Biết được nếu không phải mình có được Kim quyết, sẽ không cách nào dễ
dàng phá giải được kim chúc như vậy, dù sao không phải uy lực Kim quyết
bình thường. Hôm nay lần đầu thử xem thân thủ một chút, quả nhiên làm
cho những đệ đệ muội muội này sợ đến sừng sốt, cảm giác trang bức thật
rất sảng!
"Thật muốn động thủ với ta sao?" Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói.
Nữ nhân xuất thủ có chút kinh hoảng lùi ra sau mấy bước. Nàng có lúc nào
gặp qua thủ đoạn như vậy, nói chung nàng tin tưởng dù là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng không cách nào một chưởng đem pháp khí của nàng biến thành
nát bấy như thế. Nói cách khác, người trước mắt rất có thể là sự tồn tại siêu việt Độ Kiếp hậu kỳ.
Vài nữ nhân cũng đồng dạng nghĩ tới
điểm này, một sự suy đoán làm người sợ hãi xuất hiện trong đầu, người
này là cao thủ Hóa Thần kỳ, trách không được dám thẳng hô tên của Vũ Nam Thiên, chí ít bằng vào tu vi người này tuyệt đối không có khả năng chỉ
là một tán tu bình thường.
Ánh mắt nữ nhân kia có vẻ cầu cứu nhìn mấy vị tỷ muội. Vài nữ nhân trao đổi ánh mắt, nhanh lên bước tới, đứng
thành hàng ngang, cùng nhau khom Minh Hành lễ. Một nữ tử tướng mạo có vẻ nhanh nhạy phỏng chừng là nhân vật đầu lĩnh trong mấy người, chỉ thấy
nàng chắp tay nói: "Không biết là vị tiền bối nào giá lâm, là chúng ta
lỗ mãng, còn thỉnh tiền bối thứ tội!"
"Không đánh?" Dược Thiên Sầu cười nhạt.
"Không dám." Nữ tử nhanh nhạy cung kính nói: "Thần uy của tiền bối chúng ta
thật không thể chống đối, chúng ta thật không dám lỗ mãng. Còn thỉnh
tiền bối cho biết tục danh, sau khi chúng ta trở về sự tự mình hướng sư
môn thỉnh tội."
Dược Thiên Sầu không trả lời nàng, trái lại hỏi: "Các ngươi là đệ tử bối phận gì trong Ỳên Vũ Lâu?"
Hắn nhớ tới một ít thứ ghi chép trong ngọc điệp, Liễu Nam quốc Vũ Nam
Thiên, cũng không biết có phải có mao bệnh gì hay không, rõ ràng là một
nam nhân, nhưng chuyên thu nữ đệ tử. Có người nói mỹ nữ thủ hạ thành
đàn, tự mình điều giáo đệ tử có bối phận chữ Tình, đệ tử của đệ tử đều
dựa theo bối phận Tình Hồ Yên Vũ Lâu năm chữ bài danh đi xuống.
Vài nữ nhân nghe hắn hỏi như vậy, biết hắn sẽ không tiếp tục cùng các nàng
tính toán, đều thở phào nhẹ nhõm. Bất quá các nàng lại không biết, Dược
Thiên Sầu là do không muốn đem sự tình nháo lớn, giả vờ thì cũng thôi,
bằng không sẽ có trừng phạt cho các nàng gánh chịu.
"Yên Hồng,
Yên Phỉ, Yên Tình, Yên Như, Yên Hà..." Vài nữ nhân chủ động báo tên. Nữ
tử đầu lĩnh ôm quyền nói: "Yên Lam, chúng ta đều là đệ tử bối phận chữ
Yên."
"Ách, nhiều Yên như vậy, thật làm người chóng mặt." Dược
Thiên Sầu nói thầm một câu, ánh mắt đảo qua mấy người nói: "Khách khí
thì không cần phải nói, phiền phức chư vị nhường ra một gian phòng đi."
Lời này tuy nói thật uyển chuyển, nhưng lại có vị đạo chân thật đáng
tin.
Vài nữ nhân nào dám còn ý kiến gì khác, lúc này liền an bài. Nữ tử động thủ gọi là Yên Hà, thấy ánh mắt Dược Thiên Sầu quét nhìn lên bộ ngực lớn của mình, nhất thời nơm nớp lo sợ, nhớ tới vị tiền bối này
vừa mới nói muốn bóp vỡ nó, liền nhanh vùi đầu chạy đi. Phó Xuân và Tần
gia Hưng đứng một bên có chút mất tự nhiên, cũng không dám nói cười tùy
tiện như trước đó, chưa từng nghĩ tới mình đang đi theo một cao nhân
không biết rõ gốc gác. Dược Thiên Sầu nhìn hai người, nhíu mày nói: "Hai người các ngươi mau đứng thẳng sống lưng lên cho lão tử, đừng có làm
lão tử mất mặt xấu hổ."
Hai người vội đáp: "Dạ." Vô ý thức liền
đứng thẳng lưng, sắc mặt nói không nên lời là khẩn trương hay hưng phấn. Khẩn trương và hưng phấn đều là bởi vì vị lão đại này xác thực rất
ngưu.
Rất nhanh, gian phòng đã nhường ra, nhưng còn nhường cả ba
phòng. Vài nữ từ đem gian phòng tốt nhất nhường cho Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu đi vào gian phòng, gọi Phó Xuân và Tần gia Hưng chạy ra
ngoài, để cho bọn họ đi hỏi thăm tin tức.
Còn bàn thân hắn nằm dài trên giường tự hỏi, hắn cần đem những chuyện đã xảy ra
Trong thời gian này hảo hảo suy nghĩ kỹ lại một lần, không thể cứ mãi xông
loạn chạy bậy, sớm muốn sẽ bị rơi vào cái tròng của người khác.
Trên giường có mùi thơm cơ thể nữ nhân, mí mắt Dược Thiên Sầu dần dần sụp
xuống, chậm rãi ngủ thiếp đi. Cũng không phải do thể lực hắn không đủ,
mà là hắn không giống như những người khác, phải không ngừng luyện khí
tu luyện. Từ sau khi kết đan, khoanh chân đả tọa luyện khí hắn đã sớm
không cần làm qua, bên trong đan điền luôn tự chủ luyện hóa. Mỗi khi cảm giác tâm lực tiểu tụy, hắn luôn luôn thích dùng phương thức nằm ngủ để
giảm bớt, bằng không đại não không sao chịu nổi. Người khác nhìn không
ra hắn mệt mỏi trong lòng, đều xem hắn như người điên!
Vừa ngủ,
lại bị tiếng nói nhỏ khe khẽ bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, bên
trong phòng tia sáng mông lung, chỉ có chút ánh sáng, nghĩ tới là do
trời đã tối. Hắn xoay người xuống giường, mở rộng cửa nhìn, quả nhiên
sắc trời đã tối, sáu nữ hai nam đang đứng bên ngoài cùng nhau quay đầu
lại nhìn về phía hắn.
"Ngưu tiền bối!" Vài nữ nhân cùng nhau hành lễ nói.
Phó Xuân và Tần gia Hưng cùng hô: "Lão đại."
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hai người này, xem ra bọn họ đã đem tên của hắn nói cho mấy nữ nhân, bất quá cũng không có gì, dù sao cũng không phải
tên thật của mình. Xem bộ dáng này, hai vị này đúng là gần quan được ban lộc, cùng sáu nữ nhân đã trộn thành một mảnh.
"Ồn ào, có chuyện gì sao?" Dược Thiên Sầu hỏi.
"Lão đại, là như vậy." Tần gia Hưng gãi đầu nói: "Kháo Sơn đinh dựa vào Quỷ
trang, tối nay sẽ có rất nhiều tu sĩ hội họp, là cơ hội hỏi thăm tin tức thật tốt. Chúng ta đang muốn hỏi thăm lão đại có muốn đi hay không."
Còn đang nói, trên đầu đã có vài người ngự kiếm hướng sau núi bay đi.
"Nga!" Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn sắc trời, nguyên bầu trời mây đen rậm
rạp, bây giờ đã tan, phỏng chừng trời sẽ không mưa. Thoáng suy nghĩ, gật đầu nói: "Đi, đi giúp vui." Lập tức ngón tay chỉ mấy nữ tử nói: "Không
được gọi là tiền bối nữa."
Vài nữ nhân nhìn nhau, đều nghĩ là do
hắn không muốn bại lộ thân phận. Yên Lam chấp tay nói: "Dạ hiểu, không
gọi tiền bối, gọi tiên sinh."
Vài nữ tử lại song song hành lễ nói: "Gặp qua tiên sinh."
Sáu đạo thanh âm nũng nịu, gọi đến làm khớp xương người khác phát run. Dược Thiên Sầu giật mình, xua tay nói: "Được được được, được rồi! Đi thôi!"
Hắn ném ra một thanh phi kiếm, đạp kiếm đi.
Cử động phối hợp của
hắn, nhất thời làm áp lực mấy nữ nhân giảm đi, nhịn không được cùng che
miệng cười khẽ, đôi bàn tay trắng như phấn vẫy nhẹ, đẩy Phó Xuân và Tần
gia Hưng rời đi.
Hai gia hỏa bị đầy đến mức hồn phách bay mất,
thiếu chút nữa không phân biệt được phương hướng, vui tươi hớn hở đạp
kiếm truy theo lão đại. Thử nghĩ, nếu không đụng tới lão đại, nữ đệ tử
Yên Vũ Lâu sao lại liếc mắt đưa tình với bọn họ, khiến cho hai người
thật sung sướng a! Ngày tháng trôi qua càng ngày càng sảng a! Thật sự là sinh hoạt hạnh phúc của tán tu.
Kháo Sơn đình, khởi công xây dựng trên sườn núi nằm phía sau Quý trang. Dưới sườn núi là một mảnh bãi cỏ bằng phẳng.
Dưới màn đêm, ở giữa bãi cỏ dấy lên một đống lửa trại thật lớn, bốn phía còn có rất nhiều đống lửa trại nho nhỏ. Các tán tu đến từ trời nam đất bắc, quốc gia nào cũng có, kỳ thực sự giới hạn giữa các quốc gia, đối với
bọn họ mà nói, không có bất luận ý nghĩa gì.
Bởi vì không có được sự che chở của quốc gia xuất thân, bọn họ chỉ là một tán tu không có
môn phái mà thôi, luận với tu sĩ có bối cảnh xuất thân từ môn phái, lại
có mấy người xem họ vào trong mắt. Bọn họ ở tại tu chân giới, tựa như
con kiến hôi, lẻ loi một mình chung quanh phiêu bạt, trong ánh mắt đâu
còn sự giới hạn của quốc gia, họ đau khổ giãy dụa truy tầm sự trường
sinh, đồng thời chỉ biết hôm nay có rượu hôm nay say.
Trên lửa
trại đang nướng thịt, chiếu sáng gương mặt những người ngồi cạnh đến đỏ
bừng. Hương rượu tỏa khắp trong gió, gió thổi liên tục trên cánh đồng
bát ngát. Còn có tiếng hát bao hàm sự tang thương, có người lại hát theo khởi lên một loại phong tình khác, ở cạnh Kháo Sơn đình mà nằm dài ra.
Dược Thiên Sầu bọn họ vừa giá lâm, nhất thời hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
Then chốt là sáu vị phấn y nữ tử thống nhất một loại trang phục, ở chỗ
này thật quá nổi bật. Người hơi có chút kiến thức đều biết, cách ăn mặc
này hẳn là người của Liễu Nam quốc Tình Hồ Yên Vũ Lâu.
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, trái phái là Phó Xuân và Tần gia Hưng, sáu nữ
nhân phụ trợ sau lưng ba người, không ít người nhận ra Dược Thiên Sầu
lúc ban ngày miệng đầy khiêu khích, thế nhưng tất cả mọi người đều xem
không hiểu là ý tứ gì.
Người của Yên Vũ Lâu vì sao lại bào vệ
xung quanh ba tán tu? Thân phận Dược Thiên Sầu nhất thời làm cho người
phỏng đoán lên, hình dáng hắn trong mắt mọi người cũng có vẻ cao to hơn.
Không ít người trong ánh mắt càng toát ra vẻ ước ao, có thể cùng người của
danh môn đại phái gặp gỡ, đối với tán tu mà nói, đó là chuyện rất mặt
mũi. Thông thường khi tán tu phát sinh tranh đấu, một phương không có
lực lượng, nếu như có thể báo ra mình nhận thức ai trong đại phái, mà
một phương bên kia dù đủ lực lượng cũng thông thường không dám hạ độc
thủ.
"Phương mình, ba tên kia là ai vậy! Xem hình dạng lấm la lấm lét của bọn hắn, thế nào lại cùng người của Yên Vũ Lâu trộn lẫn một
chỗ?" Thanh âm không lớn, nhưng cũng mười phần ghen tuông. Người nói lời này, chính là một trong những người có xích mích với Dược Thiên Sầu lúc ban ngày.
Năm người vây quanh một nhóm lửa trại, người được gọi
là Phương mình chính là người trẻ tuổi thường xuyên thưởng thức cây sáo
trong tay, trong lửa trại có thể tìm kiếm ra được tia đố kỵ ẩn trong ánh mắt của hắn.
"Chậc chậc! Sáu nữ đệ tử của Yên Vũ Lâu, nếu như
mỗi chúng ta đều có thể đặt lên một người, chí ít giảm bớt phấn đấu một
trăm năm." Một người bên cạnh lắc đầu thở dài nói, càng làm cho vẻ đố kỵ trong mắt Phương mình thêm nồng hậu vài phần.
Tu chân giới vốn
là như vậy, tán tu nếu có thể cùng người của danh môn đại phái kết thành đạo lữ, xem như đã quy phục dưới môn phái kia, trên cơ bản xem như kết
thúc thân phận tán tu. Thông thường tán tu nữ tính gà vào danh môn đại
phái nhiều hơn, mà tán tu nam tính muốn kết hôn với nữ đệ tử danh môn
đại phái thì khá trắc trở.
Trừ phi nam tính đó là một nhân vật
kinh tài tuyệt diễm, nhất là cũng có thể làm cho danh môn đại phái cũng
xem trọng, muốn mời chào. Hai là nữ đệ tử danh môn đại phái cũng xem
trọng ngươi, thà chết cũng nhất định muốn gả cho ngươi. Bằng không cơ
hội rất xa với, bởi vì quan hệ nam nữ trong tu chân giới rất hiện thực,
đối với rất nhiều người mà nói, song tu nếu như không thể giúp ích hai
bên, thì tình nguyện đơn tu cũng ít điểm trói buộc.
Dược Thiên
Sầu nhìn quanh bốn phía trong mắt cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới trong tu chân giới cũng có thể nhìn thấy một phong tình khác như vậy,
có điểm ý tứ, hắn nhẹ nhàng chỉ tay nói: "Mang về chút củi lửa, chúng ta cũng điểm một đống lửa trại, thấu xem náo nhiệt."
Phó Xuân và Tần gia Hưng liền đi vào trong núi tìm kiếm củi. Vài nữa nhân cần thận tỉ mỉ, lập tức thanh lý bãi cỏ bên cạnh.
Nói giỡn sao, tuy các nàng xuất thân Tử Yên Vũ Lâu, nhưng trên cơ bản cũng
chưa từng có dịp gặp mặt Vũ Nam Thiên, muốn gặp cũng chỉ được nhìn từ
xa, còn không dám nhìn thẳng. Hôm nay có một cao thủ có tu vi tương
đương với tổ sư ở bên cạnh, đó là khẳng định phải hầu hạ chu đáo.
Dược Thiên Sầu vốn không để ý tới ánh mắt chung quanh, tuy rằng thoạt nhìn
hắn cũng giống một tán tu, nhưng ở nơi này có vẻ sừng sững như hạc giữa
bầy gà. Khí độ ung dung khoanh tay trước ngực nhìn lên sườn núi, trên
đình tứ giác ở sườn núi, không biết lúc nào đã có một ánh đèn mông lung. Tình hình trong đình có thể nhìn thấy thật rõ ràng, có một vị lão giả
cụt tay cô linh linh ngồi chỗ kia, cầm một vò rượu uống một mình...