Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường

Chương 7: Chương 7




Bên ngoài phòng đợi của sân bay, Nhan Cát Tường nhìn bảng giờ giấc treo ở đại sảnh, rồi lại nhìn nam nhân bên cạnh đang uống cà phê trong quán cà phê lộ thiên.

So với những người trong phòng đang lo lắng chờ máy bay hạ cánh kia, nam nhân trước mắt này lộ ra vẻ vô cùng nhàn nhã như đi chơi, nhàn nhã đến mức quả thực không giống như tới đón máy bay, mà giống như đặc biệt tới nơi này thưởng thức cà phê.

“Ngươi thật sự xác định ngươi tới đón máy bay?” Cô hoài nghi liếc nhìn đối phương nói.

“Nếu không ngươi cho rằng ta không có chuyện gì làm chạy tới nơi xa xôi này” Cầm lấy tách cà phê trong tay, Phí Ôn Đình ưu nhã uống một ngụm.

Cao quý!

Trong đầu Nhan Cát Tường hiện lên cái từ hình dung này. Nếu như không phải tính cách hắn còn phải xen xét lại, chỉ bề ngoài cùng cử chỉ mà nói, hắn tuyệt đối đủ điều kiện trở thành bạch mã hoàng tử trong mắt nữ nhân.

“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Cô xuất thần, khiến cho hắn nhíu mày hỏi.

“Ngươi.” Cô vô thức nói, cho đến khi lời đã ra khỏi miệng, mới kịp phản ứng mình nói cái gì.

“Ngươi đang nghĩ tới ta?” Gương mặt vốn còn đang chảy dài trong nháy mắt chuyển thành nở nụ cười, Phí Ôn Đình tâm tình vô cùng tốt nhìn Nhan Cát Tường.

Vốn muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn đến hắn lộ ra nụ cười như thế, cô vẫn là thuận theo tâm ý, đàng hoàng gật gật đầu, dù sao, mới vừa rồi cô nghĩ trong đầu đích thực là liên quan đến hắn.

Phí Ôn Đình lướt tay qua mặt bàn, cầm tay của đối phương, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ma sát bàn tay mang vòng tay trắng tinh của Cát Tường, “Cát Tường, ta thích ngươi nghĩ tới ta.” Thanh âm của hắn mang theo một chút ngọt ngào cùng nụ cười.

Vừa mê người, vừa đáng yêu.

Hắn như một hoàng tử hay thay đổi, dung mạo trước sau bất đồng. Theo tâm tình bất định mà biến hóa các loại diện mạo.

Trong nháy mắt, lòng của cô có một chút cảm giác rơi vào tay giặc, rơi vào tay giặc khi hắn tươi cười ôn nhu như vậy.

“Cát Tường, sau này, ngươi chỉ cho nghĩ tới chuyện của ta.” Thanh âm của Phí Ôn Đình tiếp tục từng giọt từng giọt truyền vào tai cô, đến trong đầu cô.

Chỉ nghĩ chuyện của hắn? “Ta…”

“Được không?” Hơi thở như hoa, loại thanh âm hoa lệ, như thì thầm nỉ non.

Chuyện như vậy, làm sao có thể đáp ứng! Không được, phải từ chối, từ chối! Cô ở trong lòng lớn tiếng nói.

“Được không? Cát Tường…” Thanh âm như lưới, bao phủ tất cả thần kinh của cô, mà trên mặt hắn là nụ cười cùng mong đợi, làm cho cô không nỡ dời mắt.

“… Được.” Lời nói, cứ như vậy thốt lên (hố hố, nói mà)

Sau đó một giây, Nhan Cát Tường ngay sau đó muốn ôm đầu ai oán.

Trời ạ! Cô vừa nói cái gì! Muốn chết, muốn chết, cô rõ ràng không muốn nói như vậy a!

“Thật tốt!” Trên mặt của hắn, có một loại thỏa mãn cô chưa bao giờ nhìn thấy, “Sau này, ta cũng chỉ nghĩ đến chuyện của Cát Tường.” Hắn kéo tay cô, tới bên môi của mình, giống như lễ nghi cung đình, trịnh trọng ở trên lưng bàn tay cô ấn xuống một nụ hôn.

Lời nói vừa rồi có chút ít, giống như thề thốt, giống như hứa hẹn.

Mà nụ hôn của hắn, giống như một loại minh chứng.

Lòng của cô thẳng thắn nhảy lên một cái, mạnh mẽ đến mức ngay cả cô cũng cảm thấy không giải thích được.

Thật là nhanh, tim đập thật là nhanh, hơi nóng, bắt đầu từ bên tai ngay sau đó lan đến toàn thân.

Mặt của cô nhanh chóng đỏ rực, mà hắn, ngắm gương mặt đỏ rực của cô, hài lòng cười.

“Ngươi…” Không được tự nhiên giật mình xoay cổ tay, Nhan Cát Tường đem tay rút về.

Phí Ôn Đình khẽ cau mày, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, nở nụ cười như cũ.

Chậm rãi buông tay, hắn cầm lấy chiếc thìa nhỏ màu bạc trên bàn, nhẹ nhàng khuấy cà phê.

Một màn vừa rồi kia giống như ảo ảnh, nếu như không phải trên khóe miệng của hắn còn nụ cười mơ hồ, cô thậm chí hoài nghi mới vừa rồi có phải ảo giác của mình hay không.

“Ngươi hôm nay tới đây đón người nào?” Cô tự tìm chuyện để nói, nghĩ lấy phương thức nói chuyện để giảm bớt không khí nặng nề kia một chút.

“Hai rất người nhàm chán.” Hắn nhẹ buông tròng mắt, nhìn cà phê trong chén đang vẽ ra một vòng gợn sóng.

“Nhàm chán?” Cô kinh ngạc, sắc đỏ trên mặt hơi thoáng tan đi.

“Bởi vì bọn họ luôn nói những lời rất nhàm chán.” Phí Ôn Đình cũng không chút để ý đáp.

Lời của hắn lại chỉ làm cho cô càng thêm nghi ngờ, “Ngươi muốn đón người, đến tột cùng là ai a?”

“Cha mẹ của ta.” Hắn nhẹ nhướng mắt, cười khanh khách ngắm nhìn cô, “Một đôi cha mẹ rất không thú vị.”

“…” Không thú vị? Nhan Cát Tường hết chỗ nói rồi. Hắn thật sự nên dùng những từ như thế này hình dung cha mẹ của mình sao?

Buổi chiều 4 giờ 20 phút, máy bay đúng lúc đã tới.

Sau đó trong những người ở phi trường, Nhan Cát Tường cuối cùng cũng gặp cha mẹ đối phương.

“A Đình a!” Người chưa thấy, tiếng đã tới, sau đó một bóng đen liền hướng Phí Ôn Đình phi tới. Vốn là, người tới dường như muốn cho người kia một cái ôm thật lớn, bất quá bởi vì Phí Ôn Đình rất “tiêu sái” tránh được, cho nên khiến đối phương trực tiếp chụp một cái vào khoảng không.

“Thiệt là, tốt xấu gì cũng phải cho ta một cái tính cảnh phụ tử gặp lại.” Phí phụ không tình nguyện thu hồi hai cánh tay, như trách cứ nhìn con.

Ưu nhã phủi vạt áo, Phí Ôn Đình thản nhiên nói: “Ta không thích.” Hắn từ trước đến giờ không thích cùng người khác đụng chạm, đối với Cát Tường là ngoại lệ.

“Ai…” Phí phụ vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, là hắn biết con hắn chính là đáp án này.

“A Đình, ngươi xem, đây là quà mẹ mang về cho ngươi, ngươi nhìn xem ngươi có thích hay không.” Phí mẫu cũng trên mặt kích động, chuẩn bị đem quà trong túi ngay tại đấy đưa cho con trai thưởng thức.

“Mẹ, về đến nhà ta tự nhiên có thể nhìn.” Hắn khoát khoát tay, ngăn động tác của mẫu thân lại.

“A Đình a, chúng ta đi lâu như vậy, ngươi có nghĩ đến chúng ta hay không?” Một đôi cha mẹ nhìn chằm chằm con nói.

“Nghĩ.”

“Thật sao?”

“Bởi vì ta muốn biết các ngươi rốt cuộc lúc nào mới tính trở lại tiếp quản công ty.” Phí Ôn Đình mặt không chút thay đổi nói, nhưng ngay sau đó cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, lại ngẩng đầu, đối với Nhị lão trước mắt nói: “Ta đã tới đón máy bay.” Nói xong, liền xoay người, kéo Nhan Cát Tường ở một bên, hướng cửa đi tới.

A? Cứ như vậy?

Nhan Cát Tường thấy vậy sửng sốt.

Đối phương không phải cha mẹ của hắn sao? Tại sao không có một chút cảm động của thân nhân gặp lại, ngược lại lại như công thức hoá vậy?

“Đợi… đợi một chút!” Cô chợt ngừng lại thân thể kêu lên.

“Sao vậy?” Hắn ngừng cước bộ lại, xoay người lại nhìn cô.

“Như vậy là được?” Cô hoài nghi ngó ngó hắn.

“Đúng.” Hắn đương nhiên gật đầu, “Buổi tối muốn ăn gì?”

“…” Bây giờ, không phải là lúc thảo luận buổi tối ăn gì đi. Điều này cùng với tưởng tượng của cô về đón máy bay khác nhiều lắm, “Tại sao ngươi có thể đối với cha mẹ ngươi như vậy?” Vốn cho là hắn chỉ ở trước mặt mình tùy hứng, bá đạo, lấy mình làm trung tâm, không nghĩ tới ở trước mặt cha mẹ hắn cũng giống như vậy.

“Ta tại sao không thể như vậy?” Hắn kỳ quái nhìn cô hỏi ngược lại.

Cho xin đi, hắn rốt cuộc có phải người Trung quốc hay không a, ít nhất nên có đức tính truyền thống tốt đẹp a. Hai cái tay vô nắm lấy nhau hạ xuống, cô chuẩn bị cho hắn cập nhập một chương trình giáo dục thật tốt, “Đó là bởi vì…”

“Vị tiểu thư này là?” Thanh âm Phí mẫu hơi run run kích động, cắt đứt lời của Nhan Cát Tường.

“A.” Nhan Cát Tường lúc này mới nhớ ra mình chưa tự giới thiệu, “Cháu là đồng nghiệp của Đình, họ Nhan, các bác có thể gọi cháu là Cát Tường.”

“Cát Tường, ” Phí phụ mỉm cười gật đầu, “Tên rất hay.”

Tên rất hay sao? Nhan Cát Tường trong lòng rất có chút bất đắc dĩ.

Mà Phí mẫu ở một bên, thì rất chăm chú nhìn chằm chằm tay của Phí Ôn Đình cùng Nhan Cát Tường đang giao nhau ở một chỗ, sau đó dùng thanh âm run run hỏi: “Ngươi là… bạn gái A Đình sao?” Đứa con trai này của cô, từ trước đến giờ không thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên, chủ động nắm tay đối phương, quả thực là kỳ tích. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có từ bạn gái này tương đối phù hợp tình huống.

“Bạn gái?” Nhan Cát Tường thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.

“Ta biết, A Đình nhà chúng ta tính tình đáng trách một chút, bất quá, ta tin rằng nếu như hắn thật lòng yêu một người sẽ tuyệt đối là một bạn trai rất tốt.” Phí mẫu vừa nói, nhân tiện kích động cầm tay phải rảnh rỗi của Nhan Cát Tường lên, liên tiếp đưa đưa.

Vấn đề là, bọn họ hoàn toàn không phải a! Nhan Cát Tường có chút nhức đầu muốn giải thích: “Cái kia…”

“Không nghĩ tới, trở lại, A Đình đã có bạn gái.” Phí phụ cũng tiến lên phía trước nói, “Cát Tường, không nghĩ tới bên cạnh con của chúng ta cũng có nữ nhân xuất hiện, A Đình làm phiền ngươi.” Giọng nói, mặc dù không kích động bằng Phí mẫu, nhưng nhìn ánh mắt lộ ra một loại cảm kích trong đó.

Không có… Không có lầm đi! Mặc dù hết sức không muốn đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Nhị lão, bất quá Nhan Cát Tường cảm giác mình giờ phút này vẫn là cần thiết làm sáng tỏ một chút hiểu lầm, “Ta nghĩ, các ngươi có thể là…”

“Không chỉ là bạn gái.” Lời của cô, lại một lần nữa bị cắt đứt, bất quá, lần này mở miệng chính là Phí Ôn Đình.

Ba người, sáu con mắt, thoáng chốc toàn bộ tập trung vào bóng dáng cao lớn kia.

“Cô ấy còn là vợ chưa cưới của ta.” Phí Ôn Đình đưa tay nắm trên vai Nhan Cát Tường, thanh âm rõ ràng nói: “Ta sẽ cùng cô ấy kết hôn.”

Một câu nói xong, bốn người trong lúc đồng loạt trầm mặc.

Thật lâu sau… Thật lâu sau… Sau…

“Kết hôn?” Giọng nữ chợt vang lên trong đại sảnh phi trường.

Thiên lôi a, tới đánh cô một phát đi.

Đây là lần đầu tiên Nhan Cát Tường đến dinh thự nhà họ Phí, bất quá giờ phút này cô hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức nhà cửa xa hoa,

“Ta lúc nào nói muốn cùng ngươi kết hôn?” Thanh âm tranh chấp, to rõ mà bốc lửa. Đứng bên cạnh chiếc bàn dài trong phòng khách nhà họ Phí, Nhan Cát Tường giận dữ trừng măt nhìn người trước mặt.

“Ta nói rồi.” Phí Ôn Đình đơn giản nói.

“Ta dẫu gì cũng là người đi, ngươi có thể tôn trọng một chút ý kiến của ta hay không? Ta căn bản là chưa có đồng ý chuyện này đi.” Hắn tùy hứng đã sắp làm cho cô chịu không nổi.

“Chẳng lẽ ngươi muốn từ chối sao?” Hắn nhìn cô chằm chằm, hỏi ngược lại.

“Dĩ nhiên!” Cô không hề nghĩ ngợi đáp.

“Tại sao?” Cau mày, hắn tựa hồ không thể tiếp nhận đáp án của cô.

“Bởi vì ta cùng ngươi lúc này căn bản là không có tình yêu a.” Chẳng lẽ ngay đạo lý đơn giản này, hắn cũng không rõ sao?

“Yêu?” Trong mắt của hắn lóe lên nghi hoặc.

“Ngươi yêu ta sao? Không có phải hay không!” Nhan Cát Tường hai tay khoanh lại, nhún vai nói, “Vậy cho nên chúng ta căn bản không có khả năng kết hôn. Huống chi, chúng ta cái vốn cũng không phải nam nữ bằng hữu gì!”

“Chúng ta đang hẹn hò.” Môi Phí Ôn Đình cơ hồ kéo thẳng tắp bật ra.

“Ta căn bản là chưa có đáp ứng đi.” Hắn lúc nào mới có thể tôn trọng cô một chút a.

“Nhưng ngươi cũng không có phản đối.” Hắn đưa ra giải thích bất đồng.

Đó là bởi vì cô khiếp sợ quá độ, đã quên phản đối!

“Tóm lại, hẹn hò, bạn trai, càng sâu tới kết hôn, những điều này đều phải lấy ‘Yêu’ làm trụ cột, ta cũng không có ý định đem yêu thương làm thành một cuộc chơi, cho nên nếu như ngươi chỉ mong đợi thấy một món đồ chơi thú vị, vậy ta tuyệt đối không phù hợp yêu cầu của ngươi.” Nhan Cát Tường nghiêm mặt nói.

Yêu sao? Thì ra là cô mong đợi chính là yêu sao? Khẽ chớp chớp đôi mắt đen, Phí Ôn Đình chậm rãi mở ra đôi môi, “Ta cũng không có đem ngươi trở thành thành món đồ chơi.” Thanh âm tựa như thầm thì, âm lượng mặc dù không lớn, cũng rất rõ ràng. Có lẽ bắt đầu là như thế, nhưng là bây giờ, tuyệt đối không phải vậy.

Bởi vì không có ai sẽ đem món đồ chơi trở thành món đồ quan trọng duy nhất, cho dù có thú vị đi chăng nữa.

Nhan Cát Tường đột nhiên cứng người lại, “Tóm lại… Tóm lại chính là không đúng!” Ngay cả chính cô cũng không biết muốn nói gì. Vì cái gì, chỉ một câu nói của hắn, lại làm cho cô có loại cảm giác chìm vào trong đó, không thoát thân được?

Chẳng bao lâu, cô lại bắt đầu quan tâm đến lời nói của hắn?

Cùng lúc đó, phụ mẫu Phí gia cũng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, vừa uống trà, vừa nhìn hai người tranh chấp.

“Con dâu tương lai của chúng ta thật có tinh thần a.” Phí mẫu càng nhìn Nhan Cát Tường càng hài lòng.

“Đúng vậy a.” Phí phụ cũng vui mừng gật đầu, “Lần đầu tiên thấy có nữ nhân có thể cùng A Đình gây lộn như vậy.” Con thích đối phương không phải là không có lý.

“Lão công a, chúng ta cuối cùng cũng đợi được ngày này, ngươi nói, bao lâu thì có thể cử hành hôn lễ?”

“Hẳn là nhanh đi, có lẽ bây giờ trước tiên có thể đi nhà hàng đặt chỗ ngồi.”

Cùng phòng khách, so với không khí khẩn trương bên kia, không khí bên này quả thực nhàn nhã đến kỳ cục.

“Các bác hiểu lầm!” Vốn là còn ở đằng cãi nhau, Nhan Cát Tường vừa nghe đến hai chữ tiệc rượu, vội vàng chạy vội tới hô.

“Hiểu lầm?” Nhị lão ngó nhau.

“Không biết a.” Phí mẫu vội vàng đứng dậy, thân thiện kéo Nhan Cát Tường, “Ta nhìn ngươi cùng A Đình nhà chúng ta rất xứng a.”

Đây không phải vấn đề xứng hay không xứng.

“Hay là, ngươi đối với A Đình có chỗ nào không hài lòng?” Phí phụ ở một bên mở miệng hỏi.

Phí mẫu ngay sau đó có chút khẩn trương, nắm tay Nhan Cát Tường thật chặt, “Cát Tường, A Đình nhà chúng ta thật sự rất tốt, tin ta, hắn sau này tuyệt đối sẽ rất rất cưng chiều ngươi.”

Đứa con cá tính, từ trước đến giờ không dễ động tình, mà một khi đã động, bà tin tưởng đây tuyệt đối là cuồng liệt mà nóng rực.

Đối mặt với ánh mắt khát vọng của Phí phụ Phí mẫu như thế, Nhan Cát Tường đột nhiên cảm thấy có chút khó có thể mở miệng nói rõ sự thật. Dù sao, cô không đành lòng nhìn hai người trước mắt trong nháy mắt hiện ra vẻ mặt mất mát.

Bất quá, cũng kỳ quái, ngẫm lại Đình cũng không giống loại nam nhân không tìm được nữ nhân a, tại sao Phí phụ Phí mẫu gặp cô lại kích động như thế, thậm chí đem cô giống như thần thánh cứu mạng, sợ cô không vừa ý con trai bọn họ. (Dạ, có trách thì trách tính ‘A Đình’ quái quá, không ai chịu được)

Có lẽ là cá tính quá tệ của hắn là nguyên nhân đi. Nhan Cát Tường nhìn Phí Ôn Đình một chút, âm thầm nghĩ.

“Này, ngươi qua giải thích a.” Cô hướng về phía hắn hô, đem hắn đang một bên xem cuộc vui tha xuống nước.

“Giải thích?” Phí Ôn Đình nhướn nhướn lông mày, tựa hồ cảm giác lời của đối phương rất tức cười.

Cô là kẻ ngốc sao? Nhan Cát Tường tự mình ai oán một tiếng. Cô cái gì cũng có thể nghĩ, khi tuyệt vọng lại muốn tên đầu sỏ của mọi tai họa này ra giải thích. Tất cả vấn đề, căn bản là tại hắn liên lụy mà ra.

“Phí bá phụ, phí bá mẫu, cháu…” Cô khẽ mấp máy môi tính toán nhờ người không bằng nhờ mình.

“Ừ?” Hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, nhìn ra được bọn họ có bao nhiêu mong đợi.

“Ta…” Không biết từ đâu tới, trong đầu của cô xẹt qua chút “lòng mềm yếu”. Cô thích mềm không thích cứng, nhất định là không cách nào đối mặt với loại ánh mắt này.

“Cái gì?”

“Ta… Ta chỉ cảm thấy Phí bá phụ càng nhìn càng quen mắt, Hmm… Hmm…” Lời nói đến trên miệng, nghẹn lại thành ra vòng vo, Nhan Cát Tường cười ha ha nói.

Bất quá nói lại, khuôn mặt Phí bá phụ này, cô thật sự là càng nhìn càng quen mắt. Loáng thoáng rất giống ..

“Nhìn quen mắt?” Phí phụ sửng sốt.

“Đúng vậy, cùng chủ tịch Phí thị dung mạo rất giống.” Cô đang nhớ lại mấy tháng trước, Ti Ti từng cầm một quyển tạp chí tài chính và kinh tế, phía trên in hình ảnh Phí Đổng. Ti Ti lúc ấy còn nói, muốn từ dung mạo Phí Đổng tưởng tượng ra tổng giám đốc là cái dạng gì.

“Chủ tịch Phí thị?” Phí phụ ngay sau đó cười nói, “Vậy chẳng phải là hình của ta sao.”

“A?” Mỗ nữ trong nháy mắt hóa đá. Phí bá phụ… Chủ tịch Phí thị… Tựa hồ… Là cùng một họ đâu, “Như vậy Phí bá phụ chính là….chủ tịch Phí thị?”

“Đúng.”

Cổ cứng ngắc xoay chuyển, ánh mắt Nhan Cát Tường chuyển đến trên thân người cao gầy kia, như vậy, nói cách khác, Đình chính là tổng giám đốc của Phí thị?

Hắn họ Phí, trong tên lại có chữ Đình, mà tổng giám đốc Phí thị, tên là Phí Ôn Đình. (lúc đón máy bay ca ý đã nói là muốn papa về tiếp quản công ty mà, giờ tỷ mới nghĩ ra? Máu chậm lên não quá đi)

Nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã có thể đem hai người liên hệ với nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác Nhan Cát Tường bất ngờ là không có bất kỳ liên tưởng nào.

“Ai…” Tiếng thở dài sâu kín lại một lần từ trong miệng cô tràn ra. Ngày hôm qua bị kích thích quá mức nghiêm trọng, thế nên cô bây giờ còn chưa khôi phục như cũ.

“Cát Tường, ngươi rốt cuộc là làm sao?” Thật sự chịu không được bạn tốt than thở khác thường như thế, Mạnh Ti Ti cẩn thận đánh giá đối phương nói.

“Ti Ti, ta… Ai…” Lời của cô vừa nổi lên, lại không nhịn được thở dài một tiếng. Trong khoảng thời gian này, từ trước đến nay ngươi cô chung đụng, cư nhiên lại làm tổng giám đốc công ty mình, nói ra chỉ sợ người ta không tin được. Không trách được hắn có thể từ trong tay lão Đại lấy được chìa khóa phòng quan sát, có thể có một căn phòng kỳ quái như vậy trên tầng 85, hơn nữa có thể dùng giọng rất khẳng định nói cho cô biết, ở công ty này, không ai dám đuổi việc cô. Dù sao, cả công ty, trừ chủ tịch, hắn lớn nhất.

“Cát Tường, ngươi có lời gì cứ nói a.” Mạnh Ti Ti vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường.

“Ti Ti, thành thật nói xem, ngươi bây giờ vẫn còn đối với tổng giám đốc đầy ảo tưởng đúng không?” Cô rất chân thành hỏi bạn tốt.

“Đó là đương nhiên.” Mạnh Ti Ti hai tay nắm chặt, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy mơ màng vô hạn, “Ngươi nói xem, tổng giám đốc của công ty đến tột cùng là nam nhân thế nào? Ôn nhu như gió xuân, hay là lãnh khốc như băng, hay là sáng sủa nhiệt tình?” (không phải dạng nào trong số đó a)

Ngô… Từ ngữ hình dung mà Ti Ti dùng, tựa hồ không có cái nào có thể phủ hết trên người Phí Ôn Đình, “Ngươi không nghĩ tới hắn là một người bình thường sao?” Nhan Cát Tường hỏi.

Mạnh Ti Ti không thèm để ý khoát khoát tay, “Làm người nha, tất cả phải có chút ảo tưởng, cuộc sống mới có thể tốt đẹp hơn.”

Nhan Cát Tường sờ sờ mũi, không quấy rầy bạn tốt tiếp tục ảo tưởng. Nếu như bây giờ cô nói với Ti Ti, thật ra tổng giám đốc là một người vừa tùy hứng, vừa ích kỉ, luôn tâm tình bất định, làm cho người ta đoán không ra, không biết ảo tưởng của Ti Ti có thể lập tức tan biến hay không.

“Nhan Cát Tường, lão Đại tìm ngươi.” Một vị đồng nghiệp vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường nói.

“Tìm ta?” Cô vội vàng đứng dậy, đi vào phòng quản lý.

“Lão Đại, tìm ta có chuyện gì?”

“Phòng Tổng giám đốc gọi điện thoại tới, bao ngươi bây giờ đi lên.” Vương Khải đơn giản sáng tỏ nói.

“Cái gì?” Nhan Cát Tường kinh ngạc trở tay chỉ vào mình, “Ta lên phòng tổng giám đốc?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc nói 10 phút sau ngươi nhất định phải đến phòng tổng giám đốc.” Vương Khải cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi nói: “Nhớ đừng tới trễ.”

“…” Còn muốn đúng giờ. Nhan Cát Tường trợn trắng mắt. Phí Ôn Đình, rốt cuộc muốn làm sao a!

Tầng 87, Nhan Cát Tường lần đầu tiên bước vào nơi này.

Câm địa trong truyền thuyết, trừ quản lý cấp cao, có rất ít người có thể tới nơi này.

Đẩy ra cửa thủy tinh trong suốt, cô liền thấy một nữ nhân đứng dậy hướng cô đi tới.

“Ngươi là Nhan tiểu thư sao.” Đối phương hỏi như vậy.

Nhan Cát Tường gật đầu, đánh giá nữ nhân trước mắt. Trên người là bộ đồ công sở chuyên nghiệp, mái tóc đen nhánh búi sau đầu, khiến cho cả người nhìn qua tăng thêm mấy phần đoan trang.

“Ta là thư ký của tổng giám đốc, Dịch Mai.” Nữ nhân tự giới thiệu mình.

“Dịch thư ký.” Nhan Cát Tường lễ phép nói, “Cái kia… Phí… Ách, tổng giám đốc gọi ta tới nơi này có chuyện gì không?” Ở trên địa bàn của hắn, vẫn là gọi hắn tổng giám đốc tốt hơn.

“Cái này… Ta cũng không rõ.” Dịch Mai bó tay, cô còn tưởng Nhan Cát Tường tự biết đâu.

“Ngươi cũng không biết sao?” Nhan Cát Tường gãi gãi đầu. Bằng tế bào não có hạn của cô, thật sự đoán không ra Phí Ôn Đình cố ý gọi cô tới phòng tổng giám đốc rốt cục là muốn làm gì.

“Tổng giám đốc từ trước đến giờ không thích người khác hỏi nhiều chuyện của hắn.” Dịch Mai giải thích, nhưng ngay sau đó lại an ủi đối phương một chút, “Yên tâm, sẽ không có đại sự gì, huống chi tổng giám đốc bây giờ lại thích ngươi như vậy.”

“Thích?” Cô ngẩn ngơ, “Hắn thích ta?”

“Ngươi không biết?” Không chỉ có Nhan Cát Tường kinh ngạc, Dịch Mai còn kinh ngạc hơn.

Nhan Cát Tường chậm rãi lắc đầu, còn đang tiêu hóa lời của Dịch Mai, “Hắn thích ta sao?”

Dịch Mai hoài nghi nhìn nhìn vẻ mặt đối phương, sau đó xác định Nhan Cát Tường có vẻ là thật sự rất bối rối.

“Nhan tiểu thư, ta nghĩ, tổng giám đốc thích ngươi điểm này là không thể nghi ngờ.” Từ Phí Ôn Đình điều tra hồ sơ nhân viên bộ an ninh, đến tâm tình vui vẻ ăn điểm tâm, Dịch Mai có thể nói là ấn tượng khắc sâu.

“Nhưng là…” Nhan Cát Tường vẫn nghi ngờ, hắn thích cô sao? Từ khi nào thì bắt đầu?

Ba!

Cửa phòng tổng giám đốc buồng người dùng tay nặng nề đẩy ra, “Dịch Mai…” Thân ảnh cao to dừng trước cửa phòng tổng giám đốc, sau đó nhìn thấy người đứng cùng cùng thư ký của mình, ngay sau đó thẳng tắp đi tới,

“Đã tới còn để ta chờ lâu như vậy!” Một tay nhấc lên tay của đối phương, Phí Ôn Đình kéo Nhan Cát Tường hướng phòng tổng giám đốc đi tới.

“Này, đừng nắm chặt như vậy, đau tay.” Nhan Cát Tường giãy dụa dưới cổ tay, ai oán nói.

“Ngươi còn nói, ta nói trong 10 phút phải lên, ngươi lại làm cho ta chờ lâu như vậy.” Hắn không khách khí trừng mắt nhìn cô một cái, năm ngón tay nắm trên cổ tay cô vẫn là nới lỏng ra một chút.

“Nào có, không phải là vừa đúng 10 phút sao.” Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

“Là quá năm mươi ba giây.” Hắn tức giận cải chính.

“Chỉ hơn có năm mươi ba giây, cũng không chết người.” Cô lẩm bẩm trong miệng.

“Ngươi còn nói!”

Một hồi đối thoại, rốt cục theo cánh cửa phòng tổng giám đốc mà khép lại.

Dịch Mai ngơ ngác nhìn cửa phòng tổng giám đốc, thật lâu mới phục hồi tinh thần. Mặc dù… Cô đã sớm đoán ra tổng giám đốc thích Nhan Cát Tường bộ an ninh, bất quá, hôm nay cuối cùng cũng chân chính nhìn thấy hai người ở chung với nhau.

Thật sự là quá sét đánh, lại có thể cùng tổng giám đốc nói chuyện như vậy.

Phòng làm việc rộng rãi, lộ ra xa hoa và tĩnh mịch.

Trong lúc Nhan Cát Tường đánh giá căn phòng trước mắt này, không khỏi âm thầm chắt lưỡi hít hà. Đây chính là phòng làm việc của tổng giám đốc Phí thị, sợ rằng chỉ là một cái bàn làm việc cũng không biết bằng mấy tháng tiền lương của cô đi.

“Có thể… buông tay đi.” Cô cúi đầu, nhìn nhìn tay hắn nắm cổ tay cô nói, “Tổng giám đốc.” Môi mấp máy, cô thở ra cách xưng hô cô chưa bao giờ gọi.

“Ai bảo ngươi gọi ta tổng giám đốc rồi?” Phí Ôn Đình không vui nhíu mày, vươn tay, nắm lấy cằm Nhan Cát Tường, khiến cho tầm mắt của cô đối diện của hắn, “Ta đã nói rồi, gọi ta ‘Đình’.”

“Nhưng ngươi cũng là tổng giám đốc Phí thị.” Cảm giác cảm thấy giờ phút này đối mặt với hắn không giống trước kia, không khí chung quanh tựa hồ càng làm cho người ta hít thở không thông. Là bởi vì thân phận hắn sao?

Vốn cho là hắn chỉ là một đồng nghiệp cùng công ty, không nghĩ tới lại là tổng giám đốc, chính là một nhân vật có thể tùy thời làm cho cô về nhà hứng gió Tây Bắc.

“Vậy thì sao?” Môi của thẳng tắp bật ra, cặp mắt đẹp kia vững vàng nhìn cô chằm chằm.

Thật sự là… không được tốt lắm! Nhan Cát Tường chợt lắc đầu.

Cùng lắm thì, chính cô từ chức, lại đi tìm một công việc mới đi. Nghĩ tới đây, tâm tình nhất thời thoải mái không ít, “Ngươi gọi ta tới đây, rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Nhan Cát Tường vừa hỏi như thế, cũng làm cho Phí Ôn Đình trầm mặc xuống.

Lông mi thật dài nhẹ che đi đôi mắt như nước, hắn giống như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Mà cô, thì suy đoán hắn có nói cái gì đó, làm cho cô sau này tiếp tục không có việc gì cũng phải đi theo hắn sao? Hay là lại tính toán giống như lúc trước, đến luyện hôn khủng bố cô, hay là…

Đôi môi khiêu gợi kia khẽ mở ra, Phí Ôn Đình chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi đã nói, bạn trai, rồi đến kết hôn, những điều này là phải lấy ‘Yêu’ làm cơ sở.”

Lời nói đột ngột, cùng với trong tưởng tượng của Nhan Cát Tường khác xa vạn dặm.

“Đúng… Đúng vậy.” Cô ngơ ngác gật gật đầu, hắn không có chuyện gì nói cái này làm gì?

“Nói cách khác, chỉ cần yêu nhau, là có thể lui tới, thậm chí kết hôn?” Hắn nhìn cô chằm chắm, hỏi.

Cặp con ngươi màu đen kia, có một tia sáng hấp dẫn mê người. Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy ánh mắt dời không ra, “Trên căn bản… Đúng vậy.” Cô lại gật đầu một cái.

“Vậy, Cát Tường…” Thanh âm của hắn, hơi thở như hoa, mị hoặc lòng người, “Ta sẽ yêu ngươi.” Ngón tay chậm rãi mơn trớn tóc cô, hắn vừa nói ra kết luận của hắn sau một buổi tối suy nghĩ.

“Gì?” Tựa như đánh đòn cảnh cáo, Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Yêu, hắn nói “Yêu” cái chữ này sao?

“Nếu như nhất định phải yêu ngươi mới có thể có được ngươi, vậy ta sẽ yêu ngươi.” Hắn đem cô ôm vào trong ngực, tinh tế hít lấy hương thơm từ tóc cô, “Sẽ chỉ cưng chiều một mình ngươi.”

Cô bị động đợi trong ngực hắn, “Ngươi nói ngươi muốn yêu ta?” Hắn những lời này, so với Dịch Mai nói hắn thích cô, càng làm cho cô khiếp sợ.

“Đúng.” Hơi thở của hắn phun trên cổ cùng vành tai của cô.

“Nhưng là ngươi hiểu cái gì là yêu sao?” Cô hoài nghi nói. Mặc dù hắn đã 28 tuổi, nhưng trong khoảng thời gian chung đụng, cô cũng không khó phát hiện ra đối với cách xử lý tình cảm, hắn quá mức ích kỷ, quá mức bá đạo, không giống một người trưởng thành, mà giống một thiếu niên không tiếp xúc xã hội.

“Kia có khó hiểu không?” Hắn khẽ nghiêng đầu, như là nghe được một mẩu chuyện cười hay, cười khẽ một tiếng, “Ta chỉ cần biết ta để ý ngươi, vậy là đủ rồi, mà ngươi cũng phải để ý ta, Cát Tường, chỉ một mình ta.” Ngón tay từ tóc cô trượt đến bên môi của cô, sau đó liên tục lặp lại ma sát.

Môi bắt đầu nóng lên, vì ngón tay của hắn.

“Nếu như chỉ là để ý, vậy cũng không chứng minh đó là ‘Yêu’.” Nhan Cát Tường chợt hiểu rõ ý định của Phí Ôn Đình lui về sau mấy bước nói.

Nếu lại bị hắn ôm lấy như vậy, khó bảo toàn sẽ không bị cái loại không khí này mê hoăc.

“Tại sao?” Trong mắt của hắn là một cái nhìn khó hiểu, “Ngươi muốn cảm giác yêu, ta sẽ cho ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Lại một lần nữa tiến tới gần cô, tay của hắn túm lấy vai của cô.

Không đủ, không đủ, cô muốn yêu, vốn cũng không phải là như vậy a!”Ngươi không hiểu.” Liếm đôi môi hơi khô, cô nói.

“Ta hiểu.” Hắn cúi người, nhìn thẳng cô, “Ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi, cho nên, ngươi cũng phải chỉ yêu một mình ta, Cát Tường.”

Nếu như yêu là một thứ có thể tùy ý dùng lý trí chỉ huy tình cảm, vậy thì căn bản không phải yêu. Nhan Cát Tường không nhịn được trợn trắng mắt, căn bản không biết nên giải thích như thế nào với người trước mắt, yêu trong miệng hắn vốn không phải là tình yêu chân thật.

Cô trầm mặc nhưng lại khiến cho hắn hiểu lầm, “Hay là, ngươi không thương ta?” Bàn tay nắm bả vai cô mãnh liệt thu chặt lại, Nhan Cát Tường đau đến nhíu nhíu mày.

“Chúng ta… Chúng ta mới biết bao lâu a, ta làm sao có thể nhanh như vậy yêu một người.” Đối với tình cảm, cô từ trước đến giờ thuộc loại chậm chạp.

“Thời gian? Thì ra là ngươi cần thời gian?” Hắn ngẩn ra.

Nhan Cát Tường gật đầu như băm tỏi, “Nếu không ngươi cho rằng vừa thấy đã yêu dễ dàng phát sinh như vậy sao?”

“Cũng đúng.” Phí Ôn Đình cảm xúc dịu xuống, trên khuôn mặt ôn nhu tỏa ra nụ cười thuần chân, “thì ra là thời gian không đủ, cho nên ngươi còn chưa yêu ta.”

“…” Cô muốn sùi bọt mép. Này… Không là giải thích như thế a.

“Vậy Cát Tường, ta cho ngươi thời gian, cho ngươi thời gian yêu ta.” Hắn tiếp tục nói.

Hắn cười, nụ cười kia đủ để mê hoặc lòng người.

“Cát Tường, yêu ta, được không?” Thanh âm hoa lệ, tựa như nỉ non, tựa như thăm hỏi, cũng tựa như hấp dẫn. (Làm sao bây giờ, ta vừa yêu, vừa giận lại vừa thương ca quá)

Yêu hắn sao? Cô kinh ngạc nhìn hắn nở nụ cười. Vẻ đẹp của hắn, cô cho tới bây giờ cũng đã biết. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà nói, muốn yêu hắn thật ra rất dễ dàng.

Nhưng cá tính của hắn…

Hắn để ý cô sao? Có lẽ là để ý a, cho nên hắn mới nhất định phải kéo cô theo hắn, có để ý chuyện cô xem mắt, hơn thế nữa, còn trước mặt cha mẹ của hắn nói muốn cùng cô kết hôn.

Nhưng là, ý định của hắn thật sẽ biến thành yêu sao? Nhan Cát Tường mê hoặc.

“Được không, Cát Tường?” Thanh âm của hắn còn đang ở bên tai cô mềm nhẹ vang lên.

“Ta… Ta không biết.” Mấp máy môi, cô thật lâu mới bật ra một câu.

Phí Ôn Đình chớp chớp đôi mắt, rốt cục, giống như đặt lễ đính hôn, dường như quyết tâm thở dài mấy cái, “Vậy, chúng ta hẹn hò trước đi, thế nào?” Đây là lần đầu tiên, hắn chính thức trưng cầu ý kiến của cô.

Vi cô, hắn đang hết sức cố gắng thay đổi mình, đơn giản vì cô, vì một nữ nhân hắn yêu thích, Nhan Cát Tường, mà thôi.

“Ngươi nói, chúng ta hẹn hò?” Cô không xác định hỏi. Hắn đây là đang hỏi thăm ý của cô sao? Không giống trước kia bá đạo lấy ý của mình quyết định hết thảy, mà là nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.

“Đúng.” Phí Ôn Đình vuốt cằm. Nếu như cô muốn thời gian, vậy hắn cho cô.

Mặt của hắn lớn hơn hiện ra trước mặt cô, trắng nõn như tuyết, hồng nhuận như máu, đen như gỗ mun, phát sáng như ánh sao.

Cô thích nhìn bộ dáng hắn lộ ra nụ cười hồn nhiên, có chút trẻ con, lại làm cho người cảm thấy như tắm gió xuân, không giống lúc hắn tùy hứng phát giận, cũng không giống nụ cười lúc âm trầm ôn nhu quá đáng, mà là nụ cười nội tâm trong sáng.

Mà bây giờ, hắn đang dùng nụ cười như thế hướng về phía cô, trong tươi cười mơ hồ còn có vẻ chờ mong, là mong mỏi cô đáp ứng sao? Hay là đang mong mỏi cô yêu hắn?

Sau đó, Nhan Cát Tường nghe thấy thanh âm của mình.

Nghe được cô đang nói —— “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.