Hẹn hò, hẹn hò là tình huống thế nào a?
Nhan Cát Tường chưa từng hẹn hò cho nên không biết, về phần Phí Ôn Đình, chắc rằng kinh nghiệm so với cô còn ít hơn
Buổi sáng 10 giờ, chuông điện thoại của Nhan Cát Tường vang lên.
Nhìn tên gọi tới trên màn hình một chút, cô đưa di động tới gần lỗ tai,
“Bây giờ đang là phiên trực của ta, có chuyện gì?” Nói cách khác, có việc thì nói nhanh, có cái gì thối thì cũng phóng nhanh.
“Tới phòng làm việc của ta đi.” Phí Ôn Đình thanh âm không nhanh không chậm nói.
“Lại tới?” Tầng 87 đấy, cho dù đáp thang máy cũng cần có chút thời gian, huống chi bây giờ còn là giờ làm việc của cô.
“Ngươi không muốn?” Thanh âm ôn nhu kia làm sao cô nghe lại có mấy phần mùi vị nguy hiểm.
“Ta buổi trưa đến đi.” Cô cò kè mặc cả.
“Bây giờ, lập tức.” Hắn không thương lượng.
Ai, không phải cô bỏ rơi nhiệm vụ mà là cấp trên không để cho cô tận lực đi làm. Thở dài một hơi, Nhan Cát Tường nhận mệnh nói: “Được, ta lên.” Nói xong, ngắt điện thoại, lại cầm lấy bộ đàm, giải thích tình huống với Mạnh Ti Ti một chút. Dĩ nhiên, Nhan Cát Tường không có nói thẳng là cô muốn lên tầng 87, mà là mò mẫm tìm một lý do khác.
Thật cẩn thận tránh né tầm mắt của người trong công ty, Nhan Cát Tường đáp thang máy lên tầng 87. Có ai thê thảm như cô không, cùng tổng giám đốc của công ty yêu đương, lại còn phải lén lén lút lút như vậy.
Dĩ nhiên, nếu cô muốn quang minh chính đại, chỉ sợ Phí Ôn Đình không nói hai lời, lập tức công khai quan hệ của hai người. Bất quá vì phòng ngừa chính mình bị bao vây bởi nước mắt cùng nước miếng của nữ nhân, cho nên vẫn là miễn.
Leng keng!
Thang máy dừng ở tầng 87, Nhan Cát Tường đi ra khỏi thang máy.
“Ngươi cuối cùng cũng tới.” Dịch thư ký vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón. Nếu đối phương chậm thêm thêm một lát, rất có thể cô sẽ bị cấp trên dội bom.
“Ha hả… Dịch thư ký khỏe không.” Nhan Cát Tường cười khan mấy tiếng, chào hỏi.
“Tốt lắm, ngươi mau vào đi thôi, tổng giám đốc đã đợi không được nữa rồi.” Dịch Mai vừa nói, hai bước đem Nhan Cát Tường đẩy vào phòng tổng giám đốc.
Căn phòng thanh lịch, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Thơm quá. Mùi vị kích thích sự thèm ăn, hơn nữa bây giờ đã là 10 giờ sáng, bữa ăn sáng đã tiêu hóa từ lúc nào rồi.
“Thật chậm.” Vốn là ngồi trước bàn làm việc, Phí Ôn Đình đứng dậy đi tới trước mặt Nhan Cát Tường.
Chậm? Hắn còn chê cô chậm?
Liếc đối phương một cái, cô hỏi: “Ngươi gọi ta tới nơi này làm gì?”
“Dùng điểm tâm.” Hắn đem cô kéo đến trước bàn làm việc.
“Ăn… Điểm tâm?” Đang nghi hoặc, sau khi ánh mắt của cô chạm vào cai khay bày mấy món điểm tâm trên bàn, thoáng chốc đã câm nín. Bánh ngọt, bánh trứng, bánh thạch, bánh dâu, còn thật nhiều loại khác mà cô không biết tên. Nếu không phải lúc đi vào đã xác định ba chữ ‘phòng tổng giám đốc’ treo trên cửa, trực giác của cô sẽ cho là mình đi nhầm phòng.
“Ngươi muốn ăn loại nào?” Hắn hăng hái bừng bừng hỏi cô.
Ăn loại nào? Chỗ này thoạt nhìn loại nào cũng ngon như vậy. Nước miếng bắt đầu gia tăng tốc độ, Nhan Cát Tường tùy tiện chỉ một chiếc bánh ngọt trong đó.
Phí Ôn Đình cầm lấy bánh ngọt, rồi lại cầm lấy một cái thìa nhỏ, xúc một miếng bánh ngọt, đưa tới bên miệng đối phương.
Tình hình này…
Nhan Cát Tường lăng lăng nhìn thìa nhỏ trước mắt, nhìn thế nào đều giống như hắn muốn uy cô ăn bánh ngọt, “Ngươi muốn uy ta?” Cô hoài nghi dò hỏi.
“Đúng.” Hắn đáp cũng rất khẳng định.
Ai, uy thì uy đi, dù sao cơ hội được mỹ nam phục vụ như thế rơi trên người cô cũng rất ít, Nhan Cát Tường nhún nhún vai, há mồm ăn bánh ngọt.
Hương vị ngọt ngào.
So với bánh ngọt bán bên ngoài thì ngon hơn nhiều.
Nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, cô không nhịn được liếm liếm môi, vừa ngay miệng.
“Ăn ngon không?” Phí Ôn Đình hỏi. Một người được uy vui, một người được ăn vui.
“Ăn ngon.” Cô thành thật gật đầu, hàm hồ nói, “Đúng rồi trong phòng làm việc của ngươi sao lại có nhiều điểm tâm như vậy?”
“Ta bảo đầu bếp làm, những thứ này đều là những món điểm tâm bình thương ta thích ăn.” Hắn nói xong. Đồ ăn mình thích, tự nhiên cũng hy vọng cô có thể thích.
“Ngươi thích ăn… điểm tâm ngọt?” Một miếng bánh ngọt thiếu chút nữa nghẹn trong cổ họng, cô thiếu chút nữa cười ngất. Rất ít gặp nam nhân thích ăn điểm tâm ngọt, không biết hắn có tính là kỳ lạ hay không.
“Ừ, rất thích.” Hắn gật đầu, “Chỉ bất quá, đại đa số món điểm tâm ngọt này vốn cảm thấy vị chưa đủ tốt.”
“…” Thiệt là, nếu thích ăn điểm tâm ngọt như vậy, tại sao hắn vẫn gầy như vậy a, thật không biết đồ hắn ăn biến thành cái gì.
Lắc lắc đầu, Nhan Cát Tường tiếp tục ăn bánh ngọt.
Phí Ôn Đình được uy mà vui vẻ lạ kỳ, uy xong bánh ngọt, lại tiếp tục cầm lên một cái nữa uy Cát Tường.
“Cát Tường, ngươi thấy ta được không?” Hắn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Cô phình hai gò má nói. Ít nhất trước mắt mà nói thì rất tốt, chủ động uy cô ăn điểm tâm.
“Vậy ngươi yêu ta không?” Hắn tiếp tục hỏi.
Phốc!
Bánh ngọt trong miệng Nhan Cát Tường chưa kịp nuốt xuống toàn bộ phun như núi.
Điên rồi a, hắn hỏi gì vậy a! “Kia… Làm sao nhanh như vậy được!” Cô vừa nói, ánh mắt có chút vô tội liếc qua bánh ngọt dính trên y phục của hắn.
Cô không phải cố ý, cô thật sự không phải là cố ý, chỉ bất quá ai bảo hắn ở thời cô đang ăn hỏi cái loại vấn đề có sức bạo phát như vậy chứ.
“Vậy ư, thì ra là còn chưa có a.” Phí Ôn Đình có chút thất vọng từ trong túi áo móc ra khăn tay, cau mày nhìn thứ dính trên y phục một chút, sau đó dùng khăn tay lau đi.
“Ta giúp ngươi lau đi.” Cảm giác tội lỗ tăng lên, cô từ trong tay hắn cầm lấy khăn tay, bắt đầu lau lau.
Phí Ôn Đình lẳng lặng đứng, tùy ý đối phương lau vết bẩn trên y phục, “Đêm nay có một cuộc triển lãm game, ngươi có đi cùng ta không?”
“Sao?” Tay cô có chút dừng lại. Hắn mới vừa rồi là dùng khẩu khí hỏi thăm, mà không phải giọng điệu khẳng định, “Triển lãm game?”
“Là loại game online, hẳn là rất thú vị.” Những thứ hắn cảm thấy hứng thú, một là điểm tâm ngọt, hai chính là máy vi tính, mà bây giờ thì nhiều hơn một thứ chính là cô.
“Nhưng đêm nay ta có trực ban a.” Nhan Cát Tường suy nghĩ một chút nói.
“Vậy ta nói Vương Khải, để hắn tìm người khác trực ca của ngươi.” Hắn mấp máy môi nói.
Nhan Cát Tường dừng lại động tác trên tay, rất nghiêm túc nhìn Phí Ôn Đình, “Ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng công việc của ta, mặc dù ngươi là tổng giám đốc Phí thị, muốn thế nào cũng sẽ không có người ngăn cản, nhưng ta cũng không hy vọng bởi vì đi chơi với ngươi, mà ảnh hưởng tới công việc bình thường của ta.”
Hắn trầm mặc, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, chỉ yên lặng nhìn cô.
Mà cô, cũng thẳng tắp nhìn lại hắn.
Trong không khí có một loại cảm giác căng thẳng vô cùng đáng ngại. Nhan Cát Tường thậm chí cảm thấy được chiếc khăn trong lòng bàn tay, mơ hồ có một tầng mồ hôi lạnh.
Đôi mắt hắn nhìn cô, tựa như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của cô. Mà cô, có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt hắn.
Chậm rãi, hắn nhẹ hạ mi mắt xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt, “Ta biết rồi.”
Cảm giác căng thẳng trong không gian tựa hồ biến mất trong nháy mắt. Cô kinh ngạc nhìn nụ cười trên khóe miệng hắn. Ý của hắn là —— hắn sẽ không tiếp tục làm những việc ảnh hưởng tới công việc của cô?
“Bởi vì là ngươi, cho nên ta mới lui bước.” Tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào hai má ấm áp của cô.
“Ta…” Có chút ngạc nhiên, có chút vui vẻ, bởi vì tôn trọng của hắn.
“Tốt lắm, vậy tiếp tục đi.” Hắn ưu nhã cầm lên một cái bánh thạch.
“Tiếp tục?” Tiếp tục cái gì?
Không để cho Nhan Cát Tường suy nghĩ nhiều, cái bánh đã đưa lên đến khóe miệng cô.
“Còn ăn?” Cô líu lưỡi.
“Chỗ này còn rất nhiều, ta nghĩ hẳn là có thể để cho ngươi ăn no.” Hắn cười ôn nhu.
“…” Cô im lặng hỏi ông trời. Hắn coi cô là heo sao?
Ngô… Hắn thật sự tính đem cô nuôi thành heo sao?
Vỗ về cái bụng trương phình, Nhan Cát Tường té lên ghế trong phòng làm việc kéo dài chút hơi tàn.
“Cát Tường, sao vậy?” Mạnh Ti Ti vẻ mặt quan tâm đến trước mặt hỏi.
“Ăn… Nhiều quá.” Tay cô vỗ vỗ bụng, phun ra đáp án.
“Vậy uống ly trà đi, sẽ làm dạ dày thoải mái hơn một chút.” Mạnh Ti Ti vừa nói vừa cầm lên cái cốc bạn tốt thường dùng, rót một ly trà xanh đưa cho Cát Tường.
Quả nhiên không hổ là bạn tốt, tri kỷ a! Cái miệng nhỏ của Nhan Cát Tường uống mấy ngụm trà. Trà ấm áp, quả nhiên làm cho người ta thư thái không ít..
“Đúng rồi, đêm nay là ca của ngươi sao.” Mạnh Ti Ti nhìn nhìn một chút nói.
“Ừ.” Nhan Cát Tường gật đầu.
“Ngươi tình cảnh này, không bằng đổi ban với người khác, buổi tối về nghỉ ngơi đi.” Cô đề nghị.
“Không cần khoa trương như vậy.” Nhan Cát Tường khoát khoát tay cười, “Chẳng qua là buổi sáng ăn hơi nhiều một chút, ăn thức ăn có đường, chút nữa sẽ tốt thôi, ta không có được nuông chiều như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng phải thay ca.”
“Ai, ngươi a…” Mạnh Ti Ti bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bạn tốt của ta, nếu thật muốn quan tâm ta, thì hy vọng ca đêm nay của ta đừng có xảy ra chuyện gì đi.” Nhan cát cười nói.
“Phi! Phi! Phi! Mỏ quạ đen, đừng nói cái gì gặp chuyện không may.” Mạnh Ti Ti vội vàng nói, “Hệ thống an ninh của công ty hoàn thiện như vậy, có tên đạo trích nào không có mắt mà lẩn vào công ty trộm đồ a.”.
“Đúng vậy.” Nhan Cát Tường nghe rồi gật đầu, huống chi thời điểm ca trực của cô, chẳng qua là ngồi trong phòng quan sát nhìn màn hình mà thôi.
Bởi vì quản chế cần tinh thần tập trung cao độ, vì vậy một ca trực buổi tối bình thường là hai đến ba người.
Mỗi người giám thị màn hình một thời gian, sau đó nghỉ ngơi một chút, để khôi phục tinh thần.
“Ti Ti, có tiểu thuyết không, ta buổi tối lúc nghỉ ngơi có thể giết thời gian.” Nhan Cát Tường hỏi.
“Có, ngươi muốn kinh dị, khoa học viễn tưởng, hay là tình yêu.”
“Khoa… Ách, tình yêu là được.” Cô tạm thời thay đổi chú ý nói.
“Tình yêu? Ngươi thật muốn xem tiểu thuyết tình yêu?” Từ trước đến giờ Cát tường rất ít khi xem loại tiểu thuyết tình yêu, hôm nay cư nhiên phá lệ, “Ngươi không có sốt đi.” Mạnh Ti Ti đưa tay hướng cái trán đối phương tìm kiếm.
“Không có!” Không nhịn được lật mắt trợn trắng, Nhan Cát Tường kéo tay của đối phương xuống, “Ta dẫu gì cũng là nữ nhân đi, dĩ nhiên muốn xem tiểu thuyết tình yêu một chút.” Tổng thể mà nói, cô muốn so sánh với trong tiểu thuyết tình yêu một chút, sau đó dùng cái này phân biệt, cô cùng Phí Ôn Đình lúc này đến tột cùng có tính là yêu hay không.
“Bất quá…” Mạnh Ti Ti vẫn cảm thấy kỳ quái.
“Ngươi rốt cuộc có tiểu thuyết tình yêu hay không a?”
“Có, có, đương nhiên là có.” Từ trong ngăn kéo lấy ra mấy quyển loại tiểu thuyết tình yêu, Mạnh Ti Ti bỏ lên trên bàn làm việc của Nhan Cát Tường, “Những thứ này đủ cho ngươi buổi tối xem a.”
“Chân… Đủ rồi.” Mà có vẻ còn nhiều quá. Cô một buổi tối có thể xem hết nhiều như vậy a!
“Cát Tường, có mệt không?” Buổi tối mười một giờ, nam đồng nghiệp cùng trực ban vừa nhìn màn hình quản lý vừa hỏi Nhan Cát Tường đang ở bên cạnh đọc tiểu thuyết.
“Hoàn hảo.” Cô chớp chớp đôi mắt hơi có chút buồn ngủ, cầm cà phê trên bàn lên uống một hớp lớn, dùng cái này chống đỡ tinh thần.
“Nếu bây giờ là giờ nghỉ của ngươi, sao không ngủ một lát, nâng tinh thần?” Đồng nghiệp có vẻ kinh ngạc khi đối phương lúc này vẫn có sức lực xem tiểu thuyết.
“Nếu ta ngủ thiếp đi thì lát nữa sẽ không dậy nổi.” Nhan Cát Tường giải thích. Cách ngủ của cô, thuộc loại gió táp mưa sa bất động. Trừ phi là cô tự nhiên tỉnh, nếu không người bên cạnh rất khó gọi được cô tỉnh, “Đúng rồi, có muốn ta lấy cho một ly cà phê a?” Cô hỏi.
“Cũng tốt.” Đồng nghiệp gật đầu.
Nhan Cát Tường đứng dậy, rút ra một túi cà phê hòa tan đi tới cạnh máy đun nước, chốc lát, một ly cà phê ra lò.
“Này.” Cô đi tới trước màn hình quan sát, đem cà phê đưa cho đồng nghiệp.
“Cám ơn.” Đối phương nhận lấy cà phê, làm một cái dấu hiệu thank you.
Phút chốc, một bóng đen từ một trong những màn hình quan sát nhỏ hiện lên.
“Đây là cái gì?” Nhan Cát Tường cả kinh, chỉ vào bóng đen đeng di động trên màn ảnh nói.
“Giống như có người!” Đồng nghiệp vội vàng điều chỉnh màn ảnh, sau đó một bóng người rõ ràng hiện lên trên góc phải màn hình.
“Là trộm sao?” Cô nhìn người đàn ông xa lạ trên màn hình, đang lén lút cầm một cái chìa khóa, mở cửa Phòng Kế Hoạch.
“Không chừng còn là người trong công ty.” Một bên, đồng nghiệp nhìn cử đông của người đàn ông xa lạ, “Cát Tường, ngươi trước ở đây giám sát màn ảnh, ta đi xem một chút.”
“Không cần, ta đi là được.” Để cà phê trong tay xuống, Nhan Cát Tường đã như gió lốc bay ra khỏi phòng quan sát.
Bộ kế hoạch của công ty ở tầng 36, mà phòng quan sát lại ở tầng 32, vì sợ đi thang máy phát ra tiếng vang, Nhan Cát Tường trực tiếp đi thang bộ, rón ra rón rén đi lên tầng 36.
“Tình hình thế nào?” Qua bộ đàm, cô hỏi.
“Hắn đã vào bộ kế hoạch, thiết bị quan sát không cách nào nhìn thấy, bất quá, còn chưa đi ra.” Đồng nghiệp nói.
“Ta đây bây giờ vào bộ kế hoạch.” Cô suy nghĩ một chút nói. Mặc dù đối với phương là một nam nhân, nhưng lấy thân thủ của cô mà nói, muốn cưỡng chế một người đàn ông, cũng không phải chuyện quá khó khăn.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.” Đồng nghiệp có chút không yên tâm nói.
“Hiểu.” Thu hồi bộ đàm, Nhan Cát Tường nhanh chóng vào bộ kế hoạch.
Một phòng tối om, hiển nhiên đối phương cũng không bật đèn. Căn phòng mờ mờ, chỉ có cửa sổ mơ hồ lộ ra một tia ánh sáng. Mà ở bên cạnh tủ hồ sơ của bộ kế hoạch lại có một vệt sáng đèn pin chiếu vào.
Mà Nhan Cát Tường thì mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng người bên cạnh vệt sáng.
Tay giơ đèn pin trong tay lên, cô hướng về phía bóng người kia, bất ngờ bật lên.
Thoáng chốc, toàn bộ ánh sáng đèn pin tập trung vào trên mặt người kia. Tay của đối phương theo trực giác che mắt chống đỡ ánh sáng chói lòa.
Cơ hội tốt! Nhan Cát Tường chợt xông lên trước chuẩn bị bắt đối phương, lại không nghĩ rằng đối phương cầm đèn pin trong tay, hướng cô đập tới. Khoảng cách quá gần, căn bản không cách nào né được, cô theo trực giác giơ tay lên cản.
Phanh! Đèn pin cầm tay bằng sắt nện vào cổ tay cô, ngay sau đó ngay cả đèn pin của cô cũng rơi xuống đất, hai cái đèn pin, xoay xoay trên đất, bóng tối trong phòng liên tiếp thay đổi.
Lắc lắc cổ tay đau đớn, mắt Nhan Cát Tường đã từ từ thích ứng với bóng tối. Trong bóng tối bóng đen kia có vẻ đang định chạy ra khỏi bộ kế hoạch.
Không hề nghĩ ngợi, Nhan Cát Tường trực giác đuổi theo, túm y phục người nọ.
Hai người nhất thời quấn thành một khối. Loại tình huống này, trên căn bản là rất khó phát huy các loại võ đã học.
Thực sự có thể phát huy tác dụng chỉ có sức mạnh và khí thế.
Nếu cổ tay Nhan Cát Tường không bị thương, có lẽ còn có thể thắng đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác cổ tay cô hiện tại đau muốn chết. Đánh không bao lâu, đối phương liền đem cô vứt trên mặt đất, sau đó xoay người đứng lên, chạy ra khỏi bộ kế hoạch.
Đích! Đích! Bộ đàm lóe lên tín hiệu màu đỏ.
Nhan Cát Tường bị đau đứng lên, nhấn xuống chốt mở bộ đàm.
“Cát Tường, thế nào rồi, không sao chứ!” Thanh âm lo lắng của đồng nghiệp truyền ra.
“Hoàn hảo, bất quá không bắt được người kia.” Nhan Cát Tường nhăn mặt nói.
“Ta thấy rồi, hắn đã chạy ra khỏi bộ kế hoạch, có vẻ tính đi cầu thang bộ, ta đã khẩn cấp liên lạc cảnh vệ, chỉ cần hắn… A!” Âm thanh kinh ngạc từ trong bộ đàm truyền đến.
“Sao vậy?”
“Ta… Ta… Ta hình như hoa mắt…” Đồng nghiệp ta hồi lâu, nhưng lại nhảy ra một câu làm cho người ta không giải thích được.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a! Ngắt bộ đàm, Nhan Cát Tường vọt ra khỏi bộ kế hoạch.
Một bóng người, mượn ánh trăng, tà tà dựa vào cửa sổ trên hành lang, mà… dưới chân hắn là người vừa mới cùng cô đánh một trận.
Sợi tóc màu đen, mềm mại mà sáng bóng, dưới ánh trăng, tựa hồ như tỏa sáng. Sống mũi thẳng, đôi môi khẽ nhếch lên, còn đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh.
Kia là một loại ánh mắt lạnh đến tuyệt đối, mặc dù cô chỉ nhìn một bên mặt của hắn, mặc dù ánh mắt lạnh lùng kia không phải dành cho cô, mà đang nhìn người dưới chân, nhưng … cũng đủ để cho cô không nhịn được mà trong lòng run rẩy.
Cô… chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn.
Phút chốc, ánh sáng lạnh trong mắt hắn biến mất, sau đó đầu khẽ chuyển về phía cô, “Thật chật vật đâu.” Ngữ điệu lười biếng, lại nghe như hắn đang trách cứ.
“Làm sao ngươi lại ở đây?” Nhan Cát Tường kỳ quái nhìn Phí Ôn Đình. Đên nay hắn không phải là muốn đi tham gia cái triển lãm game gì đấy sao?
“Ta hôm nay vẫn đợi trong phòng làm việc.” Hắn nhìn một chút dấu vết va chạm trên mặt cô, không khỏi nhíu mày.
“Ngươi tại sao không về nhà?” Hắn có nhiều việc như vậy, phải làm đến bây giờ sao?
“Ngươi đang ở đây trực ban.” Hắn mấp máy môi nói.
“Sao?” Cô mê bối rối chớp mắt mấy cái, “Trực ban của ta với ngươi ở… A, ngươi không phải là muốn nói bởi vì ta trực ban cho nên ngươi cố ý ở lại cùng ta đi!” Nướt bọt tiết ra nhanh hơn, cô vừa nói suy đoán mà ngay cả mình cũng không thể tin được.
Hắn cho cô một ánh mắt si tình, không trả lời câu hỏi của cô, mà giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên mặt cô, “Tại sao không có chuyện gì lại muốn dây dưa với tên kia?”
“Gì mà không có chuyện gì, cái này là công việc của ta, hắn là trộm xông vào công ty, ta đương nhiên muốn bắt hắn.” Cô bị đau nhếch nhếch miệng.
Hắn nhíu mày lại càng sâu, “Nếu như hôm nay ta không ở đây, ngươi có phải còn muốn tiếp tục bắt trộm hay không?”
“Dĩ nhiên.” Cô đáp không chút do dự, trong giây lát nghĩ tới một vấn đề, “Cho dù hôm nay ngươi vẫn ở trong phòng làm việc, như thế nào lúc này lại xuất hiện ở trước bộ kế hoạch?” Một cái ở tầng 87, một cái ở tầng 36, thật khó có thể là hắn trong lúc rãnh rỗi, cố ý đáp thang máy xuống đây đi dạo?
“Trên máy vi tính của ta có nối với phòng quan sát, không nghĩ tới lại thấy ngươi chạy tới bộ kế hoạch.” Nếu không bởi vì cô, hắn làm sao có thể gấp đuổi tới đây như vậy, “Sau này không cho bị thương nữa.” Hắn cầm cổ tay của cô lên nói. Bởi vì thấy cô bị thương, hắn sẽ có cảm giác đau lòng, đau đến mức khiến cho hắn khó thở.
“Đau!” Đột nhiên bị chạm vào, Nhan Cát Tường đau hô ra tiếng.
Phí Ôn Đình ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lật ống tay áo của cô lên, sau đó thấy được trên cổ tay cô một vạt đỏ bừng, “Ngươi cư nhiên…” Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vạt sưng đỏ trên cổ tay cô, như muốn trừng ra một lỗ thủng.
“Ha… Ha…” Không tự nhiên cười khan hai tiếng, cô gãi gãi đầu, “Bắt tặc nha, khó tránh khỏi sẽ bị thương.”
Hắn không nói, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cổ tay cô.
“Phí Ôn Đình.” Cô thử kêu hắn một tiếng.
Yên tĩnh, không có bất kỳ trả lời.
“Đình.” Cô lại gọi một tiếng.
Như cũ.
“Này, ngươi —— “
Đột nhiên, hắn ôm lấy cô, tiến đến thang máy, nhấn xuống số 87, “Bây giờ, ta không muốn nói chuyện.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng trong thang máy vang lên.
Nhan Cát Tường cắn cắn môi, cô chẳng qua là bị thương ở tay không cần ôm như vậy đi.
Hắn ôm cô vào phòng tổng giám đốc. So với hành lang mờ mờ, nơi này sáng hơn bao giờ hết.
Động tác mềm nhẹ đem Nhan Cát Tường đặt trên ghế sa lon, Phí Ôn Đình từ trong tủ lấy ra một cái hòm thuốc.
“Tay.” Hắn lạnh lùng nói.
Cô thành thật đưa tay phải bị thương ra.
Hắn không nói một lời ngồi xuống, cầm lấy rượu thuốc xức lên chỗ sưng trên cổ tay cô.
Cho xin đi, cần phải bày ra vẻ mặt như vậy sao? Giống như cô thiếu hắn vài trăm vạn! Nhan Cát Tường chu chu môi.
Bất quá, biểu tình trên mặt hắn lạnh ơi là lạnh, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ.
Mềm nhẹ như đang che chở bảo bối rất quan trọng.
Sau khi xử lí tốt vết thương trên cổ tay, hắn lại cẩn thận lau sạch vết xước nhỏ trên mặt cô. Xong việc còn dán lên mặt cô một cái băng cá nhân.
Không cần soi gương, Nhan Cát Tường tự có thể tưởng tượng ra mình lúc này chật vật thế nào.
“Ta phải đi đây.” Nhìn hắn thu thập hòm thuốc, cô đứng dậy nói.
Tay của hắn ngừng lại một chút, ngồi thẳng lên, trên cao nhìn xuống cô.
Cô Lỗ!
Cô không tự chủ nuốt nước miếng trọng cổ họng, rốt cục không nhịn được loại không khí trầm mặc làm cho người ta tức thở trong phòng, “Ngươi rốt cuộc là làm sao? Được rồi, ta biết ta hôm nay bắt trộm lỗ mãng một chút, bất quá dù sao trộm cũng bị ngươi đánh bất tỉnh, đồ trong công ty cũng không mất gì. Cho dù ngươi muốn trách ta làm việc tắc trách, nhất định cũng phải nói ra a!” Cô cực kì không chịu được chuyện cái gì cũng không nói, để cho người bên cạnh liên tục đoán mò.
Hắn không lên tiếng, cô tiếp tục nói: “Nếu như ngươi thật sự đối với ta có gì bất mãn, thì nói rõ. Không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy giúp ta xử lý vết thương.”
Lông mi thật dài khẽ chớp, đôi mắt hắn hắn nhẹ rũ xuống.
“Được rồi, cái gì phải nói ta cũng nói rồi, ta còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ!” Cô vừa nói vừa xoay người muốn rời đi.
Một cánh tay từ sau lưng của cô xuyên qua, ôm thật chặt trên hông cô, trong khi một cánh tay khác, thì đè xuống cánh cửa, một lần nữa đem cửa khép lại.
“Cát Tường…” Phí Ôn Đình ôm cô, vùi đầu trên vai của cô, cúi đầu lẩm bẩm.
Lưng của cô sống dán trên lồng ngực hắn, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng không cách nào nhìn được vẻ mặt hắn, “Ngươi —— “
“Ngươi biết không? Ta thật lo lắng cho, thấy một mình ngươi xông vào bắt trộm, ta thật sự lo lắng.” Kia là một loại lo sợ hắn không cách nào bỏ qua, sợ cô phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
“Ngươi lo lắng… cho ta?” Cảm giác xa lạ từ đáy lòng tràn ra, cô không dám tin hỏi.
“Ừ, lo lắng, rất lo lắng đi. Trong lòng, thật khó chịu.” Thanh âm khàn khàn, vờn quanh bên tai cô, “Nhất là lúc thấy ngươi bị thương, khó chịu như muốn tức thở.” Đó là những cảm thụ mà hắn không biết —— toàn bộ bởi vì cô.
Cho nên hắn mới có vẻ mặt như thế sao? Đó là bởi vì —— hắn đang lo lắng cho cô?
Nhan Cát Tường tim đập mạnh và loạn nhịp.
Cánh tay nắm thắt lưng cô càng chặt, như muốn đem cô khảm vào trong ngực.
“Đừng… để cho ta lo lắng như vậy nữa được không?” Hắn nói nhỏ. Loại tâm tình này, hắn không muốn nếm thử lần nữa. Hồi hộp như vậy, lo âu như vậy, sợ hãi như vậy…
“Ta…” Lần đầu tiên, Nhan Cát Tường cảm thấy lồng ngực Phí Ôn Đình ấm áp như thế, cho dù bị hắn ôm thật chặt, làm cho hông cô mơ hồ đau, nhưng lại vẫn không muốn rời khỏi sự ấm áp này.
Ôn nhu, tin cậy, cho cô cảm giác an tâm. Cô bây giờ, có thể ở trên người hắn cảm nhận được những cảm giác này.
Động tâm, thường chỉ là ở một phút mơ màng.
Mà bây giờ, cô động tâm.