“Miễn cường thông qua? ” Lộng Trúc kinh ngạc thất thanh, lập tức cười
khổ nói: “Bỏ đi, hai chúng ta vẫn luôn không có tiếng nói chung. Nói một chút về đồ đệ của ngươi thôi! Cùng Ảm Bách Khang giảo chung một chỗ,
làm ra Phá Cấm Đan gì đó, lại ở trong tu chân giới nhấc lên sóng to gió
lớn, tiểu tử kia rốt cục là đang muốn làm gì? ”
“Đó là chuyện của hắn, ngươi quan tâm làm gì? ” Gương mặt Tất Trường Xuân không chút biểu tình chắp tay nhìn về phía xa xa.
“Nghe Văn Lan Phong truyền đến tin tức, hắn muốn đến Tụ Bảo Bồn nhìn xem. Hắn còn chưa biết Ngưu Hữu Đức là Dược Thiên Sầu, ta sợ sẽ phát sinh ra
chuyện hiểu lầm. ” Lộng Trúc nói.
Thân hình Tất Trường Xuân chợt
lóe, đi tới phía dưới, thong thả bước về phòng: “Ngươi muốn nói gì thì
nói, đừng quanh co lòng vòng. ”
Lộng Trúc lắc minh đi theo, hắc
hắc cười nói: “Đã biết không thể gạt được ngươi. Như vầy, Phù Dung muốn
đi thăm Dược Thiên Sầu, nàng không dám mở miệng với ngươi. ”
Tất Trường Xuân dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Phù Dung, hỏi: “Ngươi muốn đến Tụ Bảo Bồn? ”
Phù Dung thấp thỏm bất an đi tới kêu một tiếng sư phụ, nói quanh co hồi lâu cũng không thể thốt ra lời, chi ngại ngùng gật đầu, biểu thị muốn đi.
Lộng Trúc cười hắc hắc nói: “Ta chuẩn bị đưa hai nha đầu đi học thêm kiến
thức, thế nhưng lần này Dược Thiên Sầu nháo ra động tĩnh quá lớn, ta
nghe Vãn Lan Phong nói, lĩnh chủ các quốc gia có không ít người đều đến
vì Phá Cấm Đan. Ngưu quỷ xà thần tề tụ tại Tụ Bảo Bồn, ta lo lắng mang
theo hai nha đầu lờ xảy ra chuyện..
“Còn quanh co lòng vòng thì không cần nói nữa. ” Tất Trường Xuân lạnh lùng nhìn qua.
Thần tình Lộng Trúc cứng đờ, lập tức xoa xoa hai tay hớn hở nói: “Ngươi cũng biết, đám ngưu quý xà thần kia chỉ có ngươi trấn được, vì an toàn của
Phù Dung, có thể cho mượn vật trên thắt lung ngươi dùng được không. ”
Hắn dùng tay chi vào một khối ngọc bội hoa vãn màu đen trên thắt lung
Tất Trường Xuân, chì lớn khoảng nửa bàn tay, bên trên điêu khắc một chữ: “Tất” .
Tất Trường Xuân nhìn Phù Dung, cũng không nói gì, thuận
tay tháo ngọc bội xuống, ngón tay hướng ngọc bội đánh ra một đạo pháp
quyết, kim vụ bắt đầu khởi động, trong nháy mắt toàn bộ chui vào bên
trong ngọc bội. Sau đó đưa ra, ngọc bội nhẹ nhàng hướng Phù Dung bay
tới.
Ai biết, Lộng Trúc đứng bên cạnh chộp tới, cầm trong tay lật qua lật lại xem, há mồm cười mừng rờ liên tục, tấm tắc nói: “Đây chính
là thử tốt a! ”
“Ản! ” Tất Trường Xuân lạnh lùng nhìn qua, dáng
tươi cười của Lộng Trúc cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ đem ngọc bội ném cho Phù
Dung, liên tục xua tay nói: “Mau đeo lên người cân thận, đây là bùa hộ
mệnh sư phụ ngươi cho ngươi. ”
Phù Dung nghe lời cẩn thận đeo
ngọc bội lên thắt lưng. Lúc này Tất Trường Xuân mới nói với nàng: “Nếu
gặp phải phiền phức gì không giãi quyết được, có thể rót chân nguyên
kích phát bên trong. ”
“Dạ. ” Phù Dung cung kính hành lễ nói, vẻ
mặt Tử Y ước ao nhìn chằm chằm ngọc bội trên thắt lung nàng, rất là thèm muốn. Lộng Trúc nhìn thấy hình dạng của nữ nhi, thật không đành lòng,
vì vậy nhìn loạn khắp nơi trên người Tất Trường Xuân, xem còn có vật gì
có ý nghĩa kỷ niệm có thể lấy nữa hay không.
Tất Trường Xuân mặc kệ hắn, không nói một lòi quay người đi vào phòng.
Linh Phương Cốc, là một địa phương có vị trí địa lý thập phần đặc thù, song
song lại cùng lân cận với ba quốc gia, Bích Uyển quốc là một trong ba
quốc gia đó. Nhưng Linh Phương Cốc lại không hề thuộc về bất cử một quốc gia nào, chì bị ba quốc gia vây quanh. Diện tích kỳ thực cũng không
lớn, chỉ là một mảnh sơn cốc liên miên, quanh năm xanh um tươi tốt, hoa
nở hoa tàn, dòng suối trải rộng trong sơn cốc, phảng phất như thế ngoại
đào viên, phi thường nhã tĩnh.
Bên ngoài núi có một con đường đi
thông vào trong sơn cốc, bình thường vẫn dễ dàng thấy được bình dân bách tính. Đừng xem là đường núi, nhưng cũng dị thường bằng phẳng, chì cần
có một địa phương gồ ghề, đều sẽ có bách tính đi ngang qua xung phong
dùng núi đá đắp bằng. Hai bên đường núi có rất nhiều bia đá, đi dần vào
bên trong sơn cốc.
Bên trong sơn cốc là một mảnh tinh xá liên
miên, nơi này quanh năm đều tỏa đầy mùi thuốc. Bên ngoài tinh xá nhìn
thấy không ít trai lẫn gái đang bận rộn, dựng mái che mưa nắng, bên
trong ngồi không ít bách tính, đại khái đều là dân chúng của ba nước
chung quanh bôn ba đến đây cầu y xin đơn thuốc, ờ đây khám cùng chữa
bệnh sẽ hoàn toàn miễn phí, và có một điều, có bệnh xem bệnh, không bệnh thì vẫn có thể dừng chân nghi ngơi. Địa phương mặc dù xa một chút,
nhưng đối với bách tính nghèo khổ mà nói, đây cũng là khối phúc địa.
Phía sau liên miên tinh xá là một tòa núi đá. Trên mặt vách đá trơn tuột có khắc chữ
Dược Lư, phi thường nổi bật. Bên trong núi đá có rất nhiều sơn động, có thể
cung cấp cho người ở lại. Bên trong núi đá còn có một dãy bậc thang xoay tròn đi lên, nối thằng lên trên đinh. Trên đinh núi bằng phẳng, có một
tòa tiểu trang viện.
Bên trong trang viện có một nam tử áo xám
gầy nhom đi ra, gương mặt tuấn nhã đạm nhiên, trong tu chân giới ai cũng gọi hắn là Tân Lão Cửu. Trong Tân gia huynh đệ bài danh cuối cùng, cũng là người có tu vi tối cao, đã đạt được tu vi Hóa Thần sơ kỳ. Hắn hướng
vách núi nhẹ nhàng đi qua.
Bên cạnh vách núi có một khối núi đá
xông ra, treo lơ lửng bên trên bầu ười. Bên trên có một nữ tử mặc thanh
sam phiêu phiêu thướt tha, đang nhìn chằm chằm những người đang tới lui
trên đường núi xa xa. Nữ nhân này chính là một trong tứ đại kỳ nhân tu
chân giới, tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, Linh Phương cốc chủ, thiên hạ đệ
nhất thần y kiêm thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Lộ Nghiên Thanh.
Tân Lão
Cửu đi tới bên cạnh vách núi, ánh mắt nhìn bóng lung cùng mái tóc theo
gió phất phới thướt tha, thần sắc hiện lên một tia yêu say đắm, thoáng
hiện rồi tắt, ẩn giấu thật sâu sau đó khom minh hành lễ nói: “Sư phụ,
nghe nói ngài định đi Tụ Bào Bồn, ngài định mua vật gì vậy? Làm sao để
ngài phải tự minh đích thân đi, đệ tử đi thay cũng được mà. ”
Ở
trong ấn tượng của hắn, bởi vì dung mạo của sư phụ có một không hai
trong thiên hạ, đi tới đâu cũng sẽ gây rối loạn, cho nên luôn luôn không thích những địa phương có quá nhiều người. Nhưng không biết vì sao lần
này lại phải đi tới chỗ náo nhiệt đồng thời lại ngư long hỗn tạp như Tụ
Bảo Bồn.
Lộ Nghiên Thanh đưa lung về phía hắn nhẹ giọng nói: “Ta
nghĩ muốn đi xem Phá Cấm Đan rốt cục có chỗ thần kỳ gì, không ngờ có thể mạnh mẽ đề cao tu vi người khác. Là thuốc ba phần độc, nếu như dược
tính không trung hòa, không biết còn có tác dụng phụ gì hay không. ”
Thanh âm thanh thúy rung động tâm hồn.
“Đã như vậy, không bằng cho đệ tử bồi sư phụ đi trước, cũng có thể làm trợ thủ cho sư phụ. ” Tân Lão Cửu cung kính nói.
“Không cần, ngươi ở lại giữ nhà đi! Như vậy ta cũng yên tâm một chút, ta đã
thông tri Tân Lão Tam đi theo ta. ” Lộ Nghiên Thanh nói.
“Tam ca? ” Tân Lão Cửu sửng sốt, hắn có chút không nghĩ ra, sư phụ thế nào lại chọn tam ca bồi sư phụ đi Tụ Bảo Bồn.
Đúng lúc này, phía sau núi có một đạo bóng người bay tới, sau khi hạ xuống
chạy chậm qua, hướng bóng lung Lộ Nghiên Thanh hành lễ nói: “Sư phụ, đệ
tử tới. ” Không phải Tân Lão Tam thì còn có thể là ai.
Tân Lão
Cửu khẽ hít mũi, đưa mắt nhìn bàn tay vấy mờ của Tân Lão Tam, nhíu mày
nói: “Tam ca, ngươi chạy ra sau núi săn thú sao? ”
“Hắc hắc!
Ngươi chưa hưởng qua tay nghề nướng thịt của tiểu tử Dược Thiên Sầu, vị
đạo thực sự là không sai, đáng tiếc ta có nướng thế nào cũng không nướng ra được mùi vị kia, thật sự là tiếc nuối! ” Tân Lão Tam thở dài nói.
Trên mặt toát ra vẻ hồi
7
Tường ngày tháng cùng Dược Thiên Sầu trải qua!
“Lại là Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu cho ngươi chỗ tốt gì, mỗi ngày trong
miệng đều nhắc tới hắn. Ngươi nói có phiền hay không, ta nghe đến thật
phiền. ” Tân Lão Cửu có chút không hài lòng nói.
“Hắc hắc! Tại
ngươi chưa tiếp xúc qua với tiểu tử kia. ” Tân Lão Tam dựng thẳng ngón
tay cái khen: “Tiểu tử kia có tình có nghĩa, tuyệt đối được cho là nam
nhân trong nam nhân, tam ca thích hắn. ”
“Nga! Có cơ hội ta thật muốn gặp hắn để thêm kiến thức. ” Tân Lão Cửu có chút châm chọc nói.
T
Tân Lão Tam đang muốn phản bác vài câu, lại nghe sư phụ nói: “Không nên cãi nừa, lão tam, đi thôi! ” Thanh ảnh bắn lên khoảng không bay đi, Tân Lão Tam liếc mắt nhìn Tân Lão Cửu, lập tức lắc minh đi theo...
Hội
Tụ Bảo Bồn sắp cử hành, toàn bộ Tụ Bảo Bồn có thể nói náo nhiệt phi
phàm. Đây là thịnh hội giao dịch mười năm một lần của tu chân giới, có
vật gì tốt muốn bán ra giá tốt, thừa dịp này những ai có tiền đều chạy
tới, thời gian này chính là thời gian kiếm tiền. Kết quả là không chì
thế lực khắp nơi, những tu sĩ chuyên trách buôn bán cũng đều xuất ra
những bảo bối áp hòm suốt mấy năm gom góp, chuẩn bị đến lúc thịnh hội cử hành sẽ bán ra.
Trong hội Tụ Bào Bồn trước đó, cũng có cố sự tán tu trong một đêm phất nhanh. Nhừng đám tán tu bình thường làm ra những
kiện đồ vật gì đó, cũng luyện chế pháp bảo và luyện chế linh đan là
những vật khan hiếm, không ai không muốn nhờ lần thịnh hội này đe phát
tài.
Ly kỳ nhất chính là, thường thường có vật gì đó bình thường
nhìn qua không có gì đáng giá nhưng khi vào thịnh hội Tụ Bảo Bồn, bởi
mấy đệ tử nhà giàu có vì tranh mặt mũi đấu phú, sẽ đem một vật chỉ có
giá trị mấy trăm thượng phẩm linh thạch tăng lên thành trăm vạn thượng
phâm linh thạch. Sau đó người bán đồ vật mê mê tỉnh tỉnh trong một đêm
liền phất nhanh.
Nhừng cố sự này làm cho người tâm động, mặc kệ
là những tán tu nghèo, hay là nhừng đệ tử cấp thấp, chỉ cần bình thường
vơ vét được thứ gì ngạc nhiên cổ quái, đều sẽ đem đến Tụ Bảo Bồn hi vọng thử thời vận.
Kể từ đó, khả năng náo nhiệt của hội Tụ Bào Bồn có thể nghĩ. Có tiền thì trắng trợn mua sắm, không có tiền cũng ôm mộng
phát tài mà đến. Giá cả khách sạn tăng cao bão táp, đại khái đều bị
những đệ tử nhà giàu thuê chiếm.
Nhừng địa phương vây sát giải
đất biên giới ngày xưa không người hỏi thăm, Thiên Hạ thương hội cũng
dọn ra từng khối đất cờ hai thước vuông một ô làm quầy hàng cho thuê. Từ vị trí giãi đất trung tâm kéo dài ra ngoài, thuê quầy hàng có giá từ
mười viên thượng phẩm linh thạch đến một viên thượng phẩm linh thạch đều có. Hội Tụ Bảo Bồn đón khách khắp thiên hạ, bằng vào thu nhập này, mỗi
ngày Thiên Hạ thương hội đều kiếm được trăm vạn thượng phẩm linh thạch.
Lúc trước, có chút tán tu vì muốn tiết kiệm tiền thuê, liền bỏ đồ vật trong người đi lưu động khắp nơi chào hàng. Thế nhưng nếu bị đội tuần ưa chấp pháp của Thiên Hạ thương hội phát hiện, vậy thì sẽ không ổn, những vật
trên người ngươi sẽ bị tịch thu sạch sẽ. Thử nghĩ tu sĩ ngay cả tiền
thuê cũng không trả nối, làm gì có bối cảnh đối kháng với Thiên Hạ
thương hội? Đồ vật bị mất, ngay địa phương để kêu khóc cũng không có.
Kết quả là rất nhiều tán tu sẽ bỏ tiền ra thuê quầy hàng cùng bán đồ vật cho đờ tốn.
Kỳ thực mỗi lần tổ chức xong hội Tụ Bào Bồn, kiếm
tiền được nhiều nhất chính là Thiên Hạ thương hội, đây là chuyện không
thể hoài nghi. Có chút nghề ở tại Tụ Bảo Bồn là do địa đầu xà như Thiên
Hạ thương hội lũng đoạn, không đồng ỷ cho nhà khác mở ra, thí dụ như
sòng bạc. Có chút nghề phải là Thiên Hạ thương hội mới có thực lực xây
dựng, thí dụ như thương hành linh thạch, dựa vào phân hội trải rộng khắp chư quốc của Thiên Hạ thương hội, ngươi có thể tùy tiện bỏ vào xem như
gửi tiền tiết kiệm ngay Tụ Bảo Bồn, khi đi đến Đại Ương quốc cũng có thể rút ra...