Tính Toán Chi Li

Chương 117: Chương 117




Nước nóng ào ào tuôn xuống, phòng tắm nhanh chóng nghi ngút khói trắng.

Tôi vừa đánh xà phòng cho Mộ Vũ, vừa cẩn thận đếm những vết thương phía trước và phía sau người hắn, không nhịn được càm ràm: “Mấy năm nay tôi sống yên ổn, mập lên gầy đi cũng không sao, nhưng nhìn cậu xem, lúc đi còn là một con người lành lặn để rồi…bầm dập quay về. Cậu đã sống kiểu gì hả?” -Nghe tôi sỉ vả, hắn cũng không trả lời, ngoan ngoãn để tôi nghiên cứu một lượt những vết thương trên cơ thể hắn.

“Đây là vết thương trên người. Lỡ bị thương trên mặt thì sao? Một khuôn mặt đẹp trai như vậy…”

Câu này còn chưa dứt, tay đã bị người đó túm lại: “An Nhiên, thực ra…mặt cũng có thể nói là bị thương.”

“Hả?” -Tôi ngắm nghía mặt hắn một vòng, không hề nhận ra có vết thương nào, chính xác hơn là một vết mụn cũng không có. Da dẻ còn khỏe mạnh sạch sẽ hơn bình thường, cộng thêm phần mắt ướt át, làm toát lên sự rắn rỏi và quyến rũ.

Hắn cúi đầu xuống, vén phần tóc hơi dài trước trán qua một bên. Một vết sẹo nhỏ bò ra từ mép tóc, không dài, trước đó bị tóc che lại hoàn toàn. Màu vết thương đã hết đậm, xem ra đây là vết thương rất lâu về trước rồi. Tôi đưa tay ra sờ, còn chưa kịp càm ràm thì bỗng nhiên nín thở. Tôi nhận ra đây chỉ là một chóp nhỏ lộ ra khỏi mặt biển của núi băng. Đây chỉ là đuôi của một vết thương lớn, vươn ra từ trong tóc hắn, còn vết thương thực sự thực ra nằm trên phần da đầu bị tóc che lại của hắn. Tôi từ từ mò mẫm theo vết thương đó, sờ vào có cảm giác khác với những phần da khác. Một đường dài cỡ một ngón tay giữa hẳn hoi. Chỗ ấy là đầu đó! Hắn đã lớn mạng đến mức nào!

“Sao lại bị thế?” -Tôi run rẩy hỏi.

“Có lần đi xe đến thành phố M bị băng đảng địa phương chặn lại. Chúng tôi không đông, đánh nhau bị yếu thế, tôi đỡ cho một người anh em một đòn, cũng không thấy rõ là bị thứ gì đánh. Họ xuống tay đều khá ác, vì cát đá gần như là mối kinh doanh không vốn, kiếm nhiều tiền lắm, không ai muốn chia phần cho người khác cả. Mấy người đó muốn khiến chúng tôi không thể làm tiếp, thấy khó mà lui, nhưng việc kiếm nhiều tiền như vậy công ty sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

“Công ty cậu vì kiếm tiền mà không nghĩ đến sống chết của các cậu à?” -Đúng là xem mạng người như cỏ rác.

Mộ Vũ lắc đầu: “Công ty không ép chúng tôi, mọi chuyện đều là tự nguyện. Chuyện này nguy hiểm nhưng lại là con đường tắt để leo lên cao.”

Rủi ro càng nhiều, lợi lộc càng nhiều? Hoặc kiếm thật nhiều tiền hoặc mất cả chì lẫn chài?

Thôi được, tôi phục rồi, tôi câm nín rồi, tôi đã hoàn toàn sáng mắt ra rồi: trước đây tôi đã từng dồn hắn vào đường cùng đến mức ấy.

Vậy mà vẫn có thể sống sót trở về?

Tôi ngẩn ngơ. Hắn ở trước mặt chỉ là một giấc mơ? Hay chỉ là một linh hồn quay về để từ biệt tôi?

Bỗng nhiên hốt hoảng kinh hãi, tôi rờ cổ hắn, có mạch đập; tôi cắn môi mình, hơi đau. Vì không đủ đau, nên tôi tiếp tục dùng thêm sức. Mộ Vũ cau mày, nâng cằm tôi lên: “An Nhiên, sao thế?” -Tôi nhắm mắt lại, không biết phải nói thế nào, tôi chỉ muốn xác định xem mình không đang trong mơ, mình chưa mất đi hắn và cũng sẽ không mất đi hắn.

Một sự êm ái dán lên môi dưới của tôi. Đầu lưỡi trơn ướt nhẹ nhàng cạy hàm răng đang cắn chặt của tôi ra, sau đó lướt qua lướt lại trên dấu răng mà tôi tạo ra trên môi mình. Có thứ gì đó bỗng nhiên tan vào trong cơ thể, chân thật hơn cả đau, đó là sự dịu dàng.

Tôi ôm lấy cổ hắn, hôn lại thật sâu.

Những tháng ngày ảm đạm của mình lúc trước thực ra chẳng là gì, hoặc so với hắn mà nói, còn chẳng đáng để nhắc đến. Tóm lại đều đã qua rồi, chúng tôi vẫn ở bên nhau.

Nụ hôn của tôi không có trình tự gì, lẫn với đôi chút nôn nóng, gần như là đang cắn xé. Thế nên chẳng bao lâu đã nếm thấy một chút mùi tanh của máu. Mở mắt ra nhìn chỗ đỏ tươi trên khóe môi Mộ Vũ, sững sờ vài giây, tôi ngại ngùng nâng mặt hắn lên nói: “À, lâu quá không hôn, kỹ thuật không được thuần thục…” -Mộ Vũ phối hợp cúi đầu xuống, đề nghị: “Hay anh tập thêm đi?” -Lời nói khêu gợi như vậy mà nói ra bằng ngữ khí nghiêm túc thế này thì chỉ tổ khêu gợi hơn. Theo những cử động tự nhiên, những giọt nước nhỏ vương trên mi hắn lóng lánh như những mảnh kim cương vụn. Và trong từng cái cái buông mi ngước mắt, sóng mắt của hắn dễ dàng dập tôi choáng váng. Tôi một lần nữa ôm lấy hắn, chuyên tâm trao cho hắn những nụ hôn tinh tế dễ chịu hơn nữa. Cằm, dái tai, cổ, ngực…tôi nhớ rõ từng nơi không chịu được khiêu khích trên cơ thể hắn. Sự thay đổi duy nhất chỉ là nhạy cảm hơn thôi. Hai cơ thể dán vào nhau vì bọt xà phòng, trơn tuồn tuột, nhưng sự ma sát lại tạo ra cảm giác kích thích mới mẻ. Như bị thiêu rực, máu tuôn chảy điên cuồng dưới lớp da ửng đỏ. Dục vọng bốc lên, hơi thở ngày càng nặng nề. Hắn xoa nắn lưng tôi, để lại những mảnh da khát khao kêu gào. Không khí tình dục nồng đượm tỏa ra khắp nơi.

Sự kiên nhẫn của hắn nhanh chóng bị tôi bào mòn hết. Cánh tay siết chặt lại, lồng ngực phập phòng, hơi thở hổn hển gấp rút và cảm giác nóng rực rõ rệt ấn vào bụng dưới khiến tim tôi đập điên cuồng không ngớt. Sau khi tôi để lại một dấu hôn đậm màu trên cổ hắn, hắn giở vai tôi lại, ấn tôi lên tường. Vì có tay hắn lót ở phía dưới, tôi không cảm nhận được sự lạnh lẽo của gạch sứ. Còn chưa chuẩn bị xong đã bị nụ hôn sâu mà Mộ Vũ đè xuống cướp đi hơi thở. Tha thiết mà phóng túng, đó là kiểu hôn quen thuộc của hắn. Hắn thích nâng cằm tôi lên thành một góc nhất định, thích tôi ôm cổ hắn khẽ “ưm ưm a a”, thích áp trán vào trán tôi nhìn tôi thở dốc, thích dùng âm điệu du dương êm ái nhất để gọi tên tôi hết lần này đến lần khác…

Gần như chỉ xối xà phòng dầu gội này nọ một cách qua loa, Mộ Vũ lôi tôi đi một mạch lên trên giường…

Tôi nhìn thấy phần mày mắt nồng nàn tình cảm của hắn, cảm nhận hắn đang cọ sát xông pha trong cơ thể mình, tôi cảm thấy rất yên tâm.

Cuối cùng tôi cũng có thể buông thả bản thân, hoàn toàn trao mình, trao đến tay hắn. Không nghĩ gì hết, không sợ gì hết. Trong những lớp sóng cuộn trào, giữa trời đất quay cuồng là một trái tim bình yên. Dán ngực vào ngực hắn, nhịp tim hòa âm với nhau, những ngón tay đan quyện quấn quýt si mê như dệt; răng môi cận kề, những câu nói thủ thỉ ngấm vào trong xương; cơ thể lắc lư run rẩy theo từng động tác của hắn. Những gì hắn cho tôi, những gì tôi cho hắn, nhớ nhung và yêu thương, tình yêu và mê mẩn, đều trở thành những giọt mồ hôi trơn trượt, những tiếng rên rỉ ngọt ngào và những khoái cảm mãnh liệt liên miên không dứt. Những ma sát thô ráp và những cái thúc sâu vào bên trong xé ý thức ra thành những mảnh vỡ. Hơi thở hổn hển và những tiếng gọi như lời nguyền của hắn hấp dẫn tôi, tôi muốn nhiều hơn nữa, sâu sắc hơn nữa, muốn quấn hắn hơn nữa, nóng bỏng hơn nữa. Giây phút đó, hắn vừa khẽ gọi “An Nhiên” vừa đốt thủng cơ thể tôi bằng cơn sóng nhiệt. Linh hồn tôi cũng bay lên trong sự mất trọng lực trắng toát trống rỗng đó, sau đó biến thành thứ bụi vàng nhẹ nhàng đáp xuống.

Bất kể cách bao xa, bất kể chia lìa bao lâu, giữa những người yêu nhau luôn có một sự ăn ý. Thứ hắn cho, thứ tôi muốn, không khác một li.

Tôi quá nhớ hắn, quá ham muốn sự kết hợp chân thật và gần gũi thế này. Thế là tôi mải quấn lấy hắn, hết lần này đến lần khác. Đối diện với những yêu cầu rõ rành rành của tôi, hắn luôn nhẹ nhàng mỉm cười, sóng mắt trong veo, óng ánh như nước.

Mãi đến khi mệt đến mức cánh tay không ôm nổi cơ thể ướt đẫm mồ hôi của hắn, tôi mới nhận ra người ta vẫn chưa thỏa. Rõ ràng là cho dù không có sự chủ động của tôi, hắn cũng không định tha cho tôi một cách dễ dàng. Chút “rù quến” của tôi cũng chỉ là một muỗng dầu được đổ vào ngọn lửa rực cháy. Thằng nhóc này phát điên cũng mệt phết. Chẳng cần tỏ thái độ cứng rắn gì, chỉ cần hắn nhìn tôi dạt dào tình cảm là tôi chỉ biết chiều theo ý hắn. Huống hồ chi sau khi nhịn lâu như vậy, dĩ nhiên là phải chiều hắn một tí.

Thế nên cuối cùng bị “hành” dữ quá, tôi đã thiếp đi trong chiếc hôn nhẹ của Mộ Vũ, cả đêm không mộng mị.

Hôm sau thức dậy, chín giờ hơn.

Bên cạnh không có Mộ Vũ. “Roẹt” một cái, tim tôi lạnh đến tột cùng. Cuối cùng vẫn là một giờ mơ ư? Sau đó lại thấy không đúng, cảm giác khó chịu rõ rệt ở nơi nào đó của cơ thể nhắc cho tôi nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bình tĩnh lại, nghe kĩ thì ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện khe khẽ, là Mộ Vũ đang gọi điện thoại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngả lại xuống giường. Hắn đang ở đây, hắn đang ở đây, không cần phải căng thẳng.

Một lát sau, tiếng nói chuyện dừng lại, có tiếng bước chân đi về phía phòng ngủ. Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Cửa mở, cửa đóng, rồi gần như không có động tĩnh gì. Người đó dừng lại bên giường. Một lát sau, hơi thở ấm nóng rơi xuống chóp mũi tôi, nhồn nhột. Tôi khẽ hé mắt ra, va vào ánh nhìn dịu dàng của Mộ Vũ. Hai tay hắn chống xuống hai bên gối, chóp mũi cọ lên mũi tôi một cách thân mật.

“Tỉnh rồi sao không gọi tôi? Có đói không?” -Hắn hỏi, khóe miệng vẫn mang một vết vảy máu.

“Sao cậu biết tôi tỉnh rồi?” -Tôi thắc mắc.

Hắn thơm lên môi tôi, đáp: “Không có gì, chỉ là biết thôi.”

Chờ tôi vùng vẫy ngồi dậy thì mới phát hiện Mộ Vũ đã thay áo rồi. Chiếc áo len mẹ đan mặc trên người hắn cực kỳ hợp. Màu lam nhạt trông rất sạch sẽ. Cổ áo hở ra không nhiều không ít và được lật ra ngoài. Cộng thêm thứ khí chất lành lạnh trầm tĩnh của Mộ Vũ, trông vô cùng trí thức.

Tôi quan sát rất lâu, mới thì thầm khen: “Đẹp lắm, đẹp cực kỳ.”

Người tôi yêu nhất đang mặc chiếc áo len mà người thân nhất của tôi tặng, có thứ gì đó bỗng chốc hòa lại làm một.

Mộ Vũ ôm lấy tôi. Áo sơ mi cọ vào cánh tay tôi hơi nhột và tê tê. Hắn ghé tai tôi thủ thỉ: “An Nhiên, chiếc áo sơ mi tôi đang mặc trên người được lấy ra từ tủ quần áo của anh… Trong tủ treo rất nhiều áo sơ mi cùng kiểu, anh… Đều là vì tôi đúng không?”

Thực ra nói “rất nhiều” thì có chút khoa trương, tổng cộng chắc cũng không vượt quá mười chiếc. Trong nhà này cũng chỉ đặt có ba bốn chiếc, mấy chiếc khác đều đang ở nhà trọ.

Gật đầu, tôi nói: “Vì cậu thích nên tôi cũng thích.” -Sau đó còn giả vờ khoe khoang: “Hơn nữa, mọi người đều bảo tôi mặc thế rất đẹp trai.”

Mộ Vũ “ừa” một tiếng, rồi nói: “Anh mặc gì cũng rất đẹp trai.”

“Không được không được, còn phải xem so với ai nữa.” -Tôi thơm một cái lên phần đuôi mày anh tuấn của hắn. Mộ Vũ có thứ khí chất không ai sánh bằng, vừa điềm tĩnh trước sóng gió vừa im lặng tinh tường. Trước đây có lẽ còn mang đôi phần ngây ngô, qua ba năm rèn giũa, bây giờ trông càng chững chạc từ tốn.

“Mộ Vũ, công việc hiện tại của cậu không bận à? Cậu xin nghỉ để ra đây? Khi nào cậu…về?”-Tâm tư vừa ổn định trở lại, tôi bèn bắt đầu nghĩ đến những vấn đề thiết thực. Hắn còn phải đi làm, hơn nữa còn ở tận thành phố Z xa xôi. Nghe ý hắn thì bây giờ hắn cũng là người có chức vị, không thể tùy tiện chạy lung tung. Thế nên hắn có thể ở lại đây bao lâu?

Mộ Vũ do dự một lát, nói: “Tôi muốn ở với anh thêm mấy ngày…”

“Ừa.” -Tôi vui vẻ gật đầu. Làm người phải biết thỏa mãn. Hắn có mấy ngày để ở với tôi là tôi đủ vui rồi, mà dù hắn có về thì cũng khác trước rồi. Tôi biết hắn đang ở đâu và cách liên lạc với hắn, muốn tìm là có thể tìm được, không phải mất tích, cùng lắm là yêu xa.

“Ăn cơm thôi.” -Tôi nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt của cơm bay từ ngoài cửa vào.

“Ừa.” -Mộ Vũ đáp, rồi lấy áo khoác lên người tôi.

Cơ thể đau nhức như bị rã ra, nhưng tim lâng lâng. Tôi dính chặt trên người hắn, phối hợp nhấc tay lên. Mộ Vũ về rồi, thế là An Nhiên cũng có thể quay về. Những bản tính ẩn núp dưới đáy lòng lặng lẽ thức tỉnh, tôi không khỏi bắt đầu lười biếng.

“…Ngày xưa về nhà cứ cảm thấy mẹ hay cằn nhằn, từ lúc bước chân vào nhà là tai chưa bao giờ được thanh tịnh, bị mắng bị sỉ vả đến tận lúc về cơ quan… Lúc đó cảm thấy trong nhà đặc biệt náo nhiệt, luôn có người càm ràm, lo cái này lo cái kia. Bây giờ vắng mẹ rồi, số “hơi người” đó cũng bỗng nhiên biến mất… Hôm đó, ba hỏi tôi có phải máy sưởi trong nhà hỏng rồi không, sao trong nhà lạnh thế…” -Tôi vừa húp cháo, vừa kể cho Mộ Vũ nghe về tình cảnh hồn lạc phách bay của mấy ngày qua.

Vốn đang chăm chú lắng nghe, Mộ Vũ chợt buông thìa trong tay xuống, nhẹ nhàng nói về những câu chuyện xưa: “Năm ba tôi gặp nạn, tôi mười bảy tuổi, cảm thấy như trời sụp, hoàn toàn không biết phải làm sao. Nhưng nhìn thấy mẹ và em trong nhà còn hoảng hơn cả mình nên đành phải bất chấp bỏ học đi làm thuê. Trên đời có những chuyện không thể tránh khỏi, gặp được thì phải gánh. Điều quan trọng là tôi, anh, chúng ta đều là đàn ông, trên người đều có những trách nhiệm không thể chối bỏ. Xa nhau ba năm, đấy là con đường duy nhất vào lúc đó. Ai bảo yêu nhau là lớn nhất, xa nhau rồi tôi vẫn có thể tiếp tục yêu anh, nhưng mạng sống mà mất đi thì không còn gì nữa. An Nhiên, bất kể thế nào, anh cũng phải khỏe mạnh, cô không ở đây nữa, thì vẫn còn chú, vẫn còn tôi.”

Không cần hỏi tại sao, không cần phải băn khoăn, chắc chắn bạn sẽ nỗ lực vì những người nào đó, những việc nào đó. Quá trình có lẽ đau khổ, nhưng đó là việc bạn nên và phải làm. Đấy chính là trách nhiệm. Trong khoảng thời gian ba năm, tôi đã sớm nhận ra điều này, không muốn trốn tránh. Ba mẹ là trách nhiệm, người yêu là trách nhiệm, bản thân là trách nhiệm. Họ quan tâm đến tôi, có kỳ vọng về tôi. Thế nên, phải tiếp tục sống thật tốt, không để họ lo lắng thất vọng cũng là trách nhiệm. Trách nhiệm giống như cái khung nâng đỡ tôi, giúp tôi đối diện với mọi thứ trong cuộc sống mà không ngã. Còn tình yêu, tình yêu có lẽ là một liều thuốc đặc hiệu. Nó có tác dụng bên trong cơ thể, khiến từng sợi thần kinh gân cốt trở nên cứng cáp dẻo dai, khiến con người ta sở hữu vô vàn dũng khí và động lực, vô vàn năng lượng để tự phục hồi bản thân, để đối kháng với tất cả những sự bất hạnh và thất bại khó lường.

“Biết rồi, tôi sẽ khỏe lên…” -Nhìn viên “viên thuốc đặc hiệu” vô địch trước mắt, tôi trêu: “Yên tâm đi, tôi không phải hạng người trốn tránh trách nhiệm đâu, sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà…”

Mộ Vũ đơ ra trước câu nói của tôi, chớp chớp mắt không nói gì. Một lát sau mới véo một cái lên khuôn mặt đang nhịn cười của tôi, hắn nói: “An Nhiên của tôi trước giờ luôn rất có trách nhiệm…”

Tôi bĩu môi. Có trách nhiệm? Làm gì có. Từ trước đến nay, đối với tất cả mọi việc, đa phần tôi đều chấp nhận một cách bị động, chẳng qua chỉ không tháo chạy thôi. Cũng chỉ có hắn toàn nhìn thấy điểm tốt của tôi.

Trong lúc Mộ Vũ rửa chén, máy giặt phát nhạc, cho biết áo đã giặt xong rồi. Hẳn là sáng nay Mộ Vũ đã thu dọn quần áo của chúng tôi, bỏ vào trong máy giặt tự động. Lúc phơi áo, tôi nhận ra chiếc áo sơ mi lót bông mà Mộ Vũ mặc hôm qua đến từ một nhãn hiệu quen thuộc: Mộ Vũ. Thỉnh thoảng tôi cũng đi lượn cửa hàng cùng hiệu trong trung tâm thương mại của thành phố L. Trong ấn tượng của tôi, mức định giá quần áo của nhãn hiệu này không quá đắt đỏ, tầm một nghìn hơn, nhưng rõ ràng không nằm trong tiêu chuẩn có thể chấp nhận của Mộ Vũ.

À, phải rồi, nay đã khác xưa. Giờ người ta đang ở trong Bộ phận Dự án của trụ sở Thịnh An. nhìn công ty con của Thịnh An ở thành phố L là biết, Lâm Húc ở bộ phận dự án oách biết bao, vô số người cúi đầu khom lưng xin y giúp đỡ.

Thế nên giờ hắn cũng là đại gia rồi ư? Tôi liếc người đang rửa chén trong bếp một cái. Hắn xắn tay áo lên, bọt trắng đầy tay, đang tỉ mỉ chà đĩa bằng cục cước cọ nồi, trông thế nào cũng là một người đàn ông của gia đình.

Cố nhịn, nhưng không nhịn được, tôi sà đến hỏi hắn: “Ê, cậu giàu rồi phải không? Cái áo sơ mi của cậu cũng phải bốn đơn vị số nhỉ”

“Tám trăm hơn.” -Hắn vừa đặt bát vào trong tủ bếp vừa trả lời: “Trước đây mình từng cùng đi mua áo của hiệu này. Lúc đi ngang qua tiệm đó ở thành phố Z, thấy đặc biệt gần gũi, không nhịn được bước vào trong. Cách trang hoàng ở đó cũng y chang ở thành phố L. Lúc thử đồ, tôi nhớ năm xưa anh bảo “Mộ Vũ, tôi thích cái này, mua cái này đi”, nên sau đó đã mua trong vô thức.”

“Lúc ra đã hối hận đúng không?”-Tôi muốn cười, nhưng không cười nổi.

“Không, chỉ nhớ anh hơn thôi.” -Những ngón tay ướt nhem lướt qua đầu mũi tôi, dừng lại bên miệng. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính, soi vào trong đáy mắt hắn, một bầu tương tư không biên giới.

Tôi thu hồn lại, kéo tay hắn nắm trong tay mình: “Không giỡn nữa Mộ Vũ, nói thật đi, bây giờ một tháng cậu kiếm được bao nhiêu? Bộ phận Dự án của cậu có giống của Lâm Húc không? Kiểu rất quyền lực? Rất nhiều người bợ đỡ cậu đúng không?”

Mộ Vũ thành thật trả lời: “Tôi mới đến Bộ phận Dự án chưa lâu, người ta bảo được lương một năm được ba trăm nghìn tệ…” (Theo tỷ giá vừa google hôm này thì 300.000 rmb = 1.000.738.378 VND)

“Quào, lương năm á!” -Hắn chưa nói xong tôi đã rất ấn tượng với hai chữ này. Thấy chưa, người ta đã nhận lương theo năm rồi.

Mộ Vũ cau mày, nhìn bộ dạng thiếu hiểu biết của tôi. Tôi giục hắn: “Nói tiếp đi, nói tiếp đi.”

“Lương năm có rất nhiều chỉ tiêu đánh giá, không hoàn thành được còn bị trừ tiền. Nhưng thứ kiếm tiền thực sự không phải số lương công ty phát, mà là dự án. Vốn của một dự án hở ra là hàng triệu hàng tỉ. Cái đấy mới kiếm được tiền. Còn về quyền hạn thì trụ sở chính khác với công ty con, tôi cũng không thể sánh bằng giám đốc Lâm được. Anh ta ở thành phố L nói gì là nấy. Còn ở công ty trụ sở, bên trên có vô số đôi mắt dõi theo, vô số người khoa tay múa chân, không tự tại như anh ta.”

“Trên tay cậu có dự án không?” -Tôi hỏi.

“Có một cái.”

Thế là tôi rút ra kết luận: hắn sắp sửa thành đại gia rồi. Biệt thự, xe sang được nhắc đến trong buổi nói chuyện trước đó không chỉ là lời an ủi. Tôi luôn tin Mộ Vũ của tôi là người giỏi giang, cuối cùng cũng có người nhìn thấy sự chói chang của hắn rồi.

“Xem ra cậu ở trụ sở Thịnh An cũng cũng rất có tiền đồ!”

Mộ Vũ lắc đầu một cách kỳ lạ, trong mắt lóe lên một chiếc bóng. Đấy chỉ là thứ cảm xúc bất chợt đến rồi bất chợt đi, nhưng tôi không hề nhận ra.

“Tôi chỉ mong được yên ổn bên anh.”-Mộ Vũ tựa đầu lên vai tôi, nói rất khẽ rất khẽ.

Tôi chỉ chú ý đến hai chữ “bên anh” mà không hề biết trong lòng hắn lúc đó đang lẩm nhẩm cầu mong sự “yên ổn”. Thực sự không nên ngây thơ như vậy. Trên đời làm gì có tiền gì dễ kiếm? Càng dễ, càng nguy hiểm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.