Trong gian phòng ngay sườn núi Thần Tài Phong, Dược Thiên Sầu khóa cửa
phòng lại, lúc đi phóng túng thật là sảng khoái, lúc này lại giống như
một thiếu niên vừa bị sẩy chân, ngồi trên ghế, rất là rầu rĩ không vui.
Trên đường đi vài lần hắn muốn quay về giết Nhan Vũ diệt khẩu, trải qua mấy
lần do dự cuối cùng không hạ được quyết tâm. Nếu là loại nữ nhân tầm
thường, chơi đùa xong hắn thật có thể làm ra chuyện giết người diệt
khẩu, nhưng nàng lại là một...
“Gặp quỷ rồi! ” Hắn ảo não thốt
một câu, lập tức liền trở nên thất thần, đang hảo hảo lại luôn luôn nhớ
tới hồ nước trong viện, hoa sen thanh khiết, chợt lẩm bẩm nói: “Gần bùn
mà không nhiễm sao? ”
“Ba! ” Hắn đột nhiên vỗ bàn một cái, lắc
lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa. Nếu nàng đã vạch kẽ hở của mình,
cũng sẽ không tiết lộ bí mật, chì là minh buồn lo vô cớ.
“Ngủ một giấc sẽ tốt thôi. ” Dược Thiên Sầu an ủi minh một câu, không chút tinh thần đi đến bên giường nằm xuống trằn ừọc...
Thiên Hi quốc Lam Hành Cung, khí tượng vô cùng náo nhiệt. Do Bùi Phóng, Thích Cửu Quân, u Dương Đạt ba người dẫn đầu, mời hơn mười lĩnh chủ chư quốc
đến Lam Hành Cung mưu đồ bí mật. Thiên Hạ thương hội có Ngưu Hữu Đức gia nhập liên minh, quả thực giống như hổ thêm cánh. Thử nghĩ, nếu như
Thiên Hạ thương hội dưới sự trợ giúp của Phá Cấm Đan thực lực trướng
mạnh, những người đối đầu với m Bách Khang há có thể có kết cục tốt? Vì
vậy mọi người chuẩn bị liên họp lại, nhân lúc cánh chim của Thiên Hạ
thương hội chưa cứng mà đến tấn công.
Người đề xướng sự kiện lần
này chính là Bùi Phóng, trước tiên không nói tới m Bách Khang là đối
đầu, Ngưu Hữu Đức ở ngay trước mặt người trong thiên hạ tại Tụ Bảo Bồn
giết chết đệ tử của hắn, lại ở trước mặt mọi người phát ngôn bừa bãi về
Bùi bàn tử, điều này có khác gì đánh thẳng vào mặt hắn? Ngưu Hữu Đức tu
vi bí hiểm, hôm nay lại cùng Ảm Bách Khang xen lẫn cùng nhau, bằng thực
lực một minh hắn cũng không dám trông cậy có thể báo thù. Vì vậy liền
nhảy lên nhảy xuống chạy chung quanh xâu chuỗi những thế lực có khúc mắc với Thiên Hạ thương hội, giải thích quan hệ lợi hại, kiến nghị mọi
người cùng nhau xử lý việc này.
“Mọi người yên tâm, sáu mươi sáu
thế lực chúng ta liên họp động thủ, nhất định có thể một lần san bằng
Thiên Hạ thương hội. ” Thịt béo trên mặt Bùi Phóng run lên, huy bàn tay
bị đứt tự tin tràn đầy nói.
Có người tại chỗ nghi vấn: “Bùi
Phóng, hôm nay m Bách Khang được Ngưu Hữu Đức tương trợ, ngươi cho rằng
chúng ta thực sự đánh thắng được Thiên Hạ thương hội? Nghe nói tu vi của Ngưu Hữu Đức cũng không thấp a! Rất có khả năng còn lợi hại hơn m Bách
Khang vài phần. ”
“Điểm ấy không thành vấn đề. ” Bùi Phóng chỉ
chỉ Thích Cửu Quân và u Dương Đạt nói: “m Bách Khang và Ngưu Hữu Đức cứ
giao cho ba chúng ta, các ngươi nhanh chóng giải quyết hai đồ đệ Hóa
Thần kỳ của m Bách Khang, những Độ Kiếp hậu kỳ khác căn bản không đờ
được chúng ta, tống đà Thiên Hạ thương hội chỉ cần một lần là lấy được.
Nói chung chúng ta phải đồng lòng họp lực tru sát m Bách Khang và Ngưu
Hữu Đức, không cho bọn họ cơ hội xoay người. ”
Người nọ lắc đầu
nói: “Thiên Hạ thương hội thâm căn cố đế, thế lực các phân hội tại các
quốc gia liên họp lại cũng không nhỏ! Nếu như làm ra chuyện cá chết lưới rách vồ đến, đương nhiên, những con trùng nhỏ cá nhỏ kia không làm gì
được chúng ta, thế nhưng thế lực thủ hạ của chúng ta chắc chắn gặp đả
kích thảm trọng, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục
lại được. Phải biết chung quanh chúng ta còn có lang sói nhìn chằm chằm! Có thể bọn hắn sẽ nhân lúc chúng ta suy yếu mà cắn thêm một ngụm? ”
“Đúng vậy, đó xác thực là một vấn đề. ” Mọi người đều gật đầu tán thành quan
điểm này. Nếu như mọi người lo liều mạng đánh hổ, phía sau lại bị lang
cắn một ngụm, vậy
Thì xem như sẽ xong.
Bùi Phóng ha hả
cười to nói: “Chư vị, vấn đề này không thành vấn đề, ta đã sớm nghĩ ra
biện pháp giải quyết. Sáu mươi sáu thế lực chúng ta cùng nhau minh ước,
nếu ai nhân cơ hội chúng ta đánh Thiên Hạ thương hội, ở sau lưng cắn
chúng ta, đến lúc đó sáu mươi sáu nhà chúng ta cùng nhau tìm hắn tính
sổ. Minh ước này có thể truyền ra làm kinh sợ đám người có quỷ tâm trong thiên hạ, thử hỏi có ai có thé thừa thụ lửa giận của sáu mươi sáu cao
thủ Hóa Thần kỳ ở đây. Còn nữa, chúng ta còn phải thanh minh, trong lúc
chúng ta đánh vào tống đà Thiên Hạ thương hội, phân hội Thiên Hạ thương
hội tại các quốc gia tùy ý cho chư quốc đánh tới, ai đánh thắng, khối
thịt đó sẽ là của ai. Chư vị ngẫm lại, không có tổng đà Thiên Hạ thương
hội áp trận cho phân hội, cây đinh trong mắt ngày thường biến thành khối thịt trắng, thế lực khắp nơi sẽ bỏ mặc sao? Cho nên nói, vấn đề này
không thành vấn đề, đã giãi quyết dễ dàng. ”
Lời này của hắn tuy
nói thật dễ nghe, nhưng mọi người có mặt ở đây cũng không dễ dàng lừa
gạt như vậy. Lúc này có người cười lạnh nói: “Băng Thành Tử và Hồ Trường Thọ đâu? Hai người bọn họ mới là vấn đề lớn nhất, bọn họ luôn luôn đứng một chỗ, sao lại chịu ngồi xem chúng ta tiêu diệt m Bách Khang? Hai vị
đó vừa ra mặt, lại thêm m Bách Khang và Ngưu Hữu Đức, hẳn là bốn vị cao
thủ Hóa Thần hậu kỳ, ba vị vững tin là đối thủ của bốn người bọn hắn? Ta chi sợ đến lúc đó còn không biết là ai diệt ai a! Nếu ba người các
ngươi thất bại, bốn người họ liên thủ phản công chúng ta, nhừng người
đang ngồi chỉ sợ có không ít người không còn về được. ”
“An tâm
đừng nóng nảy. ” Bùi Phóng hướng hắn khoát khoát tay, hắc hắc cười nói:
“Điểm ấy ba người chúng ta đã sớm nghĩ tới, bởi vậy đã sớm liên hệ hai
vị kia. Nếu ở lúc bình thường, bọn họ khẳng định sẽ xuất thủ tương trợ m Bách Khang. Thế nhưng lần này, m Bách Khang phạm vào một sai lầm trí
mạng, hắn không nên có dã tâm quá lớn, muốn độc chiếm Phá Cấm Đan, muốn
cho Thiên Hạ thương hội độc bá thiên hạ. Đừng nói chúng ta, Băng Thành
Tử và Hồ Trường Thọ đều đáp ứng. Hai vị kia đã tỏ thái độ minh xác,
không hi vọng thấy có người độc bá thiên hạ, mà tổn hại lợi ích của bọn
họ. ”
Mọi người nghe vậy liền cấp tốc châu đầu ghé tai, không
ngừng có người gật đầu, hiển nhiên cho rằng cơ hội thành công việc này
phi thường lớn. Bất quá không bao lâu lại nổi lên tranh chấp, sau khi
đánh thắng Thiên Hạ thương hội, vấn đề phân phối lợi ích sẽ thế nào...
Ngay lúc sắp lớn tiếng cãi nhau, ngoài cùng đột nhiên có người đi đến nói:
“Tất cả mọi người đừng mộng tường hão huyền nữa, miếng thịt Thiên Hạ
thương hội dù hấp dẫn, nhưng hiện tại chúng ta không khả năng cắn được. ”
Bên trong Lam Hành Cung nhất thời an tmh xuống, thần tình mọi người đều có
vẻ lạ lùng nhìn về phía hắn. Người kia gương mặt tuấn lãng, trên người
mặc áo bào trắng như nhưng, sạch sẽ tao nhã, cả người ẩn trong lông tơ
màu bạch sắc, khí độ bất phàm, có vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, chính là
lĩnh chủ Liễu Nam quốc, Tình Hồ Yên Vũ Lâu Vũ Nam Thiên.
Bùi Phóng nheo mắt lại nói: “Vũ lão đệ, lời này của ngươi có ý tứ gì? Chằng lẽ ngươi muốn rời khỏi? ”
“Mọi người đừng hiểu lầm. ” Vũ Nam Thiên nhìn mọi người lắc đầu nói: “m Bách Khang không đơn giản như mọi người tưởng, ta vừa đi ra ngoài nhận được
tin tức do đệ tử môn hạ truyền đến, Thiên Hạ thương hội vừa chính thức
tuyên bố, sẽ đại lượng bán ra Phá Cấm Đan trong hội Tụ Bảo Bồn, sẽ không độc hường. Nếu như vậy Băng Thành Tử và Hồ Trường Thọ không có lý do ở
thời khắc mấu chốt không giúp hắn, ân! Tin tưởng mọi người rất nhanh
cũng sẽ nhận được tin tức bên dưới truyền đến, sẽ không cần ta nhiều lời nữa. ”
Quả nhiên, không bao lâu, đệ tử Lam Hành Cung bước nhanh
vào, hướng Bùi Phóng chuyển lại tin tức này. Gương mặt béo phì của Bùi
Phòng nhất thời biến thành màu gan lợn, thật vất vả xâu chuỗi nhiều
người như vậy, mắt thấy sẽ thành công, lại bị m Bách Khang tùy tiện
phóng xuất một tin tức liền hóa giãi hết, làm cho hắn phải uổng công cả
thời gian dài.
“Bùi huynh, ta có việc xin cáo từ trước. ” Vũ Nam
Thiên chắp tay, trường bào nhưng mao trắng tuyết vây quanh bước chân
trầm ổn, dẫn đầu đi ra Lam Hành Cung.
Hắn vừa đi, lập tức có
người lục tục hướng Bùi Phóng cáo từ, đều vội vàng chạy trở về. Không vì điều gì khác, nếu có thể mua được Phá Cấm Đan, tự nhiên phải chạy trở
về triệu tập linh thạch, tranh thủ mua được một viên tính một viên, ai
còn chịu ở chỗ này cùng Bùi Phóng làm chuyện mộng tưởng hão huyền.
Tin tức Thiên Hạ thương hội muốn bán ra đại lượng Phá Cấm Đan, nhất thời
tạo thành sóng to gió lớn trong toàn bộ tu chân giới. Thế lực khắp nơi
đều cảm thấy khó có thể tin, m Bách Khang lại có lòng tốt như vậy?
Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng mọi người cũng không hề thả lỏng. Chuẩn bị
gom góp linh thạch trước, nếu như không làm chuẩn bị, vạn nhất lại là
thật, đến lúc đó thiếu tiền, mở mắt trừng trừng nhìn Phá Cấm Đan bị
người khác mua đi, đó chẳng phải sẽ hối hận chết. Hơn nữa Thiên Hạ
thương hội tuy có nói sẽ bán ra đại lượng Phá Cấm Đan, nhưng cũng không
khả năng vô hạn lượng cung ứng! Hơn nữa bây giờ còn chưa biết giá cả,
huống chi Thiên Hạ thương hội khẳng định sẽ lưu lại đại bộ phận tự dùng, số lượng bán ra rốt cục là nhiều hay ít, chính họ cũng không biết bao
nhiêu, thế nhưng rất nhiều người lại cần a!
Yêu Quỷ Vực Thuận Thiên Đảo...
Lộng Trúc, Tử Y, Phù Dung còn có Mộc Nương Tử đang ngẩng đầu quan sát chung
quanh, không biết đang nhìn vật gì. Đột nhiên, từ ngàn dặm viễn phương
“oanh” một tiếng nổ vang, sóng dựng tận trời, một đạo lưu quang từ cơn
sóng bắn về phía chân ừời, lập tức xoay chuyển trên chín tầng ười nhanh
như du long.
Khi xẹt qua trên ười cao, mang theo tiếng sấm gió nổ vang, tốc độ nhanh tới khó tin, sau đuôi kéo luồng lưu quang thật dài,
sáng rực như đuôi sao chổi, phảng phất muốn phá vờ ười cao, khí thế thật sự kinh người.
Bầu trời chung quanh Thiên Lý hồ bao phủ mây đen
quanh năm không tiêu tan, bị khí thế của phi kiếm giảo mạnh phập phồng
cuồn cuộn, liên tục bốc lên. Bầy yêu kinh khùng, đàn quỷ sợ run, đều
thấp thỏm lo âu nhìn về phương hướng Thuận Thiên Đảo, không biết vị
chưởng hình sử đại nhân kia đang muốn làm gì.
Lưu quang biến mất
tại viễn phương, mang theo tiếng rít “hưu”, tựa hồ muốn xé rách không
khí, đột nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Một điểm tinh mang càng lúc càng lớn, mục tiêu lao tới chính là Thuận Thiên Đảo, khi điểm
tinh mang còn cách mặt hồ chí ít mấy trăm thước, đã thấy mặt hồ bị khí
thế áp ra một đạo khe sâu hơn mười thước, xuyên qua cơn sóng cắt tới...
Không ngờ đang hướng về phía mấy người Lộng Trúc lao tới. Tử Y mấy nàng sắc
mặt trắng nhợt, vô ý thức thối lui ra sau. Con ngươi Lộng Trúc đột nhiên co rút lại, bỗng nhiên quay đầu lại quát: “Tất Trường Xuân, ngươi điên
ư? ”
Tất Trường Xuân khuôn mặt thanh tĩnh, trong bộ thanh bào
ngạo nghễ chắp tay đứng trên nóc nhà, thần tình không chút gợn sóng sợ
hãi. Mắt thấy điếm tinh mang kích khởi sóng lớn tầng tầng tràn tới, khi
thăng cao tới vài trăm thước hướng Thuận Thiên Đảo điên cuồng lao tới.
Lúc này Tất Trường Xuân mới vung lên tay áo, “phanh” một tiếng, cơn sóng dâng cao tận ười trong nháy mắt bị chấn thành một mảnh bọt nước, ào ào
rơi trở xuống. Một đạo lưu quang xuyên qua màn nước, phiêu phù bên người Tất Trường Xuân, lưu quang rút đi, một thanh phi kiếm phong cách cổ xưa phiêu phù bất động.
Vài nữ tử nhìn nhau, ánh mắt Lộng Trúc cũng sáng lên, thuấn di lên nóc nhà, cười hì hì hòi: “Lão Tất, thanh kiếm thế nào? ”
“Miễn cường được thông qua. ” Tất Trường Xuân nhàn nhạt ừả lời một câu, thanh phi kiếm liền bay vào túi trữ vật của hắn.