Nhìn thấy ngay cả linh thú Tuyết giao đều xuất hiện, mọi người có thể
tưởng tượng, khẳng định Băng Thành Tử đã bị bức đến nóng nảy, mọi người
càng thêm khẳng định sự tình về Yến Truy Tinh.
Có người tấm tắc nói: "Băng Thành Tử mang theo cả linh thú duy nhất đi tới, xem ra không cứu Yến Truy Tinh là không được!"
Mắt thấy Băng Thành Tử đi qua, năm vị Hóa Thần kỳ thoáng sửng sốt, lập tức
liền thay đổi sắc mặt, m Bách Khang phẫn nộ quát: "Băng Thành Từ, khoan
đi!"
Không cần kêu gọi, thân hình năm người chợt lóe, năm đạo hư
ảnh cấp tốc đuổi theo. Một đám người đứng trên những ngọn cây nơi dãy
núi chấp chùng nhìn thấy xoa tay, sáu người này đếu đánh nhau, vậy sẽ có kịch vui để xem. Không biết là ai hô to: "Đi, mọi người đi theo nhìn
xem." Trong nháy mắt, một đám cao thủ Hóa Thần kỳ liền bắn lên không
trung, đuổi theo sau.
"Tuyết giao, ngăn cản bọn họ." Băng Thành Tử cũng không quay đầu lại quát, tiếp tục phóng nhanh.
"Ngao!" Thanh âm vang vọng thiên địa, Tuyết giao vẫy đuôi, thân hình lắc lư bay lên không chuyển hướng, trình độ linh hoạt trên không trung quả nhiên
giống như giao long.
Lớp vảy sáng như tuyết trắng cấp tốc uốn
trườn xuyên toa trên không trung, nhanh đến mức làm người hầu như không
nhìn thấy rõ thân ảnh, giống như con rồng bay lên chín tầng trời. Trong
nháy mắt lại xoay quanh không trung, con mắt đỏ tươi lòe lòe nhìn chằm
chằm những người đang đuổi theo, chiếc sừng trong suốt như sừng hươu lấp lánh chiếu ra màu sắc mỹ lệ dưới ánh nắng mặt trời.
"Ngao!"
Thanh âm vang vọng thiên địa lại khởi lên. Chiếc sừng bộc phát ra một
đoàn uân khí bạch sắc, đảo mắt liền dày đặc che trời tối đất, cấp tốc
xoay tròn trên không trung. Chỉ thấy Tuyết giao mở chiếc miệng lớn, từ
chiếc lưỡi phun ra nuốt vào lại thổi ra một ngụm hàn khí, uân khí bạch
sắc nồng nặc bỗng nhiên ngưng kết thành băng nhận, bao trùm trời đất
cuốn tới những người đang đuổi theo.
Người khác thì sợ hãi, nhưng năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đâu xem là gì. Trên người họ cấp tốc bố
ra hộ thể cương khí trong suốt, tốc độ không giảm, mặc cho băng nhận bổ
vào trên cương khí vang lên tiếng đinh đinh đang đang, mạnh mẽ xuyên
qua, rất là cường hãn.
Tuyết giao nhận được mệnh lệnh của chủ
nhân, một kích không thành, tự nhiên sẽ không bỏ qua. Chiếc đuôi dài
ngăn ra, không chút sợ hãi đón năm người vọt tới, mơ hồ có mây gió làm
bạn, tốc độ còn vượt xa lúc phi hành theo Băng Thành Tử.
Phi long tại thiên, bạch long huyễn ảnh, khí thế thật sự kinh người! Xa xa phía
này một đám người đang đuổi theo, liền nhanh chân ngừng lại. Sợ súc sinh kia không hiểu chuyện, lại dây dưa với mình, trước tiên nhường cho năm
vị cao thủ đối phó rồi hãy tính.
"Súc sinh lớn mật!" Thích Cửu
Quân bay ngay phía trước, vừa thấy nó xông qua, quát lên một tiếng chói
tai, Quân Lâm Xích không biết xuất hiện trong tay từ lúc nào, bộc phát
ra kim mang, trực tiếp đánh thẳng tới Tuyết giao.
"Đương." Một
tiếng nổ vang lên, Quân Lâm Xích và chiếc sừng trong suốt của Tuyết giao va chạm vào nhau, kết quả đánh bay Thích Cửu Quân văng ra xa mấy trăm
thước. Bất quá Tuyết giao cũng bị đánh rơi xuống dưới gần trăm thước,
thế nhưng đảo mắt liền quay trở về.
Bốn vị khác lại càng hoảng
sợ, lập tức trịnh trọng đối đãi, trong tay xuất ra linh bảo, hiển nhiên
chưa từng nghĩ qua súc sinh kia lại uy mãnh như vậy. Lực lượng Quân Lâm
Xích của Thích Cửu Quân rất lớn, luôn luôn rất cường hãn. Không nghĩ tới khi so lực lượng, Thích Cửu Quân lại kém hơn một chút, không hổ là linh thú trong thiên địa! Bạch ảnh thật dài cũng không hề dừng lại, liền
trực tiếp đánh về hướng bốn người khác, nhìn xem dáng dấp, chẳng lẽ muốn lấy một địch bốn?
Bốn người đều căm tức, bốn vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ lại không làm gì được một con linh thú, truyền ra ngoài còn
không làm người khác cười chết hay sao.
"Súc sinh muốn chết! Bách Đao Trảm!" Bùi Phóng gầm lên, Tuyết giao lại hướng hắn đánh tới, có
điểm khi dễ hắn bị mất một bàn tay, bằng không lại chọn ngay hắn mà công kích? Lam Nhan yêu đao trong tay trái bắn lên huyễn ảnh, hơn trăm đạo
đao ảnh lam sắc hưu hưu vang lên không ngừng, hướng đại não của Tuyết
giao chém mạnh, sau đó thanh âm đinh đinh đang đang vang lên không
ngừng.
Ba người khác cũng không nhàn rỗi, thân hình tránh nhanh,
ngay trên trời cao công kích. Hai đạo kiếm ảnh như kinh hồng sấm sét đâm vào thân thể Tuyết giao, nổi lên hỏa tinh rõ ràng sáng lạn. Thích Cửu
Quân vừa phóng tới lại dùng hai tay nắm lấy Quân Lâm Xích, lần thứ hai
hướng ngay đầu Tuyết giao đập xuống, mang theo tiếng gió rít vang lên
một tiếng "phanh" thật lớn!
"Ngao...Một thanh âm thấu triệt thiên địa vang lên, bất quá lần này nghe ra được vị đạo kêu rên thảm thiết.
Cũng phải, năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ liên thủ, đối phó một con
Tuyết giao chỉ bất quá có tu vi tương đương Hóa Thần trung kỳ, nếu như
nó vẫn còn có thể chiếm được tiện nghi, đó mới gọi là lạ! Nhưng da thịt
Tuyết giao đúng là da dày thịt béo, từ bề ngoài nhìn ra không hề có chút vết thương gì.
Thân hình Tuyết giao vừa rơi xuống, chỉ thấy một
đạo huyễn ảnh đuổi theo. Là u Dương Đạt, Tuyệt Mệnh song trảo đã bao bọc cùng bảo vệ song chưởng, hai lợi trảo đen kịt "răng rắc" một tiếng,
khóa cóng đuôi Tuyết giao.
"Các ngươi còn do dự cái gì, ngăn cản
Băng Thành Tử!" u Dương Đạt rống lên một tiếng, túm trụ đuôi của Tuyết
giao, liền xoay tròn thật nhanh. Nguyên con Tuyết giao thô to như vậy
lại bị hắn xoay nhanh như máy xay gió, bốn người hơi sửng sốt, lập tức
không chút do dự bay đi, tiếp tục truy theo Băng Thành Tử.
Tuyết
giao dài hơn mười thước, thô to như chậu nước vù vù biến thành đĩa quay
màu trắng. u Dương Đạt quát to một tiếng: "Hải! ", đem Tuyết giao đập
mạnh xuống phía dưới. Chỉ thấy một bóng trắng xoay tròn bị ném vào rừng
rậm núi sâu xa xa, sau đó chỉ nghe một tiếng nổ "phanh" truyền đến, cây
cối ngã thành một đống. u Dương Đạt liếc mắt nhìn phía dưới, hừ lạnh một tiếng nói: "Súc sinh không biết sống chết." Sau đó hắn cấp tốc đuổi
theo mấy người kia. Đây bất quá chỉ là chuyện trong mấy lần nháy mắt,
nhưng làm một đám người phía sau đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết con
linh thú kia có chết hay không, bất quá có thể làm cho năm vị cao thủ
Hóa Thần hậu kỳ liên thủ công kích, cho dù chết cũng chết không oan
uổng.
Một đám người bay lên bầu trời quan sát thân thể bạch sắc
nằm bên dưới hố sâu không hề nhúc nhích, đều lộ ra thần tình tiếc hận.
Bị năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đánh cho một trận, phỏng chừng không
chết cũng phế đi. Hiện tại cũng không ai có thời gian quan tâm tới nó,
mọi người chỉ liếc mắt nhìn liền bay đi.
Băng Thành Tử cũng nghe
được tiếng kêu thảm thiết của Tuyết giao, trên mặt hiện lên thần sắc xót xa, nhưng thần tình chợt sầm xuống, tốc độ không giảm. Được Tuyết giao
cản đường một lúc, người phía sau còn muốn đuổi theo hắn cũng thật không có khả năng, vì hắn muốn sớm chạy đi cứu Yến Truy Tinh cùng mấy đồ đệ,
liền tranh thủ thời gian phi thường có lợi. Sự tranh đấu ở phía trước đã rất nóng nảy, đã có thế nhìn thấy đuợcểể.
Bốn người Man Hổ còn
đang chạy trốn trong núi rừng, từ khi nghe được thanh âm gầm rú kia, có
ba người liền ngừng lại. Yến Truy Tinh đang vọt tới phía trước chợt dừng lại xoay người, vô cùng kinh ngạc nói: "Mọi người đi mau a! Các ngươi
làm sao
Vậy?"
"Là tiếng kêu của Tuyết giao?" Lão ngũ không thể tin được nói.
"Bởi vì Tuyết giao không hề xuống Đại Tuyết Sơn, thế nào lại gặp được chỗ này?"
"Là sư phụ tới, là sư phụ chạy tới, sư phụ dẫn theo Tuyết giao xuống núi." Lão thất nhịn không được muốn hoan hô.
Ánh mắt Yến Truy Tinh nhìn Man Hổ như dò hỏi, Man Hổ nghiêm túc gật đầu nói: "Không sai, hẳn sư phụ đã tới."
Vừa mới dứt lời, liền nghe được trên không trung truyền đến tiếng nổ vang,
sau đó tiếng kêu thảm thiết của Tuyết giao truyền đến. Bốn người biến
sắc, còn chưa kịp hồi phục lại, liền cảm giác dưới chân truyền đến tiếng rung động kịch liệt, khu núi rừng phía trước vang lên một tiếng "phanh" rung trời.
"Đi đến nhìn!" Man Hổ vẫy tay, ba người lập tức lao theo. Chờ khi bọn hắn chạy
Tới địa điểm xảy ra chuyện, chỉ thấy cây rừng ngã đầy đất, trên mặt đất có một hố sâu.
Mấy người vây quanh hố sâu nhìn xuống, chỉ thấy Tuyết giao ở bên trong
không ngừng lắc lư đầu, trên mặt dính đầy máu tươi, hiển nhiên đã bị
thương.
"Tuyết giao, ngươi làm sao vậy?" Lão thất nhảy xuống đầu tiên, vuốt vuốt đầu Tuyết giao.
Tuyết giao hẳn cũng nghe ra thanh âm lão thất, khó chịu rên lên một tiếng,
thanh âm có chút yếu ớt. Nó còn đang lắc lư đầu, ra vẻ vừa rồi bị xoay
đến hôn mê, còn chưa tỉnh táo lại.
Mấy người nhảy xuống theo, duy nhất một mình Yến Truy Tinh đứng yên nhìn đại gia hỏa phía dưới không
biết nói gì. Bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua có con đại
mãng xà có sừng lớn đến như vậy, đây còn gọi là rắn sao?
Nghe
được mấy thanh âm hỏi thăm thân thiết, chờ thêm một hồi, Tuyết giao cũng không lắc lư đầu, con mắt đỏ rực bắt đầu xoay tròn lên. Nhìn bốn người
trước mắt, nó vô cùng thân thiết thè lưỡi rạ, liếm liếm bọn họ. Bất quá
khi nhìn thấy Yến Truy Tinh, nhất thời lộ ra địch ý, hơi khởi thân, ra
vẻ muốn công kích.
"Là người một nhà." Lão thất vỗ vỗ đầu nó, lúc này Tuyết giao mới an tĩnh trở lại.
"Sư phụ đâu?" Man Hổ nhíu mày hỏi.
Tuyết giao cả kinh, tựa hồ vừa nhớ tới chủ nhân. "Sưu" một tiếng bay ra khỏi
hố sâu, quay phíạ dưới kêu lên vài tiếng. Mấy sư huynh đệ cùng bay ra,
thấy Tuyết giao vươn thân thể, liền không chút do dự cưỡi lên, Man Hổ
ngoắc Yến Truy Tinh nói: "Thiểu cung chủ, lên đây."
Yến Truy Tinh giật mình, không hề do dự, bước lên theo. Man Hổ vỗ vỗ thân thể Tuyết
giao, liền thấy Tuyết giao mang theo mấy người bắn lên không trung, đảo
mắt lướt nhanh bay lượn trên bầu trời.
Gió thổi qua tai, Yến Truy Tinh thầm giật mình. Con đại mãng xà màu trắng trên đầu mọc sừng này,
mang theo bốn người phi hành, không ngờ còn nhanh hơn tốc độ trống rỗng
phi hành của bọn họ, lẽ nào đây là linh thú trong truyền thuyết? Băng
Thành Từ đang cấp tốc phi hành chợt sửng sốt, chỉ thấy phía trước có hơn trăm tên tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ đang đánh thành một đoàn.
Vì sao
vậy? Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Băng Thành Tử lập tức nghĩ ra một khả
năng, đó là Yến Truy Tinh đã rơi vào trong tay những người này, bọn họ
đang đánh nhau cướp người.
"Huyền m Chưởng!" Băng Thành Tử vọt
qua, giận dữ huy chưởng hướng một đám người đánh tới, mấy trăm đạo
chưởng ảnh "oanh" một tiếng vỗ qua.
"Bang bang phanh..."
"Aaa..."
Một đám người đang giết đến đỏ mắt, nhất thời có không ít người bị trúng chiêu, hơn mười người chấn vựng mơ hồ rơi xuống.
"Băng Thành Tử đến rồi!" Không biết là ai hô to một tiếng, kỳ thực không cần
nhắc nhở, người không bị đánh trúng cũng bị uy lực của Huyền m Chưởng
làm sợ đến run như cầy sấy. Bọn hắn đã sớm ngừng tay không đánh nữa, cả
đám dùng thuấn di tránh ra thật xa.
Tư Không Tuyệt chật vật bất
kham, cầm thanh kiếm đứng trên không trung cách đó không xa. Lần này
Thiên Hạ thương hội tổn thất lớn, dù chính hắn cũng thiếu chút nữa đánh
mất mạng già, cho tới bây giờ chưa từng hỗn chiến qua như vậy, mệt mỏi
ứng phó! Ra vẻ tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú hạ thủ với người
của Thiên Hạ thương hội, đối với việc hắn có thể kéo dài đến bây giờ
cũng cảm thấy may mắn.
Quan sát Băng Thành Tử đang tức giận tận
trời, vẻ mặt Tư Không Tuyệt âm tình bất định. Thầm nghĩ, sư phụ bọn họ
đâu? Băng Thành Tử là từ phương hướng kia bay tới a! Lẽ nào sư phụ nhiều người như vậy cũng không ngăn cản được một mình Băng Thành Tử?