Sư tử cùng Sói lập tức nhận lệnh, chia nhau phóng đi tìm, Ngoạ Hổ đợi sau khi Hắc sư và Axích đi cũng phóng nhanh về hướng còn lại.
Hơn một ngày sau cũng chẳng đánh hơi thấy bất cứ thứ gì, cứ như thể bại hoại của Ngoạ Hổ đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này vậy.
Nhắm chặt mắt, cố gắng cảm nhận tinh khí trong cơ thể Tiểu Lâm, nhưng kết qủa vẫn là khoảng tối vô tận. Bại hoại của hắn,nhất định không được sảy ra chuyện gì.
…
Vai cổ tê rần, Tiểu Lâm từ từ mở mắt, cứ như thể cậu vừa từ cõi chết trở về vậy.
Cố gắng đưa tay lên dụi mắt, lúc này mới phát hiện ra tay chân đều bị còng chặt, thân thể cũng chẳng một mảnh vải che,
ráo rác đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra cậu đang bị nhốt trong một lồng kính lớn, bên ngoài có vô số máy móc, thiết bị.
Một đám người mặc áo blu trắng đang đứng xa quan sát, chỉ trỏ.
Thế này là sao, Tiểu Lâm ra sức dãy dụa, luôn miệng kêu cứu:
– Đại Vương…cứu Tiểu Lâm…cứu…
Thấy có động tĩnh, đám người kia lại gần, họ bấm bấm cái gì đó ở dưới lồng kính.
Còn chưa kịp thắc mắc, sự đau đớn từ dưới lưng truyền lên khiến Tiểu Lâm hét lớn, nỗi đau này, cậu chưa bao giờ được cảm nhận, nó giống như đang thiêu đốt từng thớ thịt trên người cậu.
Nước mắt nước mũi đầm đìa, cổ họng vì hét lớn đã khàn cả đi.
Đau đớn, bỏng rát, nhưng không thể ngất đi, Tiểu Lâm chỉ trừng mắt thở dốc từng hồi.
Những người này tại sao lại làm thế với cậu? Tại sao lại đau như vậy?
Nước mắt đã khô, cũng chẳng còn sức lực la hét, lúc này trong đầu Tiểu Lâm không ngừng gọi “Đại Vương, Đại Vương”…
Đau đớn khiến trước mắt Tiểu Lâm là một mảng mơ hồ, bóng áo trắng đi qua đi lại như những linh hồn trong phim kinh dị.
Cảm giác thứ mát lạnh len vào xoa dịu đi nỗi đau đớn nóng rực, tiếp đó, tai cậu ù đi, thì ra người ta muốn ngâm cậu vào nước.
Cảm giác lạnh buốt ngoài da cùng sự thiêu đốt bên trong từng thớ thịt. Vặn vẹo thân mình, cố gắng vùng vẫy chỉ làm cho chiếc còng sắt cứa vào da thịt, máu loang lổ, nhuộm hồng cả bốn góc lồng kính.
Nước đã ngập hết cả cơ thể cậu, sự đau đớn, sự lạnh buốt, Tiểu Lâm lại càng vùng vẫy mạnh hơn, máu lan ra nhiễm đỏ cả lồng kính.
Sự thống khổ này xem ra là tột cùng,hô hấp cũng bị dòng nước lạnh ngăn lại. Tiểu Lâm lúc này mắt đã trợn to, miệng không ngừng ngớp ngớp như cá mắc cạn. Từng bong bóng trắng nổi lên,tan biến trong làn nước đỏ ngàu.
Mở trừng mắt, ánh sáng đỏ chói phát ra từ đồng tử đã giãn to kia,làn nước đỏ ngầu sôi lên sùng sục.
Những bóng áo trắng chạy ngược chạy xuôi huyên náo:
– Có phản ứng rồi…
– Chuẩn bị giòng điện cao áp.
…
Cảm giác thân mình không ngừng rung chuyển, tia sáng đỏ càng lúc càng mạnh hơn…
BÙM… Lồng kính vỡ tan, Tiểu Lâm hổn hển,tham lam ra sức hít vào từng ngụm khí.
Con mắt đỏ rực không ngừng trừng những kẻ ác ôn kia.
Cậu khó nhọc gằn từng chữ:
– Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Một tên đeo mắt kính dầy cộp,đem theo con dao mổ bằng vàng bước tới,:
– Trương Tiểu Lâm, nạn nhân duy nhất sống sót sau vụ rơi máy bay, thân thể không một vết thương, chỉ trong tình trạng hôn mê sâu, đã chết não, nhưng chưa đầy 1tháng lại tỉnh lại, hồi phục nhanh như thường. Chúng tôi muốn xem rốt cục thân thể cậu được làm bằng gì? Muốn xem vì sao kì tích lại xuất hiện trên người cậu?…
Chẳng mấy chốc tay đeo kính đã đến gần Tiểu Lâm, nở một nụ cười qủy dị, hắn lưa con dao mổ lên người Tiểu Lâm rồi tiếp:
– Trước tiên, để xem nội tạng của cậu có khác người thường không nhé!
Dứt lời con dao cắm sâu vào đoạn cuối của xương ức, chậm rãi, từng chút,từng chút một rạch xuống.
-AAA…
Tiểu Lâm hét lên thống khổ, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào con dao vàng lấp lánh.
Lúc này, cậu chỉ muốn chết đi, hoặc là ngất đi. Nhưng không thể, cảm giác vẫn rõ mồn một. Con dao đi đến đâu bỏng rát đến đó.
Cố gắng vùng vẫy, vết cắt nơi cổ tay lại càng sâu.
Cậu hận, hận sao mình không thể ngất đi, cứ tỉnh táo hứng chịu nỗi đau này.
Mở tròn mắt, vết rạch càng lúc càng lớn, tên đeo kính cầm trên tay một ống nhỏ nhỏ, dung dịch trong suốt theo đó tràn vào vết rạch, rửa cho máu tươi trôi đi…
Tiểu Lâm mắt trợn trắng, không ngừng thở dốc, khuôn mặt phúng phính đáng yêu đã tái nhợt.
Ông trời ơi, thà cứ để cậu chết đi, tại sao? Tại sao lại bắt cậu chịu đau đớn thế này?
Lưỡi non kẽ đưa ra ngoài khuôn miệng, đau đớn bên dưới khiến răng cậu nghiến chặt, máu từ khoé miệng chảy ra…
Gã đeo kính đã ngừng động tác, tay cầm một lọ dung dịch phun đầy vào khoang miệng cậu, trong thoáng chốc, xương hàm Tiểu Lâm đã cứng đờ.
Nước mắt đã khô cạn, đau đớn không nơi nào để phát tiết.
Máu tươi từ khoé mắt ngập ngụa,tràn đầy. Con mắt ngây thơ hay sáng rực khi soi hint giờ đây đã nhiễm một màu đỏ tươi-MÁU…
Cúi xuống,tiếp tục công việc của mình, gã đeo kính nở một nụ cười đến ghê tởm…
PHỤT… Máu đỏ từ khoang miệng gã đeo kính phun ra, hoà lẫn máu của Tiểu Lâm, lan tràn khắp cơ thể cậu.
Trong sự lênh láng đỏ, Tiểu Lâm nở một nụ cười nhợt nhạt:
– Đại Vương…
Một lũ áo trắng không biết chuyện gì đang sảy ra, chỉ thấy đống nghiệp của mình hét một tiếng rồi thân xác tan tành.
Hỗn loạn là từ duy nhất có thể miêu tả tình cảnh lúc này, tiếng la hét hoảng hốt, tiếng bước chân người hỗn loạn, chỉ duy có những mảnh thân xác của tay đeo kính cùng Tiểu Lâm đang kiệt sức là nằm bất động.
Con hổ to lớn, khi nhảy lên bàn kính đã biến thành hình Ngoạ Hổ đẹp trai, uy phong lẫm liệt.
Dùng hết sức phá tan bốn chiếc còng kia, bế Tiểu Lâm trên tay, ánh mắt Ngoạ Hổ đã đỏ ngầu. Sự thống khổ, sự tức giận trong đó khiến kẻ mù cũng nhận ra.
Hắn đến chậm chút nữa không khéo nội tạng trong bụng bại hoại này đã bị lôi hết ra rồi.
Lưng vừa rời khỏi chiếc bàn kính ác ôn kia, cơ thể đã bớt đau vài phần, nhưng vết rạch thì vẫn bỏng rát, xót đến không còn chút khí lực.
Ngoạ Hổ từ vạt áo lấy ra Hoả Long Châu còn chưa kịp trả, vứt lên đỉnh đầu 2người.
Nụ hôn ngọt lịm dưới ánh sáng đỏ, từng vết thương sâu hoắm cũng lành lại…
Đau đớn khiến trước mắt Tiểu Lâm là một mảng mơ hồ, bóng áo trắng đi qua đi lại như những linh hồn trong phim kinh dị.
Cảm giác thứ mát lạnh len vào xoa dịu đi nỗi đau đớn nóng rực, tiếp đó, tai cậu ù đi, thì ra người ta muốn ngâm cậu vào nước.
Cảm giác lạnh buốt ngoài da cùng sự thiêu đốt bên trong từng thớ thịt. Vặn vẹo thân mình, cố gắng vùng vẫy chỉ làm cho chiếc còng sắt cứa vào da thịt, máu loang lổ, nhuộm hồng cả bốn góc lồng kính.
Nước đã ngập hết cả cơ thể cậu, sự đau đớn, sự lạnh buốt, Tiểu Lâm lại càng vùng vẫy mạnh hơn, máu lan ra nhiễm đỏ cả lồng kính.
Sự thống khổ này xem ra là tột cùng,hô hấp cũng bị dòng nước lạnh ngăn lại. Tiểu Lâm lúc này mắt đã trợn to, miệng không ngừng ngớp ngớp như cá mắc cạn. Từng bong bóng trắng nổi lên,tan biến trong làn nước đỏ ngàu.
Mở trừng mắt, ánh sáng đỏ chói phát ra từ đồng tử đã giãn to kia,làn nước đỏ ngầu sôi lên sùng sục.
Những bóng áo trắng chạy ngược chạy xuôi huyên náo:
– Có phản ứng rồi…
– Chuẩn bị giòng điện cao áp.
…
Cảm giác thân mình không ngừng rung chuyển, tia sáng đỏ càng lúc càng mạnh hơn…
BÙM… Lồng kính vỡ tan, Tiểu Lâm hổn hển,tham lam ra sức hít vào từng ngụm khí.
Con mắt đỏ rực không ngừng trừng những kẻ ác ôn kia.
Cậu khó nhọc gằn từng chữ:
– Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Một tên đeo mắt kính dầy cộp,đem theo con dao mổ bằng vàng bước tới,:
– Trương Tiểu Lâm, nạn nhân duy nhất sống sót sau vụ rơi máy bay, thân thể không một vết thương, chỉ trong tình trạng hôn mê sâu, đã chết não, nhưng chưa đầy 1tháng lại tỉnh lại, hồi phục nhanh như thường. Chúng tôi muốn xem rốt cục thân thể cậu được làm bằng gì? Muốn xem vì sao kì tích lại xuất hiện trên người cậu?…
Chẳng mấy chốc tay đeo kính đã đến gần Tiểu Lâm, nở một nụ cười qủy dị, hắn lưa con dao mổ lên người Tiểu Lâm rồi tiếp:
– Trước tiên, để xem nội tạng của cậu có khác người thường không nhé!
Dứt lời con dao cắm sâu vào đoạn cuối của xương ức, chậm rãi, từng chút,từng chút một rạch xuống.
-AAA…
Tiểu Lâm hét lên thống khổ, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào con dao vàng lấp lánh.
Lúc này, cậu chỉ muốn chết đi, hoặc là ngất đi. Nhưng không thể, cảm giác vẫn rõ mồn một. Con dao đi đến đâu bỏng rát đến đó.
Cố gắng vùng vẫy, vết cắt nơi cổ tay lại càng sâu.
Cậu hận, hận sao mình không thể ngất đi, cứ tỉnh táo hứng chịu nỗi đau này.
Mở tròn mắt, vết rạch càng lúc càng lớn, tên đeo kính cầm trên tay một ống nhỏ nhỏ, dung dịch trong suốt theo đó tràn vào vết rạch, rửa cho máu tươi trôi đi…
Tiểu Lâm mắt trợn trắng, không ngừng thở dốc, khuôn mặt phúng phính đáng yêu đã tái nhợt.
Ông trời ơi, thà cứ để cậu chết đi, tại sao? Tại sao lại bắt cậu chịu đau đớn thế này?
Lưỡi non kẽ đưa ra ngoài khuôn miệng, đau đớn bên dưới khiến răng cậu nghiến chặt, máu từ khoé miệng chảy ra…
Gã đeo kính đã ngừng động tác, tay cầm một lọ dung dịch phun đầy vào khoang miệng cậu, trong thoáng chốc, xương hàm Tiểu Lâm đã cứng đờ.
Nước mắt đã khô cạn, đau đớn không nơi nào để phát tiết.
Máu tươi từ khoé mắt ngập ngụa,tràn đầy. Con mắt ngây thơ hay sáng rực khi soi hint giờ đây đã nhiễm một màu đỏ tươi-MÁU…
Cúi xuống,tiếp tục công việc của mình, gã đeo kính nở một nụ cười đến ghê tởm…
PHỤT… Máu đỏ từ khoang miệng gã đeo kính phun ra, hoà lẫn máu của Tiểu Lâm, lan tràn khắp cơ thể cậu.
Trong sự lênh láng đỏ, Tiểu Lâm nở một nụ cười nhợt nhạt:
– Đại Vương…
Một lũ áo trắng không biết chuyện gì đang sảy ra, chỉ thấy đống nghiệp của mình hét một tiếng rồi thân xác tan tành.
Hỗn loạn là từ duy nhất có thể miêu tả tình cảnh lúc này, tiếng la hét hoảng hốt, tiếng bước chân người hỗn loạn, chỉ duy có những mảnh thân xác của tay đeo kính cùng Tiểu Lâm đang kiệt sức là nằm bất động.
Con hổ to lớn, khi nhảy lên bàn kính đã biến thành hình Ngoạ Hổ đẹp trai, uy phong lẫm liệt.
Dùng hết sức phá tan bốn chiếc còng kia, bế Tiểu Lâm trên tay, ánh mắt Ngoạ Hổ đã đỏ ngầu. Sự thống khổ, sự tức giận trong đó khiến kẻ mù cũng nhận ra.
Hắn đến chậm chút nữa không khéo nội tạng trong bụng bại hoại này đã bị lôi hết ra rồi.
Lưng vừa rời khỏi chiếc bàn kính ác ôn kia, cơ thể đã bớt đau vài phần, nhưng vết rạch thì vẫn bỏng rát, xót đến không còn chút khí lực.
Ngoạ Hổ từ vạt áo lấy ra Hoả Long Châu còn chưa kịp trả, vứt lên đỉnh đầu hai người.
Nụ hôn ngọt lịm dưới ánh sáng đỏ, từng vết thương sâu hoắm cũng lành lại…
Sắc hồng nhuận đã từ từ hiện trên khuôn mặt Tiểu Lâm, hình ảnh Ngoạ Hổ đẹp trai cũng rõ nét hơn,
khẽ đưa bàn tay dính bết máu chạm lên mái tóc đỏ rực của Ngoạ Hổ, Tiểu Lâm thổn thức:
– Đại Vương… Lúc đó Tiểu Lâm rất đau.
Ánh mắt Ngoạ Hổ thoáng chốc tối lại. Lia sang xung quanh,chỗ này đã hoàn toàn không còn ai.
Âu yếm nhìn Tiểu Lâm,véo thật khẽ lên khuôn mặt đáng yêu kia, Ngoạ Hổ cất giọng trấn an:
– Không sao rồi! Bại hoại, chúng ta về nhà thôi!…
Ngoạ Hổ đẹp trai bế bổng lên một tiểu bại hoại trần như nhộng, thân thể trắng nõn loang lổ một vài vết máu, trên đầu hai người là Hoả Long Châu đang phát sáng đỏ chói.
Đi được 3 bước,…BÙM! 4phía vây bọc bởi 4 song sắt, khoảng cách giữa các song được đan chặt bởi những tia lửa điện.
Hoả Long Châu càng lúc càng sáng, đôi mắt Ngoạ Hổ còn rực rỡ hơn, luồng ánh sáng đỏ bao bọc khắp cơ thể Tiểu Lâm.
Lấy đà,… RẦM… Lại lấy đà, RẦM,RẦM,RẦM…
Bốn lần va liên tiếp không hề làm lung lay song sắt kiên cố.
Một đám áo trắng đứng xa xa cãi cọ xôn xao, không ngừng làm thí nghiệm hoặc cắm mặt vào dàn máy vi tính.
Ngoạ Hổ cúi xuống khẽ mỉm cười:
– Bại hoại, nhắm mắt lại nào! Khi mở mắt ra chúng ta đã ở nhà!
Lời nói như có ma lực, Tiểu Lâm từ từ nhắm mắt.
Ngoạ Hổ lại điên cuồng dùng sức phá song sắt.
Bốn phía đột nhiên trồi ra những ống dài,
Bùm…bùm…bùm… Tiếng nổ liên thanh vang lên, một cơn mưa đạn đỏ rực bắn xối xả vào lồng sắt.
Ánh sáng đỏ bao lấy Tiểu Lâm đang yếu dần, Ngoạ Hổ chân đã khuỵu xuống, từng viên đạn găm vào da thịt như đang bốc cháy. Đau đớn tột độ.
Cố cắn răng, Ngoạ Hổ vẫn ôm chắc lấy Tiểu Lâm, hứng chịu từng cơn mưa đạn vẫn đang xối xả dội xuống.
Khẽ cúi hôn lên đôi môi nhỏ xíu, Ngoạ Hổ lại xiết chặt người trong lòng.
Đôi mắt đỏ ngầu đã trĩu xuống, nhưng chủ nhân của nó vẫn cố gắng mở to, giữ nguyên tư thế bảo vệ cho con sâu ngốc bên trong không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Đám áo trắng nháo nhác bên ngoài, không ngừng thét lên:
– Thêm đạn…
Thân thể tưởng như không còn chỗ nào lành lặn. Thân hình Ngoạ Hổ đã xiêu vẹo,chuẩn bị đổ xuống.
“ĐOÀNG” Tiếng nổ lớn đùng cùng tiếng hét thất thanh.
Một con rồng đỏ rực, toàn thân lấp lánh lượn vòng vòng, lướt qua đâu mọi thứ cháy rụi đến đó.
Từ miệng rồng phun ra 6 viên giống như viên Hoả Long Châu đang chiếu sáng trên đầu Ngoạ Hổ cùng Tiểu Lâm.
7 viên hợp nhất,ánh sáng bao quanh lấy thân thể 2 người đã mất đi ý thức, tất cả những viên đạn đỏ rực được trở về chỗ cũ.
Toàn bộ nơi tiên tiến này đều bị phá hủy.