Rồng đỏ chính là Hoả Long, uốn quanh 2thân thể đang quấn chặt lấy nhau kia… Cả 3 cùng lúc biến mất không một dấu tích.
Mở mắt mơ màng, Tiểu Lâm thân thể nhẹ bẫng,tràn trề sức lực, bật dậy ráo rác tìm Ngoạ Hổ.
Vừa chạy ra khỏi cửa, đã va ngay vào một thân áo bào đỏ rực, mừng rỡ ngẩng lên. Khuôn mặt trước mắt làm nụ cừơi trên môi cậu tắt ngấm.
Là Hoả Long.
Như biết trước được phản ứng này của cậu, khoé miệng Hoả Long khẽ kéo lên, lôi tuột Tiểu Lâm sang một căn phòng khác.
Một viên Hoả Long Châu cỡ bự đang lơ lửng trên không trung, bên dưới là một mãnh hổ lông nhiễm đầy máu,mắt nhắm nghiền.
Khoé môi Tiểu Lâm khẽ giật giật, đôi mắt đen láy đã hoá sắc đỏ, không ngừng rơi xuống những hạt nước đỏ ngầu.
Phi như bay đến bên hổ lớn kia, Tiểu Lâm không ngừng lay lay:
– Đại vương… ĐẠI VƯƠNG, mau mở mắt nhìn Tiểu Lâm đi. Chúng ta về nhà rồi mà, Đại Vương,đừng ngủ nữa…
Không gian yên tĩnh,chỉ còn vang vọng từng đợt gào thét của Tiểu Lâm.
Hoả Long chỉ thẫn thờ đứng nhìn, bên ngoài Axích đang vùi mặt trong lòng Hắc Sư, đôi mắt cũng nhiễm thứ nước đỏ ngầu.
Tiểu Lâm cứ thế điên cuồng gào thét. Âm thanh trong trẻo đã biến thành khản đặc.
BỤP… Tiểu Lâm bị ném dính vào góc tường,
khuôn mặt phúng phính bê bết thứ nước giống như máu chảy ra từ mắt. Nhìn tròng trọc vào cảnh trước mặt.
Hoả Long hiện nguyên hình, quấn quanh thân Ngoạ Hổ. Luồng khí màu xanh từ miệng Hoả Long truyền sang miệng Ngoạ Hổ.
Tiểu Lâm cố gắng bò lại gần,nhưng lãi bị bắn trở lại…
Biết rằng Hoả Long đang cứu Đại Vương của cậu,nhưng một cảm giác khó chịu vẫn dâng lên…
Máu tươi dần dần biến mất, cơ thể Ngoạ Hổ đang biến đổi. Lại biến thành Ngoạ Hổ đẹp trai, vừa mở ra đôi mắt sáng chói cũng là lúc Hoả Long cũng khôi phục hình dạng con người.
Đối mặt với Hoả Long đang gắng gượng, Ngoạ Hổ thốt lên:
– Tiểu Lâm đâu?
Đau đớn, Hoả Long cố nặn ra một nụ cười….
-Ngươi không thấy ta sao?
Nói xong, cơ thể bên trên Ngoạ Hổ vỡ vụn, biến thành những mảnh li ti phát sáng đỏ rồi bay đi…
Không gian đông cứng lại, chỉ còn hai con người thẫn thờ nhìn những hạt sáng đỏ đang bay bay…
Bần thần, cho đến khi những hạt đỏ hoàn toàn biến mất.
Ngước khuôn mặt ướt đẫm thứ nước màu đỏ lên nhìn Ngoạ Hổ, Tiểu Lâm run run:
– Đại vương…
Đáp lại cậu là một hơi ấm quen thuộc. Ngoạ Hổ bế bổng tiểu bại hoại của mình lên dịu dàng:
– Tôi đưa em về nhà!
Không gian đột nhiên trắng xoá, sau đó mờ mờ,hiện ra quang cảnh phòng ngủ của Tiểu Lâm.
Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường,vốn định kiếm gì đó cho tiểu bại hoại ăn, nhưng “UỴCH”, Ngoạ Hổ ngã nhào xuống,thân thể cường tráng nằm đè lên thân của con sâu ngốc.
Đáng ra sâu thì không có tứ chi,nhưng con sâu này có,hơn thế,tứ chi ấy còn quặp chặt lấy thân thể Ngoạ Hổ,cái miệng nhỏ xíu hướng đôi môi hắn điên cuồng hôn liếm.
Có được một phần sức mạnh của Đại vương khu rừng dã thú có khác, tiểu bại hoại yếu đuối ngày nào bây giờ thật là mạnh, ghì chặt lấy cổ Ngoạ Hổ,khiến hắn cứng ngắc không thể động.
Còn chưa kịp phản ứng lại sự nhiệt tình của Lâm bại hoại thì cửa phòng bật mở.
Ngoạ Hổ trợn mắt nhìn mẹ vợ đang đứng như trời trồng, sau đó lại nhìn xuống tiểu bại hoại vẫn đang say sưa hôn môi hắn.
Khoan đã, bác gái,chẳng phải đang há hốc nhìn hắn sao? Có nghĩa là… Bác ấy có thể trông thấy hắn???
Đầu Ngoạ Hổ nổ đoàng một tiếng. Bại hoại này là tự tạo nghiệt,không thể sống. Đụng đến bậc phụ huynh là tiêu rồi.
Bác gái mặt mũi trắng bệch, nghe con sâu bại hoại kể hết lại mọi chuyện. Nói đi nói lại,nói tái nói hồi thì trong đầu bác kết luận được một câu: “độc đinh của nhà này,hết hi vọng rồi! Việc cần nhất bây giờ là sinh một tiểu bảo bối, nối dõi tông đường”.
…
Ba năm sau.
Tiểu Lâm nằm dài trên chiếc giường khốn kiếp, hứng chịu những cơn đau xé lòng truyền lên từ giữa hai chân.
“tèng tèng tèng…các vị đại gia…”- tiếng chuông điện thoại ẽo ợt vang lên, bình thường khi nghe bài hát này,Tiểu Lâm thường ôm bụng cười sằng sặc, nhưng hôm nay cái nhạc chuông chết dẫm này lại khiến mông cậu đau hơn một chút.
Bực dọc nhấc điện thoại,cậu gắt mù:
– Alô, Tiểu Lâm nghe.
Bên kia truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc:
– Bại hoại, hôm nay anh cho phép em nghỉ làm, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, tối nay anh đưa em đến nhà mẹ vợ.
– Mẹ vợ cái đầu anh, nghỉ làm cái đầu anh [tút tút]…ơ… CON HỔ CHẾT BẦM.
7h tối, có một con sâu bại hoại bị lôi ra khỏi chiếc mui trần đỏ rực, nằm gọn trong tay chàng trai có mái tóc đỏ rực, la hét ầm ĩ:
– Mau bỏ em xuống,bỏ em xuống…CON HỔ CHẾT BẦM.
Cúi xuống bịt kín cái miệng nhỏ láo toét, Ngoạ Hổ âm trầm:
– Ngày xưa anh là Đại Vương của em,ngày nay lại là sếp của em, em dám gọi chủ tịch của tập đoàn mình đang làm việc bằng cái tên đó sao? Không sợ anh đuổi việc?
– CON HỔ CHẾT BẦM, giỏi thì anh đuổi việc em đi, em sẽ tống anh vào sở thú.
Vẫn còn đang quát nạt nhau, thì một nhóc con lơ thơ vài cọng tóc màu đỏ cùng bộ quần áo cũng đỏ nốt xuất hiện, lũn cũn chạy tới,mồm miệng liến thoắng:
– A,anh rể,anh rể…mama ơi, anh rể đến rồi.
Một con sâu bại hoại lại tức giận muốn rơi mắt ra ngoài, quát lớn:
– Tiểu Long, anh hai của em đây này.
Đứa nhỏ đỏ rực tên Tiểu Long vờ như chẳng nghe thấy gì, túm áo anh rể tiếp tục luôn mồm:
– Anh rể anh rể, hôm nay mẹ Tiểu Long nấu rất nhiều món ngon cho anh rể, Tiểu Long cùng mọi người cũng rất nhớ anh rể!
Tiểu Lâm ngửa mặt nhìn trời, vận khí của cậu,có lúc sa sút như thế này sao? Cái nhà này bị tiểu qủy kia cùng con hổ khốn kiếp này mê hoặc hết rồi.
Người ta nói,đại hoạ không chết tất có phúc. Phúc phúc cái mẹt.
Vào trong nhà, đầu Tiểu Lâm lại nổ một phát.
Thế quái nào, Axích cùng cái tên mặt than Hắc sư lại ở đây, trên tay Axích còn là một vật thể đỏ rực.
Thế giới này loạn rồi,chẳng lẽ Axích bị làm nhiều tới nỗi sinh con?
Một đen một trắng,hẳn là đột biến mới sinh ra cái thứ màu đỏ kia.
Tiểu Lâm mồm há đến khô khốc, màu đỏ? CẬU GHÉT MÀU ĐỎ.
Suy nghĩ của cậu, tất nhiên là 2vị hộ pháp kia đọc được.
Hắc Sư phá vỡ mặt than,ôm bụng cười ngặt nghẽo. Axích mắt đỏ ngầu, xách cổ Tiểu Long ngồi lên sôpha, sau đó đặt tiểu bảo bối màu đỏ xuống, từ từ tiến lại gần chỗ Ngoạ Hổ đang bế Tiểu Lâm.
Cuộc chiến của những bà vợ bắt đầu.
Trông cũng không khác phim kiếm hiệp là mấy nếu những người tham chiến không mặc vest.
– HAI NGƯỜI TRẬT TỰ MỘT CHÚT ĐƯỢC KHÔNG?
Lập tức hai bà vợ rơi bộp xuống, há hốc nhìn Tiểu Long đang dỗ dành tiểu bảo bối màu đỏ đang khóc thét.
A xích lúc này mắt vẫn đỏ ngầu nhắc lại một lần nữa:
– Ta không sinh
Tiểu Lâm thẫn thờ nhìn hai đứa màu đỏ kích cở ngang nhau đang dỗ dành nhau, A xích càng tức giận lại lặp lại:
– Ta đã nói là ta không sinh.
Tiểu Lâm khuôn mặt đờ đẫn quay sang hỏi Axích:
– Bé trai hay bé gái?
– Trai.
Con sâu bại hoại lại lăn khắp phòng,miệng không ngừng gào thét:
– Ta YÊU MÀU ĐỎ,TA YÊU MÀU ĐỎ…
Mọi người không ai bảo ai,tự động tản ra, mỗi người làm một việc,không thèm để ý đến thứ bại hoại kia nữa.
Đúng là bị mấy thứ bầy nhầy lấp hết não rồi.
Nếu không may đúng là sự thật, thì bao công sức của bác trai cùng bác gái bị đổ hết vào bể Hủ rồi sao?
Haiz.