“ Phu nhân, người ở đây nhiều, người cần phải cẩn thận một chút a!”, tỳ nữ Tử Vân thật cẩn thận nâng đỡ cho phu nhân, ở phía trước khách nhân thật đông nên các nàng bị tách tan nên đành nối đuôi nhau cùng khách hành hương.
Đi vào, Tử Vân cho sư ông tiền dầu đèn , đem châm hương đưa cho phu nhân, nói tiếp: “Từ mấy tháng trước, lão gia đã muốn khẩn cấp mua một đống quần áo nam oa nhi, của nữ oa nhi thì lại chẳng thấy đâu! Tử Vân cũng muốn hướng thần minh khẩn cầu, phù hộ phu nhân sinh một tiểu nam oa an khang khỏe mạnh!”
“Sinh nam sinh nữ có cái gì phân biệt đâu? Ta cùng lão gia đều thực vui mừng.”
“Nói thì nói vậy, nhưng lão gia là thật sự không thèm để ý sao?” Tử Vân thật không quá tin tưởng.
Lí gia là Bạch Lạc thành nổi danh tích thiện thế gia, tuy rằng nói lão gia làm người thuần hậu, vẫn là hy vọng con đầu lòng là một đứa bé trai đi?
Lí phu nhân mặt mang nụ cười yếu ớt cũng không nói nữa, chỉ khẽ vuốt ve tiểu hài tử trong bụng.
Ba tháng sau, Lí gia phu phụ tha thiết chờ đợi đứa nhỏ oa oa sinh hạ, vì thế ở trước phủ tịch khai trăm bàn tiệc xa tới mười dặm , mời mọi người đồng khánh.
Cùng so sánh với bên ngoài, bên trong phủ gia chủ có vẻ im lặng rất nhiều.
Lí Hoa mặt mày hớn hở ôm đứa trẻ mới sinh, động tác có chút ngốc: “Phu nhân sinh cho Lí gia ta nữ oa nhi xinh đẹp như vậy, thật sự nàng vất vả rồi!”
Tần Thải Quân còn đang nằm tĩnh dưỡng trên giường, nhìn biểu tình trên mặt tướng công làm nàng vui sướng, lòng tràn đầy cảm động, dù sao đây là bọn họ vợ chồng nhiều năm cuối cùng cũng đã có một đứa nhỏ.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tử Vân “Lão gia, Âu Dương tiên sinh đã đến.”
“Phu nhân, ta thay đứa nhỏ thỉnh vị tiên sinh nổi danh kia giúp nàng coi.” Nữ oa ở trong lòng được phụ thân ôm ấp cũng không an phận, mặt nhăn mặt đỏ nhi oa oa khóc lớn. Lí Hoa nhãn tình sáng lên: “Mau mời Âu Dương tiên sinh tiến vào!”
Ở Bạch Lạc thành có một tập tục bất thành văn, tất cả người có tiền tài đều mời thuật sĩ đến luận mệnh cho trẻ nhỏ, Lí Hoa cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy một vị lão nhân gầy gò tóc được buộc lại bước vào trong, cách Lí Hoa năm bước thì dừng lại cước bộ, khuôn mặt bất cẩu ngôn tiếu(1) mục quang không đổi, làm cho Lí Hoa không dám có nửa điểm chậm trễ.
“Cảm tạ tiên sinh không chối từ vất vả đã tới, đây là đứa nhỏ mà Lí gia chúng ta hy vọng đã lâu, thỉnh tiên sinh giúp chúng ta nhìn tương lai đứa nhỏ một cái.” Lí Hoa nói.
“Đứa nhỏ ở giờ nào sinh ra?” lão nhân cũng không dư lời, trực tiếp hỏi.
“Là giờ mẹo,thưa Âu Dương tiên sinh” phu nhân nửa đêm lại bắt đầu sinh đau bụng, đau đến giờ mẹo mới thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ, may mắn mẹ con bình an.
“Ân…..” thiên mạt minh mà tương minh(2), hừng gà gáy kêu là lúc sinh ra, kẻ này không phú tức quý.
Âu Dương Vân niệp niệp lông mi hoa râm, sáng ngời hữu thần tinh mục nhìn thẳng đứa trẻ trong tay Lí Hoa, nữ oa này nhi thiên tính lương thiện mà mệnh ủng đế tinh(3), đáng tiếc không phải là nam nhi…..”
Lí Hoa cùng phu nhân xem tướng mà cười, nghe ý tứ tiên sinh hẳn là bộ dáng không sai.
“Chính là……” Âu Dương tiên sinh nói chưa xong.
Tần Thải Quân mở miệng, “Chính là?”
“Chính là cùng cha mẹ duyên phận sớm tàn, sẽ làm cho lão gia phu nhân thương thấu tâm(4), lưu cũng lưu không được a!” trọng tình yêu nam nữ, lại cùng cha mẹ đoạn tuyệt duyên phận.
Tần Thải Quân lo lắng hỏi: “Tiên sinh trong lời nói là ý tứ gì Chẳng lẽ đứa nhỏ này sẽ yêu từ rất sớm sao?”
“Không, Lí phu nhân hiểu lầm ý tứ của ta. Đứa nhỏ này cả đời ít có bệnh nặng đại đau, chính là…… Tương lai khả năng sẽ làm Lí môn hổ thẹn.” Âu Dương Vân thì thào nói: “Oa nhi này quá nặng tình tự, chỉ sợ về sau đường đi vất vả.”
“Âu Dương tiên sinh, này nên làm thế nào cho phải?” cả hai phu phụ thập phần sốt ruột.
“Con cháu đều có phúc con cháu, đi từng bước là từng bước…… Bạch Lạc thành tin tưởng luận mệnh thuyết đã có nhiều năm. Này dân tình lão phu vô lực chắn cánh tay, vì sinh kế cũng vô pháp chống đẩy, hôm nay lời nói nghe tạm thời một chút liền bỏ, không thể toàn tín.” Âu Dương Vân thập phần minh bạch, “Như vậy lão phu cáo từ trước.”
Lí Hoa cùng Tần Thải Quân nghe xong lời nói này tâm tình thập phần trầm trọng, bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Vân từ biệt rời đi.
Sẽ làm Lí gia hổ thẹn?
“Lão gia…… Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt?” Tần Thải Quân tiếp nhận đứa nhỏ trấn an, tiếng khóc mới tạm ngưng. Tuy rằng tiên sinh đã muốn nói rõ không thể quá tin, nhưng đây chính là nữ nhi của bọn họ! Có thể nào không lo lắng?
Lí Hoa không nói nửa lời,suy ngẫm lặp lại lời nói của Âu Dương tiên sinh, “…… Âu Dương tiên sinh nói đúng vậy,dù sao mệnh cũng là mượn miệng người mà nói, chúng ta phải tin tưởng đứa nhỏ của chính mình.”
Kéo trường y qua ( cái ghế đó ^^) ngồi xuống, ông trầm tư một hồi lại mở miệng, “Liền gọi là Liên Nhi đi! Hy vọng đứa nhỏ này thiện lương trong sáng như tâm sen, có thể được mọi người yêu thương, khoái khoái lạc lạc lớn lên, như vậy là đủ rồi.” hắn lấy ngón tay khẽ vuốt gương mặt trẻ con.
“Liên Nhi……” Tần Thải Quân thấp gọi ra tiếng,âm thanh mềm mại của nữ oa phát ra một tia ưm.
Tuy rằng trượng phu nói như vậy, nàng vẫn là đem việc hôm nay để ở trong lòng, thật lâu không thể quên……
——— —————————-
(1): không cười không nói
(2): cứ hỉu theo Ahiru nói là trời đang tối mà thành sáng đi^^
(3) mệnh ủng đế tinh: mệnh được sao vương chiếu, có thể làm nghiệp đế.
(4): ý nói đau lòng đau đến tận tâm can mình á ^^