Tinh Thần Châu

Chương 646: Chương 646: Minh Giới sứ giả




Chấp pháp vệ đội bao quanh Dược Thiên Sầu bị đàn phi kiếm không ngừng lớn mạnh bức lui ra xa. Sắc mặt Mục Liên Thu âm trầm, hận không thể bắt giữ Dược Thiên Sầu tại đương trường, dù sao trong lòng hắn cũng rõ ràng, chấp pháp vệ đội trừng phạt không nổi loại người có bối cảnh thâm hậu như Dược Thiên Sầu, hù dọa một chút tu sĩ bình thường thì còn tạm được, nếu vọng động, hậu quả sản sinh không phải là hắn có thể gánh vác.

Có một số việc trong lòng mọi người biết rõ, chỉ là chú ý việc nể tình lẫn nhau. Nhưng người giống như Dược Thiên Sầu, hoàn toàn không theo lẽ thường, lại nhiều lần gây sức ép, xem quy củ của Tụ Bảo Bồn như rắm thí. Mục Liên Thu thật vất vả gầy dựng hình tượng chấp pháp nghiêm mình của Thiên Hạ thương hội lại bị hủy hoại trong chốc lát, đem lớp mặt nạ chấp pháp nghiêm mình không chút kiêng nể kéo rớt xuống, làm cho mọi người nhìn thấy rõ gương mặt thật xấu xa sau lưng, quy củ gì chứ? Chính là lấy mạnh hiếp yếu, gặp phải lợi hại, lập tức liền lộ nguyên hình.

Dược Thiên Sầu vốn luôn dè bỉu đối với quy củ này, huống chi là hiện tại...

Ước chừng hai ngàn thanh phi kiếm thanh sắc quanh quần trên không trung, trận thế thật sự đồ sộ. Người ở chỗ này cũng chưa có ai từng nhìn thấy qua một người có thể đồng thời khống chế nhiều phi kiếm như thế, một đám nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, trong lòng âm thầm cảm thán không thôi, đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ quả nhiên không phải hư danh!

Kỳ thực đây còn chưa phải mức khống chế phi kiếm cao nhất của Dược Thiên Sầu, lúc ở Thăng Tiên Thai, hắn từng thử qua, bằng tu vi Độ Kiếp sơ kỳ hiện tại, hoàn toàn có thể đồng thời khống chế ba ngàn thanh phi kiếm, bất quá nếu là dùng để đánh nhau, có vẻ vẫn còn chưa có thể khống chế thành thạo, hai ngàn thanh phi kiếm mới thật sự hoàn toàn thuần thục.

Hai ngàn thanh phi kiếm xoay quanh trên không trung, đã hình thành một vòng thanh sắc quang quyển, Dược Thiên Sầu đầy vẻ sát khí đứng ngay giữa, lạnh lẽo đưa mắt quét nhìn khắp bốn phía. Hắn thật sự nổi giận, quả thật đã phẫn nộ, áo choàng trên người không gió phồng lên, phần phật lay động, không chút kiêng nể không hề thu liễm lại sát khí trên người.

Hôm nay suýt một chút đã bị thua bại, ma công của Yến Truy Tinh làm cho hắn vô cùng kiêng kỵ, không thừa dịp hắn chưa tu luyện ra hồn mà thu dọn hắn, cuộc sống hàng ngày của Dược Thiên Sầu thật khó có thể bình an. Song phương kết thù, rất khó có hi vọng giải hòa, sớm hay muộn cần phải có một cuộc sống chết, nếu để cho hắn thành tài, ai không may mắn cũng không cần phải nói.

Để cho Dược Thiên Sầu không cam lòng chính là bảy chậu Thất Tinh Huyết Lna kia có thể rất có ích lợi đối với ma công của Yến Truy Tinh, nhưng còn là chính tay mình đưa ra cho hắn...

Bên trong Hắc mình cung, một đạo hắc quang lướt vào, hóa thành Hắc Trì phu nhân lãnh diễm cao quý. Nhưng trong khí chất cao quý lại ẩn chứa sự phẫn nộ khó thể ức chế, dù nàng vẫn đang áp chế, nhưng người bên ngoài vẫn nhìn ra được tâm tình của nàng không tốt.

Kéo lấy đuôi áo thật dài. Đi lên ngồi xuống ghế cao trong đại điện, đôi mắt phượng quét nhìn đám thị nữ hai bên không dám tới gần, biết mình giận dữ đã có chút bộc lộ ra ngoài, chậm rãi bình phục lại tâm tình, gọi: "Phi Phượng."

Loan Phi Phượng đi đến hành lễ nói: "Phu nhân, có gì phân phó?"

Hắc Trì phu nhân hờ hững nói: "Minh Hoàng cho ta phái một người đến nhân gian tìm về vòng gõ cửa đã mất, ngươi cảm thấy nên phái ai đi mới tốt?"

Chính cô ta đã không còn hi vọng đi ra ngoài, vốn không muốn tiếp tục xen vào việc này, nhưng Minh Hoàng đã phân phó xuống dưới, cho dù là ứng phó, cũng phải làm chút bộ dáng, nếu không sau đó Minh Hoàng có hỏi, rất khó ứả lời.

Phi Phượng khom người nói: "Nếu là Minh Hoàng phân phó, tự nhiên phải phái một người thông mình lanh lợi lẫn tài giỏi đi ra ngoài. Dù là vị thống lĩnh nào của Hắc

Mình đại quân cũng đều có thể đảm nhiệm chức...

"Đủ rồi!" Hắc Trì phu nhân đột nhiên vỗ một chưởng lên tay ghế, cũng không biết vì sao trong lòng bốc lên cỗ lửa giận. Phi Phương lập tức sợ hãi quỳ xuống dập đầu nói: "Phi Phượng nói bậy, xin phu nhân hãy thứ tội."

Hắc Trì phu nhân cảm giác có chút không đúng, giọng điệu cứng rắn vừa đến bên miệng lại mạnh mẽ áp chế xuống dưới, hướng bốn phía liếc mắt nhìn, cũng không biết nơi này có cơ sở ngầm của Minh Hoàng cung hay không. Trên mặt nàng lại nổi lên dáng tươi cười nói: "Ngươi không có nói sai cái gì, nhưng Hắc mình đại quân nhận trách nhiệm giữ gin ổn định Minh Giới, không thể dễ dàng điều động, nếu không lỡ như xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, bổn cung không biết làm sao trả lời với Minh Hoàng."

"Dạ dạ dạ, là do thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn." Phi Phượng liên tục dập đầu nói, trong lòng lại đang nói thầm, thống lĩnh trong Hắc mình đại quân có tới ngàn vạn, điều động một gã có thể ảnh hưởng cái gì?

Hắc Trì phu nhân cười nói: "Huống chi nhân gian còn chưa đáng vận dụng cao thủ cấp bậc thống lĩnh. Lục Mi đâu? Đã lâu không thấy được hắn."

"Lần trước Lục Mi làm cho phu nhân mất hứng, đã bị phu nhân nhốt vào trong thiên lao." Phi Phượng cần thận nhắc nhở nói.

"n! Một chút chuyện nhỏ, phạt cũng phạt qua, đem hắn thả ra đi!" Hắc Trì phu nhân phất tay nói: "Để cho hắn tốc tốc tới gặp ta."

Phi Phượng lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau, lại mang đến một gã nam tử mặt trắng cao gầy lông mày màu xanh. Người nọ bước vào trong cung liền chạy tới trước mặt Hắc Trì phu nhân quỳ sụp xuống khóc lóc kể lể nói: "Phu nhân, nô tài biết tội, nô tài biết tội, nô tài không nên làm cho phu nhân mất hóng." Trong giọng nói có vài phần bén nhọn, có vài phần hương vị như thái giám.

"Được rồi! Đừng khóc, thứ cho ngươi vô tội, lại đây." Hắc Trì phu nhân cười vẫy vẫy tay. Lúc này Lục Mi liền lết tới ôm chân của nàng do dự xoa bóp, ngửa đầu nhìn nàng, núi khóc mỉm cười nói: "Tạ phu nhân thứ tội. Phu nhân có điều không biết, nô tài một ngày không gặp phu nhân, thật sự còn khó chịu hơn cái chết. Nếu ngày nào đó phu nhân tiếp tục xử phạt nô tài, thỉnh đừng nhốt nô tài vào đại lao, nô tài thật sự không chịu được nỗi thống khổ không được thấy phu nhân, tình nguyện được chết dưới chân phu nhân."

Hắc Trì phu nhân bị hắn làm thú vị đến khanh khách cười to, sự khó chịu trong lòng nhất thời tan đi không ít, gật đầu cười nói: "Lòng trung thành của ngươi ta hiểu được, cho nên ta có một chuyện muốn cho ngươi đi làm, xem như khen ngợi lòng trung thành của ngươi."

"Không, ta không đi đâu hết, tiếp tục để ta rời đi phu nhân, còn không bằng cho ta chết đi." Lục Mi lại ôm lấy hai chân Hắc Trì phu nhân không chịu buông ra.

"n?" Đôi mắt phượng của Hắc Trì phu nhân lập tức lạnh xuống, hờ hững nói: "Ngay lời của ta ngươi cũng dám không nghe sao?"

Lục Mi hoảng sợ, nhanh chóng buông lỏng tay ra, liên tục dập đầu nói: "Phu nhân có gì phân phó cứ việc sai sử nô tài, nô tài muôn lần chết không từ chối." vỗ mông ngựa mặc dù rất dễ nghe, nhưng nếu thật muốn hắn chết, không sợ mới là lạ. Người vì mạng sống không biết xấu hổ, há có thể không sợ chết?

"Vậy thì được rồi." Hắc Trì phu nhân đã khôi phục tươi cười nói: "Một trong bảy mươi hai thông đạo nơi đại môn Minh Giới bị người đánh cắp một vòng gõ cửa, cùng hai cái răng của Thôn Thiên Thú. Minh Hoàng lệnh cho ta phái một người đến nhân gian đi tìm về, chuyện như vậy ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lòng trung thành của ngươi mới làm cho ta yên tâm. Lục Mi, ngươi sẽ không làm cho bổn cung thất vọng chứ?"

Phi Phượng nghe vậy lặng lẽ liếc mắt, nhưng lại không dám nói gì. Nàng không biết rốt cục phu nhân muốn như thế nào, chuyện Minh Hoàng hạ lệnh sao lại để cho một tên nam sủng a dua nịnh hót đi làm? Ít nhất cũng phải tìm một kẻ tu vi cao thâm a!

Lục Mi khó có thể tin ngẳng đầu nhìn Hắc Trì phu nhân, đây quả thật là một chuyện tốt, người nào sinh hoạt quanh năm trong Minh Giới u ám lại không muốn trở về nhân gian ôn lại thế gian phồn hoa? Nhưng hắn tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, hơn nữa làm bạn bên người phu nhân lâu ngày, hắn biết kỳ thật phu nhân rất muốn đến nhân gian du lịch một lần, cơ hội tốt như vậy vì sao lại nhường cho hắn? Hắn thật sự không nghĩ ra.

"Như thế nào? Ngươi không muốn?" Hắc Trì phu nhân trầm giọng nói.

"Không có, không có." Lục Mi liên tục xua tay, thật cần thận nói: "Chỉ là tu vi của nô tài nông cạn, mới đạt tới tu vi mình Sĩ trung kỳ, sợ làm sai đại sự của Minh Hoàng, đến lúc đó liên lụy phu nhân."

Tu vi Minh Giới cũng phân chia cấp bậc, bình thường cấp bậc là mình Sĩ, mình Thánh, mình Tôn, Minh Hoàng bốn cấp, các cấp lại phân ba giai đoạn. Quý tu đứng đầu thế gian, dù có tu vi Quỷ Thánh, nhưng đặt tại Minh Giới cũng không là gì, nhiều lắm cũng chỉ là nhân tài kiệt xuất trong quỷ hồn, còn chưa đạt thành cấp bậc đúc thành mình thể. Nếu đúc thành mình thể, mới có thể xuyên toa trong tam giới, nếu không không thể quang mình chính đại bại lộ ngay dưới ánh mặt trời chói chang, khác biệt không nhỏ.

"Điểm ấy ngươi quá lo lắng." Hắc Trì phu nhân khinh thường nói: "Ở nhân gian, cao thủ đứng đầu cũng chỉ có cái gì gọi là Hóa Thần hậu kỳ, kỳ thực tu vi còn kém xa mình Sĩ sơ kỳ. Ngươi có tu vi mình Sĩ trung kỳ hoàn toàn có thể hoành hành nhân gian thiên hạ vô địch, có cái gì phải sợ?

Ánh mắt Lục Mi sáng lên, ở Minh Giới quá lâu, vì sao lại quên mất chuyện này? Tu vi của hắn ở Minh Giới tuy rằng chẳng ra gì, nhưng phóng tại nhân gian, đây tuyệt đối là siêu cấp cao thủ! Hắn cười ngây ngô nói: "Đầu óc nô tài ngu dốt, đa tạ phu nhân nhắc nhở. Nô tài nhất định đem hết khả năng hoàn thành nhiệm vụ phu nhân giao cho."

Hắc Trì phu nhân có chút hâm mộ nhìn hắn, bí mật truyền âm nói: "Lần này ngươi đi trước hết lo làm xong chính sự, xong xuôi chính sự, ta cho phép ngươi lưu lại nhân gian thời gian nửa tháng. Nhớ kỹ, có chuyện mới gì phải nhớ cho kỹ, khi trở về kể lại với ta." Sau khi dặn xong, lại nghiêm mặt nói: "Tìm Phi Phượng đi thôi! Đi chỗ nào nàng sẽ nói cho ngươi biết."

Lục Mi chiếm được mật chỉ, nhất thời cười liên tục dập đầu nói: "Nô tài nhất định đem hết toàn lực hoàn thành chuyện phu nhân phó thác." Sau đó lui xuống...

Đại điện Quỳ Vương m Phong Cốc, đám người Ngu Cơ cho đến bây giờ cũng không hiểu được chuyện thay đổi đột ngột tại Cửu U Minh động lần trước là chuyện gì xảy ra, có thể thấy được sau khi chuyện tình phát sinh cũng không có gì dị biến không tốt, nên cũng dần dần thả lỏng, chỉ còn tồn tại lòng nghi hoặc.

Nhưng ngay lúc những quỷ tướng tập họp nghị sự, bên ngoài Quỷ Vương đại điện, âm phong lại thổi lên điên cuồng mãnh liệt, biến thành đen kịt khắp trời. Mọi người kinh hãi, Ngu Cơ dẫn đầu bay ra, dẫn theo quỷ tướng chạy tới bên ngoài Cửu U Minh động. Nhưng khi mọi người vừa hạ xuống, âm phong đang thổi kịch liệt đột nhiên lại khôi phục như thường, làm một đám người không hiểu xảy ra chuyện gì.

Nơi tận sâu trong Cửu U Minh động, sau đại môn Minh Giới rộng mở hơn một thước, một đạo lục quang lóe ra, Lục Mi đột nhiên hiện thân ngắm nhìn bốn phía. Đại môn Minh Giới sau lưng chậm rãi đóng cửa, hắn xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí vòng cửa biến mất, cất tiếng chói tai bén nhọn cạc cạc tức giận cười nói: "Thật sự là to gan, nhân gian tu sĩ xem ra là chán sống, cũng dám lấy ứộm đồ vật trên đại môn Minh Giới. Hôm nay bổn tôn buông xuống nhân gian, nhất định phải cho các ngươi biết lợi hại."

Hắn cũng không chỉ biết mạnh miệng nói lời nịnh nọt, khi gặp chuyện vẫn thật sự còn thái độ phụ trách, nếu không cũng không khả năng hỗn dưới chân Hắc Trì phu nhân cho tới bây giờ. Từ đại môn Minh Giới bắt đầu, ánh mắt tìm kiếm manh mối bị trộm, nhưng xem mãi vẫn không nhìn thấy điều gì khác lạ, thẳng đến khi đi xuyên qua U Minh Hỏa Hải, dừng ngay cửa động thì ánh mắt đột nhiên bị một ít chữ trên vách động hấp dẫn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.