Hắn thanh thanh cuống họng khô ráo, phát hiện mũi có chút nghẹt, có thể là bị cảm.
Đi đến trước cửa phòng làm việc của Trương Văn Xuyên, do dự không có lập tức đi vào.
Giao Thần rất rõ ràng bản thân tại sao lại không vào, bắt đầu từ ngày đó, hắn liền trốn tránh.
“Phó tổng, muốn ta báo cho Trương tổng một tiếng sao?” Thư ký cười kiều mị đứng lên, Giao Thần khoát tay ra hiệu đối phương không cần thông báo, chính mình vẫn là sửa sang cà vạt gõ cửa.
Mở cửa ra một cái mặc dù Giao Thần có chuẩn bị trước, thế nhưng khi nhìn thấy Trương Văn Xuyên đại não vẫn trống rỗng trong chốc lát.
Đối phương cũng gắt gao nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia khiến trong lòng Giao Thần có chút hốt hoảng.
“Tôi đến đưa quyết đề án. Liên quan tới thu mua.”
“...... Đặt ở đó đi.” Trương Văn Xuyên rốt cục thu hồi ánh mắt làm Giao Thần hốt hoảng, ngược lại nhìn chằm chằm máy tính.
Không thừa một câu, thậm chí ngại thêm một động tác.
Trước kia khi Trương Văn Xuyên nhìn thấy Giao Thần, luôn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, sau đó hai người ngồi tại ghế sô pha cùng nhau bàn công việc.
Bây giờ Trương Văn Xuyên chỉ là lẳng lặng ngồi im tại ghế.
Giao Thần tự nhiên có chút hốt hoảng đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức băng lãnh chậm rãi ngăn cách hai người.
Hắn tự nhiên cũng không nói gì thêm, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
“Còn có việc sao?” Lúc này cảm giác được Giao Thần còn không có rời đi, Trương Văn Xuyên rốt cục ngẩng đầu.
Nhìn thấy biểu tình không biết làm sao kia của Giao Thần, có chút không thể lý giải.
“Sao thế?”
Giao Thần bị sự lạnh lùng ngoài ý muốn khiến cho bản thân có chút không thích ứng được.
Đương nhiên cũng không để ý cảm giác đối phương khi mình trốn tránh nhiều ngày như vậy.
“Không có... Không có gì.” Lập tức quay người khỏi văn phòng Trương Văn Xuyên.
Đóng cửa lại một cái, Giao Thần cho tới bây giờ không nhận thức được trong lòng mình dâng lên một cỗ oán khí, loại cảm xúc khó có thể hình dung này nửa vời kẹt tại trong lòng.
Hắn bước mấy bước đi xuống cầu thang, phi như bay đến phòng làm việc của mình, gọi thư ký.
“Tiểu Mẫn, giúp tôi điều tra một người.”
Giao Thần cảm thấy cỗ oán khí này đến từ một người, người kia đeo kính đen mặt mũi tràn đầy lãnh đạm nhìn mình.
Phảng phất như nhìn thấu mình.
Lại phảng phất như đang cười nhạo mình.
Cứ như vậy cười nhạo mình luôn lấy cái gọi là lương tri đi chà đạp nam nhân không tiếc hi sinh bản thân bao năm nay.
Giao Thần không biết vì cái gì cứ ngẩn ngơ như vậy mất một lúc, đem cảm giác đối với nam nhân đeo kính râm thăng hoa thành thù hận.
Hắn thậm chí còn không nhận thức được.
Ngày thứ hai Giao Thần cầm bìa tư liệu lại xuất hiện tại cửa phòng làm việc Trương Văn Xuyên.
Lại ngăn lại thư ký tiểu thư muốn thông báo thỉnh cầu.
Thở dài một hơi giơ tay gõ cửa, không đợi đáp lại liền tiến vào văn phòng.
Trương Văn Xuyên vẫn như cũ ngồi trên ghế nhìn máy tính, khi hắn tiến đến, cũng chỉ là nhìn qua Giao Thần.
Lần này Trương Văn Xuyên đưa tay lấy tư liệu, đôi tay đưa tới khiến Giao Thần sững sờ.
Thủ đoạn lật mặt như vậy, thật sâu không lường được, tựa như cho tới bây giờ cũng không có thay đổi.
Đầu óc Giao Thần có chút hoảng hốt.
Đợi đến khi Trương Văn Xuyên tiếp nhận tài liệu kia kẹp sau đó nhìn thoáng qua hắn đang ngẩn người, Giao Thần mới bừng tỉnh.
“Lập tức cùng tên trai bao kia chấm dứt đi.”
Giao Thần đều phải ngạc nhiên về thanh âm trầm thấp tỉnh táo của bản thân, phảng phất như một thẩm phán.
Trương Văn Xuyên không nói lời nào, khép lại bìa tư liệu.
“Vì sao?” Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Trương Văn Xuyên cảm thấy cảnh đẹp như thế hẳn là hút một điếu thuốc hoặc là uống một chén rượu, đương nhiên, uống một chén rượu không phải việc làm đúng đắn khi đang còn làm việc.
Cho nên Trương Văn Xuyên hút một điếu thuốc, dùng cái tay chuyên cầm con dấu cầm điếu thuốc đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ngoài cửa sổ quan sát toàn bộ cảnh sắc thành phố.
“Trương Văn Xuyên! Cậu phát điên cái gì?!” Giao Thần lúc đầu trong lòng bị đè nén, dĩ nhiên bị hai chữ này kích phát lửa giận. “Hắn là cái gì! Hắn chính là quả bom hẹn giờ trong sự nghiệp của cậu! Cậu có nghĩ tới hậu quả khi bị phát hiện hay không?! Có nghĩ tới không!” Hắn hận không thể nắm lấy bả vai Trương Văn Xuyên đem tên hỗn đản này lay cho tỉnh.
Nhả một ngụm khói, Trương Văn Xuyên xoa xoa mi tâm.
“Tôi thử rồi.” Nửa ngày Giao Thần mới nghe thấy Trương Văn Xuyên nhả ra ba chữ, ba chữ này nhàn nhạt tựa như tâm bão trong lòng Giao Thần.
Cứ như vậy lập tức khiến Giao Thần cảm thấy không hiểu rõ Trương Văn Xuyên, cho tới bây giờ đều không nhận thấy một mặt xa lạ như thế này của hắn.
Đột nhiên không biết vì cái gì, Giao Thần cái gì cũng không nghĩ, cứ như vật cho Trương Văn Xuyên một cát tát.
Thanh âm vang dội tựa hồ quanh quẩn toàn căn phòng.
Nhìn đầu hắn nghiêng qua một bên, Giao Thần mới tìm lại được một tia thanh tỉnh.
Bàn tay tê dại.
Tê dại đến mức khiến trái tim y cuồng loạn
(Tác giả: Ta đem người này viết hảo nữ = =)
(editer: mị cảm thấy chính xác là hơi ích kỉ...)
“Thần, ta cũng là một nam nhân bình thường, ta có nhu cầu.
“Vậy liền đi tìm nữ nhân phù hợp để kết hôn.” Giao Thần cơ hồ đã dùng hết khí lực, mới nói ra được một câu.
Trương Văn Xuyên đem thuốc lá dập tắt, sau đó nhìn Giao Thần.
Chỉ là cẩn trọng giơ tay lên, sờ lên gương mặt Giao Thần một chút, cảm giác đặc biệt ấm áp.
Chỉ là Giao Thần vừa nghĩ tới đối phương dùng bàn tay này sờ qua nam nhân đeo kính râm kia, khiến đáy lòng hắn dâng lên từng trận buồn nôn, quay đầu đi chỗ khác.
Tự nhiên Trương Văn Xuyên cười khổ hai tiếng, thu tay về.
“Cậu biết không? Hắn rất giống cậu.”
(biết đó là cảm xúc của người bình thường khi bắt gặp bạn chí cốt như vậy nhưng tui ghét cái kiểu khinh thường người khác của bạn học Thần quá, làm như thanh cao lắm...)