanh” một tiếng, trực tiếp đẩy lùi hắc quang.

Hắc quang hiện hình, Hắc Trì phu nhân lảo đảo lui về phía sau vài chục bước, thẳng đến khi phải phất tay đờ lấy một thân cây u Mộc Lâm mới ngừng lại được. Trên khuôn mặt lãnh diễm chợt biến sắc, Hắc Trì phu nhân lạnh lùng nói: “Thiên Quân, ngươi dám động thủ với bổn cung! ”

Ngay cửa tiểu lâu, ngân quang chợt lóe, một vị trung niên nhân mái tóc dài tung bay, gương mặt đầy râu hiện thân. Hắn hờ hững nhìn nàng nói: “Hắc Trì, ở đây còn chưa tới phiên ngươi giương oai, cũng không nhìn đây là địa phương gì, há có thể cho ngươi tùy tiện xông vào. ”

Hắc Trì phu nhân cắn răng, ánh mắt oán độc nói: “Bổn cung muốn đi đâu liền đi đó, còn chưa tới phiên tên nô tài như ngươi đến quản. Mau tránh ra cho bổn cung, bổn cung muốn gặp Minh Hoàng. ”

Trung niên nhân bị gọi là Thiên Quân, gương mặt không chút biểu tình nói: “Minh Hoàng đang vẽ tranh, không cho bất luận ai quấy rối, ta khuyên ngươi nên tốc tốc ly khai, bằng không đừng trách tên nô tài như ta không khách khí, đem ngươi đánh vãng ra Minh Hoàng cung. ”

“Ngươi... ” Hắc Trì phu nhân nghẹn lời, nhưng cũng biết minh không phải là đối thủ của Thiên Quân, liền vén quần dài hướng tiểu lâu quỳ xuống nói: “Hắc Trì cầu kiến Minh Hoàng, có chuyện quan trọng bẩm báo. ”

Thoáng yên tĩnh, sau đó trong tiểu lâu truyền ra một thanh âm nhàn nhạt nói: “Thiên Quân, cho nàng vào đi! ” Giọng nói ôn hòa, làm cho người ta vừa nghe cảm thấy trong lòng thoải mái, tràn ngập vẻ nhẹ nhàng không tranh nhân thế.

“Dạ! ” Thiên Quân quay người hướng tiểu lâu khom lưng, ngân quang chợt lóe, cả người liền biến mất.

Lúc này Hắc Trì phu nhân mới đứng dậy, ánh mắt oán độc quét nhìn chung quanh, sau đó vén đuôi áo thật dài, đảo mắt lại biến thành một vị phu nhân khí chất cao quý. Nàng chậm rãi đi vào trong tiểu lâu, bên trong bày biện thanh nhã, không thấy được một tia xa hoa, trái lại còn chất đống rất nhiều sách cổ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng Minh Hoàng uy chấn Minh giới lại ở chỗ này, không nghĩ qua còn nghĩ là căn phòng của một vị thư sinh nào đó.

Ánh mắt Hắc Trì phu nhân đảo qua đống sách chất cao, trong ánh mắt hiện lên một tia chẳng đáng, chợt lóe rồi mất. Sau đó nàng lập tức bước lên thang lầu đi lên lầu các, sau khi đi lên, lập tức nhìn thấy bóng lung của một nam nhân mặc bạch sam đơn bạc, từ sau lưng nhìn lại, cũng chính là dáng dấp của một vị thư sinh, hắn đang múa bút vẽ gì đó.

“Hắc Trì gặp qua Minh Hoàng. ” Hắc Trì phu nhân lần thứ hai quỳ xuống hành lễ.

Thư sinh vẫn tiếp tục múa bút, cũng không quay đầu lại nói: “Hắc Trì, có chuyện quan trọng gì phải gấp gáp gặp ta? ” Nhìn hắn giống như một thư sinh vô hại, ai có thể nghĩ ra hắn chính là Minh Hoàng thống suất Minh giới!

Hắc Trì phu nhân tự động đứng lên, có chút oán giận nói: “Minh Hoàng, ngài cũng không quản chính thủ hạ của mình, ngài xem hắn đã dám xuất thủ với ta, giả sử thời gian lâu dài, đến lúc đó chẳng phải ngay cả Minh Hoàng hắn cũng không xem vào trong mắt. ”

Thư sinh cất tiếng cười, nói: “Ta là vì không muốn xen vào bất cứ chuyện gì nữa, cho nên mới đem quyền lực trao cho cấp dưới các ngươi, nếu như các ngươi thực sự thấy không vui, ta có thế nghĩ lại tìm người khác quản lý, cũng tốt cho các ngươi được thanh tịnh một chút. ”

Hắc Trì phu nhân biến sắc, cười nói: “Minh Hoàng đừng giận, là Hắc Trì không đúng mực, không nên phát sinh tranh chấp với Thiên Quân, Minh Hoàng làm việc vất vả vì Minh giới nhiều năm, những thủ hạ như chúng ta nên vì Minh Hoàng phân ưu, không nên có câu oán hận. ”

“n! Nghe ngươi nói như vậy, ta đây an tâm. ” Trên tay thư sinh liên tục vẽ, hỏi: “Sốt ruột gặp ta, rốt cục là vì chuyện gì? ”

“Sự tình là như vậy, trước đây vài ngày ta phái người ra kiểm ưa nhân gian bảy mươi hai minh đạo, kết quả phát hiện có Minh giới đại môn của nhất giới bị tổn hại, không ngờ là bị người đánh cắp vòng gõ cửa. ” Hắc Trì phu nhân tức giận bất bình nói: “Không nghĩ tới còn có người lớn mật như vậy, ngay đại môn Minh giới cũng dám tổn hại, người ở nhân gian thực sự càng lúc càng lớn mật, rõ ràng không xem Minh Hoàng vào trong mắt. Hắc Trì thỉnh cầu Minh Hoàng phái người ra để trừng trị. ”

“n? ” Thư sinh mất hứng phát sinh một tiếng hừ lạnh, cây bút trong tay ngừng lại, lạnh lùng nói: “Hắc Trì, lá gan ngươi thật lớn, dám đem lời ta nói nghe vào tai này lọt qua tai kia. Ngươi đã quên ta nói gì sao? Không được ta cho phép, bất luận kẻ nào của mình giới cũng không được xông vào nhân gian. ”

“Minh Hoàng bớt giận, Minh Hoàng bớt giận. ” vẻ mặt Hắc Trì phu nhân sợ hãi lại lần nữa quỳ xuống, liên tục giải thích nói: “Hắc Trì cũng không cho bất cử kẻ nào xông vào nhân gian, chỉ là phái người kiểm ưa Minh giới thông đạo một chút. Hắc Trì tuyệt đối không có lòng riêng, tất cả đều là vì suy nghĩ cho Minh giới, cho nên mới cố ý tò trong Minh Hoàng cung hạ lệnh hai gã nô tài đi chấp hành, tin tưởng bọn hắn tuyệt không dám vi phạm lệnh cấm của mình Hoàng. ”

“Nhớ kỹ, nhân gian chính là căn bản của mình giới, không có ta đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được xông vào nhiễu loạn trật tự của nhân gian. ” Thư sinh nói xong lời này, tiếp tục chấm mực múa bút, vừa vẽ vừa nói: “Xem ra uy tín của ngươi càng ngày càng cao rồi, ngay cả người Minh Hoàng cung của ta ngươi cũng có thể tùy ý điều đọng. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.