Tinh Thần Châu

Chương 666: Chương 666: Vạn điểu lai triêu




Sau khi có ý nghĩ này, Dược Thiên Sầu quyết định không đề cập tới chuyện vừa rồi, ít nhất trong thời gian ngắn cũng sẽ không lộ ra, nếu không truyền ra ngoài còn không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì. Hi vọng hắn có thể tận hết sức cố gắng để cho nàng cả đời được đơn thuần mà sống, ít trải qua phong ba!

"Di! Sao không thấy thất thải tinh tinh nữa?" Võ Lập Tuyết cau mày nói thầm một câu, lập tức hưng phấn ngẳng đầu lên, nhìn Dược Thiên Sầu hô: "Ta nhìn thấy đồ vật bên trong, huynh đoán bên trong là cái gì?"

Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn nàng, ánh mắt lộ ra quan ái cười nói: "Ta đoán nhất định là thứ gì đó có cánh."

Võ Lập Tuyết ngần người, kinh ngạc nói: "Làm sao huynh biết?" Nàng lập tức nheo một mắt lại tiếp tục ngắm bên trong: "Đúng là có cánh, nhưng nó luôn luôn bất động, thấy không rõ rốt cục là thứ gì, di! Động, nó động."

IDược Thiên Sầu nhất thời nổi lên hứng thú, thật đúng là muốn nhìn một chút bên trong rốt cục là vật gì, gây ra một màn thần kỳ như vừa rồi. Vừa định thò tay ôm lấy quả trúng trong tay Võ Lập Tuyết, đã thấy toàn bộ quả trứng đột nhiên lóe sáng, phát ra tiếng răng rắc vang giòn, cũng liền bộc phát ra quang mang chói mắt. Hai người vừa nhắm mắt liền nghe được có đồ vật gì đó liên tiếp rơi xuống trên sàn nhà...

Chờ sau khi quang hoa chói mắt biến mất, hai người tiếp tục mở to mắt, quả trứng trên tay Võ Lập Tuyết đã biến mất. Giữa hai người xuất hiện một con quái điểu xấu xí đang vỗ cánh bay lên, xem kỹ, bay lảo đảo xấu xí vô cùng, bộ dạng lắc lư chuyển đầu nhìn chung quanh đánh giá, giống như đang nói.., lão tử rốt cục phá xác mà ra!

"Quạ!" Hai người cơ hồ đồng thanh kinh hô, theo sau đưa mắt nhìn nhau, thần tình đều là khiếp sợ, đều cho rằng mình đã nhìn lầm. Thử nghĩ mất công phu lớn như vậy, hơn nữa việc lạ liên tục, giằng co suốt một hai ngày mới ấp trứng đi ra, bên trong không ngờ là một con quạ.

Hơn nữa bộ dạng con chim này còn xấu hơn cả con quạ, chủ yếu có hình dáng của quạ, còn có lông chim đen bóng, nhưng trên đầu lại có ba chiếc lông chim màu sắc rực rỡ dựng đứng khoảng một tấc, miệng cùng móng vuốt lại là màu kim hoàng sắc chói mắt, trên đầu cùng trên cổ lại trôi nổi vẻ sáng bóng như kim chúc màu tím lam. Có vẻ như thân hình rộng hơn loài quạ không ít, hai con mắt tràn ngập vẻ linh tuệ, nhưng tổng thể mà nói, thật giống như một con quạ!

Võ Lập Tuyết còn hoàn hảo một chút, dù sao nàng không nhìn thấy một màn kinh người vừa phát sinh trên người mình. Nhưng Dược Thiên Sầu khó có thê tiếp nhận, trường hợp kinh diễm hoa mỹ như thế, sinh ra lại là một con quạ? Điều này sao có thể?

Con quạ đang nhẹ nhàng vỗ cánh, hết nhìn đông tới nhìn tây, dương dương tự đắc, giống như có thể nghe hiểu được lời hai người nói. Nghe được hai người kinh hô chữ "Quạ" liền giống như bị đả kích thật lớn, thiếu chút nữa lảo đảo rơi xuống, thiếu chút nữa ngã dài trên sàn gác, may mắn lại vỗ cánh liều mạng bay lên. Chuyển đầu qua trái lại qua phải, đánh giá hai người, trong ánh mắt linh tuệ tràn ngập vẻ bi phẫn, giảng không ra như là thê lương hay giống như vừa bị vũ nhục.

Hai người bị biểu tình hí kịch của con quạ làm sợ ngây người, chẳng lẽ con quạ này có thể nghe hiểu được lời người ta nói?

Dược Thiên Sầu nhìn kỹ, hình như lớn hơn loài quạ, nhưng tổng thể xem ra vẫn rất giống quạ. Hắn hỏi dò: "Con chim gì đó, ngươi có phải nghe hiểu được chúng ta nói chuyện hay không?"

Con quạ tức giận trừng mắt liếc hắn, cao ngạo quay đầu đi, bộ dáng như mặc kệ hắn. "Hay a!" Dược Thiên Sầu xăn hai tay áo, bộ mặt dữ tợn uy hiếp nói: "Tiểu súc sinh, lá gan không nhỏ, vừa mới ấp trứng ra đã dám cho sắc mặt, tiếp tục cho ngươi phịch thêm hai ngày, còn không ngất trời. Tin hay không hiện tại lão tử sẽ rút hết lông chim của ngươi, cho ngươi trần truồng trên mặt đất?"

Đôi cánh con quạ đảo qua, lập tức xoay người lại trợn mắt nhìn hắn, lông chim như kim chúc màu tím lam trên cổ dựng lên, có vẻ như muốn cùng Dược Thiên Sầu liều mạng.

"Biền mao súc sinh, thiếu thu thập!" Dược Thiên Sầu mở ra móng vuốt vừa muốn chộp nó trừng trị một chút.

Võ Lập Tuyết sớm ở một bên nhìn cảnh tượng này cười mãi không nhịn được, thấy hắn thật muốn động thủ, lập tức lên tiếng ngăn cản nói: "Dược Thiên Sầu, đừng làm nó bị thương."

Thấy nàng che chở, Dược Thiên Sầu rút tay trở về, cười hắc hắc nói: "Ta chỉ là muốn thử xem, xem nó có thật nghe hiểu được chúng ta nói chuyện hay không, hiện giờ xem ra, còn giống như thật sự có thể nghe hiểu."

Nghe hắn vừa nói như thế, ánh mắt Võ Lập Tuyết sáng lên, từ hành động vừa rồi của con quạ mà xem, giống như thật sự có thể nghe hiểu được người ta nói chuyện. Võ Lập Tuyết nhìn về phía con quạ giống như nhìn thấy bảo bối, bỗng nhiên rụt rụt mũi, nói: "Dược Thiên Sầu, huynh có ngửi thấy không, thơm quá! Chính là hương thơm vừa rồi ta mới ngửi được."

Từ khi con quạ này sinh ra tới, bên trong phòng đã tràn ngập một mùi hương kỳ dị, chỉ là lúc đầu lực chú ý vẫn dồn lên trên người con quạ nên không chú ý mà thôi. Lúc này nghe Võ Lập Tuyết nhắc tới, Dược Thiên Sầu hít hà, quả thật rất thơm, giống như lan như xạ, hình dung không được là hương vị gì, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất tinh thần.

Con quạ vỗ cánh, lắc lắc đầu nhìn nhìn hai bên, sững sờ hạ xuống trên vai Võ Lập Tuyết, thân mật vùi đầu cọ xát trong tóc mai của nàng. Võ Lập Tuyết bị nó làm ngứa ngáy, không khỏi khanh khách bật cười, nâng tay sờ sờ lên lông chim bóng loáng của nó. Vẻ mặt con quạ nhất thời liền an tường...

Dược Thiên Sầu xoa cằm đánh giá, một người một chim này nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái, trên vai một mỹ nữ lại đậu một con quạ, quả thật có vẻ có chút quái dị. Ánh mắt của hắn đột nhiên bị vỏ trứng lóng lánh ngân quang trên mặt đất hấp dẫn, hắn đi quanh một vòng trong phòng, đem toàn bộ vỏ trứng rơi tán lạc thu thập lại. Mỗi khi nhặt lên một khối, hắn liền cầm trên tay âm thầm vận công thử thử, kết quả phát hiện vẫn vô cùng cứng rắn, bằng tu vi của hắn căn bản không thể làm gì được vỏ trứng này.

Sau khi thử quạ, hắn có chút giật mình, còn tưởng rằng ấp trứng ra thì vỏ trứng sẽ bị mềm nhũn, không nghĩ tới vẫn cứ cứng rắn như vậy. Thử nghĩ mình tốn bao nhiêu công phu vẫn không thể mở, lại bị con quạ này mở ra, khí lực con chim này thật mạnh bao nhiêu?

Dược Thiên Sầu nhìn về phía con quạ ánh mắt trở nên trịnh trọng, đều nói nhìn người không thề nhìn qua tướng mạo, thoạt nhìn thật xấu xí, nhưng bổn sự lại không nhỏ. Dược Thiên Sầu bắt đầu cân nhắc, con chim này rốt cục lại là chim gì? Nghĩ tới nghĩ lui, đem những loài vật trong thần thoại truyền thuyết gì đó vơ vét qua một lần, thật sự không nhớ ra có giống quạ nào như vậy. Nhưng có một chút có thể khẳng định, nó tuyệt đối không phải loài chim bình thường, theo động tĩnh trước đó là có thể thấy được.

Hắn vừa mới đem vỏ trứng thu vào, liền nghe bên ngoài không trung bỗng nhiên truyền tới âm thanh "phác phác" dày đặc. Hai người nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, vì thế đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra. Chỉ thấy trên không trung có rất nhiều loài chim đang xoay quanh, hơn nữa càng ngày càng nhiều, phương xa còn có nhiều đàn chim không ngừng bay tới.

"Di! Xảy ra chuyện gì?" Dược Thiên Sầu kỳ quái, trực tiếp bay ra khỏi cửa sổ, bay lên nóc nhà Tĩnh Khách Trai. Võ Lập Tuyết cũng bay lên theo, hai người ngắm nhìn bốn phía, nhất thời bị sợ đến ngây người...

Võ gia vốn định cư trong núi sâu rừng thẳm, quanh thân đương nhiên có rất nhiều loài chim cư ngụ trong rừng. Mà bây giờ trên bầu trời Võ gia, lúc này lại xoay quanh hàng ngàn vạn đủ loại chim chóc, tràn ngập thanh âm líu lo ríu rít ồn ào, cảnh tượng ngũ thải ban lan thật đồ sộ giống như mây mù di động trên không trung...

Lúc này đừng nói là hai người bọn họ, cả người của Võ gia cũng toàn bộ đi ra, đều vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm trên không, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tu sĩ các phái trên Mạo Nhi Đảo, cũng đứng xa xa nhìn qua chỗ Võ gia, mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

Võ Tứ Hải suất lĩnh vài tên Võ gia trưởng lão bay lên trên gác lâu phòng ngự của Võ giạ, đệ tử canh gác bên trên không biết nên làm gì, chức trách của bọn hắn là ngăn chặn người nào tự tiện xông vào Võ gia, nhưng cũng không có nhận lệnh chặn đánh loài chim tự tiện xông vào. Nhìn thấy gia chủ đi đến, liền lập tức xin chỉ thị của gia chủ, muốn hay không tiến hành đánh đuổi.

Võ Tứ Hải ngắm nhìn bốn phía, nhìn ra phương xa, chỉ thấy trong rừng rậm còn có đủ loài chim đang không ngừng bay tới, trên không trung đã có xu thế hình thành từng tảng lớn tảng lớn loài chim bao phủ kín cả bầu trời, làm người nhìn thấy tê dại cả da đầu. Mấy gã trưởng lão nhìn nhau, mọi người đã từng nhìn thấy nhiều loài chim, nhưng nhiều loài chim hợp lại một chỗ như vậy, ai cũng chưa thấy qua, quả thật vô cùng kỳ lạ.

Võ Tứ Hải nhìn tới hướng đàn chim bao phủ dày đặc nhất trên không trung, không biết nơi đó có đồ vật gì hấp dẫn chúng nó, mà bên dưới chính là Tĩnh Khách Trai. Ánh mắt Võ Tứ Hải đột nhiên ngưng tụ, thấy được Dược Thiên Sầu và Võ Lập Tuyết trên nóc nhà Tĩnh Khách Trai, hai người đang khoa tay múa chân chỉ trỏ đàn chim trên đỉnh đầu.

Võ Tứ Hải liền trực tiếp phán đoán, việc này nhất định do Dược Thiên Sầu làm ra, bởi vì tên tiểu tử này mặc kệ đi tới chỗ nào đều phải làm ra náo nhiệt. Hiện tại cho dù có người nói cho Võ Tứ Hải việc này không hề liên quan tới Dược Thiên Sầu, Võ Tứ Hải cũng sẽ không tin tưởng. Hắn cũng không tin, ngày thường vốn không xảy ra việc gì, nhưng ngay lúc này người kia vừa tới ở trong Tĩnh Khách Trai thì lập tức xảy ra chuyện này, không liên quan tới hắn mới là lạ.

"Không cần đuổi đi, sẽ không có chuyện gì." Võ Tứ Hải dặn dò đệ tử: "Bất quá các ngươi cần phải cảnh giác một chút, cần thận có người đục nước béo cò." Đệ tử tuy rằng không biết vì sao hắn nhận định sẽ không có việc gì, nhưng vẫn tuân lệnh lui ra, cùng nhau cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

Nữ nhân trời sinh thích tiểu động vật, nhất là loài chim ngũ thải ban lan thật xinh đẹp càng có khả năng hấp dẫn ánh mắt của các nàng. Lúc này Võ Lập Tuyết đang đứng trên nóc nhà hưng phấn nhảy nhót không thôi, tuy rằng nàng ở trong núi, gặp qua rất nhiều loài chim, nhưng hiện giờ lại nhìn thấy rất nhiều loài chim nàng chưa từng gặp qua bao giờ, vũ mao tiên diễm làm nàng thật lóa mắt.

"Oa! Mau nhìn, mau nhìn, thật đẹp a!" Võ Lập Tuyết chỉ vào một con chim giống gà rừng bay qua đỉnh đầu, lông chim nhiều màu, sắc thái rực rỡ cùng lông đuôi thật dài, giống như loài khống tước bay trên trời.

Dược Thiên Sầu ậm ừ vài tiếng, tay sờ cằm nhìn chằm chằm không trung, thấy thế nào cảm thấy thật kỳ quái. Làm cho hắn cảm thấy được kỳ quái chính là có chút loài chim vốn là thiên địch của nhau, ví như hung cầm diều hâu hỗn loạn trong đàn chim, nhưng lúc này chúng lại cùng nhau xoay quanh bay lượn, thật sự là không phù hợp lẽ thường.

"Oa! Con kia cũng thật đẹp!" Võ Lập Tuyết chỉ vào không trung kêu lên một tiếng. Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn nàng, trong lúc vô ý lại quét mắt nhìn con quạ trên vai nàng, thấy nó đang nhìn lên con chim kia, lộ ra ánh mắt khinh thường, có vẻ như đang châm chọc, vậy cũng gọi là xinh đẹp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.