Chuyện gì? Dược Thiên Sầu trợn tròn mắt, thứ này dùng tuyệt thế bào đao
chém không vỡ, Thanh hỏa đốt không cháy lại có thể tự mình di động, làm
cái quỷ gì?
Hắn đang trợn mắt há hốc mồm, Võ Lập Tuyết lại sột
soạt mặc nhanh quần áo, hưng phấn nói: "Ta đi xem thể nào." Nàng đi
ngang qua trên người Dược Thiên Sầu, không kịp mang giày vớ, hai bàn
chân trần trụi trắng noãn xinh đẹp bước luôn xuống giường bang bang chạy tới.
Quả trứng đen kia lăn qua tây lăn tới đông, mắt thấy sập
lăn tới lỗ thủng trên sàn gác bị Dược Thiên Sầu khoét ra, Võ Lập Tuyết
xoay người ôm lên, mắt to tràn ngập vẻ tò mò, không hề nháy nhìn chằm
chằm quả trứng. Nàng ôm trong tay quơ quơ, lại dán lên lỗ tai nghe
ngóng, đột nhiên "nha" một tiếng nhìn Dược Thiên Sầu vui mừng nói: "Dược Thiên Sầu, bên trong thật sự có đồ vật đang động!"
Dược Thiên Sầu lộ ra vẻ mặt ngu ngốc, ngây ngô hỏi: "Cái gì đang động?"
"Không biết!" Võ Lập Tuyết đưa quả trứng ra, hỏi: "Huynh không thấy là nó rất giống một quả trứng sao?"
Này còn cần nàng tới nhắc nhở? Chẳng những giống quả trừng, hơn nữa còn
giống một quả trứng khủng long! Dược Thiên Sầu ngồi dậy trên giường, sờ
sờ cằm suy nghĩ, ảo tưởng nếu ấp ra được một con Bá Vương Long, sau đó
mang theo nó đi hóng gió nơi nơi. Bất quá ngẫm lại cũng cảm thấy không
đúng, trứng khủng long cũng không đến nỗi cứng rắn tới mức làm gì cũng
không thể phá vỡ đi?
Hi lý hoa lạp, hắn không chút do dự mặc lại quần áo, trực tiếp bật xuống giường đưa tay nói: "Cho ta xem."
Võ Lập Tuyết đưa quả trứng cho hắn, ai ngờ hắn vừa ôm trong tay liền biến
sắc. Chỉ thấy quả trứng nằm trong tay Võ Lập Tuyết thì rất yên lặng,
nhưng vừa vào đến trong tay hắn liền "đô đô đô" vang lên chấn rung, quả
trứng cấp tốc run rẩy, ngay sau đó hai tay Dược Thiên Sầu cũng chấn động theo, vẻ mặt Võ Lập Tuyết mê hoặc, vẻ mặt Dược Thiên Sầu cũng mờ mịt,
hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì...
"Đô đô đô...Toàn bộ gian
phòng tràn ngập thanh âm dồn dập bạo động, thần tình Dược Thiên Sầu
trướng lên đỏ bừng, hai tay dùng hết toàn bộ khí lực bú sữa mẹ liều mạng Ồm chặt, một người một trứng bắt đầu đấu lực. Lúc này quả trứng trong
tay hắn làm cho hắn liên tưởng đến máy đóng cọc của kiếp trước, chính là loại tần suất chấn động đả kích dồn dập như thế này.
Kiên trì
đến cuối cùng, cả người Dược Thiên Sầu cơ hồ đều cùng chấn động với quả
trứng ứong tay, hắn nghẹn một hơi run run nói: "Khí lực thật lớn, lão tử Ồm không được, thì ném ngươi đi." Quả trứng đen trực tiếp bị hắn ném ra ngoài, "oành" một tiếng đụng vào trên tường, lại "phanh" một tiếng nện
lên mặt đất lăn qua lăn lại.
Kỳ quái chính là, quả trừng vừa ly
khai khỏi tay Dược Thiên Sầu, thanh âm "đô đô đô" chấn động liền biến
mất, quả trứng đen lăn lăn trên mặt đất liền không còn động tĩnh. Dược
Thiên Sầu lại trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Mụ nội ngươi, không tà mồn như vậy đi? Chẳng lẽ thật sự là nhân phẩm lão tử có vấn đề?"
Võ
Lập Tuyết nhìn quả trứng đen, nhìn nhìn lại Dược Thiên Sầu, cũng không
nhịn được nữa "xì" một tiếng bật cười, như thế nào ở trong tay mình
không có việc gì, vừa đến trên tay hắn liền xảy ra chuyện ma quái? Nàng
cố nín cười, thử thăm dò đi đến Ồm quả trứng lên, quả nhiến không có
việc gì, sắc mặt Dược Thiên Sầu "bá" một tiếng liền đen thui. Võ Lập
Tuyết liếc mắt nhìn hắn, lập tức khanh khác cười vang, cười đến ngã
nghiêng ngã ngửa.
"Nha đầu chết tiệt kia, còn dám cười, cẩn thận
đại gia lột hết quần áo nàng đem đánh đòn." Gương mặt Dược Thiên Sầu
hiện lên vẻ âm mai uy hiếp.
1HB... BBS.
"Không cười, ta không cười." Võ Lập Tuyết vẫn cười không ngừng, đột nhiên nét
cười ngừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống trên tay: "Di." Nàng chợt
kêu khẽ: "Dược Thiên Sầu, huynh mau đến xem xem, mặt trên hình như xuất
hiện rất nhiều vết rạn."
"Là sao?" Vẻ mặt hồ nghi của Dược Thiên
Sầu lập tức biến thành tò mò, hưng phấn nói: "Làm sao, làm sao, cho ta
nhìn một cái." Hai tay vừa thò ra chạm đến quả trứng, lại rụt trở về,
ngượng ngùng cười nói: "Thôi nàng cầm đi! Thứ đồ vật này nó không đúng
với ta."
Hai người châu đầu cần thận quan sát mặt trên lớp vỏ
trừng, nếu không phải nhìn kỹ, thật đúng là phát hiện không ra, mặt trên vỏ trứng đen tuyền quả nhiên có từng đạo vết rạn đan chéo hơn nữa rất
quy tắc. Vết rạn có khoảng cách như hình vuông, cơ hồ đều cùng một cỡ,
giống như vỏ trứng đều do rất nhiều mảnh hợp lại mà thành.
Dược
Thiên Sầu nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt ngoài quả trừng, tấm tắc
nói: "Thật sự là vết rạn, chẳng lẽ món đồ này thật sự là quả trứng?
Chẳng lẽ bên trong có vật gì sắp ấp ra?"
Đột nhiên lại vang lên
một tiếng "đô", bàn tay Dược Thiên Sầu đang sờ trên mặt quả trứng nhanh
chóng thu trở về, quả nhiên đã nghiệm chứng quy luật hắn không thể đụng
vào nó. Võ Lập Tuyết nhìn thấy vẻ rụt tay ngượng ngùng kinh ngạc của
hắn, trên mặt lại bắt đầu nghẹn ra ý cười...
Nhưng mà lần này
nàng tựa hồ đắc ý hơi sớm một chút, Dược Thiên Sầu rụt tay về là không
sai, nhưng thanh âm "đô" kia lại vang lên lần nữa, hơn nữa còn rất kịch
liệt "đô đô" thêm vài lần. Tu vi Võ Lập Tuyết kém xa Dược Thiên Sầu, quả trứng trong tay thiếu chút nữa bật rớt ra ngoài, hai tay bị chấn động
đến nhảy dựng, sau đó lại không còn động tĩnh...
Dược Thiên Sầu
nhìn biểu tình kinh ngạc của Võ Lập Tuyết, trong lòng cuối cùng cân bằng lại một chút, ban đầu hắn còn tưởng do nguyên nhân nhân phẩm của mình,
vì vậy ngay cả quả trứng kia cũng không tra hắn. Hiện giờ xem ra, không
có quan hệ gì tới nhân phẩm, phía trước chẳng qua là trùng hợp, làm
không chuẩn có lẽ bên trong quả trứng này có đồ vật gì đó sắp ấp trứng
ra, đang muốn từ bên trong đánh vỡ xác ngoài đang trói buộc nó.
"Đô...Ba!, Song chưởng của Võ Lập Tuyết bị quả trứng đen nhảy lên thật mạnh làm
chấn rung một lần, thiếu chút nữa rời tay, bất quá lại bị nàng mạnh mẽ
kéo lại. Ánh mắt Dược Thiên Sầu cũng sáng lên, bởi vì hắn chứng kiến một mảnh vỏ trứng từ trong vỏ trứng bắn ra, lúc là màu đen, lúc là màu bạc
cuồn cuộn mà đến. Dược Thiên Sầu duỗi cánh tay, đem mảnh nhỏ mới văng ra trảo tới trong tới, tùy tiện đưa mắt nhìn, nhất thời hắc hắc nói: "Quả
trứng này rốt cục mở ra rồi, thật không dễ dàng!"
Bởi vì trong
tay là mành nhỏ, bên lõm lại nhấp nháy ngân hoa sáng lạn, bên lồi lại là màu sắc đen tuyền, hiển nhiên chính là vỏ của quả trứng màu đen kia.
Dược Thiên Sầu quơ quơ vỏ trứng trong tay nói: "Lập Tuyết, mau nhìn xem
bên trong quả trứng là thứgì..."
Còn chưa nói xong, liền phát
hiện không cần hắn nhắc nhở, Võ Lập Tuyết đã híp một mắt tò mò nhìn vào
trong lỗ thủng quả trứng, vừa nhìn vừa nói nhỏ: "Dược Thiên Sầu, nhìn
thấy không rõ lắm! Bất quá bên trong thật là đẹp mắt, giống như có thật
nhiều ngôi sao bảy màu đang nhấp nháy, ân! Ta tiếp tục nhìn kỹ xem."
Nàng không hề biết lúc này Dược Thiên Sầu đang trợn mắt há hốc miệng nhìn
nàng chằm chằm, ngay lúc Võ Lập Tuyết nheo mắt lại điều tra vật gì trong quả trứng, hắn liền chóng kiến từ lỗ thủng của quả trứng bắn ra một đạo quang hoa bảy màu chiếu rọi lên trên mặt Võ Lập Tuyết. Theo sau lại một màn như mộng như ảo không thể tưởng tượng nổi xuất hiện...
Quang hoa bảy màu mê mang nhấp nháy, nhiều điểm tiểu tinh tinh thuần khiết
thất thải đang nhảy nhót nhẹ nhàng, tạo ra một luồng sáng lạn nhấp nháy, giống như đám sương, từ trong lỗ thủng quả trứng như mộng ảo lượn lờ
phiêu thăng...Võ Lập Tuyết
Tựa hồ không hề phát hiện, híp một con mắt tiếp tục đánh giá, vẻ mặt si mê, giống như bị màu sắc sặc sỡ trong
lỗ thủng làm hấp dẫn.
Ngay lúc nàng hô hấp, đám sương như cầu
vồng kia không ngờ bị nàng hút vào mũi. Nàng còn đang chép chép miệng,
dùng sức hít hít mũi nói: "Cái gì vậy, thơm quá! Dược Thiên Sầu, huynh
ngửi thấy không?" Nàng lại say mê hít thêm vài hơi.
Theo đám
sương bảy màu đầu tiên bị nàng hít vào, kế tiếp phiêu khởi vô số thất
thải tinh tinh, liền bắt đầu hướng trên người nàng tụ tập, chậm rãi từ
trên đầu nàng dần dần phủ kín toàn thân của nàng...
Dược Thiên
Sầu gian nan nuốt một ngụm nướt bọt, hắn không ngửi được mùi hương gì,
nhưng lại cảm giác được bên ứong phòng tràn ngập một cỗ chân khí hùng
hậu lại cổ xưa tang thương, cửu viễn cửu viễn! Làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác xúc động muốn quỳ bái. Lúc này hắn nhìn thấy gì? Võ
Lập Tuyết ở trước mắt thật giống như vị nữ thần được bao phủ bởi sắc
thái mộng ảo, đôi bàn chân trắng tinh mềm mại, đặt chân bên trong thất
thải tinh thần, quanh thân nhấp nháy lên thánh khiết quang mangểể.
Càng ngày càng nhiều đám sương như thất thải tinh thần nhẹ nhàng quay quanh
thân thể nàng, dần dần ở sau lưng nàng ngưng tụ thành hai chiếc cánh như hư ảo mê ly, khí tức cao quý tang thương cửu viễn kia càng thêm ngưng
trọng, là loại khí tức cao quý không gì có thể so sánh, giống như hoàng
tộc mãi mãi vĩnh tồn!
Thất thải quang hoa bên trong phòng lả lướt nhấp nháy, nhiều điểm thất thải tinh tinh nhấp nháy, hai chiếc cánh bảy màu kia chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng vỗ. Dược Thiên Sầu thậm chí có một
loại ảo giác, giống như Võ Lập Tuyết sẽ mở hai cánh bay lên, bay lên
trên vũ trụ vĩnh tồn mãi mãi...
Vẻ mặt Võ Lập Tuyết vẫn hưng phấn lại hiếu kỳ đánh giá lỗ thủng quả trứng, không hề hay biết chút nào về
sự phát sinh biến hóa trên người mình. Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy lưỡi
khô miệng đắng, muốn nói với Võ Lập Tuyết, nhưng lại nói không ra lời,
hắn theo bản năng cảm thấy điều này đối với Võ Lập Tuyết mà nói, chỉ sợ
là một chuyện tốt, không nên đi quấy rầy nàng mới đúng. Chẳng qua tình
hình trước mắt rất mộng ảo, mộng ảo tiên diễm tới mức làm lòng người
rung động, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua...
Thật lâu sau đó, đám sương thất thải mộng ảo bên trong quả trứng tựa hồ phiêu tan
hết. Đôi cánh phía sau Võ Lập Tuyết đã chậm rãi điềm tĩnh dần dần thu
thập, theo sau toàn bộ thất thải quang hoa bám trên người Võ Lập Tuyết
liền biến mất, phảng phất như chui hết vào trong thân thể nàng, sắc thái sặc sỡ trong phòng cũng đã biến mất, liền khôi phục lại bình thường.
Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn chằm chằm quả trứng Võ Lập Tuyết ôm trong tay,
nếu không phải từ đầu tới đuôi chứng kiến việc lạ phát sinh từ quả trứng này, hắn không thể tưởng tượng một màn vừa rồi lại là sự thật Nhưng hắn nhìn thấy rõ từ đầu tới cuối, thậm chí hắn còn là người thúc đẩy cho sự tình trải qua.
Mẹ nó! Quả trứng này nhất định không đơn giản!
Dược Thiên Sầu nhìn Võ Lập Tuyết đang hồn nhiên ôm quả trứng quan sát lỗ thủng bên trên không hề hay biết chuyện đã xảy ra, không khỏi có chút
dở khóc dở cười, xem ra đương sự cũng không hề hay biết xảy ra chuyện
gì, chỉ sợ mình là nhân chứng duy nhất trong chuyện này.
Nha đầu
kia nói không chuẩn gặp được kỳ ngộ gì đó! Dược Thiên Sầu muốn đem sự
tình đã phát sinh nói cho Võ Lập Tuyết, nhưng vừa mới há mồm, ngẫm lại
liền nhịn được. Hắn cảm thấy tạm thời không nên nói cho nàng mới tốt,
nha đầu này rất đơn thuần, vạn nhất có người dụ dỗ từ trong miệng nàng
nói ra, ngược lại sẽ hại nàng. Mình thân là nam nhân của nàng, có trách
nhiệm cùng nghĩa vụ bảo hộ nàng không bị thương tổn.