Dược Thiên Sầu khóe miệng dâng lên một tia cười mỉm. Hắn có thể nhận ra, vò rượu kia chính là được ngâm lâu năm ở dưới ao. Bên trong chứng thực
cũng là hảo tửu, so với m Phong Tửu của Ngu Cơ cũng đều là rượu ngon
nhân gian hiếm thấy.
Lão nhân kia ánh mắt tựa hồ cũng vô tình
nhìn về phía hắn. Hai ánh mắt nhìn thoáng qua nhau vài lần. Dược Thiên
Sầu trưng bày ra vẻ tươi cười, nhưng hắn lại vẫn băng sương lạnh lùng
như cũ.
Kết quả làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy tủi thân, rõ ràng không thèm quan tâm đến lão nhân kia nữa.
Trước mắt, nơi này có gần ngàn người tập trung, vui sướng uống rượu ăn thịt,
làm cho người ta cảm giác được cái loại phong vị giang hồ hào sảng. Đây
cũng chính là cảm giác mà Dược Thiên Sầu rất thích, điều này khiến cho
tâm tình của hắn trào dâng lên một cỗ ý nhị khoan khoái.
Màn đêm
sao trời, bên dưới những đống lửa trại, có vài nhóm người giương nanh
múa vuốt vây quanh lửa trại, nhảy những bài vũ điệu cổ quái lạ mắt. Thậm chí còn có người đem phi kiếm ra, gõ lên những tiếng đinh đinh đang
đang, trong miệng thì hát rống lên vài khúc ca hoang dã.
"Các ngươi là người của Yên Vũ Lâu sao. Chúng ta qua giúp các ngươi nhé!"
Vài nhóm người ngồi vây quanh bên cạnh đang nhìn chằm chằm về phía này.
Thấy sáu nữ tử làm việc nặng nhọc, rốt cuộc có người không nhìn được,
mon men tới bắt chuyện. Thanh âm vừa cất lên, bảy tám gã nam nhân như
lang như hổ khần cấp bò đến.
"Cút ngay!" Yên Hà rống lớn một
tiếng, khiến cho bọn chúng ngượng ngùng quay trở về chỗ ngồi. Cảnh tượng này khiến cho những người xung quanh cười lên ha hả. Tuy rằng tiếng
cười vô cùng hào sảng, nhưng bên trong lại vẫn ẩn chứa một tia chua sót.
Nhìn chúng nữ bận rộn xung quanh, Dược Thiên Sầu vẫn khoanh tay đứng kia,
nghiêng đầu ngắm nhìn động tĩnh vừa rồi. Trên mặt dâng lên nụ cười thản
nhiên, cũng không có bởi vì những người đó va chạm mà nảy sinh tức giận.
Kiếp trước hắn vốn cũng lập nghiệp trên đường phố, đối với tâm tính của tiểu nhân vật tự nhiên là có vài phần lí giải. Hiển nhiên những người này là muốn nịnh bợ nữ đệ tử Yên Vũ Lâu, muốn giành được hảo cảm, để thoát
khỏi cái thân phận tán tu không nơi nương tựa.
Nếu nhU Minh hiện
giờ cũng giống như bọn hắn, liệU Minh có dùng cái phương thức đê hèn này không? Dược Thiên Sầu ánh mắt thâm thúy nhìn về phương xa, đáp án trong lòng chắc chắn sẽ là không bao giờ! Chính hắn thừa nhận bản thân mình
không phải là người tốt đẹp gì, có thể thủ đoạn sẽ càng huyết tinh, hoặc càng tà ác hơn những người kia. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ sử dụng cái loại phương thức này để ngoi lên mặt nước.
Bởi vì hắn
có lòng tham lớn, có dũng khí dám cố gắng, dám liều mạng, dám hướng vận
mệnh không công bằng mà khởi xướng khiêu chiến. Cũng quyết chí thề không thay đổi, kiên định bước về phía trước. Cho tới hôm nay hắn đều chưa
từng dao động qua lòng quyết tâm của mình. Cho nên hắn biết, bản thân
mình nhất định sẽ còn có sân khấu lớn hơn nữa đang chờ đợi.
Nếu
không thể thành công, cùng lắm cũng chỉ là chết mà thôi. Hắn không muốn
phủ phục dưới mép váy của nữ nhân mà vẫy đuôi như chó mừng chủ. Bởi đó
chính là đường nhỏ, mà đường nhỏ càng đi sẽ càng nhấp nhô, càng phải
chịu khuất nhục nhiều hơn.
Lúc này Phó Xuân cùng Tần gia Hưng mỗi người đều khiêng theo một bó củi lớn quay về. Hơn nữa trong tay còn có
vài xâu chim trĩ cùng thỏ hoang. Hướng chúng nữ giờ ra khoe khoang, thần tình mỉm cười nồng đậm. Làm cho chúng nữ hoan hô vây đến, chuẳn bị
chung tay đốt lửa nướng thịt.
Chờ sau khi lửa trại bùng lên, mấy người Dược Thiên Sầu cũng ngồi vây quanh nhau thành một vòng tròn.
Dược Thiên Sầu lấy thêm ra mấy bình rượu, phân biệt ném cho mấy người. Còn
hắn thì ôm vò rượu, ngang nhiên đánh chén trước. Theo sau mới buông vò
rượu xuống, cần thận ngưng thần lắng nghe chủ đề đàm luận của mọi người
xung quanh.
Không xong! Bị mấy nha đầu này giành hết nổi bật rồi! Dược Thiên Sầu thầm oán không thôi, phát hiện chúng nhân xung quanh cơ
hồ đều đang bàn tán về sáu nữ tử bên cạnh hắn. Có vẻ như mỗi người đều
muốn âu yếm một chút. May mắn, vẫn còn vài người đang nói đến chính sự.
"Đừng nhìn nữa! Mau ăn thịt uống rượu và kề về cái tên Dược Thiên Sầu kia đi."
"Nói đến hắn làm gì! Không biết cái tên đồ tể này trốn đi nơi nào, mà khiến
cho người trong thiên hạ không thể tìm được dấu vết của hắn."
"Các ngươi có nghe nói chưa, Thiên Hạ thương hội Quản Trung Giai đã mang
theo rất nhiều tiền thưởng, trấn thủ ở Chú Kim Thành. Nếu ai biết được
thông tin về Dược Thiên Sầu, thì có thể trực tiếp đến đó báo cáo lĩnh
thưởng."
"Há lại chỉ mỗi Quản Trung Giai, nghe nói trong đoàn hộ tống, còn có tám gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của Thiên Hạ thương hội ah!"
"Hắc hắc! Như vậy thì tính là cái gì. Nghe nói Tư Không Tuyệt, đại đệ tử của m Bách Khang đã suất lĩnh một nhóm cao thủ của Thiên Hạ thương hội,
đang tùy thời đợi mệnh. Chỉ cần phát hiện ra được tung tích của Dược
Thiên Sầu, hắn sẽ đích thân xuất mã."
"Nói vậy Thiên Hạ thương hội lần này xuất động nhiều nhân mã thể sao?"
"Chuyện này còn phải nói sao. Thiên Hạ thương hội chính là tổ chức nhiều tiền
nhất tu chân giới. Hơn nữa thực lực cường hãn, m Bách Khang tu vi cũng
bài danh trong hàng mười đại cao thủ của tu chân giới. Uy! Các ngươi
nhìn kìa, bộ ngực của nữ nhân kia thực ghê ghớm!"
Mẹ nó! Dưới
tình huống này mà còn có thể nói lảng sang chuyện khác! Dược Thiên Sầu
đang thích chí lắng nghe, thiếu chút nữa bị câu nói này làm cho nghẹn
chết. Theo ánh mắt những người kia nhìn lại...
"Hô.., hô.., hô.., hô..." Bỗng nhiên bốn phía chung quanh vang lên tiếng tiêu du dương, phiêu lãng ở dưới bầu ứời đêm.
Những tiếng nói chuyện huyên náo nhất thời dừng lại, sôi nổi đưa mắt tìm kiếm cái nơi thanh âm kia phát ra. Cuối cùng tất cả ánh mắt của chúng nhân,
đều rơi vào trong mái đình vững chắc nằm ở bên sườn núi.
Trong
mái đình đèn chân mông lung, một bóng người thướt tha đang nhìn về phía
dưới sườn núi. Thân mặc sa y màu xanh, đầu trùm nón lụa, không nhìn thấy được hình dáng. Chỉ thấy bàn tay thon nhỏ đang cầm một ống tiêu đưa qua tầng lụa mỏng trên mặt, mà chậm rãi thổi lên.
Khúc nhạc thản
nhiên ẩn chứa một nỗi niềm tư sầu khó hiểu, không biết người thổi đang
suy nghĩ cái gì. Hiện giờ Dược Thiên Sầu coi như cũng là người am hiểu
âm luật, ngưng thần lắng nghe, chỉ cảm thấy trong làn điệu này tràn ngập một loại vô tận tĩnh mịch, vô tận mông lung.
Chúng nhân lắng
nghe hồi lâu, cảm thấy không có bao nhiêu thú vị, lại sôi nổi nghị luận
về những chuyện xảy ra ở trong thiên hạ. Bất quá thi thoảng cũng suy
đoán xem, dung mạo ở dưới tâng lụa mỏng của nữ nhân này sẽ như thế nào.
Bởi theo dáng người thướt tha kia, chứng thực sẽ là một cái mỹ nhân nhất đẳng.
Khiển cho người khác kì quái nhất chính là, cái lão nhân
cụt một tay kia, lại đang cung kính đứng ở phía sau nàng, hơi cúi đầu im lặng. Những người am hiếu về Quỷ trang đều biết, lão nhân kia tu vi
không hề thấp kém ah! Tuy rằng người này tàn tật, nhưng có sự tồn tại
của hắn, liền không một ai dám làm xằng làm bậy ở trong Quỷ trang.
Kì thực nói đến cùng, thì nhóm tán tu từ nam chí bắc có thể bước chân vào
địa phương này, còn phải muốn cảm tạ lão nhân kia ah! Nếu như không có
sự tồn tại của
Hắn, Quỷ trang này chỉ sợ sớm đã biến thành một
đống hoang phế. Lâu nay, chính hắn đã lặng lẽ xử lí những chuyện linh
tin ở trong này, để cho mọi người có một chỗ đặt chân nghỉ ngơi. Tối
trọng yếu nhất chính là, nếu có ai gặp cừu nhân đuổi giết, nếu như trốn
vào nơi này, vậy cũng sẽ an toàn. Dường như không ai dám ra tay hạ sát
thủ ở bên trong Quỷ trang.
Lão nhân thần bí như thế. Nhưng lúc
này lại đang thúc thủ đứng ở phía sau một người nữ tử. Cảnh tượng này,
ngay cả đám tán tu thường xuyên lui tới cũng là chưa bao giờ từng nhìn
thấy qua. Mọi người không cần phỏng đoán, lai lịch của nữ tử này, khẳng
định là cũng không hề tầm thường.
"Ai trong các ngươi biết lai lịch của lão nhân cụt tay kia?" Dược Thiên Sầu nhìn trái nhìn phải dò hỏi.
Tần gia Hưng ánh mắt theo trên sơn đình thu về. Lắc đầu nói: "Không biết,
dù sao cũng nghe vài Tán Tu tiền bối nói qua. Trước kia lão nhân đó đã ở tại nơi này rồi."
Dược Thiên Sầu nhìn về phía Phó Xuân. Kết quả
hắn cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết. Cuối cùng Yên Lam nhíu mi nói: "Vị
tiền bối này thân phận rất thần bí, chưa bao giờ cùng bất luận người nào nói chuyện, cũng không gây thương tổn nào cho những người khác. Vì thế
mọi người đều nói rằng hắn bị điếc, về phần chuyện này là thật hay giả
thì không ai rõ ràng lắm. Dù sao tất cả mọi người đều nói như vậy. Bất
quá..."
"Bất quá cái gì?" Dược Thiên Sầu tò mò truy vấn.
Yên Lam chân chừ thêm chốc lát. Hồi lâu sau mới nói: "Yên Vũ Lâu chúng ta
có công đạo. Phàm là môn hạ đệ tử, đều không được nháo sự ở Quỷ trang,
càng không được vô lễ đối với lão nhân này, nếu không lâu chủ tất sẽ
nghiêm trị."
"Nga!" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, thoáng đưa mắt nhìn về phía lão nhân cụt tay.
Yên Lam lại nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, chẳng lẽ bằng vào lịch duyệt của ngài mà cũng không biết lai lịch của lão nhân kia sao?"
Ta kháo! Ta có cái rắm lịch duyệt gì chứ! Dược Thiên Sầu ấp úng không trả lời.
"Hô hô hô hô." Bỗng nhiên xung quanh lại vang lên tiếng sáo, hòa cùng tiếng tiêu, hơi có điểm sáo tiêu hòa tấu hương vị. Chúng nhân theo thanh âm
nhìn lại, thấy một người ngồi bên đống lửa đứng lên, trong tay cầm theo
một cây sáo nhỏ.
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn, thì không khỏi
giật mình. Hóa ra người đang thổi sáo chính là tên ban ngày, thiếu chút
nữa đã khiến cho hắn động thủ. Bất quá nghe một chút thì vẫn phát hiện
ra, cây sáo trong tay người này không phải là cầm để chơi đùa, mà hắn
cũng am hiểu một chút điểm âm luật, đem âm luật trong khúc nhạc của nữ
tử kia bổ khuyết thêm. Trong lúc nhất thời, hòa tấu cùng nhau càng gia
tăng thêm sức mạnh, gia tăng thêm phần êm tai dễ nghe.
Bốn gẫ bên cạnh người nọ có điểm cảm thấy vinh quang, liền ra sức vỗ tay hô hoán, mã thí phóng ra cuồn cuộn: "Hảo! Rất dễ nghe."
Kết quả, làm cho tiếng tiêu bên trong sơn đình dừng lại. Người nữ tử kia đã nhẹ nhàng buông ống tiêu trong tay xuống, im lặng nhìn chăm chú xuống
phía bên dưới.
Tiếng sáo lập tức trở nên đơn điệu. Phương mình
đồng dạng cũng ngừng thổi, hơi trừng mắt liếc nhìn sang bốn người bên
cạnh mình. Lúc này bốn gã kia mới xấu hổ yên tĩnh xuống.
Phương
mình chỉnh chang thần sắc, theo trong đám người đi ra, đến dưới chân
sườn núi thì dừng lại, chắp tay nói: "Tại hạ là tán tu Phương mình, hôm
nay chợt nghe thấy thiên chuyển chi âm của cô nương, nên đã nhịn không
được mà cùng hợp tấu. Một phen đường đột, mong rằng cô nương không lấy
làm phiền lòng."
Tuy ngữ khí nho nhã lễ phép, nhưng tựa hồ nữ
nhân kia không muốn để ý tới hắn. Nàng vẫn đứng lặng im bất động mà đón
từng luồng gió đêm xuy xuy thổi qua. Phía dưới nhất thời vang lên những
thanh âm cười trộm, có người thấp giọng nói: "Nhìn xem, cóc ghẻ cũng
muốn ăn thịt thiên nga kìa."