Tình huống lúc trước, chỉ sợ cũng làm cho mọi người cả đời khó quên,
loại uy áp này đã thâm nhấp vào tận xương tủy, băng lãnh thấu xương, mọi người chưa từng kiến thức qua chân khí uy lực như vậy, cao thủ chân
chính còn chưa xuất thủ, chỉ dựa vào khí thế mà đã không có người nào
ngăn cản được rồi.
Hiện giờ rốt cục mọi người đã hiểu, vì sao
Ngưu Hữu Đức dám chọc cho nhiều người tức giận, công khai ở trong Quỷ
trang bày trò gạt tiền. Người ta xác thực là có bản lĩnh, căn bản là sẽ
không sợ có người tìm hắn tính toán sổ sách.
Mục Liên Thu ngơ ngác nhìn đám đầu lâu rơi trên mặt đất, hắn nhận ra được, tất cả đều là người một nhà!
Tư Không Tuyệt cũng yên lặng nhìn chằm chằm chúi cái đầu người nằm trên
mặt đất, trong đó có ba người là đệ tử của mình. Đường đường là nhân vật số hai trong Thiên Hạ thương hội, nhưng bản thân hắn chưa từng gặp qua
nỗi uất khí như vậy, biết rõ hung thủ ở ngay trước mắt, nhưng một câu
báo thù cũng không dám nhắc qua.
"A! Những đầu lâu này là...Nhiếp Thắng?"
Có người trong lúc vô tình nhìn thấy, nên không khỏi phát ra một tiếng
kinh hô. Nhất thời đã hấp dẫn ánh mắt chúng nhân, cả đám người hít sâu
một hơi, rốt cục hiểu được vì sao vừa rồi Tư Không Tuyệt nổi bão với
Ngưu Hữu Đức, nguyên lai là đồ đệ bị người ta giết chết.
Chẳng lẽ là do Ngưu Hữu Đức giết sao? Chúng nhân kinh nghi bất định đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
"Mọi người không nên nhìn ta, những người này cũng không phải là do ta
giết." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn quanh bốn phía, trực tiếp phủ nhận.
Theo sau mới ho khan một tiếng, giải thích: "Sau khi chúng ta gặp phải
tập kích, nhưng vẫn tiếp tục đi, nào ngờ nửa đường lại gặp thêm một đám
người phục kích. Lần này hung thủ tập kích không phải là người bình
thường, trong đó không ngờ là có một người đánh bình thủ với ta. Haiizz! Bởi vì ta bị người đó dây dưa, không thể tách ra để viện trợ cho đám
người Nhiếp Thắng, kết quả mở mắt trừng trừng nhìn bọn hắn chết đi. May
mắn chính là ta đã dùng hết toàn lực, cuối cùng mới giành lấy được mấy
cái đầu lâu của đám người Nhiếp Thắng đem về."
"Thật là xấu hổ!"
Hắn nói xong đưa mắt nhìn chúng nhân còn đang nửa tin nửa ngờ, về phần
chúng nhân có tin hay không, không phải là chuyện mà hắn sẽ quan tâm.
Mấu chốt chính là đã có lời giải thích cho Tư Không Tuyệt có đường xuống đài.
Toàn trường rơi vào bầu không khí trầm mặc, Tư Không Tuyệt
thở mạnh, nhìn Mục Liên Thu nói: "Thu hồi lại đầu người, tranh thủ sớm
ngày điều tra ra chủ mưu đứng phía sau màn, báo thù cho những đệ tử đã
chết."
Mục Liên Thu buồn bã đáp: "Dạ." Sau đó nhặt số đầu người trên mặt đất lên, xoay người rời đi.
"Vừa rồi có chút đường đột, mong rằng tiên sinh sẽ không lấy làm phiền
lòng." Gương mặt Tư Không Tuyệt âm trầm nhận lỗi. Mặt ngoài thì biểu
hiện như vậy, nhưng trong lòng lại đang tứa máu.
"Lý giải, có thể lý giải, dù sao Nhiếp Thắng cũng là đệ tử của ngươi. Được rồi, chuyện
này bỏ qua không đề cập tới, chúng ta hãy nói đến chính sự thôi." Dược
Thiên Sầu sảng khoái phất tay nói.
"Mời tiên sinh vào trong!" Tư Không Tuyệt đưa tay nói.
Dược Thiên Sầu gật đầu, cùng hắn đi vào nội đường, chỉ lưa lại một đám người đang nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chân rời đi, chuyện xảy ra tại nơi
này phải nhanh chóng hồi báo về cho tông môn.
Thủ phủ Bích Uyển quốc, Lan thành, tửu lâu Lục phủ.
Đứng trên cửa sổ lầu hai, ở con đường náo nhiệt phồn hoa nhất Lan thành,
Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng ngắm nhìn đoàn người đang nhốn nháo
dưới đường. Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều đứng bên cạnh cần thận chờ
đợi, không dám quấy rầy. Tửu lâu Lục phủ, được xưng là tửu lâu sang
trọng nhất Lan thành, chiếc bàn nằm bên cửa sổ như vậy, vào đúng giờ ăn
cơm không đặt trước vốn là sẽ không có chỗ. Nhưng đây là do Quản Trung
Giai để quản sự phân hội của Thiên Hạ thương hội tại Lan thành đặt chỗ
trước đó.
Mục đích chuyến đi lần này của ba người vốn là tổng đà
Tụ Bào Bồn của Thiên Hạ thương hội, thế nhưng khi đi ngang qua Bích Uyển quốc thì Dược Thiên Sâu lại cường liệt muốn đến đây dạo chơi. Quản
Trung Giai đã từng kiến thức qua thủ đoạn của Dược Thiên Sầu, huống chi
chuyện phát sinh tại phân hội Chú Kim thành, bằng vào tu vi của sư phụ
mà cũng phải nếm không ít khổ, vì thế nào dám ngỗ nghịch ý hắn, không
thể làm gì khác hơn là cùng đi tới.
Kỳ thực lần này, Quản Trung
Giai có thể được khôi phục tự do nhanh chóng như vậy, thì còn phải cảm
tạ Dược Thiên Sầu. Vốn Tư Không Tuyệt muốn đích thân đi cùng Dược Thiên
Sầu, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, như thế nào còn có tâm tình đi
cùng hắn nữa. Bởi vì có đi cùng thỉ cũng vô dụng, bằng tu vi của đối
phương, giả như hắn muốn chạy, chính mình căn bản là không ngăn nổi,
hoàn toàn đành phải xem đối phương là có tự giác hay không mà thôi.
Hơn nữa, Tư Không Tuyệt cũng không muốn bị Dược Thiên Sầu làm cho tức chết, vì vậy đành phải tìm một lý do thoái thác để quay về tổng đà trước, an
bài Mục Liên Thu cùng đi theo. Nhưng Dược Thiên Sầu đã chỉ thẳng tên
Quản Trung Giai, nói răng rất thích thái độ làm người của Quản Trung
Giai, hào sảng! Không thích đi cùng những người khác.
Tư Không
Tuyệt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đành khôi phục tự do cho
Quản Trung Giai, nhưng nhiều ít cũng có chút cành giác, đã nhiều lần dặn dò đại đệ tử phải cần thận đề phòng.
Khi Dược Thiên Sầu và Quản
Trung Giai đang muốn rời khỏi phân hội Chú Kim thành, thì ngay lúc này
Úc Lan Đô lại chạy đến tìm Quản Trung Giai. Lúc ấy nhãn tình của Dược
Thiên Sầu không khỏi sáng lên, quả thực không nghĩ ra, mình lại gặp được hai lão oan gia này cùng một lúc, vì vậy liền bày ra phong phạm tiền
bối hỏi Úc Lan Đô có nguyện ý đồng hành cùng hay không.
Ngưu Hữu
Đức nháo ra động tình lớn như vậy tại phân hội Chú Kim thành, đã sớm lan truyền ra khắp tu chân giới, Úc Lan Đô đi đến tìm Quản Trung Giai cũng
là phụng mệnh thăm dò thêm tin tức về Ngưu Hữu Đức. Không nghĩ tới lại
được Ngưu Hữu Đức mời đi theo, lập tức liền báo về sư môn, kết quả khiến cho sư môn vô cùng hoan hỉ, không chỉ nhắc nhở hắn hảo hảo cùng đi, mà
còn dặn dò thêm nhiệm vụ bí mật.
Nguyên nhân chính vì chuyện này, nên mới có cảnh tượng ba người ngồi trong tửu lâu Lục phủ, hơn nữa cũng là vừa mới đến thôi.
"Đám ruồi nhặng này thật đáng ghét, muốn đập cũng đập không hết." Dược Thiên Sầu nhìn xuống dưới lầu hừ lạnh nói.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau, cùng bước tới gần cửa sổ nhìn xuống
dưới kiểm tra. Chỉ thấy ngay một quầy hàng nhỏ ở phía đối diện, có hai
người đang ngồi ăn, thi thoảng còn hướng bên này nhìn qua, phát hiện ra
người trên lầu đang nhìn mình vào chằm chằm, lại gục đầu xuống tiếp tục
ăn uống. Quản Trung Giai liền nói: "Ta đi thu thập bọn hắn, miễn cho
tiền bối phải mất nhã hứng." Quản Trung Giai xoay người đi xuống lầu,
hắn đã có thói quen đi làm những chuyện như thế này.
Trên đường
đi xuống, phát hiện ra có rất nhiều người đang theo dõi. Hắn và Úc Lan
Đô cũng chỉ muốn cảnh cáo, nhưng nào ngờ Dược Thiên Sầu lại buộc hai
người phải hạ sát thủ. Chỉ cần giết được, thì hai người bọn hắn sẽ không được buông tha.
Đám người theo dõi này, hiển nhiên là do thế lực các nơi phái đến, muốn Quàn Trung giai và Úc Lan Đô phải hạ sát thủ,
hai người quả thật là có chút kiêng kị. Nào ngờ Dược Thiên Sầu nhìn thấy hai người do dự, liền không khách khí nói: "Ngươi không giết bọn hắn,
ta sẽ giết các ngươi, các ngươi tự mình suy nghĩ đi."
Lúc này bọn hắn mới nhớ ra, người này tuy ngoài miệng vẫn luôn mỉm cười, nhưng còn
có thêm một cái danh hiệu kêu là Lạt Thủ Phán Quan, nên không khỏi bị
câu nói của hắn làm cho hoảng sợ, rơi vào đường cùng, không thể làm gì
khác hơn là đành phải nghe theo, Úc Lan Đô càng âm thầm kêu khổ, như thế nào mình lại bước lên thuyền của tên hung thần này, dù muốn xuống
thuyền, nhưng lần chém giết của ngày hôm nay, thì bản thân hắn cũng đã
đắc tội với toàn bộ chư quốc, ngày sau thì phải làm sao bây giờ!
"Làm càn, nơi này là địa phương động thủ sao?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói:
"Vẫn còn nhiều cơ hội, ra khỏi Lan thành rồi hãy tính sau."
Nghe
vậy, Quản Trung Giai lại ngoan ngoãn quay trở về, liên tục nhận sai nói: "Xin tiền bối chớ trách, là ta suy nghĩ không được chu toàn."
"Di!" Dược Thiên Sầu hơi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, hai mắt nheo lại nhìn
chằm chằm xuống phía dưới. Trên con đường bên dưới có vài người đang đi
tới khiến cho hắn chú ý, những người này đều là người quen cũ ah!
Yến Truy Tinh phong độ tiêu sái, cùng một gã bạch y công tử song song đi
tới phía trước, thỉnh thoảng lại dừng ở các quầy hàng hai bên đường.
Phía sau là bốn sư huynh đệ Man Hổ, cuối cùng là bốn tên hộ vệ mặc trang phục bình thường.
Công tử ca mặc áo trắng kia không phải ai
khác, mà chính là Bích Uyển quốc công chúa Văn Thanh ngày trước đã từng
nữ giả nam trang.
"Đám người này vì sao cũng đến đây? Bọn chúng sao lại đi cùng nhau?" Dược Thiên Sầu âm thầm nghĩ.
Quàn Trung giai và Úc Lan Đô đứng hai bên cửa sổ đều phát hiện vẻ dị thường
của Dược Thiên Sầu, lại ngó đầu ra bên ngoài dò xét. Hai người không
biết Yến Truy Tinh và Văn Thanh, nhưng cũng nhận ra sư huynh đệ Man Hổ.
Với nhãn quang của hai người, tự nhiên cũng nhìn ra bạch y công tử kia là
nữ giả nam trang. Hai người không khỏi cảm thấy kỳ quái, không hiểu một
nam một nữ này là nhân vật nào, mà lại có thể khiến cho đồ đệ của Đại
Tuyết Sơn Băng Thành Tử đi theo bảo vệ!
Làm cho hai người càng
hiếu kỳ chính là nhìn phản ứng của Ngưu Hữu Đức, hình như cũng nhận ra
mấy người kia. Trong lòng hai người nghi hoặc, Quản Trung Giai hỏi dò:
"Tiền bối nhận thức bọn họ sao?"
Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu nói:
"Ta chỉ cảm thấy mấy người này phối họp có chút kỳ quái, bốn người ở
giữa rõ ràng là có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng nhìn lại giống như tùy
tùng của hai người đi ở phía trước. Lẽ nào hiện giờ Độ Kiếp hậu kỳ lại
nhiều như thế hay sao? Người bình thường vung tay xuất tiền, liền có thể tìm được vài gã Độ Kiếp hậu kỳ đi làm bảo tiêu?"
Câu giải thích
của hắn rất hợp tình hợp lý, chỉ sợ bất luận là người nào hiểu chuyện
nhìn thấy cũng cảm giác kỳ quái. Nghi hoặc của hai người liền biến mất,
đồng thời trong lòng cảm thán không thôi, cao thủ Hóa Thần kỳ quả nhiên
lợi hại, tùy tiện liếc mắt một cái, liền đã nhìn thấu tu vi của bốn
người kia là Độ Kiếp hậu kỳ.
Họ không biết, Dược Thiên Sầu có thể nhìn ra được mới là chuyện lạ, chỉ là lúc hắn còn ở Hoa Hạ tu chân
giới, đã biết mấy người Man Hổ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ mà thôi.
Quản Trung Giai không khỏi dùng ngữ khí lấy lòng cười bồi, nói: "Vãn bối tuy rằng không nhận ra hai người phía trước, nhưng cũng nhận ra bốn gã tu
sĩ Độ Kiếp hậu kỳ này, có cần vãn bối gọi bọn hắn lên đây hay không?"
"Bỏ đi." Dược Thiên Sầu không cho là đúng phất tay nói: "Bất quá chỉ là bốn tên Độ Kiếp hậu kỳ mà thôi, không đáng phải quan tâm." Quản Trung Giai
và Úc Lan Đô cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, nghe vậy thần tình cứng đờ, cười
không nổi nữa, lúc này liền câm miệng.
Dưới ánh mắt của ba người, đám người kia cũng đi vào bên trong tửu lâu Lục phủ.
Văn Lan Phong uy chấn sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, còn tuyên bố sẽ làm
chỗ dựa cho Dược Thiên Sầu, đã khiến cho Yến Truy Tinh phải suy nghĩ mất cả một khoảng thời gian dài. Hắn không hiểu nổi, Dược Thiên Sầu từ khi
nào lại có mối quan hệ với Văn Lan Phong?
Về phần Văn Lan Phong
nói rằng thưởng thức tài hoa của Dược Thiên Sầu, đừng nói là hắn không
tin, mà ngay cả những người khác phỏng chừng cũng không dám tin tưởng.
Họ đều đánh giá quan hệ giữa hai người, có thể, Văn Lan Phong đang muốn
độc chiếm bảo bối của Vạn Kiếm Ma Quân ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, cho
nên mới đem sáu gã cao thủ ra thị uy.
Sau lần đại chiến chấn động tu chân giới, Băng Thành Tử rốt cuộc cũng nói cho Yến Truy Tinh nghe về bí mật của Ma Điển. Cho nên Yến Truy Tinh mới hiểu rõ thầy trò nhà này
vì sao lại toàn lực tương trợ chính mình. Sau đó Băng Thành Tử mời Yến
Truy Tinh đến Địch Nhung quốc, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
Anh
Hùng trong tay Dược Thiên Sầu có thể huyên náo chư quốc thành cành gà
bay chó chạy, thực lực kinh người bày ra khiển cho hắn luôn canh cánh
trong lòng. Hắn tin tưởng bằng vào nhược điểm do mình nắm giữ, rất có
khả năng sẽ đem cỗ thực lực ẩn giấu của Dược Thiên Sầu thu vào dưới
trướng.
Hắn luôn cảm giác có thể mình sẽ gặp được Dược Thiên Sầu ở Bích Uyển quốc, loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, phảng phất giống
như là số mạng, nói không thể rõ ràng. Vì vậy hắn quyết định ở lại Bích
Uyển quốc chờ xem thế nào, nếu như cảm giác sai trái, không gặp được
Dược Thiên Sầu, thì sẽ đến hội Tụ Bảo Bồn, muốn đi kiến thức thịnh hội
nổi danh nhất trong tu chân giới qua một lần...