Cách phân hội Thạch Ngọc thành không xa, trên một ngọn núi không cao
lắm, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đứng thẳng, nhìn ra viễn phương, ở sơn dã ngẫu nhiên lại có khói bếp lượn lờ, không biết là thôn trang hay hộ săn bắn. Phía hướng bắc có thể thu nhấp toàn bộ đường viền của Á Hi
thủ đô thành vào trong đáy mắt, cảnh tượng đại địa thương mang thật mênh mông.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều đang đứng phía sau hắn,
hai người không biết hắn đứng nơi này làm gì, vẫn đứng đã lâu không nhúc nhích. Hai người không dám quấy rối hắn, trong lúc trao đổi ánh mắt vẫn âm thầm dùng truyền âm giao lưu.
Trên không trung thỉnh thoảng
có tu sĩ bay quạ, cách tới lui nhiều lần như thế này trong bình thường
rất ít nhìn thấy, cũng không biết có việc gấp gì. Phỏng chừng những tu
sĩ phi hành ngang trời cũng sẽ không chú ý tới ba người trên đỉnh núi.
Nhưng Quản Trung Giai và Úc Lan Đô vẫn thường ngẳng đầu lên không nhìn
xem.
"Các ngươi nói, tu sĩ ngang dọc phi hành trên trời, vì sao
phải muốn làm chủ tể những người phàm vất vả cần cù trên đại địa này?"
Dược Thiên Sầu đột nhiên phất tay chỉ hướng đô thành phồn hoa xa xa, đặt câu hỏi.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô nhìn nhau, không biết vì
sao hắn lại hỏi như vậy, bất quá vấn đề này thật đúng là không dễ trả
lời. Một người là sư tổ, một người là sư phụ, đều là lĩnh chủ một
phương, bọn họ thật sự khó lòng mở miệng đánh giá.
Nhưng lại
không tiện lặng im không đáp lời, Quàn Trung giai tiến lên một bước,
cười nói: "Người phàm thật ngu muội, làm sao xứng làm chủ tể nhân thể,
tu sĩ chúng ta ngang dọc thiên địa, ánh mắt rộng lớn, tự nhiên có tư
cách chủ tể bọn họ."
Úc Lan Đô cũng tiến lên nói: "Bằng tu vi của tiền bối, sớm muộn có một ngày cũng sẽ trở thành lĩnh chủ một phương,
đây là chuyện không thể nghi ngờ."
Dược Thiên Sầu nhìn thoáng qua hai người, lại hỏi: "Tu sĩ không được nhúng tay việc thế tục, quy củ
này xuất hiện trong thời gian nào?"
"Ách..." Hai người song song
ngần ra, đều nhìn nhau lộ ánh mắt dò hỏi, Quản Trung Giai đáp: "Quy củ
này đã có rất sớm trước kia, rốt cục là thời gian nào xuất hiện, chúng
ta thật đúng là không biết. Vì sao tiền bối lại hỏi như vậy?"
Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Các ngươi nghĩ tất cả mọi người có tuân theo quy củ này không?"
"Đương nhiên!" Quản Trung Giai khẳng định nói: "Tu sĩ tu chân giới trên cơ bản cũng sẽ
Không nhúng tay vào chuyện thế tục, điều này tất cả mọi người đều biết."
"Vậy vì sao lĩnh chủ các quốc giạ, tựa như sư tổ ngươi m Bách Khang, còn có
sư phụ ngươi Thượng Quan Thái Bình, lẽ nào cách làm của bọn họ không gọi là nhúng tay vào việc thế tục?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Quản Trung
Giai không biết nói gì, Úc Lan Đô nhìn hắn nháy mắt, cười nói: "Đây cũng là vì muốn tốt cho người phàm trong thế tục, các quốc gia có lĩnh chủ
tọa trấn sẽ không thể rối loạn. Bằng không người phàm tranh quyền đoạt
lợi, mấy trăm quốc gia, nếu phát sinh ra chuyện mâu thuẫn, chỉ sợ mỗi
ngày đều sẽ đánh nhau, bị khố chính là người phàm."
"Đúng, đúng, chính là đạo lý này." Quản Trung Giai liên tục phụ họa.
"Theo ta được biết, nếu lĩnh chủ của quốc gia nào bị lĩnh chủ quốc gia khác
tiêu diệt, như vậy chiến tranh thể tục sẽ bắt đầu. Bắt đầu chiếm đoạt
lãnh địa của bị lĩnh chủ bị thất bại kia." Dược Thiên Sầu xoay người
lại, nhìn hai người nói: "Nguyên nhân chính là vì chuyện này, hầu như
từng lĩnh chủ đều tạo áp lực cho hoàng đế thế tục, để cho bọn họ quanh
năm bảo trì chiến đấu, vì làm chuẩn bị cho mình chiếm đoạt lãnh thổ
trong tương lai. Như vậy...
Úc Lan Đô cười khổ nói: "Vô số năm nay đều là như vậy, vì sao tiền bối phải quan tâm cho những người phàm kia?"
Quản Trung Giai cũng gật đầu nói: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, tiếp tục nói: "Bởi vì các
quốc gia quanh năm bảo trì tình trạng chuẩn bị chiến đấu, tăng thuế cùng lao dịch nặng nề, vì
Vậy lê dân bách tính một năm lại một năm
không ngừng chịu khổ. Dù cho muốn tạo phản, cũng bởi vì có sự can thiệp
của tu chân giới, mà vĩnh viễn không còn ngày xuất đầu. Những đám quyền
quý trong các quốc gia, lại bởi vì có thế lực của tu chân giới làm chỗ
dựa, không sợ quyền thế trong tay bị phá vỡ, càng mượn cơ hội tày ý làm
bậy, đè ép bình dân bách tính. Một chính quyền mục rữa, không tốt, nên
ném nó đi, đây mới là quy luật bình thường, tu chân giới mạnh mẽ can
thiệp, vi phạm thiên lý."
"A!" Hai người song song ngần ra, thực
sự không biết nên nói gì mới tốt, Dược Thiên Sầu nói ra có điểm phá vỡ
quan niệm nhất quán xưa nay của bọn họ. Úc Lan Đô hỏi dò: "Tiền bối, ý
của ngươi là?"
"Ha hả! Các ngươi không cần kinh ngạc, ta chỉ là
nói một chút mà thôi." Dược Thiên Sầu cười cười xoay người lại, nói với
bọn họ những điều này không hề có bất luận ý nghĩa gì. Đôi mắt hắn lóe
ra hàn mang, lại lần nữa nhìn kỹ phiến thiên địa trước mắt.
Đoạn
thời gian gần đây ở trên đường đi hắn lúc đi lúc dừng, kiến thức quá
nhiều nhân sinh gian khổ. Trước kia bị giới hạn trong hoàn cảnh địa lý,
còn tưởng rằng chỉ là vấn đề thống trị của một quốc gia, ai ngờ một
đường đi tới, bước qua nhiều quốc gia như vậy, hầu như quốc gia nào cũng như thế. Hắn vẫn mãi không nghĩ ra, bách tính bị buộc tới tình trạng
này, vi sao không làm phản? Nghĩ mãi không thông, chợt nghĩ đến quái vật lớn tu chân giới mà người phàm không cách nào phá vỡ. Phía sau từng
quốc gia, các lĩnh chủ đều là cao thủ đứng đầu tu chân giới, hơn nữa
những lĩnh chủ này đều có thế lực cường đại trong tu chân giới, người
phàm vốn không hề có chút khả năng phản kháng.
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai chỉ là thuận miệng nói một
chút, còn tưởng rằng vị Ngưu tiền bối này lại phát điên cái gì, hảo hảo
tự nhiên kéo lên đầu người phàm làm chi a! Tư duy toát ra thật quá mạnh
mẽ, hai người có chút không theo kịp.
"Tiền bối, chúng ta có phải nên đi rồi không?" Quản Trung Giai lại hỏi.
"Không vội, trời đã quá muộn, ngày mai đi cũng không trễ." Dược Thiên Sầu nói xong, bay về phân hội Thạch Ngọc thành.
"Trời đã quá muộn?" Hai người nhìn lên thái dương trên đỉnh đầu, lúc này vừa
mới qua buổi trưạ, vậy mà vẫn xem là quá muộn? Đây gọi là đạo lý gì vậy? Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, dọc theo đường đi đã quen nhìn cử động
điên khùng của Ngưu Hữu Đức, coi như nhìn thấy cũng không còn lạ nữa,
đành lắc mình dựng lên bay theo.
Đi tới nội đường phân hội, Dược
Thiên Sầu nhìn hai người phất tay nói: "Ta muốn đi ngủ, không có ta cho
phép, đừng cho người đến quấy rối ta."
Hai người lần thứ hai nín
lặng, chỉ có thể vâng theo. Lần đầu tiên mới nhìn thấy một cao thủ thích ngủ như thế, ở trên phi hành pháp khí, bình thường hắn luôn ngủ ngon
lành, thực sự là quái thai!
Chờ sau khi hai người lui ra, Dược
Thiên Sầu lại nhìn chằm chằm bức họa của m Bách Khang trên chính đường.
Mặc dù hắn từng đấu qua với m Bách Khang tại Đại trơng quốc, nhưng hai
người từ đầu đến cuối cũng chưa từng gặp mặt. Bất quá từ trên bức tranh
mà xem, m Bách Khang nhìn qua thật tiên phong đạo cốt.
"Hừ!" Hắn mang theo tiếng hừ lạnh châm chọc, quay về gian phòng chuẩn bị cho mình. Sau đó biến mất không còn nhìn thấy.
Bên trong quân doanh Ô Thác Châu, Quan Vũ và Trương Bằng bị triệu tập tới.
Hôm nay Trương Bằng được Dược Thiên Sầu trực tiếp điều tới làm phó quan
phụ tá cho Quan Vũ, hiệp trợ tất cả mọi việc cho Quan Vũ.
Sau khi chào nhau, Dược Thiên Sầu cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp hỏi:
"Trương Bằng, tình huống tỉ lệ tu vi của các đội viên trong quân doanh
như thế nào?"
Trương Bằng trả lời: "Độ Kiếp sơ kỳ đã sập được ba
ngàn người, Nguyên Anh kỳ cũng gần ba ngàn, còn có hơn ba ngàn người tu
vi cũng đã tới Kết Đan kỳ."
Dược Thiên Sầu nhìn Quan Vũ với ánh mắt dò hỏi, Quan Vũ gật đầu, biểu thị không sai.
"Trương Bằng, lần này có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, có lòng tin hoàn thành hay không?" Dược Thiên Sầu cười nói.
"Có." Trương Bằng hưng phấn, nhịn không được hỏi: "Sư phụ, là nhiệm vụ gì? Có giống như lần trước không?"
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Không sai, nhưng quy mô còn lớn hơn lần trước." Hắn lập tức nhìn Quan Vũ cười nói: "Vân Trường, người này thiếu khuyết
kinh nghiệm tác chiến trong tu chân giới. Nhiệm vụ lần này giao cho hắn
chế định kế hoạch tác chiến, ngươi xem thế nào?"
"Tốt!" Quan Vũ
đáp ứng. Trong giọng nói nhiều ít có chút cô đơn nói không rõ ràng. Kỳ
thực hắn cũng biết, từ lần trước mình vi phạm mệnh lệnh của lão đại,
quan hệ giữa hai người đã không còn được như ngày xưa. Tuy rằng lão đại
luôn tươi cười khách khí đối với mình, nhưng đột nhiên lại cho Trương
Bằng làm phó quan phụ tá cho hắn, cũng đã rất có thâm ý.
Nhất là
mấy vị đội trưởng tay cầm quyền to bên trong quân doanh, có đôi khi hoàn toàn nghe lời Trương Bằng. Trong ngực Quan Vũ cũng biết, mấy vị đội
trưởng này đều là nhân vật âm thầm liên hệ với lão đại. Thái độ của
những đội trưởng này, kỳ thực phía sau đều có cái bóng của lão đại. Sợ
rằng không được thời gian bao lâu, chính mình sẽ lui ra phía sau màn, vị trí tổng huấn luyện viên sớm muộn sẽ cấp cho Trương Bằng.
Nguyên nhân chính là vì hiểu rõ điểm ấy, hắn cũng bắt đầu chủ động nhường
quyền cho Trương Bằng, có ý vô ý ở trong quân đưa cao địa vị của Trương
Bằng lên. Không cần phải đi tranh cái gì, ở bên trong ô Thác Châu không
ai có thể đi tranh được gì với lão đại, ai cũng đều biết Dược Thiên Sầu
mới là thủ lĩnh của toàn bộ Ô Thác Châu.
Trương Bằng cũng nghe ra vẻ cô đơn trong giọng nói của Quan Vũ, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc. Một vị tướng quân từng năng chinh thiện chiến, thoạt nhìn cho dù
có bao nhiêu lỗ mãng, cũng không thể là kè ngu ngốc, bằng không thế nào
khả năng luôn đánh thắng trận.
Đối với việc sư phụ đột nhiên sai
khiến mình làm phó quan phụ tá cho Quan Vũ, tuy rằng sư phụ chưa nói gì, nhưng kết hợp tiền căn hậu quả, thêm dụng ý, trong lòng hắn cũng biết
rõ ràng.
"Sư phụ, đệ tử kinh nghiệm không đủ, sợ rằng còn cần có
tổng huấn luyện viên chỉ điểm mới được." Trương Bằng rất thành khẩn
khiêm tốn nói.
Quan Vũ cười cười: "Ngươi được thôi, luận bày binh bố trận, ngươi kỳ thực giỏi hơn ta một bậc."
Dược Thiên Sầu yên lặng liếc mắt nhìn Quan Vũ, trong lòng thầm than, đều là
người thông mình thì tốt rồi, miễn cho xé rách da mặt, mọi người trước
sau vẹn toàn ai cũng được tốt.
Vốn lần trước Quan Vũ công khai
kháng mệnh, hắn đã nghĩ trực tiếp thay Quan Vũ. Loại chuyện này không có gì đáng thương lượng, trên chiến trường công nhiên cãi lệnh, đó còn gì
để giải thích. Thế nhưng địa vị Quan Vũ trong quân không thấp, hắn là
tổng huấn luyện viên của toàn bộ đội viên, toàn bộ đội viên đều do hắn
dẫn dắt ra, trực tiếp thay đổi người sẽ tạo ảnh hưởng quá lớn, quân tâm
bất an!
Huống chi trong thoáng chốc hắn cũng khó tìm được người
tiếp nhận. Vì vậy ném Trương Bằng làm phó quan phụ tá học tập, tin tưởng Trương Bằng từng có kinh nghiệm mang binh phong phú, ngày sau có thể
đảm nhiệm được. Hôm nay xem ra trong lòng mọi người đều hiếu rõ, như vậy tốt hơn, miễn cho tới lúc phải dùng thủ đoạn thiết huyết để tẩy trừ.
"Cứ định như vậy, Trương Bằng thống lĩnh tổ chức, nếu có gì không được, Vân Trường chỉ điểm nhiều hơn." Dược Thiên Sầu chuyển lời, trầm giọng nói:
"Triệu tập mọi người đợi lệnh, chờ tin tức của ta."
"Dạ!" Hai
người cùng kêu lên lĩnh mệnh. Nhưng Trương Bằng lập tức có chút nghi
hoặc nhắc nhở nói: "Sư phụ, một thoáng lại đi ra ngoài nhiều người như
vậy, có phải là dễ thấy được quá hay không?" Hắn từng đi dạo bên ngoài
một chuyến, biết sự lợi hại của cao thủ Hóa Thần kỳ. Nếu bị phát hiện,
nhiều người như vậy vạn nhất không thể rút lui khỏi, vậy sẽ phiền phức.
Biết sự lo lắng của hắn, Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Bên ngoài đang cướp
đoạt cướp tới khí thế ngất trời, chính là thời gian phòng thủ yếu ớt
nhất, lúc này động thủ vô cùng thích họp." Nói xong liền biến mất.