"Cổ nhân trồng cây, hậu nhân hưởng mát, biết phong nhãn khó qua, bản
nhân nhất thời thiện tâm, đào ra hang động này, phương tiện hậu nhân ra
vào, Dược Thiên Sầu?" Lục Mi nhìn thấy đầu đầy mờ mịt, không biết có ý
tứ gì.
"Nam Hải Lộng Trúc đã từng đến đây...Dược Thiên Sầu...n?
Người tới thật không ít." Đột nhiên chân mày Lục Mi cau lại, có một hàng chữ khắc lại trên Minh Thiết cứng rắn huy sái tự nhiên, không hề có
chút cảm giác như dừng lại giữa chừng, hiển nhiên là hành văn liền mạch
lưu loát, có thể thấy được tu vi cao hơn hai người trước. Hắn không khỏi thì thầm: "Nhân gian cô tịch vô địch thủ, nại hà vô duyến thượng thanh
thiên. Cửu văn U Minh tề tiên giới, dục vãng tầm hoa cường trung
thủ...Hay lắm tu sĩ nhân gian liều lĩnh, càn rỡ! Thật sự là càn rỡ!" Nói đến câu sau đã kiệt kiệt cười âm hiểm.
"Tất Trường Xuân.., nhân
gian vô địch thủ...Xem ra người đánh cắp vòng gõ cửa chính là ngươi,
người bình thường tu vi cũng không khả năng đến được trước đại môn Minh
Giới." Lục Mi cười âm hiểm, đã tìm được mục tiêu cần tìm, thân hóa lục
quang bắn ra ngoài Cửu U Minh động...
Nhưng vừa lướt ra không xa, hắn lại hiện thân ngừng lại. Lại nhìn con đường dưới chân, nhìn nhìn
lại Phong Nhãn phía trước, sau thoáng kinh ngạc, rốt cục hiểu được ý tứ
của dòng chữ trước đó là gì, thì ra có người đào địa đạo bên trong Cừu U Minh Động, còn muốn cho hậu nhân phương tiện ra vào.
"Dược Thiên Sầu? Lại thêm một tên sống chán rồi...Hắc hắc! Không thể tưởng được tu
sĩ nhân gian lại cuồng vọng tới tình trạng này, dám tùy ý hủy hoại mình
đạo...Một trận tiếng cười chói tai tức giận đầy vẻ âm hiểm, lục quang
bay lên, sưu một tiếng trực tiếp xuyên qua Phong Nhãn biến mất...
Bên ngoài Cửu U Minh động, mọi người nhìn chằm chằm vào cửa động hồi lâu,
Tái Trương Phi Trương Lăng sau thoáng do dự, bỗng nhiên nhìn Ngu Cơ chắp tay nói: "Phu nhân, mạt tướng nguyện vào Cửu U Minh động tra xét tột
cùng."
Ngu Cơ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không cần, ngươi đi vào
cũng không cách nào xâm nhấp sâu bên trong, tình hình bên trong không ai biết rõ ràng, mạnh mẽ xông vào không khác tự sát, thôi thì thuận theo
tự nhiên đi! Cứ mặc cho nó bạo phát, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng
ta..." Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được trong miệng mọi người truyền đến thanh âm "di" một tiếng, chỉ thấy một đạo lục quang lóe ra ngoài
động, hóa thành một người phiêu giữa không trung, đang tò mò đánh giá
bốn phía. Người kia cao cầy, mặc bộ gấm vóc màu lục, vô cùng kỳ lạ, trên gương mặt trắng bệch lại có một đôi chân mày màu lục thật lạ lùng.
Không ai có thề nhìn thấu tu vi của hắn, hơn nữa hắn đến từ bên trong Cửu U
Minh động...Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ cùng nghĩ ra một suy đoán mà không ai dám nói ra miệng.
Thuận Thiên Đảo Thiên Lý hồ, Tất
Trường Xuân khoanh tay mà đứng luôn luôn chú ý lên động tĩnh trong bảo
kính, chứng kiến lục y nhân từ trong Cửu U Minh động xuất hiện, lập tức
nâng tay thu bảo kỉnh. Hắn không chút do dự biến mất ngay tại chỗ, từ
viễn không hiện ra một đạo hư ảnh hướng phương hướng m Phong Cốc chợt
lóe rồi biến mất...
Trên vách núi, Ngu Cơ ra dấu bằng mắt với quỷ tướng Trương Lăng, sau đó tiến lên một bước chắp tay nói: "Không biết
là cao nhân phương nào giá lâm m Phong Cốc?"
Lục y nhân không
thèm để ý đến câu hỏi của nàng, lạnh lùng xem xét tu vi của đám người
một lần, phát hiện không có một nhân vật nào đáng giá nhắc tới, đều
không giống người có khả năng lưu lại chữ viết bên trong Cửu U Minh
động. Hắn không khỏi the thé lắc đầu khẽ cười nói: "Thật sự là một đám
đáng thương, sau khi chết không biết vãng sinh Minh Giới phụng dưỡng
Minh Hoàng, ngược lại lưu ở nhân gian biến thành bất nhân bất quỷ. Bổn
tôn vốn là Minh Giới sứ giả, có chuyện hỏi các ngươi, ai là đầu lĩnh của các ngươi đi ra trả lời."
Minh Giới sứ giả? Mọi người kinh hãi, quả nhiên đúng với sự suy đoán trong lòng,
Nhất thời mỗi người không yên bất an. Trong lòng Ngu Cơ tuy rằng sợ hãi,
nhưng thân là thủ lĩnh, lúc này người khác có thể lùi bước nhưng nàng
lại không thể. Trên mặt nàng cố nặn ra vẻ tươi cười, tiến lên cúi người
nói: "Ta là lình chủ của m Phong Cốc, không biết mình sử có gì muốn
hỏi?"
"Ngô, nữ nhân?" Lục Mi quét mắt nhìn đám quý tướng, không
nghĩ tới người cầm đầu nơi đây lại là một nữ nhân, trong mắt hiện lên
một tia thần sắc phản cảm, sau đó hờ hững nói: "Ta hỏi ngươi nói, ngươi
cần thành thật trả lời, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Ta hỏi ngươi,
ngươi có biết là ai đánh cắp vòng gõ cửa của đại môn Minh Giới hay
khong?"
Mọi người nghe vậy cả kinh, không nghĩ tới lại có người
dám trộm đồ vật của đại môn Minh Giới! Ngu Cơ cố gắng trấn định lắc đầu
nói: "Chuyện này chúng ta thật không biết."
Lục Mi hừ lạnh một
tiếng nói: "Ngươi thân là chủ nhân nơi đây, như thế nào lại không biết?
Hay là cần bổn tôn trừng phạt mới bằng lòng nói thật?"
"Mình sử
nguôi giận." Ngu Cơ cười lấy lòng: "Đại môn Minh Giới đối với chúng ta
mà nói là địa phương trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng thấy qua.
Bằng tu vi của chúng ta căn bản không thể đến được chỗ đó, nếu có người
có thể xông vào đến nơi ấy, tu vi khẳng định cao hơn chúng ta rất nhiều, muốn giấu diếm được ánh mắt chúng ta để không bị phát hiện, quả thực là chuyện dễ dàng."
Lục Mi hơi suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói:
"Như thế đúng là thật, tin rằng ngươi cũng không dám gạt ta. Ta hỏi lại
ngươi, trên đời này ai có tu vi cao nhất, ai là thiên hạ vô địch thủ?"
Ngu Cơ theo bàn năng liên tưởng đến Tất Trường Xuân, nhưng nàng nào dám nói bậy nói bạ, trả lời: "Mình sử có điều không biết, nơi đây tên là Yêu
Quỷ Vực, chính là nơi yêu quỷ cùng sống chung. Chúng ta cư ngụ nơi này
không hỏi qua chuyện tình nhân gian, hơn nữa tu vi thấp, cũng không dám
hỏi đến, cho nên thật sự không biết trên đời này ai có tu vi cao nhất."
"Thật sự là một đám người đáng thương." Lục Mi nhìn mọi người thương hại lắc
đầu, giống như đang khoe hắn sống trong Minh Giới hạnh phúc đến cỡ nào.
Sau đó hắn lại hỏi: "Ta hỏi lại ngươi, ngươi có biết có một người tên
Tất Trường Xuân đang ở nơi nào?"
Lời này vừa nói rạ, đám quý
tướng nhất thời có chút bất an. Lục Mi nhìn lướt qua, đem hành động của
mọi người đều thu vào trong mắt, cạc cạc cười nói: "Xem ra các ngươi
cũng biết người này, ta nói thật cho các ngươi biết, Tất Trường Xuân là
kè hiềm nghi lấy trộm vòng gõ cửa lớn nhất, nếu các ngươi có chút giấu
diếm, bổn tôn sẽ đem các ngươi có tội đồng mưu nghiêm trị không tha.
Nói, người này ở nơi nào?"
Ngu Cơ vốn định nói không biết, ai ngờ mọi người đều không giữ được bình tĩnh, nếu nói không biết thì không có khả năng, nhưng nàng lại không dám lung tung tiết lộ vị trí của Tất
Trường Xuân. Ánh mắt nàng xoay động, nói: "Người này quả thật đã tới nơi đây, hơn nữa tu vi phi thường cao." Nàng nâng tay chỉ về phía tây nói:
"Đi về hướng tây, có một chỗ ở của rất nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ, nghe
nói người nọ đang ở nơi đó."
Lời này của nàng nhiều ít có hương
vị như thăm dò, cố ý nói ra có thật nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ, muốn xem
người trước mặt phản ứng như thế nào, nếu hắn e ngại, không hề nghi ngờ
người này căn bản không phải đối thủ của chưởng hình sử. Đồng thời còn
có thể mượn thời gian hắn rời đi, tốc tốc chạy tới chỗ chưởng hình sử
báo tin, có chưởng hình sử trấn thủ, chuyện sau đó có gì cũng không cần
phải sợ.
Nhưng có điều nàng không biết chính là, bởi vì nàng chỉ
lung tung như vậy, đã làm cho đám cao thủ Hóa Thần kỳ đang ở Tụ Bảo Bồn
rước lấy phiền phức lớn...
Lục y nhân nhìn về phía tây, vuốt cằm
nói: "Đi về hướng tây phải không? Hi vọng ngươi không có gạt ta, nếu
không hậu quả do chính ngươi gánh chịu." Nói vừa xong, thân hình xông
thẳng lên trời, dễ dàng xuyên ra khỏi phòng hộ đại trận.
Vừa chợt lóe lên trên không Yêu Quỷ Vực mây đen bao phủ dày đặc, Lục Mi nhất
thời dùng tay che mắt, dưới ánh mặt trời cường liệt, hắn thật sự cảm
thấy không thoải mái. Sau thoáng thích óng, mắng: "Mặt trời đáng giận."
Hắn hóa thân thành một đạo lục quang, bay thẳng về hướng tây...
Lục y nhân vừa đi, đám quý tướng phía dưới nhất thời nghị luận sôi nổi. Ngu Cơ lại thất thần một trận, chính nàng nói phương tây có thật nhiều cao
thủ Hóa Thần kỳ mà tên mình sử kia cũng không e ngại, hiển nhiên tu vi
rất cao, căn bản không xem cao thủ Hóa Thần kỳ vào trong mắt. Nếu đến
lúc đó ngay cả chưởng hình sử cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy
bản thân mình sắp sửa gặp phải hậu quả đáng sợ...
Đám quỷ tướng
lại không phải người ngu, tự nhiên biết hậu quả lời nói này của phu
nhân. Một đám người trầm mặc thật lâu, Trương Lăng lo lắng bước tới nói: "Phu nhân, làm sao bây giờ?"
Ngu Cơ nghe vậy, nhanh chóng thu
liễm cảm xúc, trên mặt tràn ngập ra vẻ tự tin khuyến khích mọi người
nói: "Chưởng hình sử đại nhân uy chấn thiên hạ, một thân tu vi bí hiểm,
mọi người không cần lo lắng, ta lập tức đến Thuận Thiên Đảo cầu kiến
chưởng hình sử đại nhân bầm báo tình hình cụ thể và tỉ mỉ."
Mọi
người đưa mắt nhìn nhau, tuy là nói như vậy, nhưng đối phương là Minh
Giới sứ giả a! Tu vi khẳng định không tầm thường, không lo lắng mới là
lạ. Nhưng giọng nói của Trương Lăng lại dị thường kiên định chấp tay
nói: "Mạt tướng nguyện bồi phu nhân cùng nhau đến Thuận Thiên Đảo."
Ngu Cơ cười khẽ, gật đầu, đang muốn nói chuyện đã thấy Trương Lăng cùng đám quỷ tướng dị thường hoảng sợ sôi nổi quỳ xuống hành lễ nói: "Bái kiến
chưởng hình sử đại nhân."
Ngu Cơ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng không biết từ khi nào xuất hiện một vị thanh y lão giả đang
nhìn chằm chằm cửa động Cửu U Minh động, xem bóng dáng, không phải
chưởng hình sử thì còn là ai, lập tức sợ tới mức quỳ xuống hành lễ nói:
"Ngu Cơ bái kiến chưởng hình sử đại nhân."
Tất Trường Xuân chậm
rãi xoay người lại, tinh quang trong hai mắt lóe ra, quét mắt nhìn mọi
người đang quỳ xuống, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ngu Cơ, giọng
nói không hòa lẫn bất cứ tia cảm tình nào, hỏi: "Người mặc áo lục đã đi
đâu?"
Mọi người kinh hãi, không nghĩ đến chuyện xảy ra ở đây
chưởng hình sử đã biết, nếu không làm sao hắn lại biết có một người mặc
áo lục đi tới. Lúc này Ngu Cơ nơm nớp lo sợ đem câu chuyện giữa mình nói với lục y nhân lặp lại một lần, không dám có chút giấu diếm.
Tất Trường Xuân nghiêng đầu nhìn về hướng tây, gương mặt không chút thay
đổi hừ lạnh nói: "Minh Giới sứ giả? Lão phu đang cầu mà không được. Có
lão phu ở đây, nhân gian há có thể cho phép người trong Minh Giới tùy ý
giương oai, để cho lão phu đến gặp ngươi." Nói vừa xong, người đã biến
mất, góc phía tây của phòng hộ đại trận phá ra một lỗ thủng, lập tức lại chậm rãi khép lại...
Mọi người đang quỳ xuống một lúc lâu sau
mới dám chậm rãi đứng lên, đều sợ hãi giương mắt nhìn theo. Nhớ tới câu
nói vừa rồi của chưởng hình sử, một đám không còn gì để nói, chưởng hình sử không hổ là chưởng hình sử, nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi, đã truy theo Minh Giới sứ giả kia...
Tụ Bảo Bồn, một vòng thanh sắc
quang quyển quay xung quanh Dược Thiên Sầu đang nhô cao mà đóng, ngẳng
đầu liếc mắt nhìn trên không, sát khí lẫm nhiên cao giọng hô: "Yến Truy
Tinh, nếu ngươi không ra, thì hãy chuẳn bị nhặt xác cho đại sư huynh của ngươi đi."
Người vây xem phía dưới liền ồ lên, lại kiến thức
Dược Thiên Sầu hung hăng càn quấy, Man Hổ ở trên không nhất thời lạnh
lùng nói: "Dược Thiên Sầu, nói mạnh miệng cũng không sợ đau đầu lưỡi.
Nếu không phải Văn tiền bối làm chỗ dựa cho ngươi, mọi người cho ngươi
ba phần mặt mũi, ai nhặt xác cho ai còn không nhất định."