Thời điểm nói ra câu này, khói trong miệng Trương Văn Xuyên phun trên mặt Giao Thần khiến hắn cảm thấy một trận khô nóng.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên một trận chuông điện thoại di động vang lên.
Trương Văn xuyên nhận điện thoại.
“Đồng hồ của ngươi để quên ở đây, muốn tới lấy không?”
Vuốt vuốt dây đồng hồ trong tay đã gãy mất một mối, Diêm Danh cầm điện thoại.
Tiếng trong điện thoại rất lớn, ngay cả Giao Thần cũng có thể nghe thấy.
Cái đó là ở mười năm trước Giao Thần đưa tặng Trương Văn Xuyên.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại thân ảnh Trương Văn Xuyên, lúc này hắn vẫn như cũ ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
“Đêm nay ta đến lấy”
Câu nói đơn giản như vậy, lại như nọc độc kích thích Giao Thần.
Hắn nghĩ đến những ý tứ sâu xa trong lời nói này khiến cho tâm tư bản thân bị nhiễu loạn
Cái đồng hồ kia, có giá trị không nhỏ, chính là non nửa năm tiền lương của Giao Thần lấy ra mua cho Trương Văn Xuyên.
Đương nhiên hiện tại một tháng tiền lương của hắn mua mấy cái không thành vấn đề.
Nhưng là vật này có ý nghĩa đặc biệt, Giao Thần cảm thấy nó như vật biểu thị tâm ý của mình.
Là toàn bộ tâm ý của chính mình mười năm về trước.
Bây giờ lại ở chỗ tên trai bao dơ bẩn kia.
Giao Thần cảm giác như bị quăng cho mấy cáy bạt tai, tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm.
Trần trụi mà nhìn.
“Sao thế?” Trương Văn xuyên phát hiện Giao Thần không thích hợp.
Vừa định hỏi thăm, đối phương đột nhiên quay người rời đi, thậm chí quên đóng cửa.
Giao Thần giống như là uống thuốc kích thích bỏ lại công việc, trực tiếp lái xe vọt tới quán bar Diêm Minh.
Đi tới nơi hắn lại không có xuống xe.
Cơn kích động này tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Giao Thần tuổi cũng không còn nhỏ đương nhiên sẽ không thật sự xông vào.
Giống như một oán phụ
“Lấy lại được rồi thì sao, lấy thân phận gì đi giáo huấn y?
Một đầu bất động trên tay lái.
Giao Thần giống như chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhận thức được vấn đề.
Bởi vì một chuyện liền nộ khí xung thiên, bởi vì Trương Văn Xuyên không nghe theo mình mà nộ khí xung thiên.
Bởi vì Trương Văn Xuyên tỏ tình mà lạc mất phương hướng, chỉ để cường điệu cái suy nghĩ mình là người bình thường.
Nhưng mà nhất cử nhất động của mình lại như một tên biến thái hèn mọn
Lúc này Diêm Danh từ trong tiệm đi tới dự định mở cửa.
Không có chú ý tới chiếc xe của Giao Thần đỗ ở xa xa phía sau.
Tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới Quánh Hiểu Văn đã chạy lại.
Quách Hiểu Văn một thời gian không gặp, tựa hồ gầy hơn, cũng già dặn hơn.
Chạy hùng hùng hổ hổ, mục tiêu đã xác định, là ông chủ của hắn ở phía trước - Diêm Danh
(Má ơi Văn Văn cuteeeeeeeeeee~)
Quách Hiểu Văn khác với mấy tháng trước đi thẳng về thẳng, đơn thuần.
Chạy tới không chào hỏi.
Giống như là hạ quyết tâm, bắt lấy bả vai Diêm Danh, đối miệng của y hôn lên.
“Ông chủ, tôi thích anh.” Mập mờ một bên hôn một bên nói.
Diêm Danh mặc dù có chút giật mình nhưng không có giãy dụa.
Híp mắt nhìn lông mi Quách Hiểu Văn, thật dài, nụ hôn không có chút kinh nghiệm thậm chí có thể nói là kĩ thuật hỏng bét.
Tất cả đều lọt vào tầm mắt Giao Thần.
Giao Thần không phải người biết uống rượu, bất quá với công việc không thể nói không động.
Hiện tại ngồi tại trong quán rượu một chén lại một chén.
Phảng phất như học Trương Văn Xuyên nâng cốc uống như uống nước.
Bởi vì không phải cuối tuần, trong quán rượu người không nhiều, tự nhiên Giao Thần xuất hiện.
Người say trong quán bar những năm gần đây không nhiều, nhất là loại người có địa vị giống như Giao Thần.
Càng không có khả năng buông thả bản thân.
Không phải Giao Thần muốn chọn quán bar, hắn cốt yếu là muốn say.
“Có thể tâm sự sao?”
Trong thoáng chốc một bóng người mơ hồ ngồi lại bên cạnh Giao Thần đã say không biết trời trăng gì.
Giao Thần ứng phó cười cười.
Cảm thấy nữ nhân bên cạnh cũng cười cười.
Cảm thấy nụ cười này rất đẹp, Giao Thần nâng chén, lại cười cười.
“Thế nào? Thất tình?”
Thanh âm đối phương rất mềm mại, thế nhưng lại thiếu đi phần nào trí tuệ.
Cách bắt chuyện có thể dễ dàng đoán được câu tiếp theo.
Huống hồ Giao Thần căn bản cũng không phải thất tình, câu nói này bình thường nghe được Giao Thần sẽ cười ra, sau đó mặt lạnh cự tuyệt.
Nhưng là hiện tại...
Giao Thần vẫn đứng lên kéo tay đối phương đi khỏi quán bar.
Ngay lúc lúc lắc lung lay đi ra, một tay chống đỡ bả vai Giao Thần đi xuống cầu thang.
Mặc dù nữ nhân không có đầu óc, bất quá sự quan tâm này Giao Thần có thể chấp nhận.
Hắn vì vị nước hoa trên người nữ nhân mà trở nên có chút kỳ quái.
Quay đầu ngửi ngửi mùi vị nữ nhân.
Nữ nhân cười cười. “Thơm không? Cái này gọi độc dược.”
“Nguyên lai là độc dược, độc dược có thể khiến mình thấy tê liệt sao?”
Lúc này bắt đầu mưa, mặc dù không lớn, nhưng vẫn khiến nữ nhân đỡ Giao Thần bước nhanh hơn.