Tình Triền Nhật Nguyệt

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Bình trà xuân tỏa ra màn sương khói nhẹ nàng lay động, mùi hương cũng nương theo gió mà thoang thoảng khắp nơi.

“Tiểu thư, xem sách lâu như vậy ắt là khát nước, uống trước ly trà đi” Thiên Thư nhìn lá trà ở giữa chén sứ từ từ lan rộng, hiện ra một sắc vàng dịu ngọt, nàng thổi nguội sau đó đặt trên chiếc bàn nhỏ sau giường của tiểu thư.

Ngồi ở trên giường là một nữ tử tóc dài buộc lên ở sau đầu, khuôn mặt khi thì giãn ra, khi thì căng thẳng, tựa hồ đối với nội dung thư trung rất có phê bình kín đáo.

Kia khuôn mặt trắng nõn, chân mày nhếch cao tràn ngập anh khí, chỉ duy có cặp mắt kia ánh lên vẻ châm chọc, ánh mắt trong lúc đó linh quang lưu chuyển, nghiễm nhiên là vẻ đa tình thiên hạ.

“Hô!! Không xem nữa!” Lí Liên Nhi dùng sức đóng mạnh cuốn sách, thuận tay cầm lấy ly trà uống một hơi cạn sạch.

“Trầm Hương Liên rõ ràng có đối tượng chung thân trong lòng, lại yên lặng cho trưởng bối an bài gả cho thương nhân, cả đời họ đều sầu não không vui.” nàng oán hận cắn răng, thực tế cảm xúc ở thư không thể tự thoát ra được.

“Bất quá chỉ là quyển sách thôi, tiểu thư cần gì sinh khí ?”

Lí Liên Nhi thực không hiểu, “Vì cái gì nàng không cự tuyệt? Biết rõ sẽ hối hận, vì cái gì không dũng cảm theo đuổi chân ái? Nàng biết rõ đối phương cũng yêu nàng a! Nếu là ta, mặc kệ kết cục là tốt là xấu, ít nhất ta sẽ cố gắng không hề hối hận” nàng tự tin tràn đầy nói, mắt hướng tới.

“A! Khó trách phu nhân thường nói tiểu thư tính tình giống cái nam nhi.” tiểu thư không chút nào che dấu cá tính vì nàng gây ra rất nhiều phiền toái, thường làm cho lão gia phu nhân đau đầu không thôi.” nếu tiểu thư chúng ta đều có khí phách như vậy, chẳng phải thiên hạ đại loạn sao?”

Thiên Thư che miệng cười khẽ, đối với ý kiến độc đáo của Lí Liên Nhi đã thấy nhiều nên chẳng thể trách cứ được gì.

“Nói như vậy từ nhỏ ta đã nghe nhiều rồi, nghe đến chai cả tai rồi .” Lí Liên Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai. ( Yue:chị ấy khó đỡ quá hắc hắc) “Không biết có phải hay không lão cha sớm biết rằng sẽ như vậy, cho nên mới đặt cho ta cái tên nhu nhược thế này.”

Nàng đẩy bàn ra, đôi chân liền lộ ra đôi giày thêu.

“Tên tiểu thư quả thực tốt lắm nha! Lão gia là hy vọng tiểu thư có thể được mọi người yêu mến!”

“Liên Nhi tên này ở trên người ta thật sự là đáng tiếc, ta thì rất thích tên của ngươi, Thiên Thư, Thiên Thư…… nghe thật tốt a,”

“Nhưng thật ra Thiên Thư cảm thấy thực may mắn……” Thiên Thư nghẹn cười.

“May mắn cái gì?”

“Nếu không nhờ lão gia đặt cho tiểu thư cái tên tốt thế này, tiểu thư khẳng định dọa phá hư mấy nhóm thiếu gia đến cầu thân, đến lúc đó liền sợ là không gả được nha.”

“Cái gì thôi, ngươi nha đầu kia cư nhiên giễu cợt ta, phải đánh!” Lí Liên Nhi vung nắm đấm lên, đuổi theo, hai cái nha đầu cười đùa âm thanh thanh thúy theo Lí phủ kéo dài đến bên ngoài chợ.

”Cho ta hai cân mứt quả.” Thiên Thư từ túi tiền lấy ra tiền đồng, hâm mộ nói: “Tiểu thư còn chưa đến mười lăm tuổi, bà mối tiến đến cầu thân đều nhanh đem giữ khảm cấp san bằng(1). Nhắc mới nhớ, lão gia thực vừa lòng công tử bà mối Vương giới thiệu lần này, vị công tử kia biết lão gia muốn lưu tiểu thư đến mười tám mới bằng lòng gả người, không có hai lời liền đáp ứng, có thể thấy được vị công tử đó đối với tiểu thư tình ý thắm thiết.”

Lí Liên Nhi tiếp nhận mứt quả, cắn một viên đưa vào miệng ăn, không đem lời nói Thiên Thư nghe vào.

“Tiểu thư, người có hay không nghe thấy a?” ở chợ âm thanh thật lớn, Thiên Thư đành phải lên giọng đối với người chủ tử sắp không thấy bóng người hô to.

“Ngươi nói cái gì?” Lí Liên Nhi dừng cước bộ lại, quay đầu hỏi.

Thiên Thư xuyên qua đám đông thở gấp nói: “Em nói…… Lão gia đã muốn thay tiểu thư định đoạt hôn ước!”

“Ta không cần!” Lí Liên Nhi nhanh chóng nói, bĩu môi, có chút không cho là đúng. “Ta mới không cần gả cho người chưa từng gặp mặt, vị công tử kia chỉ dựa vào lời nói của bà mối liền đối ta sinh ra cảm tình? Này chẳng phải buồn cười sao!”

Lí Liên Nhi trong mắt lóe ra quang mang tức giận.

“Nhưng là từ xưa đến nay, hôn sự nữ tử đều là do bà mối làm mai nha!” Thiên Thư lại cho rằng đây là chuyện thực bình thường, không gì không đúng nha!

Lí Liên Nhi nhún vai không cho là phải, bởi vì nàng biết nói như thế nào đối với Thiên Thư cũng vô dụng…… Nàng đem mứt quả còn lại đưa cho Thiên Thư. “Ngươi về gia trước đi! Ta muốn một mình đi dạo rồi trở về sau.”

“Tiểu thư trước khi trời tối phải trở về nga! Không cần giống lần trước làm cho lão gia, phu nhân cùng mọi người lo lắng.” Thiên Thư một tay tiếp nhận mứt quả, lại ở bên tai Lí Liên Nhi toái nói.

Lí Liên Nhi ra vẻ cầu xin tha thứ, “Đã biết, tiểu nhân cũng không dám nữa !”

Thiên Thư bật cười, nhịn không được lại dặn vài câu, mới hướng trái ngược rời đi.

***

“Lão bản, cho ta hai bao đường sao cây dẻ(2), phiền toái thêm nhiều một ít!”

“Hảo hảo, Lí tiểu thư vừa muốn cầm cấp bọn nhỏ ăn nha?” lão bản bỏ đầy tràn hai túi cấp Lí Liên Nhi.

“Là nha! Cám ơn lão bản, ngươi tốt nhất !” Lí Liên Nhi đắc ý trong lòng vui sướng, hai tay tiếp nhận túi giấy đổ cước bộ hướng lão bản phất tay nói lời từ biệt, lại không biết phía sau có người.

“A!” nàng đâm mạnh một cái lên bộ ngực rộng, vội vàng li khai, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi không sao chứ?”

“Những lời này hẳn là ta hỏi cô nương mới đúng, ngươi không có việc gì đi” Một nam nhân mỉm cười nho nhã nhặt lên cái túi trên mặt đất mà Lí Liên Nhi làm rơi, phủi đi tro bụi mới đưa cho nàng.

“Ta không sao, cám ơn……” Lí Liên Nhi nhịn không được mặt đỏ tim đập, vội đưa tay tiếp nhận.

“Chủ tử, sắc trời cũng sắp tối, còn có hai nhà phải hay không phải đợi ngày mai qua tiếp đi?” đi theo bên cạnh nam tử là lão bộc cẩn thận nhắc nhở.

“Xong việc hãy trở về” đối với lão bộc, nam tử khẩu khí thay đổi, tuổi còn trẻ đã có thái độ phú uy nghi; nhưng cùng Lí Liên Nhi nói chuyện thời điểm lại thập phần ôn hòa, “Cô nương, cáo từ.”

Nghe bọn họ đối thoại, xem ra hai vị là người bên ngoài…… Lí Liên Nhi nhìn hai người càng lúc càng xa, hai tay ôm chặt cái túi trước ngực; trong lòng có chút buồn bã.

“ A…… hạt dẻ đều rớt cả rồi.” để hết hạt dẻ lại phía sau nàng chạy nhanh về nhà, bằng không hội bị mắng!

Lí Liên Nhi dọc đường chạy nhanh, khuôn mặt của nàng nhâm tái nhợt họa ra rặng mây đỏ.

——— ————-

(1): giữ khảm cấp san bằng: hình như chỉ là tỷ ý chưa tới 15t mà mấy bà mai đều lũ lượt đoán quẻ tìm chồng cho tỷ ý rùi ấy

(2) là hạt dẻ rang đường á….mún ăn quá ai mua cho Yue ăn đê T^T Sue: *liếc* ăn ko bik chia sẻ hả….Yue:có đâu mà chia=.=”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mùa này hoàng hôn tới sớm mà qua cũng mau,sắc trời đã điểm nhiều tinh quang(Yue:là sao trên trời đó) như muốn chạy đến góp vui, dường như thúc giục cước bộ Lí Liên Nhi nhanh hơn.

Thẳng đến gần tam hợp viện cũ nát, nàng mới chậm cước bộ lại.

“Hô — mệt chết người!” nàng xoay người thở, một tay còn che chở cho gói hạt dẻ trong lòng

“ Lí tỷ tỷ! Lí tỷ tỷ đến đấy!” ánh mắt tiểu hài tử nhìn thấy bóng người quen thuộc, liền hô to, một đám tiểu hài tử quần áo chắp vá tất cả đều chạy ra, bao quanh khắp người Lí Liên Nhi, lôi kéo váy nàng, có vài tiểu hài tử trực tiếp ôm lấy đùi nàng.

“Lí tỷ tỷ, ngươi đã lâu không có tới tìm chúng ta chơi, Đại bảo, Tiểu Bảo rất nhớ tỷ, chỉ sợ Lí tỷ tỷ đã quên chúng ta.” Tiểu Bảo mở miệng.

“ Có lí nào lại như thế? Lí tỷ tỷ sẽ không quên các em đâu!” Lí Liên Nhi nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Bảo

Nghe được tiếng tiểu hài tử hoan hô, trong đó lớn tuổi nhất là cô gái Tiểu Xảo chạy nhanh đi ra nghênh đón,”Mọi người mau buông ra Lí tỷ tỷ, đừng làm dơ quần áo tỷ ấy!”

“ Tiểu Xảo, không sao đâu! Còn có, này cấp ngươi.” Lí Liên Nhi đem gói to ôm trong ngực giao cho Tiểu Xảo. “Vừa vặn đằng trước có ở bán đường sao cây dẻ, ta nhất thời thèm ăn nên mua nhiều lắm, phân cho bọn nhỏ ăn đi!”

Lí Liên Nhi cố ý nói như vậy, biết Tiểu Xảo không thích nhận bố thí không duyên cớ.

Tiểu Xảo cảm kích trong lòng, chà xát dơ bẩn trong lòng bàn tay mới dám lấy. “Mọi người còn không mau cám ơn Lí tỷ tỷ?”

“Cám ơn Lí tỷ tỷ!”

Bọn nhỏ đến lấy đường sao hạt dẻ chưa kịp ngồi đã vội vã ăn ngay. Tiểu Xảo nghĩ đến sau này mình rời đi rốt cuộc sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ nữa, nhịn không được đỏ hai mắt, nàng do dự một hồi, vẫn là mở miệng .

“ Lí cô nương….. kỳ thật vài ngày sau ta sẽ đi Bạch Lạc thành .” Tiểu Xảo bộ dáng lệ mang lê hoa(Sue: đây là nói nước mắt đẹp như hoa lê) , cùng Lí Liên Nhi so sánh chính là như một loại phong tình.

“Vì sao? “ Lí Liên Nhi chăm chú nhìn Tiểu Xảo, mặc dù đều là nữ nhân, cũng nhịn không được bị nàng hấp dẫn.

“Lúc trước ta có phụ việc cho Bạch đại thẩm, gần đây có tin tức, nghe nói vị công tử kia gia thế hiển hách, mấy đời trước đây đều làm quan , mặc dù cha mẹ phản đối, nhưng hắn vẫn dứt khoát theo nghiệp thương nhân. Lần này hắn đến, muốn ở những thị trấn lân cận đem vài vị cô nương trở về…..”

Lí Liên Nhi mơ hồ cảm thấy trong lời nói Tiểu Xảo không chỉ thuần là như vậy, “Cho nên ngươi cũng được lựa chọn?”

“ Ân! Vị kia phân công cho gia phó đến xem qua trước……”

Lí Liên Nhi nhìn ra nỗi buồn của Tiểu Xảo, cầm bàn tay thô ráp của nàng,” Kia ..ngươi làm cái gì?”

Tiểu Xảo cúi đầu, nhỏ giọng nói:”…… Làm kỹ nữ.”

“ Kỹ nữ?! Đó không phải là yếu ngươi dương nhập hổ khẩu, bức lương vì xướng sao?”(1) Lí Liên Nhi trừng lớn mắt nổi giận nói.

“ Không phải như vậy ……” Tiểu Xảo vội vàng làm sáng tỏ. “Kỹ nữ không bán thân , chẳng qua là làm chút công việc tiếp đón khách nhân mà thôi.”

Nhưng nàng khí nhược cách nói căn bản không thuyết phục được Lí Liên Nhi, ngược lại làm cho nàng sinh khí

“Với ta mà nói chính là dương nhập hổ khẩu, bức lương vì xướng! Ngươi là một cô nương trong sạch, như thế nào có thể đi làm kỹ nữ? Tiểu Bảo bọn họ đã biết sẽ rất khổ sở a!”

Đang lúc Lí Liên Nhi lớn tiếng ồn ào, một người nam nhân tiếng nói ngắt ngang lời các nàng.

“Ta nghĩ, cô nương tựa hồ không hiểu rằng Tiểu Xảo vốn là bất đắc dĩ.”

Lí Liên Nhi nghe tiếng liền quay đầu, không nghĩ tới đúng là…… “Là ngươi?!”

Là nam tử vừa mới bị nàng đụng vào, nàng nghĩ sẽ không còn được gặp lại hắn nữa ……

Hướng Hách Nhật biểu tình lạnh lùng, “Chúng ta lại gặp nhau.”

Thái độ của hắn làm cho vẻ mặt vui sướng Lí Liên Nhi có chút lúng túng, nàng cao giọng hỏi lại: “Xem ra công tử hình như là kẻ có nhiều tiền, vậy ngươi lại không biết người ta khổ là do bất đắc dĩ sao?”

“Ta không biết bọn họ bất đắc dĩ hay không, bởi vì ta trời sinh sẽ không là người như thế.”( Yue: anh này chảnh qớ=.= Sue: h cứ chảnh đi sao này sẽ bik * cười man rợ*) Hướng Hách Nhật đột nhiên chuyển hướng tới Tiểu Xảo, làm cho nàng không thích ứng kịp:”Nhưng là ta có thể cho bọn họ cơ hội. Một cơ hội có thể đổi đời.”

Âm thanh của Hướng Hách Nhật đầy tự tin, tràn ngập sức quyến rũ.

Lời nói của hắn làm cho Lí Liên Nhi không thể cãi lại, nhưng là bọn nhỏ không thể không có Tiểu Xảo a, nàng giữ chặt tay Tiểu Xảo, cứng rắn yêu cầu Tiểu Xảo đáp ứng nàng, “ Tiểu Xảo, ngươi nói mau ngươi không có nghĩ vậy đi nha!”

“ Lí cô nương…… Thỉnh không cần như vậy.” Tiểu Xảo gục đầu xuống, đáp án đã muốn rất rõ ràng.

Nàng đã trưởng thành, biết rõ rằng sự thật luôn tàn khốc. Các nàng thực nghèo, ngay cả khoái hoạt cũng không có nổi nữa.

Dựa vào làm chút thủ công của nàng căn bản không trải trải đủ cho cuộc sống, thân là đứa lớn nhất ở đây, nàng có nghĩa vụ chăm sóc mọi người.

Lí Liên Nhi vô lực buông ra tay, nhìn về phía Hướng Hách Nhật ánh mắt tràn ngập quật cường.

Hắn nghênh hướng ánh mắt của nàng,thần sắc ôn hòa lại nói ra sự thật tàn khốc, “ Ta hiểu được cô nương có tâm ngăn cản, nhưng là ngươi có thể giúp đỡ bọn họ cả đời sao?”( Yue: Ghét anh này, đẹp mà chảnh ko ham xì =.= Sue: đã bảo rồi, để ảnh chảnh đi rồi sao này mới bik đc * cười man rợ tập 2*)

Hắn nói đúng, nhà nàng tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng là chính là không lo ăn mặc mà thôi, huống hồ trong nhà đã

Bất quá giống mấy năm trước vậy muốn cuộc sống đầy đủ, náo nhiệt, thật sự cần nhiều người giúp đỡ lắm……

Nhưng là, Tiểu Xảo tựa như muội muội của nàng, bởi vì nương sinh nàng là con một, cho nên nàng như thế nào có thể mặc kệ?

“Tóm lại, công tử mời trở về đi!” nàng sẽ không đem Tiểu Xảo giao cho hắn !

“Nếu cô nương kiên trì như thế, tại hạ cũng không ép buộc.” Hướng Hách Nhật nhìn Tiểu Xảo liếc mắt một cái, lộ ra ý cười, sau đó hướng lão bộc bên cạnh ý bảo,”Chúng ta đi thôi!”

Như hắn suy nghĩ, Tiểu Xảo như thế nào có khả năng buông tha cơ hội kiếm tiền? Nàng vội vàng ngăn lại hắn đường đi. “Công tử, thỉnh cho ta một cơ hội nữa, ta thật sự thực cần công việc này!”

“ Ta nghĩ, hay là ngươi lời nghe Lí cô nương nói đi!”( Yue: ghét anh nì x2 aaaa Sue : ngoan nào ) những lời này nói cho Tiểu Xảo nghe, thực chất mục đích là nhằm vào Lí Liên Nhi.

Lí Liên Nhi nhíu mày liếc hắn một cái, giữ chặt Tiểu Xảo,” Đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc ngươi !”

Tiểu Xảo nghe câu sau rốt cục cũng giận dữ (Yue: con bé này ăn cháo đá bát quá, ghét Sue: ừ ừ. ta cũng ghét *gật gật*),nàng dùng sức đẩy Lí Liên Nhi ra, thốt ra lời nói tổn thương nàng,

“Như thế nào có thể giúp ta? Nơi này có bao nhiêu đứa nhỏ ngươi cũng không phải không biết, ngươi có thể chăm sóc tốt được tất cả sao? Công tử nói rất đúng, ngươi có thể chiếu cố bọn họ cả đời sao? Thỉnh không cần giúp đỡ ta nữa !”

Lí Liên Nhi cả người cứng đờ,” Tiểu Xảo…..”

Hướng Hách Nhật không đếm xỉa đến, trong lòng có tính toán.

Kỹ viện hướng đến đều là lấy tú bà đi đầu, ngược lại mà nói hắn thấy, nếu cược được cô gái nhỏ này làm kỹ nữ tuyệt đối không sai.

Đầu tiên, nhất định có thể hấp dẫn không ít nam nhân tới cửa. Giữa các cô gái mồ côi sẽ chọn lựa vài cô nương đặc biệt, huấn luyện các nàng học tập vài thủ đoạn, vì hắn làm việc, đây đúng là nguyên do hắn muốn đích thân đi tuyển người.

Vô luận vì tìm hoan hoặc là mật thương, kỹ viện là nơi tụ tập nhiều loại người, nếu có thể có được năng lực của những người này, như vậy tài phú dĩ nhiên rơi vào trong túi một nửa.(Yue: anh này ham tiền ko từ thủ đoạn >”<)

Lí Liên Nhi trong cặp mắt kia ánh lên tia sáng khiêu khích cùng quật cường, làm cho hắn sinh ra hứng thú. Cho dù là dụ dỗ cô nương trong sạch có gia thế cũng không sao,đối với thương nhân thành công là có thể lợi dụng gì đó thật đặc biệt, tỷ như — Lí Liên Nhi vừa nảy sinh tình cảm với hắn.

Hắn thích tỏ ra thiện ý làm cho người ta phân không ra thật giả, “Nhưng thật ra ta có đề nghị có thể làm cho Tiểu Xảo cô nương tiếp tục ở tại chỗ này, mà làm cho ngươi có thể thực hiện hiện lời hứa đối với nàng.”

“Đề nghị cái gì?” Lí Liên Nhi ánh mắt lóe ra, hắn đột nhiên ôn nhu làm cho nàng tim đập thình thịch, giống như vừa rồi sự việc tranh chấp cũng không tồn tại.

Hướng Hách Nhật xoay người hướng về phía Lí Liên Nhi, nghiêng người nói nhỏ: “Tự ngươi đến thay thế nàng.”

“Cái gì?” Lí Liên Nhi kinh ngạc quay đầu, động tác này làm cho mặt của nàng chạm phải một mảnh ấm áp. (Yue:bị hun hả Sue ó .ó Sue: Hình như là thế)

Hướng Hách Nhật mày nhướn lên, trong mắt hàm chứa ý cười, “Buổi trưa ta ở khách điếm Hậu Thiên chờ ngươi.”

Lí Liên Nhi nhìn bóng dáng hắn rời đi, nhất trì xuân thủy (2)

Vừa rồi, nàng chạm vào hắn …..(Yue: hềnh như chị ý sau khi hun trúng mẹc anh ý đã bị đơ, Sue:: *chát chát* nhìu chuyện qớ, *đạp đạp*)

——— ————–

(1) Chỉ nơi gồm nhiều loại người , đến để mua vui

(2) ý chỉ như một hồ nước ngày xuân. mún nói chị ấy tâm động rồi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên Thư tới tới lui lui vào nhà, chính là không nhìn thấy tiểu thư động quá một ngón tay, ngồi ở chỗ kia tựa như búp bê gỗ, không biết là đang suy nghĩ cái gì?

Cho tới bây giờ chưa từng thấy tiểu thư im lặng như vậy, làm cho nàng có điểm sợ hãi a!

“Tiểu thư, người suy nghĩ cái gì?” Thiên Thư đi đến trước mặt Lí Liên Nhi phất tay, cũng không thấy bất kì phản ứng nào.

Thiên Thư vẻ mặt lo lắng, lẩm bẩm:“Tiểu thư ngay cả cơm chiều cũng không ăn, hết thảy đều là ngồi yên, kêu tiểu thư cũng không phản ứng, này có phải sinh bệnh hay không? Có lẽ nên đi thỉnh phu nhân lại đây.”

Lúc này Lí Liên Nhi mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh giữ chặt Thiên Thư, “Đợi một chút! Ta không sao.”

“Em còn nghĩ tiểu thư bị bệnh, đang muốn thỉnh phu nhân đây!” Thiên Thư nhìn trán Lí Liên Nhi dò xét, “Tiểu thư có gì tâm sự sao?”

“Hôm nay ta đi tìm Tiểu Xảo……” Lí Liên Nhi nói đến một nửa ngừng lại.

Nếu nói cho Thiên Thư chuyện phát sinh hôm nay, Thiên Thư nhất định sẽ đi nói cho nương và phụ thân biết. ……

Nàng im lặng không nói gì, vẫn tiếp tục vờ như vẫn khỏe, “Không có chuyện gì xảy ra cả!”

Vẻ mặt Thiên Thư vẫn là nghi hoặc, nàng mới giải thích: “Ta chỉ là nghĩ rằng……. hôm nay xem quyển sách kia mà thôi.”

“Quyển sách kia như thế nào?” có phải là chuyện xưa không? Thiên Thư ngồi xuống.

“Ta đang suy nghĩ, nếu nữ tử kia là ta sẽ như thế nào?” hiện tại nàng thật giống như nữ tử trong thư trung, gặp phải lựa chọn, nàng nên làm cái gì bây giờ?

“Nếu có cố gắng sẽ không hối hận!” một câu của Thiên Thư như đánh vào lòng của Lí Liên Nhi. “Tiểu thư không phải đã nói những lời này sao?”

Thiên Thư còn nhớ rõ lời nói ban sáng của Lí Liên Nhi, “Em nghĩ đổi lại là tiểu thư, nhất định sẽ liều lĩnh bỏ trốn đi?”

Lúc ấy Thiên Thư căn bản không nghĩ tới, nàng vô tâm ghi nhớ lời nói, nhưng không ngờ lại trở thành sự thật.

“Tiểu thư không phải sợ nhất hối hận sao?” Thiên Thư vẫn cho là đúng nên tiếp tục nói: “Bất quá đây không có khả năng đi, tiểu thư lại không có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng. Tiểu thư có đói bụng không a? Cơm chiều thì không ăn bao nhiêu, em đi hâm chút đồ ăn đem lại cho người được không?”

Lí Liên Nhi nhẹ nhàng mở miệng, “Không cần…… Ta muốn nghỉ ngơi .”

“Được rồi! Em xuống trước đây, chúc đăng(Yue: nến hay đèn á) hiện tại thổi tắt sao?” Thiên Thư nhìn tiểu thư liếc mắt một cái, phát hiện tiểu thư lại lâm vào trạng thái trầm tư, liền tự động thổi tắt nến, rồi đi ra ngoài.

Chờ sau khi Thiên Thư rời đi, Lí Liên Nhi mới thì thào nói, “Bỏ trốn sao……”

Trải qua một đêm suy nghĩ miên man, trước mắt Lí Liên Nhi thoáng hiện một bóng dáng, nhìn vào gương chính là khuôn mặt tiều tuỵ của bản thân, môi mím lại tay giơ lên, bởi vì nàng đã quyết định.

Nàng từ tủ quần áo của mình lấy ra một cái bố khăn lớn, đem quần áo đã giặt sạch, cùng hết thảy trang sức có giá trị bỏ vào, căn phòng ngăn nắp nay nhất thời rối loạn, ngay cả nếu có người vào cũng không phát hiện ra.

Lí phu nhân gặp nữ nhi của mình thấy cửa phòng để hé, liền tiến vào. “Liên Nhi, ngươi đang vội vã gì thế? Như nào lại đem phòng biến thành loạn thất bát tao(Yue: ý nó bừa bộn, lộn xộn hết cả đó^^) thế này, không sợ Thiên Thư rầy ngươi sao?”

Xong rồi, nàng đã quên khóa cửa!

“Nương như thế nào không đi dâng hương……” Lí Liên Nhi xoay người, chắp tay sau lưng đem hành nang hướng vào phía trong.

“Xem ngươi bộ dáng hoảng hốt kìa, nương làm ngươi sợ sao?” Tần Thải Quân tới gần nữ nhi mình, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt nàng, không nghĩ tới nàng run rẩy càng nhiều hơn. “Liên Nhi?” Tần Thải Quân cảm thấy không thích hợp, “Con ở sau lưng giấu cái gì?”

“Không có……” Lí Liên Nhi chột dạ phản bác.

“Kia vì sao không dám cho nương thấy?” Tần Thải Quân đẩy nữ nhi đang cố ngăn cản mình qua một bên, xốc lên tấm chăn, “Trời ạ, ngươi chuẩn bị hành nang làm cái gì? Ngươi muốn đi đâu sao?”

“Nương…… con,con……” Lí Liên Nhi suy sụp ngã xuống đất.

“Nói cho nương, nguyên nhân khiến ngươi muốn rời nhà?” Tần Thải Quân chịu đả kích lớn, không rõ nữ nhi ngoan của mình như thế nào đột nhiên muốn rời nhà trốn đi, nếu bà không phát hiện, hậu quả cũng không dám tưởng sẽ như thế nào! “Chẳng lẽ cha mẹ đối xử với con không tốt sao?”

Nhìn nữ nhi chỉ lo lắc đầu rơi lệ, Tần Thải Quân không khỏi nhớ tới lời nói mười lăm năm trước của Âu Dương tiên sinh, bà mím chặt môi, cao giọng hét to: “Thiên Thư! Thiên Thư mau tới!”

“Phu nhân, có chuyện gì ạ?” Thiên Thư vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy tình huống làm cho nàng há hốc mồm.

“Tiểu thư……sao quỳ trên mặt đất?” phát sinh chuyện gì? Phu nhân giống như thực thương tâm.

“Thiên Thư, Liên Nhi vì cái gì muốn rời nhà trốn đi? Việc này ngươi có biết không?” Tần Thải Quân khẩu khí nghiêm khắc đứng lên, sợ tới mức chân Thiên Thư bỗng mềm nhũn.

“Phu nhân, con không biết…… Tiểu thư muốn rời nhà trốn đi?” Thiên Thư cả người rét run.

“Mặc kệ ngươi có biết hay không, ngươi hãy trông chừng tiểu thư, từ hôm nay trở đi không cho Liên nhi rời phòng nửa bước.” Tần Thải Quân không đành lòng nhìn nữ nhi mình, đều là do bà quá nuông chiều.

“Dạ!” Thiên Thư lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân sinh khí như thế, vội vàng đáp ứng. Chờ phu nhân đi rồi, mới dám nâng tiểu thư dậy. “Tiểu thư, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?”

Lí Liên Nhi yên lặng rơi lệ. Những tưởng có thể giúp Tiểu Xảo, mà hy sinh điều quan trọng nhất của nữ tử chính là tấm thân trong sạch này, nói như vậy thật nực cười…… Ngay cả nàng cũng không lừa được chính mình.

Gặp Hướng Hách Nhật, nàng mới thấu hiểu được cảm giác tâm động, mới hiểu được thư trung viết yêu say đắm nồng đậm là thật.

Lí Liên Nhi ngẩng đầu, “Thiên Thư! Cầu xin ngươi giúp ta…… Cầu ngươi giúp ta……”

Kỳ lạ nàng cũng không biết chính mình là làm sao, bóng dáng Hướng Hách Nhật không ngừng quanh quẩn trong đầu, ngày mai hắn sẽ rời khỏi, nàng muốn ở bên cạnh hắn, cho dù làm kỹ nữ cũng không là gì!

“Ta nhất định phải rời đi…… Thiên Thư, cầu ngươi hãy giúp ta đi.” Lí Liên Nhi hoảng hốt, rối loạn, ngày hẹn đã đến gần càng không thể bội ước, nàng khóc ngã vào lòng Thiên Thư, trong tâm nàng biết mai chính là kỳ hạn cuối.

“Tiểu thư, người rốt cuộc muốn đi đâu?” Thiên Thư bị dọa không nhẹ. Lí Liên Nhi biết mình không thể nói, một khi nói, Thiên Thư tuyệt đối sẽ không cho nàng đi. Việc này không phải là nhỏ nha!

Thiên Thư nhìn tiểu thư khóc đến khàn cả giọng, khổ sở gục đầu xuống “Thực xin lỗi…… mặc kệ tiểu thư muốn đi đâu, em đã đáp ứng phu nhân.” nàng không dám ở lại nửa khắc, liền rời đi tới ngoài cửa trông coi.

Ban đêm gió gào thét nghe như tiếng lòng người đang phẫn nộ một cách bi thương, mưa phùn cứ nhẹ rơi như làn sương trắng mờ ảo.

Phủ Lí gia được bao trùm bởi bầu không khí nặng nề, chỉ vì tiểu thư nhà bọn họ bị nam nhân mê tâm, đoạt hồn.

“Ô……” trong phòng truyền đến từng tiếng nấc nghẹn ngào “Thiên Thư, ta biết ngươi ở bên ngoài…… cầu ngươi thả ta đi……”(Yue: tỷ ơi có đáng ko cơ chứ >’<)

Thanh âm Lí Liên Nhi thỉnh thoảng phát ra, kêu khàn cả giọng cũng không chịu ngừng. Thiên Thư canh giữ ở ngoài cửa, cắn môi nhẫn lệ.

Nàng vẫn biết cách nghĩ của tiểu thư không giống những nữ tử bình thường khác, nhưng là việc này là không đúng! Nàng trong lòng không ngừng nói: Tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi……

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc Lí Liên Nhi ngừng lại, trên trời liền lộ ra một đạo bạch quang.

“Tiểu thư?” Thiên Thư thử gọi một tiếng nhưng không có hồi đáp, liền chạy nhanh mở cửa phòng, gặp Lí Liên Nhi ngã vào trên giường hơi thở yếu dần, Thiên Thư quá sợ hãi, “Tiểu thư! Tiểu thư người tỉnh tỉnh a!”

Nàng sờ trán Lí Liên Nhi, tiểu thư phát sốt rồi!

“Ta nên làm cái gì bây giờ? Giờ làm sao có thể tìm được đại phu …Em đi lấy khăn mặt lại đây, tiểu thư người chờ em!” Thiên Thư không hề nghi ngờ chạy ra ngoài.

Khi Thiên Thư cầm chiếc khăn ướt trở lại phòng, mới phát hiện trên giường không có một bóng người, nhất thời tâm lạnh một nửa, chạy vội ra ngoài hô to: “Lão gia, phu nhân mau tới a! không thấy tiểu thư……”

Nàng như thế nào có thể đem tiểu thư trả lại cho lão gia, phu nhân.

Vợ chồng Lí Hoa nghe được tiếng kêu vội vàng chạy đến, cũng đã nhìn không nhìn thấy bóng dáng nữ nhi mình.

“Đều là con không tốt……bởi vì tiểu thư phát sốt, con muốn giúp tiểu thư hạ sốt…… con nghĩ là tiểu thư ngất đi…..” từ khóe mắt Thiên Thư lệ không ngừng tuôn rơi, nàng quỳ trên mặt đất phát run không ngừng.

Tần Thải Quân khóc ngã vào lòng trượng phu, “Liên Nhi! Liên Nhi của ta……”

“Phu nhân thực xin lỗi…… đều là lỗi của Thiên Thư…… Ô……” ô……nàng như thế nào vô ý như vậy? Nàng dùng sức dập đầu vào mặt đất, Thiên Thư hối hận không thôi.(Yue: tội tỷ ý qớ T^T)

“Việc này cũng không thể trách ngươi, là đứa nhỏ kia rất không hiểu chuyện .” Lí Hoa thở dài nặng nề, giương tay nâng Thiên Thư đứng lên, “Canh giữ một đêm như vậy hẳn là ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi!”

Tuy rằng Lí Hoa nỗ lực trấn định, ôm chặt thê tử tay lại run nhè nhẹ, ông xoay người phân phó nói: “Lí Ưng, lập tức kêu gọi mọi người, cần phải tìm tiểu thư về!”

“Dạ! Lão gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.