Băng Thành Tử thấy Yến Truy Tinh cố tình lưu lại cũng không cưỡng cầu,
chỉ dặn dò đám người Man Hổ phải bảo hộ hắn cần thận. Còn để lại ba khối ngọc bội cho Yến Truy Tinh, nếu gặp phải uy hiếp không thể hóa giải,
thì hãy báo tin để hắn chạy đến tương trợ.
Sau khi cáo biệt Băng
Thành Tử, lòng tin của Yến Truy Tinh nhất thời gia tăng. Trước đây hắn
vẫn cố kị mấy thầy trò này đang lợi dụng chính mình, trong lòng ít nhiều có chút nghi ngờ, không nghĩ ra bên trong còn ần giấu cố sự như vậy,
chính bản thân hắn không ngờ lại trở thành người thừa kế duy nhất của
Viễn cổ Ma Đạo tại nhân gian, đồng thời cũng gánh vác trọng trách hưng
thịnh ma đạo.
Trong khoảng thời gian thăm quan Lan thành, cùng
đám người Man Hổ ngẫu nhiên gặp được một gẫ công tử ca hoành hành ngang
ngược, song phương nảy sinh một chút tranh chặp. Công tử ca này vừa nhìn liền biết là nữ giả nam trang, hết lần này tới lần khác còn tự cho rằng người ta không thể nhìn ra. Vốn định thu thập hắn, nhưng nào ngờ lại
nhìn thấy tiêu chí của hoàng tộc Bích Uyển quốc thêu trong ống tay áo
hắn, chính là một đóa hoa phong lan màu lục bích cỡ ngón cái, trông rất
sống động.
Dựa vào kiến thức của đám người Man Hổ, tự nhiên cũng
không khó đoán ra thân phận của kẻ giả mạo này, hơn nữa phía sau nàng ta còn có bốn gã hộ vệ đi theo, cũng không phải đám hộ vệ bình thường có
thể so sánh, vì vậy thân phận của nàng tự nhiên đã muốn phơi bày ra thật rõ ràng.
Yến Truy Tinh luôn rất hứng thú đối với Văn gia, lại
dùng chút tâm tư, kết thành bằng hữu với Văn Thanh, về phần muốn làm gì, chỉ có trong lòng Yến Truy Tinh mới hiểu rõ ràng nhất.
Hôm nay
hai người đã ước hẹn du ngoạn lần thứ hai, Văn Thanh lại thích đi du
ngoạn khắp nơi, liền kéo theo một đám người hầu đi dạo hơn nửa trong Lan thành. Đi chơi suốt ngày, rốt cục Văn Thanh đã cảm thấy mệt mỏi, vừa
lúc đang ở gần tửu lâu tốt nhất Lan thành, liền hung hăng kéo Yến Truy
Tinh tiến vào.
Yến Truy Tinh vừa tiến vào, nhiều ít cũng vô cùng
kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía một chút, nghĩ không ra trong khu phố xá
sầm uất này, không ngờ còn có tửu lâu nhã tĩnh như thế. Nhớ năm xưa Bách Hoa Cư tại Bách Hoa Cốc cũng là một tửu lâu nổi danh lẫy lừng trong tu
chân giới, hôm nay không biết ngày nào mới có thể quay về, khiến cho tâm tình của hắn hơi có chút cảm khái.
Văn Thanh gõ mạnh lên quầy
hàng "bang bang", nói: "Chưởng quỹ, ta muốn một gian phòng tốt nhất."
Hương vị thật giống như một nam nhân hào sảng thô lỗ, bất quá ngữ khí
thì vẫn còn hơi yếu nhược một chút.
Khuôn mặt chưởng quỹ còn đang tươi cười, hơi sửng sốt, cũng nhìn ra Văn Thanh là nữ giả nam trang,
nhưng không vạch trần, mà chỉ mỉm cười nói: "Vị công tử này, ngài tới
thật không đúng lúc, gian phòng tốt nhất đã có khách rồi. Nếu không ta
kiếm tra xem, có vị trí khác cho ngài không nhé?"
Gương mặt của
Văn Thanh sầm xuống, nàng chính là quý tộc hậu duệ của thiên hoàng, tính tình của nàng ngay cả đương kim hoàng đế cũng phải chiều chuộng, đã khi nào phải nhường nhịn qua bao giờ. Một tửu lâu nho nhỏ không ngờ lại dám cự tuyệt yêu cầu của nàng, vốn tức giận, nghiêng đầu nhìn Yến Truy Tinh đầy mặt phong độ, vì không phá hư hình tượng của chính mình, nên cố nén lửa giận trong lòng, rời khỏi quầy hàng, huy huy cây quạt trong tay.
Thị vệ phía sau hiểu rõ, một người tiến lên, lặng lẽ lấy ra một khối lệnh
bài kim sắc, âm thầm hướng chưởng quỹ quơ quơ, trầm giọng nói: "Phiền
phức chưởng quỹ mời khách nhân trong gian phòng kia nhường ra một chút,
tổn thất của bọn họ, chúng ta sẽ bồi thường gấp đôi."
Chưởng quỹ
nhìn thấy lệnh bài kim sắc, thần tình liền biến đổi. Đây không phải lần
đầu tiên hắn gặp chuyện như thế này, xem như kiến thức rộng rãi, liếc
mắt liền nhìn ra lệnh bài của hoàng cung đại nội, khách nhân trước mắt
chính là quý khách từ trong hoàng cung đi ra. Hắn chỉ là một thương nhân làm sao mà dám đắc tội với quý nhân trong hoàng cung, liền vội vàng gật đầu khom người nói: "Tiểu nhân có mắt không tròng, sẽ đi lên thỉnh
khách nhân trong phòng nhường chỗ ngay lập tức, xin chờ một chút!"
Nói xong vội vàng "thùng thùng" chạy lên lầu.
"Yến huynh, thật sự là ngượng ngùng, làm huynh mất hứng." Văn Thanh hướng
Yến Truy Tinh nhận lỗi. Nhìn nàng biểu hiện như vậy, ra vẻ như rất quan
tâm đến cảm
Ứiụ của Yến Truy Tinh.
Yến Truy Tinh tao nhã đạm nhiên cười nói: "Không sao." Bốn sư huynh đệ Man Hổ nhìn nhau mỉm cười không nói.
Có một số việc luôn trùng hợp như vậy, khách nhân trong gian phòng cũng không phải ai khác, mà chính là ba người Dược Thiên Sầu.
Còn đang chờ rượu và thức ăn bưng lên, chưởng quỹ đã cười bồi đi đến, hắn
vẫy ra hiệu cho tiểu nhị vừa đặt thức ăn cùng rượu lên bàn lui xuống,
liền hướng ba người chắp tay nói: "Mấy vị quý khách, thật sự là ngại
quá, khả năng phải làm phiền mấy vị đổi phòng rồi..."
"Đổi phòng?" Quản Trung Giai giật mình, nói: "Có ý tứ gì?" Hắn còn chưa hiểu ra sao.
Dược Thiên Sầu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cũng có vài phần
suy đoán. Công chúa Bích Uyển quốc giá lâm, mà đây chính là gian phòng
hảo hạng trong tửu lâu Lục phủ, chỉ sợ là không thoát được quan hệ tới
nha đầu kia.
Chưởng quỹ cười khổ nói: "Mong rằng quý khách thông
cảm, thật sự là vi trong cung có mấy quý nhân tới, chỉ rõ là muốn gian
phòng này, ta cũng bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy. Bất quá chư vị
yên tâm, sau khi đổi phòng, toàn bộ tiêu phí đều không cần trà, hoàn
toàn miễn phí."
Hắn cũng biết, khách nhân có thể bỏ tiền ăn uống ở địa phương xa hoa như thế này, có mấy người thèm quan tâm tiền bạc, chỉ là nhìn tâm tình xem có tốt hay không mà thôi. Không thế làm gì khác
hơn là đành phải đưa ra lý do có quỷ nhân ở trong cung giá lâm, hi vọng
mấy người này biết khó mà lui, để tránh phát sinh thêm những chuyện
phiền phức. Buôn bán nha! Nhiều một chuyện không bằng đi ít một chuyện,
hòa khí mới phát tài!
Trong lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, quả nhiên là có quan hệ tới nha đầu kia.
Sắc mặt Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều biến đổi, thật quá mất mặt! Dựa
vào địa vị của bọn hắn trong tu chân giới, ở trên thế tục đi ăn một
chút, không ngờ còn bị người ta ép phải nhường chỗ, quả đúng là đáng
giận.
Nhưng hôm nay Văn Lan Phong ở trong tu chân giới đã vô cùng cường thế, cho dù là thế tục phàm nhân của Văn gia, cũng được hưởng
bóng râm từ cây đại thụ Văn Lan Phong, cũng không phải là bọn hắn có thể tùy tiện chọc vào. Nếu như chỉ riêng bọn hắn, thì có thể nhẫn nhục cho
qua, nhưng hôm nay không chỉ riêng bọn hắn, mà còn có Ngưu Hữu Đức đang ở chỗ này, thực sự là khiến cho hai người vô cùng khó xử.
Chưởng
quỹ thấy sắc mặt hai người trông rất khó nhìn, cũng hiểu bức ép khách
nhân nhường chỗ là hơi quá phận, vì vậy ôn tồn trấn an: "Haizz! Dưới
chân thiên tử, chúng ta không thể trêu vào bọn họ, mọi người không cần
để vào trong lòng, ta sẽ an bài địa phương khác cho chư vị ngay lập
tức."
Dứt lời đang muốn xoay người đi, nhưng lại nghe được tiếng nói: "Người trong hoàng cung? Là người của Văn gia sao?"
Chưởng quỹ xoay người lại, thấy là người đứng gần cửa sổ đang đưa lưng về phía mình, lên tiếng. Nhìn dáng dấp của mấy người ở trong gian phòng này,
hiến nhiên hắn mới chính là ông chủ. Bởi thế chưởng quỹ liền hồi đáp:
"Đúng là người của hoàng tộc Văn gia, thị vệ của đối phương cầm theo
lệnh bài trong hoàng cung đại nội."
"Ngươi đi nói cho bọn hắn, dù là Văn gia hoàng đế có tới, cũng không dám quấy rối ta, để cho bọn hắn ở đó mà chờ, đừng tự chuốc lấy phiền phức." Dược Thiên Sầu đạm nhạt nói.
Người khác sợ Văn Lan Phong, nhưng hắn thì không sợ.
"A!" Chưởng
quỹ kinh ngạc kêu lên một tiếng, không ngờ có người dám ở trong kinh
thành Bích Uyển quốc nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế này,
nếu không phải là kẻ điên thì địa vị của ngựời này cũng không hề đơn
giản, cần thận đánh giá phong thái của mấy người này, hiến nhiên cũng
không phải là người điên, chẳng lẽ còn có người quyền thế lớn hơn cả
hoàng đế hay sao?
"Vậy.., vậy.., vậy...Chưởng quỹ không biết phải nói gì, cho tới hôm nay đều chưa từng nhìn thấy qua có người ngay cả
hoàng tộc còn không cấp cho thể diện.
Thấy Ngưu Hữu Đức đã ra mặt, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô cũng đâu còn e ngại gì, Úc Lan Đô trầm giọng nói: "Còn không cút mau."
Chưởng quỹ chợt cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác ngày hôm nay sẽ gặp phiền
phức không nhỏ, hai bên đều không phải là người hiền lành. Hắn đáp ứng
một tiếng, nhưng chính bản thân cũng không biết phải đi xuống dưới lầu
bầm báo như thế nào, nhìn mấy người bên dưới lầu, ngẫm lại bản thân mình khẳng định không đắc tội nổi cùng với hoàng tộc, nên đã thẳng thắn đẩy
ra hết, hắn mang vẻ mặt đau khổ nói với tên thị vệ: "Ta đã nói với khách nhân trên lầu về thân phận chư vị, nhưng bọn họ vẫn không chịu nhường
phòng."
Yến Truy Tinh và mấy người Man Hổ nhìn nhau, cũng không
khỏi cảm thấy kỳ quái, người phàm thế tục còn có kẻ dám không bán mặt
mũi cho hoàng tộc sao? Chẳng lẽ là người của tu chân giới?
Gương
mặt Văn Thanh phát lạnh, nói: "Không ngờ còn có chuyện như vậy. Người
phương nào mà dám kiêu ngạo như thế? Đi, đem bọn chúng kéo ra cho ta."
Lúc này bản tình công chúa đã triệt để bạo phát.
Hai gẫ thị vệ
liền xông lên lầu, không bao lâu sau, ngay một tiếng thanh âm tranh đấu
cũng chưa hề nghe được, liền đã thấy hai người từ trên lầu bị ném xuống, đụng nát vài cái bàn ở bên dưới tiền thính. Hai gã thị về nằm im trên
mặt đất không hề nhúc nhích, cũng không biết còn sống hay là đã chết.
Đây là muốn động thủ, không cần Văn Thanh đang xanh cả mặt lên tiếng ra
lệnh, hai gã thị vệ khác "soang" một tiếng, liền rút đao trực tiếp nhảy
lên lầu hai. Nào ngờ chỉ trong khoảnh khắc, hai gã thị vệ cả người lẫn
đao đều bị ném xuống bên dưới.
Đám khách nhân có thể đến đây ăn
uống đều là những người đã quen trải qua sóng to gió lớn, thấy có người
đánh nhau cũng không kinh hoảng, trái lại còn hứng thú ngồi xem náo
nhiệt. Chưởng quỹ lặng lẽ ra dấu bằng ánh mắt với một gã tiểu nhị, tên
tiểu nhị hiểu ý, nhanh như chớp chạy đi báo quan.
"Phản rồi, phản rồi." Văn Thanh bén nhọn rít gào lên.
"Văn huynh không cần sốt ruột." Yến Truy Tinh mỉm cười vỗ vai Văn Thanh.
Thân thể Văn Thanh run lên, gương mặt chợt ửng đỏ, quả nhiên cũng không
tiếp tục rống nữa. Yến Truy Tinh nhìn về phía Man Hổ, Man Hổ gật đầu,
nhẹ nhàng bắn lên, giống như đi trong sân vắng lững thững rơi lên lầu
hai, đẩy cánh cửa vừa quẳng bốn tên thị vệ ra. Chỉ với động tác tiêu sái của Man Hổ, nhất thời chiếm được âm thanh ủng hộ của cả tiền thính,
thân pháp rõ ràng cao mình hơn bốn gã thị vệ kia, không ít người tán
dương là hảo công phu.
Hai mắt Văn Thanh lóe lên tia sáng kỳ dị
liên tục nhìn về phía Yến Truy Tinh, không nghĩ tới bên cạnh người này
còn mang theo cao thủ bậc này, không ngờ thân thủ so với thị vệ hoàng
gia còn linh hoạt hơn nhiều, không biết rốt cục hắn có lai lịch gì.
Chúng nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa trên lầu, lần này cũng không thấy động tĩnh như hai lần trước. Chờ thêm một chút nữa, đã thấy Man Hổ mở cửa đi ra, xoay người lại quay vào bên trong khom lưng hành lễ, sau đó còn nhẹ nhàng đưa tay đóng cửa.
"Thiết...Đám người vây xem náo nhiệt,
nhất thời cảm thấy chẳng có gì đáng xem. Nguyên bản tưởng rằng có thể
được xem náo nhiệt, nào ngờ cũng là một trái hồng nhuyễn, để ngắm nhìn
thì được nhưng muốn dùng lại là không thể, hơn nữa còn chạy lên hành lễ
với người ta.
Mấy người Yến Truy Tinh cũng cảm thấy vô cùng kinh
ngạc, trên lầu rốt cục là nhân vật nào, không ngờ lại khiển cho Man Hổ
phải cung kính như vậy.
Man Hổ nhảy xuống lầu, trước tiên hướng
chưởng quỹ hô lên: "Chưởng quỹ mau nhanh đưa thêm thức ăn lên cho khách
nhân." Sau đó đi tới bên cạnh mấy người nói: "Là Quản Trung Giai và Úc
Lan Đô."
Ba vị sư đệ đưa mắt nhìn nhau, lão thất nhíu mày nói:
"Không phải chỉ là Quản Trung Giai và Úc Lan Đô hay sao? Đại sư huynh
đâu cần phải cung kính như vậy?" Văn Thanh kỳ quái nhìn mấy người, không biết mấy người đang nói tới ai.
Man Hổ lắc đầu nói: "Nếu chỉ là
hai người bọn hắn thì cũng không có gì đáng nhắc đến, mấu chốt là vị
Ngưu Hữu Đức kia cũng đang ở bên trong."
Trong khi bên dưới đang
nói chuyện, thì Dược Thiên Sầu ngồi trên lầu cũng nhìn thấy hai thân ảnh đang bước đi trên đường, khóe miệng chợt co quặp lại. Càng khiến cho
hắn trợn tròn mắt chính là, hai thân ảnh kia không ngờ cũng xông vào bên trong tửu lâu Lục phủ...