Tính Toán Chi Li

Chương 118: Chương 118: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”




Mộ Vũ nói với tôi rằng bây giờ thành phố Z đang quy hoạch một khu công nghệ cao đang phát triển ở ngoại ô thành phố. Rất nhiều đơn vị xây dựng đều đang tích cực chuẩn bị, dùng đủ mọi thủ đoạn để có được nhiều hạng mục hơn trong quá trình đấu thầu. Công ty họ cũng nằm trong số đó, hơn nữa còn nhắm đến công trình béo bở nhất tại Trung tâm Triển lãm Hội nghị của Ủy ban Quản lý Khu vực Đang phát triển đó. Mộ Vũ nói nếu đấu thầu thành công, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

“Rất nhiều là bao nhiêu?” -Tôi hỏi.

Mộ Vũ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Trừ tiền mua biệt thự, xe sang ra, số tiền còn lại vẫn đủ để chúng ta bắt đầu cuộc sống mới ở bất cứ nơi nào.”

“Khái niệm này mơ hồ quá…” -Tôi cũng không hỏi kĩ, loáng thoáng cảm thấy trước mắt một mảng xán lạn.

Tôi định gọi điện nói cho ba biết Mộ Vũ về rồi. Mộ Vũ nghĩ ngợi, bảo dù gì cơ quan chú cũng không xa, qua đó thăm chú luôn đi.

Thế cũng tốt.

Xuống lầu, tôi dắt Mộ Vũ đến trước chiếc “xe hơi riêng” của mình và giới thiệu: “Đây là chiếc Alto nhà mình.” -Sau đó vừa chỉ vào Mộ Vũ, vừa vỗ cửa kính xe nói: “Đây là Mộ Vũ nhà mình.”

Mộ Vũ lượn một vòng quanh xe, hỏi: “Xe cũ?” -Tôi gật đầu một cách tán thưởng. Ừa ừa, mắt quan sát khá đấy.

Sau khi tường thuật lại cho Mộ Vũ nghe về trải nghiệm mua xe truyền kỳ với giá năm nghìn tệ bằng thứ ngôn ngữ cực kỳ tinh giản, tôi ném chìa khóa cho Mộ Vũ, yên tâm ngồi vào vị trí phụ lái: “Hôm nay cậu lái xe đi.”

Mộ Vũ cũng không khách sáo, vừa vào đã ngả ghế xuống phía sau. Nói thật thì một mét tám mấy ở trong chiếc xe nhỏ xíu như vậy quả thật có chút chật chội. Nhìn chân Mộ Vũ không duỗi ra được, tôi gần như nói theo thói quen: “Chờ tôi dành dụm đủ tiền rồi, việc đầu tiên là đổi một chiếc SUV cho cậu lái…” -Nói xong mới nhớ ra bây giờ người ta kiếm nhiều hơn tôi. Nhưng tâm thế đó đã thâm căn cố đế, chính là kiểu bất kể tôi có tiền hay không cũng muốn cho hắn tất cả, một sự cưng chiều không thể kìm nén.

Mộ Vũ nhìn tôi trân trân, khiến tôi có chút á khẩu. Gãi đầu, tôi định nói thôi, cậu tự mua đi, chưa mở miệng đã nghe Mộ Vũ hỏi: “An Nhiên, có phải tôi thiếu gì anh cũng có thể cho tôi không?”

Câu này sao nghe quen tai thế nhở? Tôi nhìn hắn rồi ngẩn ngơ. Tên đó lại nhân lúc tôi thừ người ra, sà đến hôn lên khóe môi tôi một cái, rất nhẹ, sau đó quay về chỗ ngồi khởi động xe.

Qua một lúc, tôi mới hỏi: “Ý cậu là sao?”-Hắn cũng không nói, de xe một cách thành thục, trên mặt mang thứ biểu cảm khá là hớn hở.

Lẽ ra tôi định hỏi chuyện này cho ra lẽ trên đường đi, nhưng kỹ thuật lái xe của Mộ Vũ đã khiến tôi không dám thở mạnh lấy một cái suốt dọc đường. Nhà tôi quả thật ở trong một thành phố nhỏ, không sai; trên đường thực sự không có mấy xe, không sai, nhưng dù gì cũng là khu vực thành phố, sao thằng bé này có thể lái ra cảm giác đang trên đường cao tốc thế này? May mà xe tôi là Alto, đây mà là Audi, chắc nó dám lái như đua quá?

Cơ quan của ba rất dễ nhận dạng, trên đường lại toàn đèn xanh, Mộ Vũ cứ thế duy trì giới hạn tốc độ cao nhất của thành phố và gần như dừng lại ở một vị trí đỗ xe rất chật ở trước cổng cơ quan với một cú drift.

Lúc xuống xe, hắn nói với cái đứa vẫn còn đang hoảng hồn này là: “Xe không tệ.”

Tôi bỗng nhiên muốn giáo huấn hắn một trận. Lái xe kiểu gì thế hả? Nhưng một là hắn không phạm luật, hai là ý định ban đầu của tôi khi bảo hắn lái xe cũng là để xem thử kỹ thuật lái xe của hắn. Tuy hơi dữ dội, nhưng, quả thật rất thành thục. Hơn nữa, một người lấy bằng C như tôi hình như cũng không có tư cách gì để bắt bẻ một người lấy bằng A.

Thế nên tôi đành nói với biểu cảm méo mó: “Kỹ…kỹ thuật của cậu cũng không tệ.”

Sau đó, rất kiên định đòi chìa khóa xe lại, nhét vào túi mình.

Lúc nhìn thấy Mộ Vũ, ba ngơ ra hẳn nửa phút đồng hồ, sau đó kéo tay hắn không buông, mãi không ngừng nói: “Về là tốt, về là tốt…” -Các chú các bác đang nói chuyện với ba trước đó vừa thấy tôi đến thì cũng đứng dậy cáo từ hết.

Chỗ ba ở tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Căn hộ gồm một phòng ngủ, một phòng khách; đầy đủ nội thất, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, máy sưởi đủ công suất. Ba dặn tôi rót nước, lấy hoa quả, còn mình thì kéo Mộ Vũ hỏi này hỏi nọ. Mộ Vũ trả lời từng câu một. Sau đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra nguyên nhân mãi không chịu buông tay của ba, thực ra ba không nỡ buông chiếc găng tay trên bàn tay phải của Mộ Vũ ra.

Mộ Vũ cũng phát hiện điều đó. Thế là hắn mượn cớ trong nhà nóng để cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo len chính tay mẹ đan ở bên trong. Tôi thấy trong mắt ba bỗng chốc dâng lên một lớp hơi nước. Ba chậm rãi nhấc ngón tay run rẩy lên, giúp Mộ Vũ chỉnh lại áo một cách cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, từ vai đến tay áo, nhẹ nhàng vuốt dọc một lượt, trong mắt có vui mừng, có quyến luyến, nhưng cuối cùng lại trở thành nỗi đau vô bờ.

“Lúc đó, cô con mải lo lắng, sợ dài sợ ngắn sợ rộng sợ chật, không ngờ con mặc vừa như vậy. Tốt, tốt.” -Ba nói xong quay sang nhìn tôi: “An Nhiên, ba có chuyện muốn nói riêng với Mộ Vũ, con tự ở đây một lúc nhé.” -Sau đó, vỗ vai Mộ Vũ, quay người bước vào phòng ngủ.

Hửm?Tôi có chút không hiểu. Nói chuyện riêng? Tại sao?

Mộ Vũ thấy tôi không nói gì, bèn lau sạch nước mắt trên mặt tôi trước, sau đó ấn tôi ngồi xuống sofa, nhét cho tôi cốc nước, nói: “Chờ tôi một lát.”

Lúc hắn đi vào phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.

Trên đường về, tôi không để Mộ Vũ lái xe nữa. Hắn lặng lẽ ngồi trên ghế phụ lái, không có biểu cảm gì, chỉ có lúc nhìn tôi, ánh mắt mới mang một sự phức tạp không rõ nghĩa.

Tôi không nhịn được lần thứ năm hỏi hắn: “Ba tôi rốt cuộc đã nói gì với cậu?”

Lắc đầu.

“Ba trách cậu bỏ đi ba năm à?”

Lắc đầu.

“Ba khuyên cậu đừng quen tôi nữa hả?”

Lắc đầu.

“Hàn Mộ Vũ!” -Tôi quát. Chuyện gì thế này? Còn chuyện gì phải giấu tôi nữa?

Thấy mắt tôi đỏ hoe, Mộ Vũ khẽ nói: “Chú chỉ bảo tôi đừng phụ lòng anh…và chú…và cô nữa.”

“Hả? Tí chuyện cỏn con này mà hai chú cháu nói hết nửa tiếng đồng hồ?” -Định lừa ai đấy!

Mộ Vũ gật đầu và nhìn tôi một cách nghiêm túc, rồi nói: “An Nhiên, tôi sẽ không phụ lòng anh đâu…cả đời này cũng không.”

Câu nói này đã dập tắt lửa giận trong lòng tôi. Đắng chát và ngọt ngào hòa vào nhau, trở thành dịch thể hơi chua dưới đáy mắt. Tôi nói: “Tôi biết…biết từ lâu rồi…trước giờ đều biết…” -Giọng nói nghẹn ngào không chịu được.

Tính khí của Mộ Vũ, tôi biết. Nếu hắn không muốn nói gì thì rất khó cạy miệng hắn. Trông bộ dạng của hắn cũng không có vẻ gì là nói dối, còn ba đã nói rõ với tôi là sẽ không phản đối chuyện của chúng tôi. Lúc vừa bước ra cửa cũng thân thiết với Mộ Vũ lắm lắm. Chắc không có vấn đề gì to tát đâu… Nghĩ thế, tôi quyết định sau này nói tiếp.

Mộ Vũ nhận được một cú điện thoại trên xe. Tôi để ý thấy hắn đã đổi điện thoại rồi, vẫn là mẫu Nokia đơn giản. Cái cục màu vàng nhạt đang đung đưa bên tay hắn là con dấu tên của tôi. Tôi nghe hắn hỏi tình trạng gì đó thế nào rồi, sau đó người bên kia rì rầm trả lời. Thời gian nói chuyện không dài. Lúc cúp máy, tôi thấy Mộ Vũ gần như thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại gọi liền vào một số điện thoại khác. Lần này, điện thoại vừa được nối máy, tôi đã nghe ra là ai. Cho dù ba năm không gặp, giọng nói vỡ chiêng đó vẫn không lẫn vào đâu được. Hai người nói chuyện câu được câu mất, tôi nghe cũng không hiểu lắm, chỉ biết là có liên quan đến vụ đấu thầu. Sau khi Mộ Vũ dặn dò một câu “Trông hộ tao một chút.”, bèn áp điện thoại vào tai tôi, nói: “Dương Hiểu Phi nè, nó muốn chào anh một tiếng.”

Tiếng “a lô” của tôi còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói khản đặc như được mài bởi giấy nhám đã xuyên thấu màng nhĩ: “Anh An Nhiên, em nhớ anh chết đi được…”

Tôi cũng cảm thấy đặc biệt gần gũi, như có thể nhìn thấy Dương Hiểu Phi đang toét miệng cười, đôi mắt nhỏ híp lại, trên trán là chảo dầu bóng loáng chưa được rửa sạch. Nhưng tôi cố tình làm giọng lạnh nhạt: “Nhớ tôi mà không gọi cho tôi, số của anh cậu chưa đổi bao giờ.”

Gã vội giải thích: “Chuyện đấy đâu trách em được, anh Hàn không cho em liên lạc chớ bộ… Mà cũng không trách ảnh được, lúc đó ảnh cũng khó khăn lắm.”

“Khó khăn? Khó như thế nào?” -Tôi giả vờ hỏi bâng quơ. Mộ Vũ giỏi nhất là tối giản hóa mọi chuyện. Cho dù những gì hắn nói là sự thật, bạn cũng không tài nào biết được những chi tiết trong đó. Nhưng Dương Hiểu Phi thì khác. Gã ở bên cạnh Mộ Vũ, hiểu rõ những chuyện hắn đã trải qua. Hơn nữa, gã còn rất hay bênh vực anh Hàn của gã nên sẽ kể hết những nỗi khổ của anh Hàn gã cho tôi biết để tôi đối xử với anh Hàn gã tốt hơn.

Quả nhiên.

“A! Anh Hàn không nói cho anh biết à? Cũng đúng, tính của ảnh là vậy, sợ anh lo lắng…để em nói cho anh nghe…”

Chủ đề chính còn chưa bắt đầu, điện thoại đã bị Mộ Vũ thu hồi lại: “Dương Hiểu Phi, An Nhiên đang lái xe, vậy nhé.” -Sau đó cưỡng chế cúp máy.

Tôi bực mình: “Ê tôi nói này, cậu ngày càng độc tài rồi nhé. Tôi nói chuyện với người khác cũng không được à?”

Mộ Vũ cũng không để tâm, đáp: “Chẳng phải tôi đã nói hết với anh rồi sao?”

“Cậu có nói thật đâu?” -Tôi liếc hắn một cái: “Cậu mà nói hết rồi thì còn cúp điện thoại của người ta làm gì, rõ ràng là chột dạ.”

Tên đó nghe xong bèn từ từ ghé tai tôi hỏi: “Không tin tôi đến vậy à?” -Môi cọ vào vành tai làm xẹt lên những tia lửa, giọng nói mang hơi nóng đó đã làm bỏng đỏ một bên cổ tôi.

“Tin cậu, tôi là lợn.” -Nghiêng đầu né tránh sự quyến rũ cố ý của hắn, tôi cố gắng giả vờ mất kiên nhẫn, rầy hắn: “Tránh ra, tôi đang lái xe này!” -Hắn không tránh mà còn áp lại gần hơn. Phần phía sau tai bị đầu lưỡi trơn mềm liếm một vòng, bàn tay cầm vô lăng không khỏi run lên mấy cái. Thằng nhóc này ngày càng điên rồi.

“Cậu…cậu đừng quá đáng nhé!” -Tôi cảnh cáo hắn, nhưng trong giọng nói lại lẫn với sự khàn khàn khả nghi.

Hắn cũng biết làm xao nhãng một tài xế như vậy là nguy hiểm đến mức nào, nên đành bịn rịn ngồi ngay lại, còn tôi thì cố gắng tập trung tinh thần.

Không ai nói chuyện, tôi bật đại máy phát thanh lên. Một giai điệu rất xưa rất xưa lấp đầy khoang xe. Lúc đầu tôi cũng không để ý, sau đó bất ngờ nghe thấy Mộ Vũ nhẹ nhàng ngâm nga hát theo.

“Cho anh tất cả của tôi

Anh là ván cược duy nhất của cuộc đời này

Chỉ để lại một khoảng năm tháng

Để tôi không chút hối hận

Dâng hiến hết mình

Sợ anh đau buồn, sợ anh khóc

Sợ anh cô đơn, sợ anh hồ đồ

Hồng trần trăm núi nghìn đường

Tôi có thể sớm sớm chiều chiều

Cho anh con đường của tôi

Anh là bước chân không bao giờ dừng lại của cuộc đời này

Khiến tôi bước nên vùng trời riêng của mình

Để anh bay nhảy thỏa thích

Yên tâm theo đuổi

Tình yêu là con đường dài đằng đẵng

Giấc mơ có hạnh phúc, giấc mơ có đau khổ

Đường đời vui buồn hợp tan

Tôi có thể chắp vá

Và đem muôn vàn vất vả của ngày hôm qua

Đổi lấy hạnh phúc mĩ màn từ ngày mai

Yêu anh có đủ nhiều

Đối với anh có đủ tốt

Có thể yêu cầu, nhưng xin đừng ngó lơ

Không muốn cho anh thấy vết thương của tôi

Là sự kiên trì bất chấp mưa gió không chút hối hận của quá khứ

Sở hữu có đủ nhiều

Ước mơ có đủ đẹp

Có thể mưu cầu

Không chịu thua

…”

Mộ Vũ không quá hứng thú với chuyện hát hò, cũng chẳng mấy khi học hát. Tôi luôn thấy tiếc cho chất giọng tuyệt vời của hắn. Khó khăn lắm hắn mới chịu hòa âm mấy câu. Nghĩ kĩ lại thì những câu hát này đều khiến tôi xót xa, cảm thán. Vất vả hôm qua, hạnh phúc ngày mai, ai là ván cược của ai, ai bay nhảy trên vùng trời của ai, những vết thương không thể nhìn thấy, sự nỗ lực thầm lặng cô đơn của ai đó…

Sau khi ăn cơm tối, tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với Mộ Vũ.

Ngồi ngay ngắn, mặt đối mặt.

“Mộ Vũ, có những thứ tôi đã muốn nói từ lâu rồi.”

“Ừa, anh nói đi.”

“Tôi biết cậu luôn muốn bảo vệ tôi, không để tôi bị tổn thương, không để tôi buồn tôi đau lòng, thực ra không cần phải thế. Tôi cũng là đàn ông, không lý nào cậu chịu được mà tôi không chịu được cả.”

“Ừa, tôi biết.”

“Thế nên…cậu có chuyện gì cũng đừng giấu tôi, đừng cái gì cũng ôm hết vào người. Tôi đoán thì mệt tâm, nhìn cậu lại đau lòng.”

“Ừa, được.”

“Thế…bây giờ cậu có gì cần phải thành thật không?”

“Không.” -Mộ Vũ trả lời vô cùng dứt khoát: “Những chuyện nên nói tôi đã nói hết rồi.”

Tôi nhạy bén nhận ra vấn đề của câu nói này: “Thế những chuyện không nên nói thì sao?”

Hắn nhìn tôi với khuôn mặt vô tội. Tôi sắp nổi nóng thì người đó nhìn đồng hồ treo tường, tự mình đứng dậy lượn vào bếp, một lát sau bưng nửa cốc nước ra, ngồi xuống bên cạnh tôi, nói với tôi là: “Đến giờ uống thuốc rồi.”

Thực ra bình thường tôi toàn chờ đến khi nhớ ra mới uống thuốc, không nhớ thì không uống, và chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện này.

Tôi đổ thuốc viên ra rồi định bỏ vào miệng ngay. Mộ Vũ đưa tay cản lại, thuốc được bẻ ra hai nửa, một nửa còn lại được bỏ lại vào hộp thuốc. Hắn nói: “Thuốc này tối uống phải giảm liều.” -Tôi cũng biết, nhưng tôi thấy phiền phức.

“Haizz.” -Uống thuốc xong, tôi thở dài một tiếng, rồi than thở một cách bóng gió: “Bớt làm tôi lo lắng thì tôi không phải uống thuốc nữa.”

Bàn tay đặt sau gáy tôi bóp nhẹ mấy cái. Mộ Vũ lặng lẽ nhìn tôi. Hàng mi rậm rạp chia nhỏ ánh nhìn ra, từng miếng một rơi xuống lòng tôi, như đốm lửa. Tôi không khỏi thất thần. **, cái người này đáng ghét ghê, không nói được gì thì giả vờ đáng yêu với tôi.

Tôi giả vờ chê bai đẩy hắn ra, tự mình né sang một bên: “Đừng dùng chiêu này. Chắc chắn cậu vẫn còn chuyện chưa nói cho tôi biết. Chuyện của cậu và chuyện của ba tôi nói với cậu nữa… Cậu cứ nói huỵch toẹt ra với tôi là xong rồi?”

Hắn điềm đạm lắc đầu. Tôi tức đến trợn mắt, chửi: “Đàn ông con trai rề rà cái gì… Có gì hay ho đâu?” -Đáng tiếc, hắn có sức miễn dịch bẩm sinh với kiểu ăn nói này, nên hoàn toàn phớt lờ.

Tôi bực mình được hai phút, cắn răng. Đừng tưởng chỉ có cậu biết.

Nhanh cực, tôi đổi sang một nụ cười mà tôi tự thấy là đủ mê ly, rồi trở người một cái ngồi lên đùi hắn, đối diện với hắn, cực kỳ từ tốn cởi chiếc áo len trên người ra, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình với tốc độ rùa bò. Mộ Vũ dường như nhìn theo từng động tác của tôi với chút ngỡ ngàng, nhưng tay thì tự nhiên thò vào vạt dưới của áo sơ mi. Thực ra tôi luôn bó tay với hắn. Điều khiến tôi cân bằng tâm lý là hắn cũng bó tay với tôi. Áo sơ mi cởi được một nửa, lồng ngực Mộ Vũ đã phập phồng lên xuống rất rõ. Tôi xáp đến thơm hắn, cắn mút liếm môi hắn, nhưng lại cố tình tránh né sự đáp trả của hắn. Một lát sau, ai đó đã bị trêu đến bực mình. Hai tay hắn ôm chặt tôi không cho nhúc nhích, rồi cắn lại một cách vội vã thậm chí có chút hung hăng. Cơn đau chi chít trên đầu lưỡi khiến tôi cảm thấy mình sắp bị hắn cắn nát. Tôi vùng vẫy theo bản năng. Bàn tay đẩy ngực hắn chạm vào nhịp đập đang nhảy với tốc độ gần như gắt gỏng. Tiết tấu thất thường này va vào lòng bàn tay tôi, khiến tôi lo là cứ tiếp tục thế này liệu tim hắn có bị tật như mình không. Chần chừ đôi chút, hơi thở nóng hổi đã bò lên đến cổ, răng cọ sát vào động mạch chủ. Khoái cảm sắc bén cắt đứt mạch máu xông ra ngoài. Lúc tôi cởi áo len của Mộ Vũ ra, áo sơ mi của mình cũng bị lột ra non nửa, gần như mặc cũng như không. Dù không nhìn thấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được những vết bầm tím lốm đốm trên vai, trên xương quai xanh, trên ngực được triệu hồi bởi những cơn đau nhói ẩm ướt kia.

Trước khi sức nóng nào đó thiêu đốt lý trí của mình thành tro, một cách bất ngờ mà cực kỳ kiên định, tôi đẩy hắn ra, tự mình lảo đảo lùi về phía sau sofa, ngăn ra một khoảng cách dài tầm ba mét. Kẻ bị đẩy ra ngơ ngác nửa giây, sau đó lườm tôi, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ híp lại.

“Tôi cố ý đấy thì sao nào?” -Cố gắng che giấu sự chật vật của mình, tôi cố gắng khiến mình trông vô cùng tự tin và kiêu ngạo: “Cậu nói cho tôi biết trước là ba tôi có âm mưu bí mật gì với cậu đi?”

Ánh mắt Mộ Vũ rung rinh, ngón tay gần như kéo cổ áo một cách dứt khoát, để lộ hõm cổ óng ánh ánh nước, cộng với dấu răng màu đỏ nhạt trên cổ mà tối qua bổn nhân cố tình khắc lên, gợi cảm muốn chết. Tôi nuốt nước miếng một cách vô cùng kém cỏi: “Cậu có nói hay không? Không nói thì chúng ta để như vậy luôn…” -Tuy tôi không hề đỡ hơn hắn bao nhiêu, nhưng khí thế vẫn ở đó.

Tôi nghĩ thế nào cũng phải giằng co một lúc. Tôi đã chuẩn bị dùng cả tình cảm lẫn lý lẽ để thuyết phục hắn. Tôi tưởng Mộ Vũ khó đối phó lắm… Nào ngờ tên đó không chờ tôi bắt đầu khuyên nhủ đã gật đầu nói: “Thôi được.”

Dễ…dễ như vậy à?

Ngoài đắc ý ra, tôi âm thầm thở dài: Mộ Vũ, tôi đánh giá cao cậu rồi…

Hắn vỗ chỗ sofa bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống trước đã. Sao tôi có thể vâng lời chứ? “Cậu nói trước đi.”

Mộ Vũ không so đo với tôi, nhưng vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến tôi ngơ ngác: “An Nhiên, trước giờ tôi luôn nghĩ tôi là người yêu anh nhất, bây giờ tôi không dám nói thế nữa.”

“Hả, chẳng lẽ không phải?”

“So với cô chú, những gì tôi làm hoàn toàn không là gì cả…Những gì họ làm cho anh vượt qua những gì tôi có thể tưởng tượng được…Tôi sợ làm phụ lòng họ, tôi cảm thấy áp lực quá.”

Nhìn bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của Mộ Vũ, trong lòng tôi lại nảy sinh một chút bất lực. Có thể cô Hàn đã khiến Mộ Vũ có nhận thức lệch lạc về tình thân. Thứ tình cảm bình thường lại bị hắn đặc thù hóa.

Thằng nhóc đáng thương!

Tôi xót hắn nhưng cũng thật lòng cảm thấy hắn rất gợi đòn: “Hàn Mộ Vũ não cậu bị chập mạch à? Chẳng lẽ nội dung nói chuyện giữa ba tôi với cậu là so xem ai yêu tôi nhiều hơn? So với ai không so, lại so với ba mẹ đã nuôi tôi hai mươi mấy năm? Cậu “ba chấm” thật!”

Mộ Vũ suy nghĩ thông suốt như vậy sao lại đi vào ngõ cụt thế này?

Lời nói của tôi không khích được phản ứng gì từ hắn, trái lại đổi lại là một khoảng im lặng tương đối dài.

Tương đối dài, dài đến mức tôi cảm nhận được sức nóng đã hạ xuống, trên người bắt đầu lạnh toát.

Người hoảng đầu tiên là tôi, không phải vì gượng gạo, mà vì tôi thấy ánh nước lóe lên rồi vụt tắt trong mắt hắn lúc hắn nghiêng đầu. Não bỗng dưng trống rỗng. Đây là Hàn Mộ Vũ, Hàn Mộ Vũ đã trải qua bao nhiêu khó khăn vẫn có thể điềm nhiên trước sóng gió. Tôi sợ đến ngây người. Cái gì cũng quên sạch, tôi chạy đến ôm hắn: “Mộ Vũ, cậu sao thế? Tôi nói sai cái gì à…Ý của tôi là ba mẹ và cậu đều là những người tôi yêu nhất, như nhau cả, không so sánh với nhau được…Ưm, những lời ba tôi nói với cậu, tôi không hỏi nữa được chưa…Vừa rồi cũng là tôi sai, tôi hứa về sau sẽ không trêu cậu như thế nữa… Tôi sẽ không nói cậu rề rà nữa…Sau này tôi sẽ uống thuốc theo đúng hướng dẫn sử dụng…” -Cố gắng hồi tưởng lại mình đã làm gì mà có thể khiến hắn không vui thì nhận ra cũng nhiều phết…

Đoán đến cuối cùng, người trong vòng tay lí nhí nói: “Anh không tin tôi.”

“Sao lại thế được?” -Tôi lập tức thanh minh: “Tôi tin cậu mà. Cậu nói gì tôi cũng tin. Thật đấy, cậu muốn nói gì cũng được.”

Mộ Vũ kéo tôi ngồi ngay lại. Thần sắc của hắn đã hồi phục bình thường. Khoảnh khắc khiến tôi chấn động đó như chưa từng xảy ra. Hắn nói với tôi rằng: “An nhiên, thay vì làm người yêu anh nhất, tôi muốn làm một trong số những người yêu anh nhất hơn. Như thế, những điều tôi không thể cho anh sẽ có người khác cho anh, như cô chú, Ngô Việt, chị Tào, kế toán Lý và những người thân bạn bè khác. Họ cũng tốt với anh nhưng lại tốt theo những kiểu khác nhau, khiến cuộc sống của anh bớt khiếm khuyết.”

Tôi chăm chú lắng nghe những gì Mộ Vũ nói, lần đầu tiên cảm thấy mình phải điều động tất cả cảm giác và trí thông minh để chiêm nghiệm dụng ý của hắn.

“Tôi đặc biệt hy vọng có thể cho anh tất cả những gì anh muốn, cũng hy vọng tất cả những gì tôi cho anh đều là những thứ anh muốn. Nhưng phần lớn thời gian, tôi chỉ có thể yêu anh theo cách của mình, vì thường sẽ không có nhiều lựa chọn như vậy. Thế nên…anh hiểu chưa?” -Mộ Vũ hỏi tôi một cách nghiêm túc.

Xí, tưởng tôi ngu hả? Chuyện này có gì mà không hiểu!

Tôi đứng dậy đi tới đi lui xung quanh Mộ Vũ hai vòng, nhìn hắn đến khi hắn có chút lúng túng, mới từ tốn mở miệng: “Mộ Vũ, tôi cảm thấy cậu thay đổi rồi.”

“…Thay đổi?” -Mộ Vũ để lộ vẻ mặt hoang mang hiếm có.

Tôi vòng đến phía sau sofa, khom lưng xuống ôm hắn: “Ăn nói dài dòng hơn rồi. Nói một đống thứ vô dụng. Chẳng qua cậu chỉ muốn nói: “An Nhiên, anh phải tin tôi, tất cả những gì tôi làm đều là muốn tốt cho anh” đúng không?”

Mộ Vũ nghiêng đầu qua, nhìn vào mắt tôi, nói: “An Nhiên, anh phải tin tôi, tất cả những gì tôi làm đều là muốn tốt cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.