Bốn người huynh đệ của hắn lại lo lắng bất an, cho đến bây giờ, việc
tránh nặng tìm nhẹ vốn là một trong những cách giữ mạng, vị Ngưu Hữu Đức rõ ràng thâm bất khả trắc, bọn họ nghĩ không ra Phương mình vì sao lại
khăng khăng một mực như vậy, mạo hiểm phiêu lưu lớn như thế thật đáng
giá sao?
"Công đạo tự tại lòng người?" Mười ngón tay của Dược
Thiên Sầu liên tục lướt trên dây đàn, cười nhạo một tiếng nói: "Nếu công đạo thực sự tại lòng người, còn phân cái gì là thế tục và tu chân giới? Người người tâm tồn công đạo, mọi người cũng không cần liều mạng đánh
đánh giết giết. Người không vì mình, trời tru đất diệt, tám chữ này dùng trong tu chân giới thật vô cùng thích họp."
Một phen nói, làm
cánh đồng bát ngát quây quần lửa trại lâm vào yên lặng, chỉ còn tiếng
đàn một mình bồi hồi, người người đều đang nghĩ lại những chuyện cũ mình đã kinh lịch trong tu chân giới, quả nhiên là người không vì mình, trời tru đất diệt. Không ít người phát sinh tiếng thở dài, lại một ngụm rượu nóng chảy thẳng vào yết hầu.
"Suy nghĩ của ngươi quá phiến diện, quá cực đoan, thí dụ như vị lão tiền bối này." Phương mình hiên ngang
lẫm liệt phất tay chỉ hướng lão giả cụt tay trong Kháo Sơn đình, dõng
dạc nói: "Tu vi cao thâm không nói, vô số năm qua một mực yên lặng duy
trì Quý trang, không cho Quý trang biến thành đổ nát thê lương, cũng để
cho các tán tu lui tới có một địa phương đặt chân. Ngươi có thể nói cử
động của vị lão tiền bối này cũng là người không vì mình sao?"
Vỗ mông ngựa thật không tệ, hi vọng đến lúc đó người ta có thể cứu ngươi
một mạng! Dược Thiên Sầu chẳng đáng liếc mắt nhìn hắn, mười ngón lướt
trên dây đàn phát sinh làn điệu vô hạn mênh mông, nhìn quanh bốn phía
nhàn nhạt cười nói: "Sáng nay có rượu sáng nay say, tương lai tương
phùng là người qua đường, Ngưu Hữu Đức dâng lên một khúc, cấp cho thiên
nhai lưu lạc nhân chư vị tán tu giải lao."
Lời nói vừa dứt, mười
ngón bỗng nhiên điên cuồng bắn loạn trên dây đàn, phát sinh một trận tạp âm loạn thất bát tao, nghe đến hàm răng mọi người đều tê dại.
Mọi người nhe răng nhếch miệng nhìn hắn, vừa rồi còn nói chuyện nghe thật
ấm áp lòng người, thế nào đảo mắt liền làm người khó chịu. Đôi mày trên
lụa mỏng xanh nhăn lại, tâm trạng Phương mình lại vui vẻ, nguyên lai chỉ cố làm ra vẻ.
Ngay khi nỗi lòng mọi người bị giảo thành một đoàn rối loạn, tạp âm đâm vào màng tai mọi người chợt ngừng bặt, tâm thần
mọi người chợt hòa hoãn, còn đang thở dài một hơi, đột nhiên giai điệu
tru mỹ đinh đương vang lên, chậm rãi rót vào nội tâm mọi người. Phảng
phất như mùa hạ khô nóng, một làn gió mát bao vây quanh thân, làm người
thở dài một hơi, đồng thời thoải mái đến nhịn không được muốn phát sinh
một tiếng rên rỉ, thật sảng!
Tiếng đàn từng chút tích tích gõ
khai nội tâm mọi người, lại nghe được Dược Thiên Sầu hòa theo làn điệu
mê hoặc dâng lên, giọng nói hiu quạnh thì thầm: "Thiên hạ phong vân ta
xuất thế, vừa vào giang hồ năm tháng thôi. Ngàn năm tu hành trong một
tiếng cười, thật không bằng nhân sinh một hồi túy!"
Gió đêm thật
lạnh, lửa trại lung lay chiếu sáng, tiếng củi tí tách thiêu đốt, đem
tinh thần hoảng hốt của mọi người chợt kéo về. Chỉ vài câu ngắn ngủi,
làm mọi người theo làn điệu trong nháy mắt bước vào tu chân giới bốn bề
sóng dậy.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, làm các tán tu có chút
nghĩ lại mà kinh, đắc ý cùng thất ý nhất nhất hiện lên tại trước mắt, có bao nhiêu máu lệ hỗn tạp bên trong đó. Bỏ qua đã bao nhiêu, lại chiếm
được bao nhiêu, bỏ qua nhiều hay chiếm được nhiều? Cơn mộng này không
biết còn phải mộng bao lâu? Cũng không biết bao nhiêu năm nay đau khổ
truy tầm rốt cục có đáng giá hay không.
"Không bằng nhân sinh một hồi túy." Không ít người thuận miệng nhắc tới, lại cười khổ lắc đầu thở dài không ngớt, dùng cái gì giải sầu? Chỉ có rượu! Tán tu ngồi vây
quanh lửa trại, theo khúc nhạc dạo của cầm khúc, vò rượu lên xuống, rượu mát lạnh thẳng nhấp yết hầu.
Trong lúc nhất thời, hương rượu
phiêu đãng chung quanh, để một đêm trải rộng lửa trại cùng mê man, rõ
ràng nhưng vẫn nhìn không thấu, đáng giá vĩnh cửu hoài niệm. Không bằng
nhân sinh một hồi túy, mọi người tự hỏi mình không cách nào làm được hào hiệp như vậy, thật sự ứng với một lần say liền quên...
Phó Xuân
và Tần gia Hưng há hốc mồm nhìn Dược Thiên Sầu, phảng phất như không
nhận ra hắn, đây là lão đại mà mình nhận thức hay sao? Bọn họ đi theo
Dược Thiên Sầu cũng có một đoạn thời gian, lão đại làm việc thủ đoạn độc ác, động thủ liền hạ sát thủ. Hơn nữa còn tự xưng lão tử và chửi má nó
đủ từ thồ tục, thường xuyên còn đọng bên mép, thật sự là khó có thể
tưởng tượng, hắn có thể nói ra được lời nói nội hàm đến như vậy. Hơn nữa từ cách phong nhã giữa thời đại đen tối hỗn loạn chỉ một mình ta thanh
tỉnh, còn có sự hào hiệp lãng mạn đàn tấu, thật dọa người!
Chúng ta có phải vừa nghe lầm hay không? Phó Xuân và Tần gia Hưng vẻ mặt dò xét, vẻ mặt khó có thể tin.
Yên Lam các nàng ngồi một bên yên lặng, nhưng trong mắt toàn là những ngôi
sao nhỏ lấp lánh, liên tục chiếu ra tia sáng kỳ dị! Các nàng ngồi ôm
cằm, dùng ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm hắn, nam nhân này thực sự làm
lòng nữ nhân say!
Đôi mắt trên lụa mỏng xanh, nguyên bản tuy có
lưu chuyển, nhưng vẫn bình tĩnh chuyên nhất. Nhưng hiện tại cũng đã rung động kinh diễm, phảng phất như một đầm nước yên tĩnh bị người ném vào
một hòn đá nhỏ, làm trong lòng phấp phồng khó có thể dẹp loạn.
Phương mình bỗng nhiên giật mình tinh giấc, thần tình thay đổi nhìn chằm chằm
Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu lại lướt trên dây đàn, lơ đãng đưa ánh
mắt khinh bỉ nhìn hắn. Không sai, Dược Thiên Sầu xác thực là đang khinh
bỉ hắn.
Không ngờ ở ngay trước mặt lão tử giả vờ làm phong nhã,
phong nhã chỉ là biểu diễn rắm thí, đều là những người ăn no không
chuyện gì làm đùa giỡn, có ai gặp qua một người ngay cả bụng cũng không
được ăn no lại đi giả vờ làm phong nhã? Phong nhã chỉ là thứ rắm thí,
lão tử muốn lăn qua lăn lại thế nào thì làm thế ấy, đã sớm chơi đùa tới
mức phát chán.
Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là tổ tông giả vờ phong nhã, đánh đàn hát như ta gặp qua chưa? Đây gọi là tài hoa hơn người!
Trước đó hắn gảy loạn, là Dược Thiên Sầu cố ý làm vậy, cũng không phải tày
hứng. Bởi vì trước đó mọi người đã nghe xong vài thủ từ khúc, cũng giống như lúc vừa ăn xong mỹ vị, lại đẩy lên một món mỹ vị khác. Mọi người
nếu như muốn thưởng thức vị đạo thuần khiết của ta, thì phải cần một
chén nước trắng đẩy trôi tàn dư trong lưỡi, như vậy sẽ không bị vị đạo
pha tạp.
Mà Dược Thiên Sầu cho bọn họ nếm tiếng đàn gảy loạn,
chính là một chén nước trắng vô vị, đem những dư âm trong đầu mọi người
cọ rửa sạch sẽ không còn một mảnh. Như vậy, hắn mới đắc ý dào dạt bắt
đầu trang bức. Đem một đêm lãng mạn vốn đang thuộc về Phương mình, cướp
được vào trong tay của mình.
Mọi người còn đang than thở, lại
nghe Dược Thiên Sầu hòa theo tiếng đàn leng keng thì thầm: "Ngự kiếm
ngang dọc thiên địa quảng, bạch cốt như núi điểu kinh phi. Trần thế như
triều người như nước, chích thán giang hồ kỳ nhân hồi!" m cuối lại thêm
vài phần lượn lờ thở dài, cảm khái như bị biệt ly tổn thương.
"Trần thế như triều người như nước, chích thán giang hồ kỷ nhân hồi!" Mấy tán tu lại niệm một lần, nhớ tới ngày xưa khi mới bước chân vào tu chân
giới, mọi người thật đơn thuần, ai không có mấy người bạn tốt, nhưng còn có thể sống sót, lại có mấy ai? Dù là còn sống, lại có ai vẫn còn duy
trì được phần đơn thuần kia? Ngươi lừa ta gạt giữ mạng là chủ yếu.
"Chích thán giang hồ kỷ nhân hồi." Bỗng nhiên có người đứng lên, cầm vò rượu
trong tay hướng viễn phương, dưới bầu trời đêm ngửa đầu điên cuồng hét
lên: "Tu chân giới, ngươi là vương bát đản!" Người nọ dần dần khép lại
hai mắt, hai dòng nước mắt của đại nam nhân trôi xuống hàm râu quai nón, dưới lửa trại chiếu rọi xuống lấp lánh.
Người này không phải
người khác, chính là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ Thiên Dã, có lẽ hắn đang
nhớ tới thân bằng bạn tốt đã không còn tồn tại. Hai người bên cạnh hắn,
hai mắt cũng phiếm hồng, yên lặng không nói, chỉ biết hung hăng uống
trng ực rượu vào trong miệng.
Bên trong Kháo Sơn đình, dưới ánh
đèn, lụa mỏng xanh, đôi môi khẽ nhúc nhích, phát ra thanh âm thật thấp
không thể nghe thấy: "Ngự kiếm ngang dọc thiên địa quảng, bạch cốt như
núi điểu kinh phi. Trần thế như triều người như nước, chích thán giang
hồ
Kỳ nhân hồi." Ra vẻ nữ tử thần bí lần đầu tiên mở miệng nói,
thanh âm êm dịu, như ngân châu rơi xuống, làm lòng người bay bổng, rất
là êm tai, đáng tiếc bằng tu vi những người phía dưới vẫn nghe không
được.
Duy nhất lão giả cụt tay phía sau nghe thấy được. Lão giả
cụt tay chậm rãi quay nhìn về phía Dược Thiên Sầu, ánh mắt không chút
gạn sóng có chút ảm đạm không ánh sáng, tựa hồ xuyên qua màn đêm, nhìn
thấy được quá khử xa xôi.
"Ha ha..." Một trận tiếng cười hào hiệp bừa bãi vang lên, đột nhiên xé tan bầu trời đêm, đôi đôi lửa trại vụt
sáng, mọi người giật mình tỉnh giấc nhìn lại, chính là Dược Thiên Sầu
đang ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng đàn cũng trở nên phóng khoáng hào hiệp, mười ngón tay như liên hoa nở rộ, lướt nhanh trên dây đàn.
Tiếng đàn hào hiệp du du phảng phất như nói với mọi người, nếu chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, sao không thấy ra, chỉ cười rồi bỏ qua, tiếng đàn bỗng
kích động, nỗi lòng mọi người cũng theo phấp phồng, chợt nghe Dược Thiên Sầu hát vang nói: "Thương hải tiếu, tích tích lưỡng ngạn triều, phù
trầm tày lãng ký kim triêu. Thương thiên an, phân phân thế thượng triều, thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu. Giang sơn tiếu, yên vũ diêu,
đào lãng đào tẫn hồng trần tục thế tri đa thiểu. Thanh phong tiếu, cánh
nhạ tịch liêu, hào tình hoàn thặng nhất khâm vãn chiếu. Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp.., ha ha..." (thương hải tiếu thao thao lưỡng ngạn triều/ biển
khơi cười, sóng triều vỗ đôi bờ
Phù trầm tùy lãng chỉ kí kim triêu/ trôi nổi theo làn sóng, chúng ta chỉ biết ngày hôm nay
Thương thiên tiểu phân phân thể thượng triều/ trời xanh cười, sóng triều liên
miên thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu/ ai thắng bại chỉ trời xanh mới biết giang san tiếu yên vũ diêu/ giang sơn cười, mưa mù đằng xa đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự tri đa thiểu/ những đợt sóng đã xóa sạch
bao nhiêu chuyện trên cõi hồng trần?
Thanh phong tiếu cánh nhạ tịch liêu/ làn gió tinh khiết cười, song lại gợi nên một cảm giác cô đơn
Hào tình hoàn thắng liễu nhất khâm vãn chiếu/ sự hào sảng vẫn còn lại, chiếu vào màn đêm
Thương sanh tiếu bất tái tịch liêu/ thể nhân cười, không còn cô đơn nữa hào
tình nhưng tại si si tiếu tiếu/ (nhưng) sự hào sảng (trong ta) vẫn cười
như điên dại...)
Tiếng ca lan xa trên cánh đồng bát ngát, tuy đêm tối trăng sáng sao thưa, nhưng tâm tình mọi người trong tích tắc lại
được đưa vào một bầu trời khác. Lanh lảnh càn khôn, một mình cười nhìn
biển rộng ba đào phấp phồng, cười nhìn nhân thế tang thương như phù vân, tranh danh đoạt lợi chỉ như nhất thời. Tu chân giới có bao nhiêu người
trải qua nơm nớp lo sợ hoảng sợ không qua nổi một ngày, chỉ thấy giang
sơn mưa bụi hồng trần đang cười ngươi, nào như một luồng gió mát ngắm
nhìn mặt trời chiều lặn về tây, vô cùng tụ tại hào hiệp!
Mười
ngón tay Dược Thiên Sầu lướt nhanh, tiếng ca tùy ý phóng túng, tiếng
cười hào sảng càn rỡ sang sảng, làm Yên Lam sáu nàng nhìn thấy hoa mắt
thần mê, khó kìm lòng nổi hoảng hốt ngồi thẳng lên. Phó Xuân và Tần gia
Hưng trợn mắt líu lưỡi, thực sự hoài nghi lão đại bị thứ gì không sạch
sẽ nhấp vào người.
Bên trong Kháo Sơn đình, ánh mắt băng lãnh của lão giả cụt tay đang dần dần hòa tan. Trong đình, lụa mỏng xanh không
gió tự động bay lên, đôi mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu đang tùy ý phóng túng, đường cong đôi môi đỏ mọng nhu hòa hơi khởi
động, thì thào tự nói: "Giang sơn cười, mưa bụi xa, đây là từ khúc do
Dược Thiên Sầu sáng tác hay sao?"
"Thương sinh cười, không hề
tịch liệu, hào hào còn đang si ngốc cười cười..." Dược Thiên Sầu càng
xướng càng khó kìm lòng nổi, dần dần tiến nhấp trạng thái, ra vẻ điên
cuồng tận tình đàn hát, phần phóng đãng kia thực sự là kích động lòng
người.
Lại càng không cần nhắc tới những người khác, cả đám theo
làn điệu lắc lư thân trên, phi kiếm lại được gõ đinh đinh đang đang, phụ họa cùng tiếng đàn theo Dược Thiên Sầu lên tiếng hát vang: "Biển cả
cười, tích nghệ hai bờ sông triều, chìm nổi tùy cơn sóng nhớ sáng nay...
Bài hát thật hào hùng, dễ học thuộc lòng, thích hợp cho đám nam nhân phát
tiết, hát thêm mấy lần cả đám người đã học thuộc thành thạo. Dưới bầu
trời đêm, bên cạnh đôi đôi lừa trại, hương rượu trộn lẫn tiếng ca như
sóng cuồng phiêu đãng khắp nơi. Bên trong Kháo Sơn đình, nữ tử che mặt
chợt giờ lên ống tiêu, nhẹ nhàng đặt lên trên môi...