Tinh Thần Châu

Chương 639: Chương 639: Minh Động dị biến




Tiếng hét của hắn ai cũng nghe được trong lòng hắn vẫn mang oán niệm, suýt chút đã làm thịt được nhi tử của Hồ Trường Thọ, trong lòng rất không sảng a!

Sát ỹ bên trong con ngươi của Hồ Trường Thọ chợt lóe lên, quay đầu lại đột nhiên biến mất trên không trung.

Hồ Vân Thiên vui vẻ hớn hở cùng Yến Truy Tinh và Man Hổ rời đi. Ba gã hộ vệ run như cầy sấy đến trước quầy hàng của Dược Thiên Sầu thu thập thi thể đồng bạn, người này điên cuồng như vậy, ngay cà Hồ Trường Thọ cũng không để vào mắt, thực sự lo lắng hắn sẽ làm ra cử động gì khác người. Ba người vùi đầu nhặt xác, ngay dũng khí liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu cũng không có.

Tư Không Tuyệt liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu thật sâu, lại phất tay với đám người Mục Liên Thu, đem người ly khai, tiếp tục duy trì trật tự Tụ Bảo Bồn.

Các lĩnh chủ khắp nơi trên không trung, thấy tuồng kịch đã diễn xong, cũng không còn gì để xẹm, cùng nhau biến mất. Vãn Lan Phong nhìn Lộng Trúc cười khổ, ra vẻ đang nói, tiểu tử này sẽ không ghi hận đến ta đi! Hai người kể cả Lộ Nghiên Thanh cũng cùng nhau biến mất.

Băng Thành Tử thấy Dược Thiên Sầu bày ra huyết lan, con ngươi đột nhiên co rút lại, ánh mắt chợt lóe rời đi. Duy nhất chi còn Yến Truy Tinh và Man Hố đứng cách đó không xa.

Không bao lâu, từng quầy hàng lại khôi phục hình dạng nguyên lai. Vô luận là chủ quầy hay đoàn người còn đang lưu luyến, ánh mắt luôn luôn như có như không nhìn về phía Dược Thiên Sầu, tràn ngập kính nể.

Từng nghe được nhiều lời đồn về Dược Thiên Sầu, nhưng lần đầu nhìn thấy hắn ương ngạnh như vậy, một lời không họp liền làm thịt một gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, hơn nữa tên tu sĩ này còn là đệ tử Thiên Phong Vân cung danh chấn thiên hạ. Ngay sau đó hung hãn ở ngay trước mặt quần hùng khiêu chiến sáu gã đệ tử của Thiên Phong Vân cung và Băng cung, trong đó còn có hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, kết quả đệ tử Thiên Phong Vân cung và Băng cung đều cam nguyện chịu thua lui ra.

Lại thêm định luận của cao thủ Hóa Thần hậu kỳ Bùi Phóng, đến tận đây, trong sự cảm nhận của mọi người, Dược Thiên Sầu đã chính thức ngồi yên trên vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ.

Mạc Thiếu Quân lẳng lặng đứng ngay phía sau Dược Thiên Sầu, thái độ càng phát ra cung kính, Ngưu Hữu Đức chì định người hiệu lệnh bọn họ, cũng không hề bôi nhọ bọn họ.

Diệp Thành đứng ngay một bên, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu càng thêm cuồng nhiệt sùng bái. Có lẽ do nguyên nhân cùng một quốc gia, hắn không hề cảm thấy cử động của Dược Thiên Sầu là quá mức kiêu ngạo, trái lại còn cho rằng Dược Thiên Sầu là tìm tới mặt mũi cho Hoa Hạ tu chân giới.

Kỳ thực trong đám người quanh thân, còn có không ít đệ tử các phái từ Hoa Hạ tu chân giới lẻn vào, đáng tiếc không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Dược Thiên Sầu như Diệp Thành. Nhưng cũng không hề ảnh hường sự sùng bái điên cuồng của bọn họ đối với Dược Thiên Sầu, bình thường bọn họ vẫn không dám ngẩng đầu lên cao đối đãi, bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Hạ tu chân giới xuất hiện một nhân vật như vậy, thật đúng là cảm xúc dâng trào khó an, kích động không ngớt.

Dược Thiên Sầu kiêu ngạo sao? Không kiêu ngạo! Bọn họ còn ước gì Dược Thiên Sầu kiêu ngạo hơn vạn lần mới tốt, tốt nhất là đạp hết toàn bộ thực lực chư quốc xuống dưới chân. Bọn họ yên lặng sùng bái một lát, lại lặng lẽ rời đi, phải nhanh chóng đem chuyện xảy ra ở đây truyền lại Hoa Hạ tu chân giới.

Không qua bao lâu, liền thấy Phù Dung, Tử Y, Bách Mị Yêu Cơ cùng ba người Thiên Dã chạy tới. Sau khi Lộng Trúc trở về, thấy tình thế đã dẹp loạn, liền cho phép mấy người đi ra.

“Ngươi không sao chứ? ” Ba nữ nhân hầu như đồng thanh hỏi.

“Ta có thể có chuyện gì? ” Dược Thiên Sầu nhìn Phù Dung, thấy vẻ mặt nàng lo lắng bèn tươi cười, hỏi: “Các ngươi đến làm gì? Muốn giúp ta bán hàng sao? ”

“Oa! ” Tử Y nhìn chằm chằm huyết lan bày trên quầy hàng cả kinh kêu lên: “Chuyện bán hàng vui vẻ như vậy ngươi cũng không chịu kêu ta. ” Nói xong hưng phấn vượt qua quầy hàng, đẩy Dược Thiên Sầu ra ngoài, chính mình đứng ngay vị trí bán hàng, lại nhìn đông nhìn tây, ra vẻ rất mong muốn có người đến mua. Bình thường đều

Phù Dung cũng không nhường bước, cao hứng bừng bừng đứng bên người Tử Y, hai người cùng nhau chia sẻ tư vị làm chủ bán. Dược Thiên Sầu không nói gì, hai nàng vốn không biết nỗi khổ cực khi kiếm tiền, còn tưởng rằng là chuyện đùa chơi vui vẻ, sau này có cơ hội cho hai người chơi mỗi ngày, để xem các nàng còn hãng hái như vậy nữa hay không? Lão tử cũng có thể nếm thử tư vị ăn cơm do đàn bà nuôi dường.

Bách Mị Yêu Cơ mỉm cười đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu, ba người Thiên Dã và Mạc Thiếu Quân song song đứng cùng nhau cảnh giác nhìn bốn phía.

Diệp Thành đứng một bên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Phù Dung, mạnh mẽ che giấu nỗi khiếp sợ trong lòng. Tuy rằng Phù Dung rất ít lộ mặt tại Phù Tiên Đảo, thế nhưng trùng họp chính là có một lần ở Vạn Phân Viên, trong lúc vô ý nhìn thấy qua nàng một lần. Sau khi ti mỉ quan sát, hắn xác nhận nàng là nữ nhi Phù Dung của chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên.

Làm cho hắn không nghĩ ra chính là Phù Dung thế nào cùng Dược Thiên Sầu xuất hiện ở chỗ này?

“Dược tiền bối, vãn bối còn có chút việc, xin bái biệt. ” Diệp Thành đột nhiên hướng Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói. Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nhìn hắn gật đầu, Phù Dung nhìn theo, phát hiện người này có chút quen mặt nhưng cũng không nhận ra là ai, cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi Diệp Thành được cho phép, cấp tốc đi ra ngoài Tụ Bào Bồn, hắn phải nghĩ biện pháp đem tin tức kinh người này truyền trở lại Phù Tiên Đảo.

Yến Truy Tinh hí mắt tinh tế đánh giá Tử Y, Phù Dung và Bách Mị Yêu Cơ, khóe miệng câu dẫn ra dáng tươi cười bao hàm thâm ý. Hắn nhìn Man Hổ gật đầu, hai người cùng hướng quầy hàng của Dược Thiên Sầu đi qua.

Bởi nguyên nhân náo loạn một hồi, nguyên lai đoàn người vây xem náo nhiệt cũng không dám đi qua, khiến cho quầy hàng lạnh lùng khác thường, dù một người đi ngang qua cũng không có, tất cả mọi người đều đi vòng. Tử Y còn đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy hai người đi tới, lúc này hưng phấn nói: “Các ngươi mua sao? Các ngươi muốn mua bao nhiêu... ” Còn chưa nói xong, liền phát hiện chính là hai người có mặt trong đại hội rút đao trước kia.

“Tử Y cô nương, đã lâu không gặp. ” Yến Truy Tinh chắp tay nói.

Dược Thiên Sầu cười lạnh: “Yến huynh, chẳng lẽ còn muốn tạp bãi thêm một lần? ”

Tử Y vừa nghe được có người đến muốn đập quầy hàng của nàng, gậy trúc màu tím đen lập tức vọt ra trên tay, rất có ý tử như muốn động thủ.

“Dược huynh, ngươi nói như vậy thật ngượng ngùng. ” Yến Truy Tinh quét mắt nhìn huyết lan bày trên quầy hàng, cười nói: “Ta chỉ thấy quầy hàng của Dược huynh quạnh quẽ, muốn mời Dược huynh nếu rảnh rỗi đến cửa hàng Băng cung của chúng ta, ở nơi đó có lẽ có người sẽ mua nhiều Thất Tinh Huyết Lan của Dược huynh. ”

Chẳng lẽ là hắn? Dược Thiên Sầu giật minh nhưng mặt ngoài cũng không tỏ vẻ gì chắp tay nói: “Đa tạ Yến huynh nhắc nhở, Dược mỗ nhất định đến cửa bái phỏng. ”

“Ha hả! Vậy không quấy rối Dược huynh buôn bán, cáo từ! ” Yến Truy Tinh chắp tay, cùng Man Hổ xoay người rời đi.

Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt lóe ra bất định, bỗng nhiên bị thanh âm ồn ào bốn phía làm sực tỉnh, thấy không ít người hướng giải đất trung tâm của Tụ Bào Bồn chạy tới.

“Thế nào vậy! Thế nào vậy! Xảy ra chuyện gì đó? ”

“Thiên Hạ thương hội mới treo bảng bố cáo, bắt đầu bán ra Thất Bào Đan có thể đột phá tu vi bình cảnh. ”

“Nha! Chúng ta đi nhìn xem, nói không chừng tán tu chúng ta lại có cơ hội mua được. Qua tay có thể kiếm được một số. ”

Tin tức về Thất Bảo Đan từ trong đám người truyền đến, Dược Thiên Sầu nhàn nhạt khoát tay nói: “Mạc Thiếu Quân, ngươi đi nhìn xem. ”

“Dạ. ” Mạc Thiếu Quân lĩnh mệnh rời đi.

Hai mắt Dược Thiên Sầu khép hờ, âm thầm nói: “Bán ra Thất Bào Đan? m Bách Khang, thời gian không may của ngươi đã tới. ”

Từ khi lợi dụng thân phận Ngưu Hữu Đức đem nhóm Phá Cấm Đan cuối cùng bán cho m Bách Khang, hắn đã quyết định thu tay lại. Không phải hắn không muốn kiếm thêm tiền, mà là thấy thực lực chư quốc đang âm thầm đánh cờ với m Bách Khang, biết muốn kéo dài việc phát tài đã không được nữa.

Chư quốc liên thủ tuy rằng bị m Bách Khang phá nát một lần, nhưng họ cũng không phải kẻ ngồi không. Khẳng định sẽ không chịu ngồi yên nhìn Thiên Hạ thương hội tiếp tục làm như vậy. Có thế hỗn thành lĩnh chủ một phương trong tu chân giới, không có ai là kẻ ngu si. Chỉ vì thủ đoạn vơ vét của cải của m Bách Khang còn chưa tới mức làm cho mọi người thương cân động cốt đến nỗi phải động tới quái vật lớn như Thiên Hạ thương hội, bây giờ còn chưa đến thời gian, bởi vì còn có người đang giữ thái độ quan sát tình hình, sợ lọt vào thế lực cường đại như Thiên Hạ thương hội phản phệ, nên mọi người còn chưa chịu đồng lòng.

Nhưng nếu thủ đoạn vơ vét của cải của m Bách Khang làm tổn thương nguyên khí của mọi người, thế lực khắp nơi cũng không cách nào ngồi yên được, tất nhiên sẽ liên thủ manh bạo.

Ban đầu Dược Thiên Sầu còn kỳ quái vì sao m Bách Khang dám làm như vậy, hắn cũng không phải kẻ ngu si a! Sau đó suy bụng ta ra bụng người tự hỏi một chút, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra lão hồ ly đã nghĩ Ngưu Hữu Đức là tiên nhân Tiên giới nên nghĩ rằng minh có chỗ dựa vào.

m Bách Khang đầu tiên lớn mật bỏ ra mười ức, làm ra cử động mạo hiểm trà tiền trước lấy hàng sau, sau đó mỗi năm ngàn viên Phá Cấm Đan lại chủ động tăng giá mười ức thượng phẩm linh thạch, không ngừng tỏ ý tốt với Ngưu Hữu Đức.

Sở dĩ hắn không tiếc nhường lợi tức cùng liên thủ buôn bán với Ngưu Hữu Đức, chính là vì muốn buộc chặt lợi ích của Ngưu Hữu Đức cùng hắn liên kết vững vàng cùng một chỗ. Nếu tới thời gian các thế lực khắp nơi liên thủ bắn ngược, không chi tổn hại tới lợi ích của hắn, tất nhiên cũng sẽ tổn hại tới lợi ích của Ngưu Hữu Đức.

Dược Thiên Sầu nghĩ, giả như mình thực sự có được thực lực tiên nhân Ngưu Hữu Đức trên Tiên giới, khẳng định sẽ không chịu ngồi yên nhìn xem lợi ích của mình bị tổn hại, thời khắc mấu chốt sẽ không chút do dự xuất hiện làm kinh sợ tất cả mọi người một chút.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Dược Thiên Sầu cười khổ không ngớt, nếu không phải minh chiếm được tiên cơ, thật đúng là bị m Bách Khang dựa thế quật khởi, thành tựu địa vị bá chủ tu chân giới không thể dao động. Nghĩ đến hắn âm thầm kinh hãi, phải bội phục m Bách Khang đa mưu túc ừí, hắn ngay từ đầu biết Ngưu Hữu Đức là tiên nhân, liền lập tức bắt đầu dựa thế bố cục. Phần đảm lược và ánh mắt kia, thật làm cho minh cảm thấy không bằng. Quả nhiên là người thành đại sự, Thiên Hạ thương hội có được ngày hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên.

Dược Thiên Sầu minh bạch lcri và hại bên trong, biết vụ phát tài này đã kết thúc, không thể tiếp tục chen chân thêm nữa. Vì vậy quyết định thật nhanh, duy nhất ném ra hai vạn viên Phá Cấm Đan, hung hăng mò một bút, cấp tốc bỏ rớt thân phận Ngưu Hữu Đức. Lại lập tức dùng thân phận Dược Thiên Sầu đưa ra năm ngàn viên Thất Bảo Đan mai táng Thiên Hạ thương hội, ngồi xem m Bách Khang làm sao giải quyết tàn cục này.

Duy nhất làm Dược Thiên Sầu tiếc nuối chính là, ngày trước hắn không nghĩ được xa như vậy, hối hận không nên để bản thân minh và Ngưu Hữu Đức liên quan đến cùng nhau, ngày sau làm không tốt có lẽ còn có phiền toái.

Yêu Quỷ Vực, Ảm Phong Cốc, ngọn núi lớn kéo dài hơn mười dặm bị âm vụ dày đặc phong tỏa vô số năm qua. m phong tàn sát bừa bãi lôi cuốn theo âm lân ma trơi phiêu đãng chung quanh, tuy rằng hoàn cảnh ác liệt, nhưng đối với mười vạn quỷ tu tu luyện nơi này mà nói, cũng là tu luyện bảo địa âm khí sung túc.

Ngay khi các quỷ tu vẫn còn đang tu luyện, đột nhiên một cỗ âm khí đen như mực từ bên trong Cửu u Minh Động kịch liệt phun trào, khí lưu mạnh mẽ điên cuồng gào thét bắn ra, mấy tảng đá nặng tới mấy trăm cân ở gần bên cũng bị thổi tung bay loạn. Trong tích tắc, toàn bộ mây đen bao trùm bầu ười m Phong Cốc rung chuyển lên dữ dội, làm hơn mười vạn quỷ tu đều phải đưa ánh mắt nhìn về nơi này, một cỗ cảm giác kinh khủng không hiểu lan tràn trong lòng đám quỷ tu...

Ngay lúc Cửu u Minh Động phát sinh dị biến, bên trong Quỷ Vương đại điện, Ngu Cơ suất lĩnh các quỷ tướng ùn ùn kéo đến, lướt trên gió mạnh đáp xuống cách cửa động mấy trăm thước. Cả đám người kinh nghi bất định, chì thấy âm khí nơi cửa động tối đen không ngừng hộ tống gió mạnh điên cuồng gào thét bay ra...

m khí nồng hậu, đối với quỷ tu mà nói, quả thực cầu còn không được! Nhưng chuyện dị biến không bình thường như thế, trái lại làm trong lòng các quỷ tu sợ hãi, một loại sợ hãi đối với chuyện mà minh không biết.

Ngu Cơ cắn môi, mái tóc bị gió thổi mạnh bay tung.

Một đám quỷ tướng phía sau ánh mắt kinh nghi bất định, không biết sắp phát sinh chuyện gì.

Thuận Thiên Đảo, Tất Trường Xuân đang khoanh chân nhắm mắt ngồi trong phòng bỗng nhiên mở bừng mắt, biến mất trong phòng.

Khi xuất hiện trở lại, đã đứng bên Thiên Lý hồ, đối mặt phương hướng m Phong Cốc, bàn tay vẽ ra một vầng trăng sáng, xác thực mà nói, là một chiếc gương phiếm ra bạch quang sáng tỏ.

Đột nhiên toàn bộ bạch quang thu liễm vào trong gương, trên mặt kính phong cách cổ xưa trơn nhẵn, chợt xuất hiện cảnh tượng trước Cửu u Minh Động, ngay cả đám người Ngu Cơ với vẻ mặt kinh nghi bất định cũng hiện lên trong đó.

Chiếc gương phiêu phù ngay trước mặt hắn, Tất Trường Xuân khẽ nhãn mày, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không giải thích được.

Hắn hiển nhiên cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Bên trong Cửu u Minh Động, vượt qua u Minh Hỏa Hải, đại môn Minh giới nguy nga phát ra âm thanh nặng nề mà làm tim đập thật nhanh.

Khe hở giữa hai cánh cửa khép lại đang dần dần thành lớn.

U Minh Hỏa Hải bao phủ phía trước không biết đã bao nãm kịch liệt rung chuyển lên.

Khí lưu rối loạn làm những bộ xương khô trên vách Minh Thiết phát sinh đủ loại tiếng khóc, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, những đầu lâu lớn nhỏ phảng phất như có sinh mạng trong nháy mắt.

Giống như đang hướng ai đó khóc lóc kể lể sự bất hạnh kiếp trước của chính mình.

Đủ loại tiếng khóc tụ tập ở dưới thế giới ngầm quanh quẩn không ngớt, thê thảm không dứt, vô cùng rối loạn.

Nếu như hiện tại Dược Thiên Sầu đang ở đây, chắc chắn khiếp sợ không ngớt, Minh giới đại môn đóng chặt không biết bao nhiêu năm không ngờ đang chậm rãi mở ra. Thật nguy nga, nặng nề, đại môn Minh giới ngăm đen mở ra rộng chừng một thước thì dừng lại bất động.

Phía sau cửa có lưu quang màu đen đang không ngừng xoay tròn.

Đột nhiên có hai điểm sáng trắng lóng lánh trong đó, “sưu sưu” hai tiếng, hai điểm sáng trắng hóa thành hai đạo thân ảnh dừng lại ngay trước đại môn Minh giới.

Xuất hiện hai gã nam tử áo bào trắng giống nhau như đúc sắc mặt tái nhợt, trắng tới mức có chút không bình thường, phảng phất giống huynh đệ song sinh.

Ánh mắt hai người lạnh lùng quan sát bốn phía, xem qua một hồi, trong đó một người chậm rãi nói: “Tất cả bình thường. ”

Tên còn lại gật đầu nói: “Đại ca, Minh Hoàng thế nào lại nhớ tới việc để chúng ta dò xét Minh Đạo bảy mươi hai giới vậy? ”

Người trước lắc đầu nói: “Là chủ ý của Hắc Trì phu nhân. ”

Người sau nghe vậy giật minh than thở: “Đại ca, ngươi có phát hiện hay không, bởi vì hiện tại Minh Hoàng không hỏi nhiều đến chuyện của mình giới, vì vậy Hắc Trì phu nhân nhúng tay vào mọi chuyện càng ngày càng nhiều, đây sợ rằng không phải là chuyện gì tot. ”

“Không muốn phiền phức thì câm miệng cho ta. ” Người trước cảnh cáo nói: “Đây không phải là chuyện của ngươi, sau này ít nói một chút. ”

“Đã biết. ” Người sau bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Người trước lại thêm lần nữa quan sát chung quanh, đạm nhiên nói: “Đi, trở lại. ” Hai người vừa mới chuyển thân, đột nhiên song song chấn động, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn vào Minh giới đại môn.

chỉ thấy nguyên bản hai vòng gõ cửa của mình giới đại môn chỉ còn lại một cái, trong đó trong miệng một con Thôn Thiên Thú không chỉ thiếu vòng gõ cửa, mà còn thiếu cả hai chiếc răng nanh, thật không biết đã đi nơi nào.

Hai người nhìn chằm chằm hồi lâu, người sau ngây người nói: “Nhìn vết tích để lại, hình như bị người cắt rớt. ”

Người trước trợn tròn mắt há hốc không biết nói gì, sau đó lẩm bẩm: “Là ai có lá

Người sau gãi đầu nói: “Theo lý thuyết không có khả năng! Ở đây không phải địa phương ai cũng có thể tới, người trong Minh giới không có lệnh phù vốn không khả năng từ bên trong mở ra Minh giới đại môn. Mà người phàm ngoại giới cũng không khả năng đi qua u Minh Hỏa Hải để vào đây, chẳng lẽ là nhân gian quỷ tu làm chuyện này? ”

Người trước lắc đầu nói: “Hẳn không phải là quỷ tu. Nếu quỷ tu đi vào đây, nhất định bị u Minh Hỏa Hải luyện hóa hết sinh khí, không có khả năng quay về nhân gian, bằng không nhất định hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh. Quỷ tu đã đến đây, lối ra duy nhất chính là mở Minh giới đại môn, trở về Minh giới. Nếu quay đầu lại chi còn đường chết. ”

“Vậy cũng không phải kia cũng không phải, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thật không khả năng lại tự minh rơi xuống đó chứ? Nếu rơi xuống thì cũng phải thấy đồ vật trên mặt đất chứ! Nhưng trên đây rõ ràng có dấu vết bị cắt..

“Lẽ nào.. Người sau đột nhiên dừng lại không nói tiếp.

Người trước quay đầu hỏi: “Lẽ nào cái gì? ”

Người sau nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ngươi không cảm thấy việc này có chút kỳ hoặc sao? Vì sao Hắc Trì phu nhân ở ngay lúc này lại đòi dò xét bảy mươi hai Minh giới thông đạo, lại vừa lúc đại môn Minh giới chỗ này lại bị phá hủy. Có phải do bên trong có người phụng mệnh đi ra làm việc này..

Người trước nghe vậy, vùng lông mày cau chặt lại, trầm mặc thật lâu mới trầm giọng nói: “Không nên tùy ý suy đoán, chúng ta chì cần đãng báo như thực chất là được, chuyện khác chúng ta không cần quan tâm. ”

“Đi, trở lại! ” Hai người hóa thành hai đạo bạch quang bắn vào đại môn Minh giới, trong nháy mắt biến mất bên trong hắc quang đang xoay tròn như lưu vân.

Không bao lâu, đại môn Minh giới lại lần thứ hai phát sinh âm thanh nặng nề làm tim đập nhanh, chậm rãi khép lại.

Trong nháy mắt hai cánh cửa khép lại, trong không gian ngầm đang rối loạn, chậm rãi khôi phục, bên ngoài Cửu u Minh Động, gió mạnh đột nhiên dần dần chậm lại, âm khí đen như mực đang cuồn cuộn phun ra cũng từ từ thu liễm, rất nhanh trở về như bình thường, phảng phất như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Ngu Cơ cùng các quỷ tướng đứng trên vách đá đối diện, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết bên trong Cửu u Minh Động tối đen như mực kia đã xảy ra chuyện gì.

Một đám quỷ tu đợi thêm một thời gian dài, cũng không nhìn thấy lại phản ứng dị thường nào khác.

Ngu Cơ nhãn mày phất tay nói: “Trở lại tái nghị! ” Lập tức các quỷ tu đều rời khỏi nơi đó.

Thuận Thiên Đảo, bên Thiên Lý hồ, Tất Trường Xuân nhìn thấy cảnh tượng trong gương đã khôi phục lại bình thường, vung tay lên thu bảo kính.

Hắn chắp tay nhìn ra phía chân ười xa xa, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Hạo hạo u minh, tự thành nhất giới, sinh lão bệnh tử, chung cực chi địa, vãng sinh minh giới.

Hai mươi chữ viết lạnh lẽo đỏ tươi thật lớn, chữ khắc trên bia đá màu đen, thật xa là có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Thạch bi, cổ tự. (tấm bia đá, chữ cổ) .

Lộ ra vẻ tang thương cổ viễn, phong cách cổ xưa thuần phác, lại khí thế phi phàm. Làm cho người ta vừa nhìn thấy liền có xung động muốn quỳ bái.

Bên dưới tấm bia đá giống như một tòa núi lớn, một phiến đại môn chậm rãi mở rộng, hai đạo bạch quang chợt lóe ra, đại môn chậm rãi khép lại.

Hai người hiện thân trước đại môn chính là hai gã áo bào trắng vừa hiện thân trước cửa Minh giới khi nãy.

Trước đại môn có hai tướng sĩ ôm đao mặc thiết sắt chiến giáp đứng gác, vóc người dị thường khôi ngô, lung hùm vai gấu cường tráng không gì sánh được, hai mắt như chuông đồng trợn tròn, không giận tự uy.

Hai gã áo bào trắng đều tự xoay người đối mặt hai người kia, lấy ra một thanh sắc lệnh bài cỡ bàn tay, nói: “Lưu Bôn, Lưu Bào, quay về Minh giới phục mệnh. ”

Bọn họ lấy ra lệnh bài để chứng minh minh không phải là quỷ tu từ ngoại giới đến, thủ vệ ở đây không tiếp thu người mà chi nhận thức lệnh bài.

Nếu không có lệnh bài, hết thảy đều phải bị áp giải tới Vô Tận Hắc Nhai làm khổ

Sai.

Trong đó có một gã tướng sĩ phát ra thanh âm long long quát: “Đã có lệnh bài, không được dừng, tốc tốc ly khai! ” Giọng nói thô to quanh quẩn ù ù khắp bốn phía.

Hai gã áo bào trắng cũng không nói nhiều, cùng nhau chắp tay, lập tức hóa thành hai đạo bạch quang hướng xa xa bay đi, một mực phi hành vào trong bóng tối.

Bốn phía nơi nơi đều là hắc ám vô biên hỗn loạn, chi có bên dưới mặt đất có thể thấy được dung nham cuồn cuộn đỏ tươi, hỗn loạn cùng khói đen tràn ngập.

Trên mặt đất tách ra kẽ nứt, dung nham sôi trào, có thể nhìn thấy đoàn người tay đeo xích sắt đang làm việc khổ sai.

Ờ đây vmh viễn không nhìn thấy trăng sao mặt trời, bầu ười vmh viễn bị hắc ám bao phủ.

Ờ đây diện tích vô biên, ai cũng không biết ười cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, có chỉ là vô tận hắc ám.

Bởi vì nơi này chính là Minh giới tự thành nhất giới! Tận sâu trong vùng đất có diện tích rộng lớn mà người thường không cách nào biết được, tồn tại vô số vị bá chủ cường hàn xưng bá từng vùng đất mênh mông.

Tuy rằng tu vi bọn họ cao thâm, pháp lực cường hãn, nhưng bọn họ đều phải thần phục về một người, đó là quân vương của toàn bộ Minh giới, Minh Hoàng! Về phần Minh Hoàng tên gọi là gì, rất ít có người biết, người biết đến hầu như cũng đã không còn tồn tại, mọi người chỉ biết hắn gọi là Minh Hoàng.

Bởi vì Minh Hoàng tồn tại thời gian đã rất lâu, rất lâu lắm.

Bá chủ khắp nơi hung suy lên xuống, chỉ có Minh Hoàng vẫn vĩnh tồn trong Minh giới, không ai có khả năng khiêu chiến quyền uy của hắn.

Tuy rằng Minh Hoàng cũng rất ít phát uy, cũng rất ít người biết hình dáng của hắn ra sao, nhưng người mưu đồ khiêu chiến quyền uy của mình Hoàng, không một ai may mắn tránh khỏi cái chết.

Minh Hoàng, là một nhân vật mà người trong Minh giới có thể cả đời cũng chưa có cơ hội được nhìn thấy, dù là gặp được, cũng không ai biết hắn chính là Minh Hoàng uy chấn Minh giới.

Lưu Bôn và Lưu Bào hai huynh đệ song sinh này rất may mắn, bởi vì bọn họ biết Minh Hoàng có dáng dấp như thế nào.

Bởi vì bọn họ gặp qua Minh Hoàng, bởi vì bọn họ nhậm chức trong Minh Hoàng cung mà cả Minh giới đều ngường mộ.

Tuy rằng tu vi bọn họ cũng không cao, chỉ là một người chạy chân nho nhỏ, thế nhưng bọn họ thực sự nhìn thấy qua Minh Hoàng.

Minh Hoàng sơn cao cao chót vót a! Không biết đã sừng sững bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, có lẽ đã tồn tại mãi mãi.

Đó là địa phương thần thánh nhất trong toàn bộ Minh giới, bởi vì trong Minh Hoàng cung sừng sững nguy nga hùng vĩ, có vị Minh Hoàng thần thánh tôn quý nhất của toàn bộ Minh giới! Trên Minh Hoàng sơn, nơi nơi lưu quang bay lượn.

Đó là những con huỳnh hỏa trùng (đom đóm) lớn như nắm tay. Tuy rằng gương mặt dữ tợn, nhưng chiếc đuôi kéo theo quang cầu lại dị thường sáng sủa.

Chính nhừng con phi trùng này, đem toàn bộ Minh Hoàng sơn soi sáng rực rờ vô cùng.

Trên Minh Hoàng sơn, có sáu đinh núi.

Minh Hoàng cung nằm trên đinh núi cao nhất.

Năm đinh núi khác có hình dáng như ngôi sao nãm cánh, bảo vệ xung quanh Minh Hoàng cung thần thánh nhất. Đương nhiên, trên năm đinh núi khác cũng có tòa cung điện hùng vĩ, chủ nhân bên trong đều là nhân vật có địa vị gần với Minh Hoàng nhất trong Minh giới.

Thế nhưng địa vị của năm vị chủ nhân kia cũng có phân chia cao thấp.

Chủ nhân của tòa cung điện nằm trên đinh núi bên trái chính diện Minh Hoàng cung, ngoại trừ Minh Hoàng, người có quyền lợi lớn nhất, cũng là một vị có địa vị cao nhất trong năm vị chủ nhân kia.

Bao nhiêu nãm rồi, Minh Hoàng rất ít lộ diện can thiệp chuyện gì khác, đại đa số chuyện tình đều giao cho người này xử lý.

Lưu Bôn và Lưu Bào đáp xuống trên ngọn núi này, xác thực mà nói, là đáp xuống ngoài cửa lớn tường vây cung điện trên đinh núi.

Tuy rằng bọn họ nhậm chức trong Minh Hoàng cung, nhưng không dám tùy tiện xông vào trong tòa cung điện này.. , tòa Hắc Minh cung của Hắc Trì phu nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.