Gương mặt Yên Hà càng đỏ, dưới ánh lửa chiếu rọi, càng có vẻ đỏ hồng,
nàng đưa tay che ngực, như muốn ngăn trở ánh mắt Dược Thiên Sầu, nhỏ
giọng nói: "Ta nói không phải là ta."
Vài nữ từ bị lời này câu
dẫn vô ý thức nhìn xuống ngực mình, cũng dùng tay che ngực, gương mặt
toàn bộ ửng đỏ một mảnh, trong lòng lại nói thầm, vị Ngưu tiền bối này
muốn nói đùa kiểu lưu manh cũng không biết hàm súc một chút.
Không ít người bị ba chữ "bộ ngực lớn" hấp dẫn nhìn qua, Phó Xuân và Tần gia
Hưng càng trợn tròn mắt, hai người thực sự nghĩ không ra lão đại lại dám ở trước mắt bao người nói ra lời như vậy. Lập tức ném nữ nhân che mặt
ra sau đầu, đến xem lão đại như động vật hi hữu.
"Nhìn cái gì
vậy?" Dược Thiên Sầu trừng mắt nhìn hai người, lập tức hướng Yên Hà xấu
hổ giải thích: "Nói sai, nói sai, ta tuyệt đối không có ý tứ khác."
Nhưng thân hình mấy nữ tử đều rụt lui, có điểm vị đạo như đang đề phòng
tên cướp. Nhất là ánh mắt họ, hiển nhiên không tin hắn đã nói lầm.
Mẹ nó! Lão tử rõ ràng là muốn nịnh hót ngươi, không ngờ ngươi lại xem lão
tử là sắc lang! Dược Thiên Sầu mấp máy môi, á khẩu không biết nói sao
chỉ lắc đầu, cũng lười giải thích, lời này muốn giải thích cũng không rõ ràng lắm. Quanh thân không ít người phát ra vẻ cười trộm hiểu ý, cười
vị này quả nhiên là người đồng đạo.
Nếu có người cần thận tỉ mỉ
một chút, liền có thể phát hiện phương hướng nhìn của vị nữ nhân che mặt kia đã có thay đổi. Ra vẻ đang nhìn về phương hướng của Dược Thiên Sầu, hiến nhiên đã chú ý tới Ngưu Hữu Đức này. Phương mình luôn chú ý cử
động của nàng, tự nhiên liền phát hiện điểm này.
Vừa rồi nữ tử
thần bí kia nhẹ nhàng bước đi, đã đánh rơi dấu vết không thể ma diệt
trong lòng hắn. Trước hắn có tâm trạng muốn trèo cao, hôm nay lại có
xung động muốn âu yếm. Đây cũng không thể trách hắn, yểu điệu thục nữ,
quân tử hảo cầu! Là một nam nhân bình thường đều sẽ thích mỹ nữ.
Nhưng vì mỹ nữ mà tranh giành, vậy cần phải lo lắng tới hậu quả.
Phương mình vốn đã đè xuống cử động phát sinh xung đột không lý trí đối với
Dược Thiên Sầu, nhưng khi nhìn thấy tuyệt đại giai nhân, trái tim liên
tục nhảy loạn, dù nữ tử này không có bối cảnh thần bí, nhưng có thể lấy
được tới tay cũng đủ an ủi bình sinh, huống chi nàng còn có khả năng có
bối cảnh thâm hậu.
Vốn đã có dấu hiệu nước chảy thành sông, lại
bị Ngưu Hữu Đức thẳng thắn gây cản trở. Nhất là nữ nhân phong hoa tuyệt
đại như vậy, không ngờ lại đem lực chú ý từ trên người mình chuyển dời
qua trên người Ngưu Hữu Đức, chuyện này thật không sao nhẫn nhịn, sắc
mặt Phương mình sầm xuống quát: "Ngưu Hữu Đức, trước mắt bao người,
không ngờ dám nói ra dâm từ lãng ngữ như vậy, cũng không sợ bôi bác nhã
nhặn?"
Dược Thiên Sầu ngây ra, vừa rồi còn tưởng rằng người này
đã thức thời, không nghĩ tới lần này hắn dám quang mình chính đại hướng
mình bão nổi, cũng không biết bị rút sợi gân nào, hắn khó hiểu quan sát
tên kia nói: "Kỳ quái, ta bôi nhọ nhã nhặn mắc mớ gì tới ngươi, ta bôi
nhọ nhã nhặn đó, chừng nào tới phiên kẻ lừa đảo như ngươi tới nói?"
"A! Ngươi luôn miệng nói ta là kẻ lừa đảo, vậy ngươi lấy thứ gì ra chứng
minh, không nên tùy ý nói ra, ngươi xem mọi người là kẻ ngu si phải
không." Phương mình rốt cục liều lĩnh bất cứ giá nào. Hắn chắc chắn nữ
tử thần bí là một người dam mê âm luật, bằng không cũng sẽ không ở trong đêm đen tịch liêu có cảm xúc lại một mình thổi tiêu.
Tiền đặt
cược của Phương mình rất đơn giản, chỉ cần nữ tử che mặt là người yêu
nhạc, sẽ không đơn giản để mình gặp nguy hiểm, bởi vì còn có một bài hát có một
Không hai còn chưa hát, lẽ nào nàng không muốn nghe?
Huống chi vị lão giả cụt tay thủ hộ Quỳ trang, cũng có thể sẽ không để
mặt cho người tùy tiện hành hung tại Quý trang. Mọi người đều lau mồ hôi vì Phương mình, đắc tội một nhân vật như vậy, thực sự không phải là cừ
động sáng suốt. Phó Xuân và Tần gia Hưng cùng mấy nữ nhân, quả thực nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, ở trong mắt các nàng, một tán
tu nho nhỏ không ngờ dám trêu vào một vị cao thủ rất có thể là Hóa Thần
kỳ. Đây không phải là muốn chết thì là làm gì?
"Nga!" Dược Thiên
Sầu buông vò rượu trong tay, ngồi thẳng lên. Hắn đưa tay sờ lên trán, có vẻ có chút bất đắc dĩ, vòng tay tinh đồng trên cổ tay có vẻ dị thường
nổi bật. Hắn chẳng đáng nói: "Ngưu Hữu Đức ta luôn lấy đức phục người,
ngươi nói đi! Ta làm sao chứng minh, mới có thể để cho ngươi tâm phục
khẩu phục?"
Phương mình nghiêm mặt nói: "Ngưu Hữu Đức, tuy rằng
ta không biết ngươi có hiểu âm luật hay không, nhưng nếu ngươi muốn
chứng minh ta là kẻ lừa gạt, thì đừng nói là ta làm khó dễ ngươi, nếu
ngươi có thể đàn hát ra từ khúc do Dược Thiên Sầu sáng tác, tự nhiên là
căn cứ chính xác hữu cường hữu lực."
Trong lòng hắn âm thầm để lại một lý do khác thoái thác, nếu như Dược Thiên Sầu
Ithực sự biết đàn hát, giả như cũng đàn hát hai bài hắn vừa hát, đến lúc đó
liền nói hắn chỉ mô phỏng theo mình. Nếu như là từ khúc khác mà ở đây
không ai có dịp nghe qua, đến lúc đó mình có thể kiên quyết phủ định đó
là từ khúc mà Dược Thiên Sầu sáng tác.
"Nga! Chỉ đơn giản như
vậy? Chỉ cần ta có thể đàn hát từ khúc của Dược Thiên Sầu, liền có thể
chóng mình ngươi là kẻ lừa gạt?" Hai mắt Dược Thiên Sầu nheo lại nói.
Kiếp trước hắn từ trong âm mưu quý kế hỗn đi ra, dù đối phương nói ra
không có đường rút lui, hắn cũng đã có dự định xấu xa không để cho đối
phương quỵt nợ, bởi vì loại người này hắn nhìn thấy qua rất nhiều, hắn
hừ lạnh nói: "Giả như ta đàn hát ra từ khúc mà mọi người chưa từng nghe
qua, ngươi không thừa nhận là từ khúc của Dược Thiên Sầu sáng tác thì
làm sao bây giờ?"
Phương mình bị vạch ý niệm trong lòng, nhưng
cắn răng nói: "Chỉ cần đừng đem từ khúc người khác giả mạo là được. Dược Thiên Sầu sáng tác khác hẳn làn điệu quen thuộc của chúng ta, mọi người vừa nghe liền biết."
Vừa mới dứt lời, liền nghe được một trận
tiếng đàn đinh đương leng keng vang lên. Mọi người nhìn lại, không biết
từ lúc nào trên đùi Ngưu Hữu Đức đã có một chiếc đàn cổ, ngón tay đang
tùy ý gảy đàn. Con mắt mọi người đều sáng ngời, biết trò hay đã sắp
diễn, Ngưu Hữu Đức có thể tùy thân mang theo đàn cổ, hiến nhiên cũng
chính là một hành gia trong nghề.
Tần gia Hưng và Phó Xuân nhìn
nhau, Yên Lam các nàng cũng nhìn nhau, không nghĩ tới hắn thực sự biết
trò này. Trong tu chân giới, tu sĩ nam tính nguyện ý đem tinh lực đặt
vào đạo này không nhiều lắm, đương nhiên ngoại trừ những người dam mê,
thường thường tu sĩ nữ tính chiếm đa số, bởi vì nữ tính trời sinh tra đa sầu đa cảm!
Đôi mắt trên tầng lụa mỏng chăm chú nhìn chằm chằm
từng cử động của Dược Thiên Sầu, không ngờ mơ hồ xuất hiện thần tình như chờ đợi.
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Phương mình nhàn nhạt
cười, mười ngón lướt trên dây đàn, thành thạo mà tru nhã gảy lên, một
đoạn giai điệu duyên dáng chậm rãi chảy xuôi trong nội tâm mọi người,
nhẹ nhàng xướng lên: "Ta là một con hồ ly tu hành
Ingàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc...
Mọi người quen thuộc với tiếng ca, quen thuộc với làn điệu, thế nhưng khác
với cách đàn hát của Phương mình, có nhiều chỗ không giống, nhưng càng
có thể kích động lòng người. Dù mọi người không hiểu, cũng có thể nghe
ra Ngưu Hữu Đức đàn hát rõ ràng còn cao mình hơn Phương mình một bậc.
IĐây là chuyện rất bình thường, vốn là từ khúc từ miệng Dược Thiên Sầu
truyền lưa đi ra, bản thân Dược Thiên Sầu nếu không quen, như vậy mới là gặp quỷ. Thời đại này không có thiết bị ghi âm, truyền đến truyền đi
cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ bất quá cho mọi người kiến thức
cái gì mới gọi là chính tông! Trên mặt Phương mình
Đã biến sắc.
Thoáng đàn hát một đoạn ngắn, tiếng đàn còn đang trên đường lưu sướng chợt
biến đổi, Dược Thiên Sầu lại sửa lời bài hát: "Hôm nay chỉ thấy người
mới cười, có ai nghe được người xưa khóc, hai chữ ái tình thật đau khổ.
Là muốn hỏi cho thật rõ ràng, hay chỉ muốn giả vờ hồ đồ, biết nhiều biết ít khó thấy đủ...
Làn điệu chuyển hoán thành thạo như vậy trong
hai bài hát, đắn đo thật vừa lúc, lại tru mỹ êm tai, đã làm cho người si mê. Thế nhưng hai câu đàn hát vừa chuyển, tiếng đàn lại thay đổi, rút
đi vẻ ẩn tình đưa tình, trở nên đốt đốt bức người.
Mười ngón tay
Dược Thiên Sầu gảy lên dây đàn, nhìn chằm chằm Phương mình, giọng nói hờ hững: "Người hướng chỗ cao đi, nước chảy xuống chỗ thấp, ngươi muốn
trèo cao thay đổi số phận của chính mình, không ai sẽ nói ngươi cái gì.
Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ngươi làm cũng không sai. Nhưng ngươi
lại sai lầm ở chỗ, không ngờ lại xem người trong thiên hạ đều là đứa
ngốc dễ lừa gạt, thật có chút quá ngây thơ."
"Phương mình, có lá
gan làm, phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả, hiện tại nếu ngươi thừa nhận
mình là kẻ lừa đảo, ta tha cho ngươi không chết."
Phương mình
quét mắt nhìn những ánh mắt hoài nghi chung quanh, không cam lòng nói:
"Đây rõ ràng là hai thủ từ khúc ta vừa đàn hát, ngươi chỉ thoáng thay
đổi một chút, đã nói ta là lừa gạt, rốt cục là ai quá ngây thơ."
"Hừ! Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy." Dược Thiên Sầu lắc đầu châm biếm, mười
ngón biến động, tiếng đàn bỗng nhiên trở nên kích động lên, làm nỗi lòng người nghe cũng biến thành hào sảng lên. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm
vào mười ngón tay gảy đàn của mình, cũng không ngẳng đầu lên nói: "Đây
là lúc trước Dược Thiên Sầu làm ra từ khúc đưa cho ta, người nghe được
rất ít. Ở đêm tịch liêu này, mọi người tương phùng là duyên, ta có thể
đàn hát cho mọi người nghe, xem như vịnh cảnh đêm, vì mọi người tráng
tình."
Nghe vậy, con mắt mọi người lần thứ hai sáng ngời, tràn
ngập chờ mong, nhất là đôi môi nằm dưới lụa mỏng xanh, mún môi hiếm
thấy.
"Phương mình, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng." Dược Thiên Sầu hơi nghiêng đầu trành hướng hắn nói.
Đối với việc tuyên dương Dược Thiên Sầu là người tuyệt thế kỳ tài, bản thân Dược Thiên Sầu nhiều ít muốn cấp cho chính mình một chút mặt mũi. Bất
quá ở trước mặt mỹ nữ có cơ hội huyền diệU Minh tài ba, chính lưu cho
bản thân mới là tốt nhất. Tuy rằng Dược Thiên Sầu không có hứng thú đối
với mỹ nữ che mặt, nhưng không ngại thỏa mãn chút hư vinh tâm của mình.
Dù sao chuyện có mỹ nữ sùng bái, sẽ ít có nam nhân không vui mà từ chối
không làm.
Đây cũng do hắn ăn no không chuyện gì làm, hiếm thấy
chạy đến miễn phí hát rong. Huống chi hắn cho rằng kỹ thuật đàn hát của
Phương mình thật thua mình xa lắc, nếu muốn tuyên dương Dược Thiên Sầu
là tuyệt thế kỳ tài, không bằng cho chính hắn dùng tên Ngưu Hữu Đức làm
ra thì mới tốt, bảo chứng cho người nghe thỏa mãn. Để vị kỳ tài tuyệt
thế Dược Thiên Sầu cũng thỏa mãn. Nhưng hậu quả hắn làm như vậy đã định
trước Phương mình sẽ không may. Bất quá Dược Thiên Sầu đối với tên tiểu
tử luôn trang khốc kia không có bao nhiêu hảo cảm, làm sao suy nghĩ
nhiều như vậy, nguyện ý cho hắn cơ hội, cấp cho hắn con đường sống đã là không tệ rồi.
Phương mình còn đang cảm thán, ngày hôm nay thật
vất vả đụng tới một lần cơ hội đáng giá khoe khoang, thế nào lại đụng
phải tên Ngưu Hữu Đức trống rỗng toát ra thế này, lẽ nào thực sự vận
mệnh đã như vậy? Trong lòng tuy rằng mơ hồ cảm giác có chút không ổn,
nhưng vẫn cứng đầu, cố gắng trấn định nói: "Vàng thật không sợ lửa, công đạo tự tại lòng người...